Tôi được tha về năm 86 . Kiếm không ra việc làm nên cứ đi tới đi lui, uống cà phê hút thuốc lá vặt. May mà má dọn cái bàn bày bán cơm tấm, trong nhà đứa em bày thêm cà phê thuốc lá nên dù không đi làm cũng chưa đến nỗi nặng nề sinh kế.Trong trại mà ở không kiểu này VC gọi là "chây lười lao động" nghĩa đen miền Nam : làm biếng!Tôi không làm biếng, có tìm kiếm cũng chẳng nơi nào muốn thuê mướn mình. Tôi bèn lợi dụng thời gian này đọc sách báo (ba còn dấu lại, nhất là sách song ngữ) để trau dồi thêm Anh Văn. Thời giờ còn lại tôi xách xe đạp lang thang những ngã đường.
Một hôm đạp gần đến tượng đài TQLC cũ trên đường Tự Do (cũng cũ) tôi thấy có hai hình thù nhỏ xíu ôm nhau nằm ngủ chèo queo dưới tàng cây to. Trời còn sớm, người qua lại chưa nhiều, nắng cũng chưa cao nên hai "đứa nhỏ" (tôi đoán thế) vẫn mê mệt vì CA còn bận uống cà phê, chưa tập trung đi đuổi đường. Thỉnh thoảng tôi cũng đạp xe ngang qua mà đâu gặp hai đứa bé vô gia cư này ở đây. Thấy dễ thương nên tôi đến gần hơn quan sát : mẹ ơi !!! quả đúng là hai nhóc tì, thằng lớn khoảng mười tuổi, còn đứa nhỏ là một con chó con chừng ba tháng!
Tôi ngồi cách xa ba thước, đốt điếu thuốc rồi canh giấc ngủ cho hai đứa. Có lẽ cả hai đang mệt mỏi dữ lắm nên say ngủ quên cả trời đất. Coi đồng hồ tay khoảng tiếng sau, tôi thấy trễ quá giờ người ta chuẩn bị đi làm đông nên lay chân nhóc tì :
- Cháu ơi dậy đi !!
Thằng bé choàng mở mắt, ngơ ngác nhìn chung quanh, nét mặt rất sợ hãi. Chừng nhận ra tôi không phải là CA, nó có vẽ yên tâm quay qua ôm con chó.
- Cháu tên gì, bao nhiêu tuổi, ba má đâu sao lại lang thang ở đây một mình vậy ?
- Dạ con tên Tâm, em con tênTi, vừa nói vừa chỉ vào con cún đang ư ử nhỏng nhẻo trong tay.
- Rồi sao lại ở đây ?
- Má biểu chị Hai dẫn tụi con trốn đi trước, vài bữa yên viết thư cho má...
- Vậy chị Hai tên gì? sao không ở đây coi chừng hai đứa con ?
- Chị Hai Tiên, tuần trước chị Hai đang ngủ với hai đứa con thì giữa đêm có mấy ông bịt miệng đem đi đâu mất.
- Ủa vậy là con và con Ti đã ở đây hơn tuần rồi à? má đâu?
- Dạ con không biết...nghe nói chổ đó người ta gọi là Kinh Tế Mới Đồn Ông Mập (chắc nó muốn nói Bù Gia Mập?)
- Rồi chị Hai có trở lại kiếm hai đứa chưa ?
- Dạ chưa... cho nên con cứ ở đây chờ, lở chỉ về còn biết hai đứa con ở đâu mà kiếm.
Nghiến răng, nhắm mắt cố ngăn tiếng chửi thề, tôi thở dài đau đớn. Đày đoạ sáu năm lao đông khổ sai như mình chẳng là cái đinh gì so với đau khổ của toàn miền Nam. Chẳng hạn như lúc này đây có một bà mẹ ở BGMập nôn nóng mong tin trốn bình an, có một người chị lãnh nhiệm vụ lo cho hai "em" trốn KTM, giữa đêm không nhà không cửa, bị buôn người bắt cóc giờ chị một nơi em một ngã không biết sống chết ra sao.
- Chú ơi chú có sao không sao mặt chú đỏ vậy ? Tâm hốt hoảng hỏi.
Nó đâu biết nếu mà tôi tìm ra bọn này tôi rất sẵn sàng thí mạng giết chúng rồi tự sát (để khỏi bị bắt trở lại lao tù CS).
- Hôm bữa tới nay hai đứa ăn uống làm sao ?
- Dạ có bà Ngoại bán cơm gánh thương cho con cơm, con ăn chia với con Ti nó ăn ít lắm nên không lo. Tắm thì vài ngày ra máy nước công viên.
- Rồi quần áo...
- Bà ngoại cho con đủ hết. Bà ngoại còn nói về ở với bà cho vui. Bà nuôi hết không lo. Con cũng muốn lắm mà không dám, sợ chị Hai hay má tìm tới chỗ lại không gặp. Bà ngoại mới cho con mấy tờ vé số nói ngồi gần bà bán cho vui kiếm chút tiền lo cho hai anh em. Đói thì tới gánh bà ngoại, đắt cỡ nào bà luôn dành cho hai anh em một dĩa không phải trả tiền. Bà nói biết má ở đâu để bà xin hai đứa tụi con về nuôi chính thức. Nhưng con thương má thương chị Hai con cũng thương bà ngoại.Thí dụ bà ngoại kiếm được má, chị Hai và bằng lòng nuôi hết nhà thì con chịu liền...
Đúng là con nít. Đời đâu dễ tính toán vậy con...
Chợt có tiếng gọi xa xa:
- Tâm à, Tâm....
- Bà Ngoại, bà Ngoại.....
Tâm vui mừng reo lên, con Ti cũng ư ử phụ hoạ. Tôi nhìn ra đằng sau, một bà trung niên miền Nam quang gánh hai đầu hơi khói nghi ngút nhìn tôi nghi ngại. Tôi gật đầu chào :
- Dạ chào bà, con thấy hoàn cảnh cháu nên ghé thăm hỏi vậy thôi....
Mắt bà lúc đó mới dịu lại.
- Chào cậu, mới bây lớn mà phải chịu đựng hết chuyện này tới chuyện kia. Nghe mà nước mắt bụm lại không kịp. Tui có dẫn nó ra phường làm đơn tố cáo bọn bắt cóc mà tới nay có nghe trả lời trả vốn gì đâu. Tâm, ngoại có đem cho hai đứa con hai bịch chè chuối nè. Ăn đi rồi ngoại cho con chục tờ vé số bày bán bên cạnh ngoại cho vui. Hết hay không gì ngoại cũng "trả lương công nhân" cho hai anh em có chút tiền mua kẹo...
Rồi bà nháy mắt nhẹ với tôi "bày đặt chuyện cho tụi nó đở chán."
Tôi nhẫm tính còn trong bóp định kiếm bạn uống cà phê sáng. Tôi móc ra đưa cho bà ngoại :
- Con còn ít tiền, ngoại giữ dùm con mà lo cho hai đứa nhỏ...
Tuần sau đó hầu như ngày nào tôi cũng ghé thăm cái gia đình nhỏ gồm hai bà cháu và con cún. Tôi xin phép bà ngoại chở Tâm và con Ti về nhà chơi, cho nó thưởng thức món "cơm trứng chiên" độc đáo của một "bà ngoại" khác. Má tôi thương nó quá nên cứ nhỏ to ngon ngọt kêu về ở chung nhà. Tâm không chịu, nổi lo lớn nhất của nó là sợ chị Hai trở lại tìm mà không gặp.
Một thời gian sau tôi lu bu nhiều chuyện, nhất là chuyện tìm kiếm đường vượt biên, tôi hết còn thăm thằng nhỏ. Ba tháng sau tôi ghé trở lại chổ củ thì vẫn vậy, bà bán cơm, hai cháu bày vài tớ vé số. Hôm đó có chút tiền tôi mua cho "gia đình" ký kem hộp. Chị Hai - và nhất là má Tâm vẫn biền biệt không có tin tức gì hết. Nhưng Tâm quả là sắt đá "Má, chị Hai sẽ tìm tới đây." Tôi không muốn làm cho nó thất vọng nhưng thực sự chuyện đó coi như xong rồi. Thôi thì giúp được chút nào trong tầm tay mình thì cứ giúp.
Nhìn hai đứa nhỏ rất ngộ nghĩnh, thằng bé loắt choắt đi trước lôi nhẹ sợi dây quàng cổ con chó nhỏ cứ ư ử nhỏng nhẻo. Tâm không bao giờ đánh Ti, có chuyện gì thì hai đứa ôm nhau rồi nó rù rì gì vào tai con chó. Cả lúc đi vệ sinh hai đứa cũng đi với nhau. Ti bây giờ cũng gần bốn tháng rồi, lớn rồi, mặt thôi chứ còn thân mình có chút xíu giống chó nhật . Nhiều khi buồn đời mà nhìn thấy hai đứa nó, lại yêu đời trở lại. Tôi vẫn đi lễ và cầu xin cho gia đình bất hạnh này được đoàn tụ, ước gì ngày nào đó nhìn thấy mẹ con chị em quay quần bên nhau. Lúc đó tôi sẽ mạnh dạn xin má nó cho tôi đở đầu nó về vấn đề học tập. Mà chắc cũng không đến lượt tôi, hai đứa nhỏ dễ thương quá mà.
Tôi không thấy hai đứa tụi nó tắm rửa nhưng chắc phải có vì ngồi gần không thấy mùi hôi. Đặc biệt là con Ti, giống chó Nhật dễ có mùi. Thấy tôi là nó ư ử, đuôi vẫy lia lịa giật dây ra khỏi tay Tâm chạy xấn tới nhảy vào lòng, lưỡi nó liếm hết mặt tay.... tôi vuốt đầu nó cho nó cái bánh. Nó cứ ư ử như thể muốn chào mà dĩ nhiên không thể mở miệng thành lời. Tôi đoán nếu nói được chắc sẽ là "Thưa ba mạnh giỏi ?"
Rồi tôi đi buôn chợ trời, buôn thuốc tây nghĩa là bất cứ gì đẻ ra tiền. Thời đó làm sao mỗi ngày sáng có cà phê thuốc hút ngày ăn hai bữa là quá cha thiên hạ rồi không đòi hỏi gì thêm. Chưa có gia đình sáng nào cũng tụ tập một đám "chây lười lao động" hy vọng hôm nay sẽ vô mánh lớn. Thời gian này xãy ra một chuyện mà tôi cũng không biết nên khóc hay cười. Có một cái quán cà phê vĩa hè do mấy chị em làm với nhau. Đứa em gái khoảng mười bảy mười tám rất dễ thương, hôm mới gặp là tôi bị "Hồn lỡ sa vào đôi mắt em" rồi. Ngày nào tôi cũng ngồi chầu mấy tiếng đồng hồ chỉ với ly cà phê sữa đá và mấy điếu thuốc lẻ. Mới đầu tôi thấy hai chị nàng có vẽ khó chịu nhưng rồi quán cũng chẳng đông, thôi thì có một khứa ngồi đuổi ruồi coi cũng được nên hai bà êm re. Tình cảm của tôi cũng chẳng đi đến đâu ngoại trừ lâu lâu xạo sự bê dùm vào bếp ly tách để rửa. Vài cái liếc mắt, vài nụ cười nhưng chưa tỏ tình gì cả mặc dù tình trong như đã mặt ngoài còn e. Nàng đối với tôi như thế nào tôi cũng không biết...
Cuối cùng tôi nghĩ trước sau gì thì cũng đi tới kết cuộc, không thể như thế này mãi. Đễ thêm can đãm hôm đó tôi rủ thêm thằng bạn thân đi tới quán nàng. Sau khi yên vị và hút hết điếu thuốc đầu tiên tôi lấy hết can đãm nói với thằng bạn :
- Mày ở đây chờ tao chút nha.
Rồi tôi đi thẳng đến bên nàng - lúc đó quá cũng vắng- hỏi:
- T. anh hỏi em một câu được hay không ?
- Có chuyện gì vậy ? nàng hỏi hơi bị bất ngờ.
- Em làm ơn cho anh biết em có yêu anh không ?
- KHÔNG !! nàng quay quắt đi vô.
Trời đất đổ sụp dưới chân, tôi trở lại bàn thằng bạn.
- Mày biết tao vừa làm gì không ? tao tỏ tình với cô em chủ quán.
Thằng bạn suýt sặt cà phê ngước nhìn tôi cười.
- Vậy mà tao tưởng mầy đi trả tiền.
Sau này tôi mới biết dù họ yêu mình cở nào cũng không ai trả lời có trong trường hợp đó. Cha nội ơi cha nội còn phải học nhiều về nghệ thuật tán gái.
Một hôm ngồi chờ mánh trước ly cà phê (cà phê chổ khác) có hai thằng nhóc cứ cà rà trước mặt, mời mua vé số. "Chú Thành phố nè chú, hay Đồng Nai toàn số đẹp không à... Tôi mua hai tờ móc tiền ra trả, hai thằng nhỏ bỏ đi. Khi tính tiền cà phê tôi mới tá hoả ra là cái ví có tiền vốn đã không cánh mà bay. Khôn thiệt, nó chờ mình trả tiền vé số rồi mới chôm nên mình không nghi ngờ gì.
Mất bóp giấy tờ buồn quá không còn muốn đi đâu. Có cái xe Suzuki tàng tàng cũng đâu dám chạy. Cả hai tuần sau đó cứ ở nhà ăn hại. Một hôm cuồng cẳng và cũng buồn quá bèn xách chiếc xe đạp chạy vòng vòng, cuối cùng lại trở về nơi mấy bà cháu. Lúc đó khoảng bảy giờ sáng người ta đi đường chưa đông. Từ xa tôi thấy thằng Tâm và con Ti vẫn còn đang ôm nhau ngủ. Một điều lạ là trên trán Tâm mang một vết băng dài, chừng như mới bị té nặng. Tôi hốt hoảng ngừng xe lay nó dậy. Ti nhận ra tôi đầu tiên dù hơn ba tuần chưa ghé lại, nó ư ử, nhảy chồm chồm và liếm mặt không kịp thở. Tâm choàng mắt nó la lên rôi ôm chầm lấy tôi mà khóc :
- Chú về rồi, chú về rồi, con biết thế nào chú cũng trở lại đây mà!
- Chuyện gì vậy Tâm, con bị té hả?
- Không con đâu bị té, hôm bửa có hai thằng lớn giang hồ tới ăm cơm bà ngoại. Chừng trả tiền con thấy tụi nó lôi ra cái bóp có thẻ hình của chú . Con la lên chụp cái bóp, tui nó đấm con, xô đồ bà ngoại vụt bỏ chạy. Có mấy người rượt theo mà không bắt được. Con cứ chờ chú trở lại mà trả cho chú.
Vừa nói Tâm vừa đưa cái bóp cho tôi. Còn ai trồng khoai đất này nữa, nhân vật hình sự từng bị từ chối tình yêu đang ngước mắt nhìn tôi từ tấm thẻ căn cước. Hết còn nói được gì luôn!!!
Trời đất ơi!
Nguoiviettudo
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét