Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Ba, 5 tháng 8, 2025

TÂM ĐẠO : Có được 6 điều này, bạn là người có phúc - Ánh Đăng/ST

Lời giới thiệu
Dù ai đó có muốn nói gì thì nói, không nhất thiết phải đồng ý 100% với họ, nhưng tôi biết chắc là tranh cãi với bất kỳ ai, rồi cuối cùng bạn cũng sẽ bị thua (hay lỗ !)
Ví dụ :
- Tranh cãi với khách hàng ? Bạn thắng rồi, mất khách.
- Tranh cãi với đồng nghiệp ? Bạn thắng rồi, mất tình đồng đội.
- Tranh cãi với người nhà ? Bạn thắng rồi, mất tình thân.
- Tranh cãi với bạn hữu ? Bạn thắng rồi, mất bạn hữu.
- Tranh cãi với vợ / chồng ? Bạn thắng rồi, mất tình cảm.
<!>
Như vậy có một thực tế khi tranh cãi, nếu bạn thắng nhỏ rồi, cuối cùng bạn cũng thua lớn ?
Còn như nếu muốn tranh cải, thì hãy tranh cãi với chính bản thân mình. Nếu tự thắng, bản thân sẽ trở thành người Khiêm Tốn, Bao Dung, Độ Lượng, Từ Bi…

Đến lúc đó bạn mới thật sự THẮNG.

DHH

Nhan Uyên ham học hỏi, tính tình tốt bụng, là một đệ tử đắc ý của Khổng Tử. Một ngày nọ, trên đường đi làm việc, Nhan Uyên thấy một đám đông đang ồn ào trước cửa tiệm vải. Nhan Uyên bước đến hỏi mới biết là đang có tranh chấp giữa người mua và người bán vải.

Chỉ nghe người mua hét lớn :
- “Ba nhân tám là 23. Sao ông lại cứ đòi ta 24 đồng ?”

Nhan Uyên đến trước mặt người mua, lễ phép nói :
- “Này đại ca. Ba nhân tám là 24. Sao có thể là 23 được ? Anh tính sai rồi, không nên cãi lộn ầm ĩ nữa.”

Người mua không phục, chỉ thẳng mặt Nhan Uyên nói :
- “Ai cần nhà ngươi phân xử ? Ngươi biết tính toán ra sao ? Muốn phân xử chỉ có cách tìm hỏi Khổng Phu Tử. Đúng hay sai hãy để ông ấy định đoạt ! Đi, ta hãy tìm ông ấy để phân xử !”

Nhan Uyên đáp:
- “Được. Nếu Khổng Phu Tử nói anh sai thì anh tính sao ?”

Người mua nói :
- “Nếu ta sai, hãy lấy đầu ta. Còn nhà ngươi sai thì sao ?”

Nhan Uyên trả lời:
- “Nếu tôi sai, tôi sẽ từ quan.”

Hai người đánh cuộc với nhau như thế, cuối cùng cũng đã tìm gặp được Khổng Tử.

Khổng Tử hỏi rõ tình huống, rồi quay sang Nhan Uyên cười nói:
- “Ba nhân tám là 23 đó Nhan Uyên. Con thua rồi, lấy mũ quan xuống đem cho người ta đi !”
Nhan Uyên trước giờ chưa bao giờ cãi lại sư phụ. Nghe Khổng Tử nói mình sai, anh đành tháo mũ xuống giao cho người mua kia nhưng trong lòng không phục. Người mua nhận mũ, đắc ý rời đi. Nhan Uyên cho rằng Khổng Tử già rồi đâm ra hồ đồ, liền không muốn ở lại học tập Khổng Tử nữa. Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay lại gặp Khổng Tử lấy cớ nhà có việc muốn xin nghỉ học…

Khổng Tử rất rõ tâm tư Nhan Uyên, nhưng không nói gì, chỉ gật đầu đồng ý. Trước khi đi, Nhan Uyên quay lại cáo biệt Khổng Tử. Khổng Tử muốn Nhan Uyên trở về nhà bình an, cũng dặn dò hai câu :

“Ngàn năm cổ thụ không náu thân,
Sát nhân không rõ chớ động thủ”

Nhan Uyên đáp lại một câu:
- “Con xin ghi nhớ.”

Rồi rời đi.

Trên đường về, gió thổi mây dâng, sấm rung chớp giật, trời muốn đổ mưa to. Nhan Uyên tiến đến một cây đại thụ mục rỗng bên ven đường, muốn tránh mưa. Anh đột nhiên nhớ lại lời Khổng Tử đã nói : “Ngàn năm cổ thụ không náu thân…”, Nghĩ thầm, sư đồ nhất tràng, anh nghe theo lời sư phụ, tránh xa khỏi cái cây rỗng. Vừa rời đi không xa thì nghe một tiếng sấm, sét đã đánh tan cây cổ thụ kia. Nhan Uyên kinh ngạc tự nhủ :
- “Câu đầu sư phụ nói đã ứng nghiệm sao ! Chẳng lẽ ta còn có thể sát nhân ư ?”

Khi về tới nhà thì trời cũng đã khuya. Không muốn kinh động người nhà, Nhan Uyên dùng bảo kiếm mang theo bên người để đẩy chốt cửa phòng nơi thê tử của anh đang ngủ. Đến bên giường, sờ lại thấy hai người nằm hai bên giường. Nhan Uyên vô cùng tức giận, giơ kiếm định chém, lại nghĩ đến câu nói thứ hai của Khổng Tử : “Sát nhân không rõ chớ động thủ”, bèn đốt đèn lên xem, hóa ra hai người là thê tử, người kia là muội muội (chị) của Nhan Uyên.

Ngày hôm sau, Nhan Uyên quay trở lại, thấy Khổng Tử liền quỳ xuống nói : - “Sư phụ, hai câu người nói đã cứu ba người là con, vợ con và muội muội của con đó ! Sao Sư phụ lại biết trước chuyện sẽ xảy ra vậy ?” Nhan Uyên cảm thấy kính phục thầy sâu sắc, cũng đã biết được ẩn ý của Khổng Tử. 

Khổng Tử đỡ Nhan Uyên dậy và nói : - “Ngày hôm qua thời tiết khô nóng, đoán chừng sẽ có cơn dông, nên ta nhắc nhở con : “Ngàn năm cổ thụ không ai náu thân”. Con lại mang khí bực trong người, trên thân đeo bảo kiếm, cho nên ta khuyên con “Sát nhân không rõ chớ động thủ.” Nhan Uyên vừa vái lạy vừa nói : - “Sư phụ tiên đoán mọi sự như thần làm đệ tử mười phần kính nể !” Khổng Tử lại nói tiếp : - “Ta biết rõ con xin phép về nhà nghỉ chỉ là mượn cớ, thật ra con cho rằng ta đã già nên hồ đồ rồi, không muốn học ta nữa. 

Con nghĩ xem, ta nói 3 nhân 8 bằng 23 là đúng, làm con thua, bất quá là thua cái mũ quan kia ; Còn nếu ta nói 3 nhân 8 bằng 24 mới đúng, người mua bán kia thua. Đây là mất một mạng người đó ! Vậy con nói xem, chức vị quan trọng hay mạng người quan trọng hơn ?” Nhan Uyên bỗng giật mình tỉnh ngộ, quỳ gối trước mặt Khổng Tử mà thưa : - “Sư phụ trọng đại nghĩa coi nhẹ tiểu tiết ; Còn đệ tử lại tưởng rằng Sư phụ vì lớn tuổi mà thiếu minh mẫn. Đệ tử hổ thẹn vạn phần !” Từ đó về sau, bất luận Khổng Tử đi đến đâu, Nhan Uyên theo đến đó, không rời sư phụ...

PHÍ MINH TÂM

SF/USA
05/17/2019
Trần Văn Giang (ghi lại)
Orange County
Tháng 7/2025

TÂM ĐẠO : Có được 6 điều này, bạn là người có phúc
AN HÒA


Trong cuộc sống, có rất nhiều thời điểm người ta luôn cảm thấy không thỏa mãn, công danh, sự nghiệp không được như ý, cảm thấy mình bất hạnh… Vì thế, họ oán trách trời bất công, oán giận cha mẹ không cho họ một hoàn cảnh sống sung túc, oán trách con cái không được giỏi giang như mong muốn. Nhưng kỳ thực, họ lại quên mất mình cũng là người có phúc.

1. CÓ SỨC KHỎE LÀ PHÚC
Tục ngữ có câu : “Làm Hoàng đế mắc bệnh không bằng làm kẻ ăn mày mà khỏe mạnh”. Sức khỏe chính là phương tiện tải thể của trí huệ, là tiền đề của sự nghiệp. Một người nếu như mất đi sức khỏe, vậy xem như là mất tất cả. Cho nên, có được một thân thể khỏe mạnh là một loại phúc.
Một người muốn có được sự khỏe mạnh cả về thân và tâm thì phải dưỡng tâm dưỡng thân, ăn uống có chừng mực, thường xuyên vận động, tránh rượu chè, tửu sắc vô độ. Không những vậy còn phải đề cao việc tu tâm dưỡng tính, tránh xa oán giận, ít tranh chấp với người khác, bảo trì tâm thái điềm tĩnh, hòa ái một cách tối đa.

Trong “Đạo Đức Kinh”, Lão Tử viết : “Ngũ sắc lệnh nhân mục manh, ngũ âm lệnh nhân nhĩ lung, ngũ vị lệnh nhân khẩu sảng”, ý nói, ngũ sắc làm người ta mờ mắt, ngũ âm làm người ta điếc tai, ngũ vị làm người ta tê miệng lưỡi. Bởi vậy, điều bậc thánh nhân hướng đến chính là “thanh tâm quả dục” giảm ham muốn, giữ tâm thanh tịnh. Đây cũng là đạo dưỡng tâm, dưỡng sinh cao minh của cổ nhân.

2. GIA HÒA LÀ PHÚC
Cổ nhân thường nói : “Gia hòa vạn sự hưng”, hay “Gia hòa phúc tự đến”. Nếu chúng ta có một gia đình hòa hợp, tương thân tương ái, trên dưới đồng thuận thì chính là có được một nền tảng vững chắc để tự tin bước ra ngoài mà gây dựng cơ nghiệp, cũng chính là có được dũng khí để đương đầu với tất cả chông gai của cuộc sống. Vậy nên có được một gia đình hòa thuận chính là có : “Phúc trong phúc”.

Mấu chốt thực sự là ở chỗ làm sao mới có thể khiến “gia hòa” ? “Hòa” rốt cuộc là có ý nghĩa gì ? Chúng ta đều biết, trong quá khứ phổ biến nhất là đại gia đình, tứ đại đồng đường hay ngũ đại đồng đường cũng là điều mà chúng ta dễ bắt gặp. Vậy mười mấy người, thậm chí nhiều người hơn nữa sinh sống ở cùng một chỗ thì việc “va chạm, sứt mẻ”, người chịu thiệt, người được lợi là những điều không thể tránh khỏi. Nếu ai ai cũng tính toán chi li, suy nghĩ điều hơn thiệt… thì đảm bảo gia đình không thể “hòa” nổi. Ở đây, “hòa” bao hàm ý nghĩa có tôn ti trật tự, an thủ bổn phận, bao dung, nhường nhịn, ai cũng có tâm muốn giữ gìn đại gia đình mà mình đang sinh sống.

3. CHỊU THIỆT LÀ PHÚC
Trong cuộc đời, dẫu cho một người có tranh giành được thứ gì thì cũng chẳng thể vì nó mà có được sự bình an. Tranh được lợi lộc thì mất đi lương thiện. Tranh được danh tiếng thì mất lòng người. Tranh được tình thì mất tỉnh táo. Tranh đoạt được thứ của người khác thì tâm sẽ bất an, không lúc nào nguôi. Phàm là những thứ khiến người ta phải vắt óc nghĩ kế giành giật thì đều không mang đến bình an trong tâm mình, thay vào đó chỉ là phiền não, thống khổ và thù hận mà thôi.
Ngày nay, phần lớn người ta thường sợ nhất là bị thua thiệt, thà rằng để người khác phải thiệt chứ bản thân không thể bị thiệt. Nhưng, những người già xưa lại thường hay khuyên bảo con cháu rằng : “Chịu thiệt là phúc”, “Chịu thiệt là hành vi của người quân tử”…

4. SỐNG THANH ĐẠM LÀ PHÚC
Cuộc sống ngày nay với bộn bề những lo toan, áp lực lớn như núi, làm người có thể sống cuộc đời thanh đạm ấy cũng là phúc : Đói thì ăn, mệt thì nghỉ, việc đến thì làm, cần cù chịu khó, sống với hiện tại, ấy cũng chính là phúc.
Thứ mà một người thực sự cần thường không nhiều. Bởi vậy, một người có thể chọn cách sống thanh đạm thì chính là người có phúc.

5. BIẾT ĐỦ LÀ PHÚC
Nhân sinh tại thế, lòng tham của con người xưa nay vốn không hề có đáy. Nhưng cổ nhân giảng : Thóc đầy kho, lụa đầy nhà, nhà trăm gian đất nghìn mẫu thì cũng cơm ngày ba bữa, áo quần vài bộ, tối ngủ giường ba thước.
Tham lam tài vật thái quá đến khi nhắm mắt xuôi tay cũng chẳng mang được thứ gì. Vậy nên làm người mà biết ung dung tự tại, không tham không sân, biết đủ là phúc. Đó cũng chính là đạo lý mà chúng ta thường nghe thấy : “Biết đủ thường vui”.

6. SỐNG THUẬN THEO TỰ NHIÊN LÀ PHÚC
Nhân sinh vạn nẻo, kiếp người chìm nổi tựa phù vân, đa phần con người sống trên đời thì có đến bảy, tám phần không được như ý, giờ phút vui vẻ chẳng được đáng là bao, thời gian như nước chảy qua cầu. Vậy nên biết sống tùy duyên, thuận theo tự nhiên ấy là hạnh phúc.
Người sống thuận theo tự nhiên, điều đến thì đón nhận, điều đi thì buông bỏ, vạn vật tùy cảnh, vạn sự tùy thời, đó cũng chính là cảnh giới của bậc trí giả. Sướng khổ buồn vui ấy đều do quan niệm của bản thân mình chi phối, làm người mà có thể coi nhẹ được mất thì ắt không gì có thể khiến cho chúng ta buồn khổ được.


Không có nhận xét nào: