Có thể nói chàng trai 19 tuổi ấy chưa bao giờ sử dụng súng. Nếu không tại sao ở cự ly 2 mét mà cậu ta bắn trượt? Cô gái khai rằng cậu ta bắn thẳng vào ngực mình nhưng viên đạn lại bay vào cửa sổ. Kính vỡ loảng xoảng, rơi xuống tầng dưới khách sạn. Cô gái vơ vội tấm drap trải giường choàng lên mình để che thân thể trần truồng của mình. Khi bảo vệ khách sạn tông cửa vào thì cô ta đang đứng nép vào tường, run rẩy, còn chàng trai thì ngồi im trên chiếc ghế bành, hút thuốc. Khẩu súng K54 vứt dưới chân. Những ngày sau đó các nhân vật có liên quan đến vụ án được lần lượt hỏi cung tại trụ sở công an quận.
LỜI KHAI CỦA NẠN NHÂN
-Tôi tên là Ngọc Trâm, 28 tuổi, chủ cửa hàng điện tử Hậu Giang. Tôi lên thành phố Hồ Chí Minh để giao dịch mua bán.
-Trước đây chị có từng quen biết tên Lê Trung không?
-Tôi mới quen cậu ta cách đây một tuần lễ. Một buổi sáng khi tôi ngồi uống cà phê tại khách sạn X thì thấy một thanh niên trạc mưới chín, hai mươi tuổi, mặt lầm lì. Cậu ta đến ngồi ở bàn đối diện, gọi một ly cà phê đen và một bao thuốc con mèo. Sáng hôm ấy cậu ta không có vẻ gì muốn làm quen với tôi, chỉ nhìn tôi chằm chặp khiến tôi rất khó chịu. Những ngày sau đó cậu ta thường lảng vảng trước khách sạn để theo dõi xem tôi đi đâu. Lúc đó tôi nghĩ rằng cậu ta thích tôi nhưng vì nhát gan nên không dám bắt chuyện.
-Thế thì sao gọi là quen?
-Chỉ quen nhau khi ở hồ bơi.
-Hồ bơi nào?
-Hồ bơi của khách sạn X.
Trưa hôm đó, tôi đi bơi với một người đàn ông. Một đầu mối cung cấp các loại hàng điện tử cho cửa hàng tôi như tivi màu, cassette, máy tính…. Ông ta có nhã ý mời tôi đi bơi và dùng cơm trưa với ông. Lúc tôi xuống nước thì ông ngồi uống bia bên bờ hồ. Ông có thói quen uống một lon bia rồi mới đi thay đồ và xuống hồ.
-Lúc ấy tên Lê Trung ngồi ở đâu?
-Ngồi sưởi nắng trên thành bờ. Trưa đó hồ bơi rất vắng. Không khí ấy thích hợp với tôi vì tôi đang tập bơi. Tôi cần hồ bơi thoáng để bơi trong cạn. Bất ngờ tôi lướt ra tới chỗ sâu lúc nào không hay.
Thế là tôi chới với, tôi kêu cứu. Người đàn ông bạn tôi vội đứng dậy, nhưng ông ta lại lo cởi quần áo, giày vớ, đồng hồ, mà không nghĩ rằng tôi đang hoảng hốt. Tôi uống nước rất nhiều và ngộp thở. Lúc ông ta sửa soạn xong mọi thứ thì người ta đã đưa tôi vô bờ. Người đó là Lê Trung. Chúng tôi đã quen nhau như vậy. Tôi rất giận ông bạn tôi, không thèm nhìn mặt. Và để chọc tức ông, tôi thuận để chàng trai đưa tôi vào phòng khách sạn chăm sóc. Tuy nhiên, khi vào phòng, cậu ta cứ để mặc tôi nằm trên giường không thèm hỏi han gì cả, nhưng lại quan sát căn phòng rất kỹ. Cậu ta đến bên cửa sổ, thò đầu ra ngoài, rồi quay lại giường, nhìn chằm chặp vào ngực tôi, vào đùi tôi. Cuối cùng cậu ta nhìn sững vào mặt tôi và nhíu mày. Không nói một lời nào. Sau đó lặng lẽ bỏ đi.
-Vậy theo chị thì tại sao cậu ta có ý định giết chị?
-Tôi nghĩ rằng cậu ta không có ý định đó mà chỉ muốn cưỡng hiếp tôi. Cậu ta thuộc dạng bị dồn nén sinh lý.
-Thế cậu ta đem theo súng để làm gì?
-Chắc cậu ta nghĩ rằng đêm ấy trong phòng tôi có thể có ông bạn già của tôi. Cậu ta không biết rằng tôi và ông ta chỉ có quan hệ làm ăn mua bán.
-Chị vui lòng thuật lại một cách chi tiết diễn tiến sự việc đã xảy ra đêm rồi.
-Đêm qua tôi có việc phải đi đến 11 giờ mới về đến khách sạn. Lúc lên cầu thang thì tôi gặp Lê Trung đi xuống. Chúng tôi đều dừng lại một chút. Dẫu sao tôi cũng có cảm tình với cậu ta vì đã cứu tôi ở hồ bơi. Tôi hỏi: “Em cũng ở đây à? “. Cậu ta không đáp, cứ nhìn chằm chặp vào ngực tôi làm tôi sợ. Rồi cậu ta nói: “Chị đẹp lắm!” và bỏ đi. Lúc nằm vào giường tôi nghĩ không biết cậu ta thuộc loại người nào? Cậu ta muốn gì ở tôi? Hay là một dạng bạo dâm? Tuy nhiên, vì cửa phòng đã được khóa kỹ nên tôi yên tâm nằm ngủ.
Người sĩ quan cảnh sát mỉm cười nói:
-Và chị không ngờ rằng cửa sổ phòng ở gần sát ống thoát nước. Và cậu ta đã từ trên sân thượng khách sạn ôm đường ống leo xuống, đột nhập vào phòng theo ngả cửa sổ.
-Dạ vâng, điều đó tôi chỉ được biết sau khi công an đến xem xét hiện trường. Dường như lúc cậu ta bắn tôi là đã hai giờ sáng phải không?
-Hai giờ mười lăm phút. Có thể cậu ta đã đột nhập vào phòng chị trước đó nửa tiếng.
-Lúc ấy tôi đang ngủ thì cảm thấy có một bàn tay chạm vào người. Tôi mở mắt ra thì thấy có người ngồi bên cạnh. Tôi chưa kịp la thì cậu ta đã bịt miệng tôi và nằm đè lên người tôi. Tôi vùng vẫy nhưng không la được. Cậu ta dùng hai đầu gối chẹn hai cánh tay tôi xuống giường, một tay cậu ta bịt miệng, tay kia mở nút áo tôi.
-Không đúng. Người sĩ quan cảnh sát ngắt lời. Lúc ấy chị không có mặc gì trên người cả.
Ngọc Trâm có vẻ lúng túng:
-A, đúng rồi. Đêm qua khi đi ngủ tôi không mặc quần áo vì trời quá nóng. Vả lại tôi chỉ có một mình trong phòng. Nhưng tại sao ông biết rõ điều đó?
-Rất đơn giản. Vì khi chúng tôi đến thì chị chỉ choàng một tấm drap trải giường và tất cả quần áo, kể cả đồ ngủ, đều được treo trong tủ rất thẳng nếp.
Ngọc Trâm bình tĩnh hơn:
-Đúng như thế vì trời nóng quá.
-Chị kể tiếp đi.
-Tôi chống cự quyết liệt và luồn được bàn chân vào bụng cậu ta, đạp mạnh. Cậu ta lăn xuống giường. Thế là cậu ta rút súng ra. Tôi thét lên và nghe ba, bốn tiếng nổ chát chúa cùng lúc với tiếng kính vỡ loảng xoảng. Tôi sợ quá, quỵ xuống nền nhà. Bảo vệ khách sạn tông cửa vào. Đèn bật sáng. Lê Trung ném khẩu súng xuống trước mặt tôi rồi bước lại ngồi xuống ghế bành, lấy thuốc lá ra hút. Năm phút sau thì công an đến.
Người sĩ quan điều tra nhíu mày, ghi mấy câu lên tờ cung rồi nói:
-Lúc bắn thì hắn ta đứng đối diện chị?
-Dạ đúng.
-Chỉ cách có ba bước?
-Vâng.
-Vậy theo chị thì tại sao cậu ta bắn trượt?
-Chắc vì sợ. Tôi thấy tay cậu ấy run lên.
Người sĩ quan cảnh sát bật cười một tiếng nhỏ rồi nói:
-Thôi được, chị về đi. Tôi sẽ hỏi Lê Trung về chuyện đó.
LỜI KHAI CỦA LÊ TRUNG
-Em tên là Lê Trung, 19 tuổi, nhà ở phường 11, quận 10.
-Cậu đột nhập vào phòng cô Ngọc Trâm làm gì?
-Thưa cán bộ em tính lấy đồ.
-Nhưng tại sao cậu không lấy gì cả?
-Vì em vừa nhảy vô phòng thì chị ta thức dậy.
-Mấy ngày trước đó cậu đến khách sạn X làm gì?
-Em đi bơi. Em vẫn thường bơi ở đó.
-Cậu cứu Ngọc Trâm trong trường hợp nào?
-Đó chỉ là chuyện tình cờ trong hồ bơi, một phản ứng tự nhiên.
-Cậu có biết người đàn ông đi cùng với Ngọc Trâm đến hồ bơi hôm đó không?
-Ông ta là bạn của ba em. Một nhà kinh doanh giàu có tên là Trần Dũng.
-Có phải Ngọc Trâm là bồ nhí của Trần Dũng không?
-Không.
-Tại sao cậu biết rằng Ngọc Trâm không phải là bồ nhí của Trần Dũng?
-Vì em theo dõi. Em thấy hai người đối xử với nhau rất chừng mực.
-Tại sao cậu theo dõi đời tư của họ?
-Vì em biết họ có tiền. Họ rất giàu và em muốn lấy một ít để xài.
Người sĩ quan cảnh sát cắn bút, ngước nhìn trần nhà, rồi anh nhìn thẳng vào mắt chàng trai trẻ:
-Chúng tôi có đến nhà cậu và thấy gia đình cậu cũng rất giàu có. Biệt thự, xe hơi riêng, đàn piano, bốn, năm chiếc xe cub đời mới… trang trí nội thất lộng lẫy… Vậy mà cậu phải đi ăn trộm mới có tiền tiêu?
-Trước đây ba má em có cho tiền xài nhưng em đánh bạc hết. Sau đó ăn cắp đồ trong nhà đem bán nên ba má em giận, không cho tiền nữa. Em không có tiền nên phải làm bậy.
-Cậu học đàn piano được mấy năm?
-Năm năm.
-Tôi nghe nói cậu chơi đàn khá lắm mà.
-Dạ chơi được. Em chơi nhạc cổ điển.
Người sĩ quan cảnh sát mỉm cười nhìn chàng trai:
-Cậu có thể cho tôi nghe một vài bản được không?
Lê Trung gượng cười, rụt rè như một cậu bé:
-Nhưng ở đây không có đàn.
-Có đấy. Trong phòng khách của công an quận có một cây đàn piano khá tốt. Chúng ta lại đó nhé.
Nói xong, người sĩ quan cảnh sát đứng lên. Lê Trung đi theo anh.
Họ bước vô phòng khách sang trọng của trung tá Trưởng công an quận. Người sĩ quan trẻ chào vị trung tá và nói:
-Anh cho em mượn cây đàn một chút.
Vị trung tá có vẻ hơi ngạc nhiên nhưng người sĩ quan đã đến bên, nói nhỏ với ông mấy câu và ông trở nên tươi cười ngay. Trung tá nói:
-Tôi cũng rất thích nhạc cổ điển. Cậu đàn đi. Lâu lắm ở đây không có tiếng đàn.
Lê Trung gãi tai, không dám bước tới. Ông trung tá bèn đặt tay lên vai chàng trai đẩy nhẹ đến. Bất đắc dĩ cậu ta mới ngồi xuống trước cây đàn piano màu đen bóng loáng:
-Chú rất thích nhạc của Frank Liszt. Cháu chơi một bản consolation hay bất cứ một bản nào cháu thích. Chằng hạn như Lac de Côme của Galas cũng được.
Lê Trung hít một hơi dài để tự trấn tĩnh và đặt những ngón tay thon dài trên phím đàn. Những hợp âm rải của cung La giáng trưởng vang lên thánh thót như tiếng mái chèo quẫy lên mặt nước yên tĩnh.
Người sĩ quan điều tra và Trưởng công an quận im lặng nghe, thỉnh thoảng trao đổi nhau mấy câu nho nhỏ. Con thuyền đã dạo chơi khắp mặt hồ Côme và trở về trong nhịp chèo reo vui. Kỹ thuật trémolo của tay phải được chàng trai sử dụng rất điêu luyện. Sự sợ hãi và ngại ngùng ban đầu đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại những âm thanh réo rắt.
Trung tá bảo chàng trai đứng dậy. Ông vỗ vai cậu ta và bảo:
-Cháu là một trường hợp đặc biệt. Thôi, cháu về trại đi. Đêm nay phải suy nghĩ và khai báo thành thật.
Sáng hôm sau Lê Trung được gọi lên phòng thẩm vấn rất sớm. Người sĩ quan công an mời cậu ta hút thuốc nhưng Lê Trung bảo là không biết hút. Người sĩ quan bắt đầu:
-Sao, em đã suy nghĩ kỹ chưa?
-Dạ, kỹ.
-Vậy em đột nhập vào phòng cô Ngọc Trâm làm gì?
-Để ăn trộm, em nói thiệt mà. Vì em cần tiền xài, cần tiền để đánh bạc.
-Không đúng. Một người như em không thể có lối sống sa đọa như em đã khai.
Tự nhiên Lê Trung bực tức, cậu ta hỏi:
-Thế anh cho rằng em có ý định hiếp dâm chị ta à?
-Ngọc Trâm đã khai như thế. Chị ta bảo rằng cậu nhảy vào phòng, ngồi lại bên giường và đặt tay lên người. Khi chị ta mở mắt ra thì cậu đã đè lên người chị ta, định cưỡng hiếp. Đúng không?
-Không. Em nhảy vào phòng và ngạc nhiên khi thấy chị ta nằm khỏa thân trên giường. Chị ta rất đẹp. Nhưng em không có ý định cưỡng hiếp. Em chỉ ngồi nơi ghế bành, im lặng hút thuốc. Em đã ngồi như thế suốt gần một tiếng đồng hồ. Hút hết nửa bao thuốc.
Người sĩ quan công an nhìn cậu ta bằng con mắt hóm hỉnh:
-Thấy chưa, em đâu có ý định ăn trộm.
Kết luận ấy làm Lê Trung hoảng hốt. Cậu ta chớp mắt, cắn môi và cúi mặt xuống. Người sĩ quan hỏi tiếp:
-Vậy em vào phòng Ngọc Trâm để làm gì?
-Em nghĩ là chị ấy có nhiều đô la.
-Sao cậu không lục túi xách, lấy tiền rồi chuồn lẹ đi?
-Vì em mất bình tĩnh.
-Nhưng cậu phải hiểu rằng cậu vào phòng ấy để làm gì chứ? Ăn trộm hay hiếp dâm? Cậu thú nhận đi, không nên lẩn tránh.
-Ăn trộm. Khi em đến mở cánh cửa tủ thì tiếng động làm chị ta thức dậy, kêu lên một tiếng nhỏ. Thế là em rút súng ra.
-Khẩu súng ấy ở đâu cậu có?
-Em mua của bọn du đãng.
Người sĩ quan bật cười:
-Cậu ngây thơ lắm. Đó là khẩu K54. Trên mổi khẩu súng đều có ghi rõ số hiệu và người ta dễ dàng tìm ra chủ của nó.
Lê Trung cắn môi, cúi đầu thú nhận:
-Vâng, đó là khẩu súng của ba em.
-Tại sao ba cậu lại đưa cho cậu khẩu súng đó?
-Em đã ăn cắp nó. Em lén lấy chìa khóa và mở tủ.
-Tôi nghĩ rằng nếu chỉ có ý định ăn trộm đơn thuần thì không cần phải mang theo súng. Vì Ngọc Trâm là một cô gái yếu đuối và đang ở một mình.
-Nhưng em cần có vũ khí để đối phó trong trường hợp cấp bách. Chẳng hạn như bị bao vây.
-Thế nhưng cậu đã bắn chị ấy khi chưa có ai bao vây cả. Tóm lại chưa có gì cấp bách để cậu phải sử dụng súng.
-Lúc ấy em mất bình tĩnh.
-Thôi được, nhưng cậu đã bắn trong tình huống nào?
-Lúc chị ta đến cửa phòng thì em bắn theo nhưng trong thâm tâm em không muốn giết…. Em thấy rất khó xử…. Em..
Lê Trung ôm mặt, gục xuống bàn và khóc.
Người sĩ quan điều tra đứng dậy đến bên cửa sổ, mở toang hai cánh cửa kính. Anh cảm thấy không khí trong phòng quá ngột ngạt.
LỜI KHAI CỦA NGƯỜI CHA
Tôi là Lê Đạo, 51 tuồi, giám đốc công ty thương nghiệp tổng hợp quận Z.
-Ông cho biết con trai ông là Lê Trung đã lấy khẩu súng của ông trong trường hợp nào?
-Tôi hoàn toàn không biết gì về điều đó. Khẩu súng tôi mang từ trên rừng về cất rất kỹ trong tủ, khóa lại. Nó đã mở tủ tôi lấy đi lúc nào không biết.
-Ông nghĩ gì về hành động của con trai ông?
-Tôi rất ngạc nhiên. Và rất buồn. Anh cũng biết là tôi bận nhiều việc. Tôi không có thì giờ dạy bảo nó.
-Nhưng ông có cho rằng con trai ông là một kẻ tội phạm không?
-Trước đây nó rất lành. Cấp hai, cấp ba nó học rất giỏi nhưng lên đại học thì sa sút. Nó chỉ mê âm nhạc.
-Theo ông thì tại sao cậu ấy lại sa sút?
Người đàn ông im lặng, suy nghĩ rồi thở dài:
-Có lẽ nó buồn chuyện gì đó.
-Chuyện gì?
-Những bất hòa nho nhỏ trong gia đình.
-Ông có thể cho tôi biết những bất hòa ấy không?
Người đàn ông mỉm cười buồn bã:
-Đó là chuyện đời tư của chúng tôi.
Người sĩ quan mời người đàn ông một điếu thuốc lá, bật lửa cho ông và nói:
-Cô Ngọc Trâm thì bảo là cậu Trung có ý định cưỡng hiếp cô ta, còn Trung thì bảo cậu ta vào phòng để ăn trộm. Ông nghĩ sao?
-Ăn trộm thì không có lý. Vì cháu có thiếu tiền đâu. Nó có riêng một chiếc Suzuki 100, tiền tiêu thì mẹ nó cho đầy đủ. Vả lại nó cũng là một thằng biết tự trọng.
-Cậu ấy có hay đánh bạc không?
-Không. Chắc là không đâu.
-Nhưng cậu ấy khai là thường đi đánh bạc. Có lần cháy túi phải về lấy đồ nhà đi bán. Có không?
-Tôi cũng không để ý lắm. Nhưng chắc là không có. Vì tôi thấy nó tối ngày tập đàn Piano, thì giờ đâu mà nó đi đánh bạc.
-Vậy có lẽ ông nghiêng về khả năng hiếp dâm?
Người đàn ông thở dài.
-Chẳng lẽ lại như vậy….
Ông ta bóp trán, nhăn mặt rồi bổng kêu lên một cách tuyệt vọng:
-Ôi, nếu như thế thì khổ cho đời tôi quá! Tại sao lại có thể như thế được. Không, tôi không tin như thế đâu. Con tôi không đến nỗi tồi tệ như thế.
-Biết đâu cậu ta bị dồn nén sinh lý. Vì bản tính cậu ta rất khép kín và rụt rè.
-Không phải trường hợp dồn nén. Tôi vẫn cho nó sống tự do. Đi nhảy đầm, quan hệ bạn bè rất nhiều. Đi tắm piscine….
Người sĩ quan điều tra như chợt nhớ ra điều gì, anh hỏi:
-Ông có quen người nào tên Trần Dũng không?
-Trần Dũng?
-Một nhà kinh doanh hàng kim khí điện máy.
-Có lẽ ông ta là một khách hàng của tôi. Tôi là một giám đốc công ty thương nghiệp, giới kinh doanh nhiều người biết lắm.
-Trần Dũng là bạn của Ngọc Trâm. Có lần cậu Trung gặp hai người tại hồ bơi khách sạn X. Ông có đến khách sạn X bao giờ không?
-Hình như có một đôi lần.
-Thế trước đây ông có quen với cô Ngọc Trâm không?
-Tôi không nhớ rõ. Tôi ít quan tâm đến bồ nhí của những nhà kinh doanh như Trần Dũng. Họ có cả tá.
-Nhưng Ngọc Trâm không phải là bồ nhí của Trần Dũng.
-Điều đó tôi không rõ.
-Nhưng cậu con trai ông rất rõ. Cậu ta đã theo dõi hai người và kết luận rằng Ngọc Trâm không phải là bồ nhí của Trần Dũng. Theo ông thì Trần Dũng có đóng vai trò nào trong vụ án này không?
Người đàn ông lại bóp trán, nhăn mặt và kêu nhức đầu:
-Có lẽ tôi phải về vì tôi mệt quá. Tôi không ngờ đến đây lại phải trả lời nhiều câu hỏi đến thế.
Thiếu úy Nguyễn Minh Đức, người thụ lý vụ án chưa có tên gọi này ngồi suốt buổi sáng chủ nhật ở nhà để nghiên cứu các lời khai nhưng vẫn chưa rút ra được kết luận nào. Anh bực dọc bỏ đi pha cà phê và trong lúc ngồi nhìn những giọt cà phê nhỏ xuống đáy ly thì có tiếng gõ cửa. Một người đàn bà trạc ngoài bốn mươi bước vào.
-Xin lỗi, ông là thiếu úy Đức.
-Phải, bà có việc gì?
-Tôi là mẹ của Lê Trung. Tôi ở bệnh viện đi thẳng tới đây.
-A, chào bà.
Thiếu úy Đức vui vẻ đứng lên kéo ghế mời người đàn bà ngồi. Anh nói:
-Hôm trước tôi đến nhà có nghe nói bà nằm viện. Dường như bà đã bình phục?
-Gần như thế. Có lẽ bác sĩ sắp cho tôi xuất viện. Hôm nay tôi xin phép về nhà một lát và ghé thăm anh.
-Hy vọng bà sẽ đem đến cho tôi những tin tức bổ ích về vụ án của con bà.
Người đàn bà nói:
-Không có tin tức, nhưng trong suốt hai năm tôi đã sưu tập được những tấm hình này.
Nói xong bà mở ví lấy ra một xấp hình màu, nhưng bà không đưa cho thiếu úy Đức cả xấp mà đưa từng tấm.
-Đây là cảnh ở Long Hải.
Tấm hình chụp ông Lê Đạo và Ngọc Trâm mặc đồ tắm ngồi ôm nhau trên bờ biển.
-Còn đây là cảnh ở Đà Lạt.
Người đàn bà chậm rãi xếp ngửa những tấm hình xuống mặt bàn như người ta xếp các lá bài.
Thiếu úy Đức cầm một tấm hình lên và hỏi:
-Làm sao bà có được những tấm hình này?
-Một người bạn của chồng tôi cung cấp. Ông có nghe nói đến Trần Dũng?
-Ồ, thế thì tốt quá. Đức gom các tấm hình lại. Bà cho tôi giữ những tấm hình này vì đây là những chứng cớ quan trọng của vụ án. Có phải chính bà đã đưa cho cậu Lê Trung khẩu súng?
-Vâng, tôi đã đưa khẩu súng và bảo: “Hãy giết nó đi.” Ban đầu nó rất quyết tâm nhưng sau đó nó do dự. Nó nói: “Con có thể làm việc ấy ở những nơi hai người thường hẹn hò. Nhưng ba con là một người có địa vị cao trong xã hội, con không muốn uy tín và sự nghiệp của ông bị tổn thương”. Và nó đã hành động theo cách riêng của nó.
ĐÀO HIẾU
Fb Đào Hiếu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét