Con người là động vật phát triển tách biệt với những loài động vật khác là do não của họ đã phát triển vượt trội. Có thể nói cột mốc mà con người bắt đầu tách ra khỏi muôn loài là lúc con người hình thành xã hội, lúc đó người ta gọi đó là xã hội cộng sản nguyên thủy. Thời kỳ đó, con người còn mang đặc tính của loài vật, đó là đặc tính sở hữu chung.Bộ não càng phát triển thì con người càng muốn tư hữu nó thuộc về bản chất mà tạo hóa đã ban cho loài người. Và đó cũng là lý do vì sao loài người đã phải rũ bỏ xã hội nguyên thủy để tiến lên một xã hội tiến bộ hơn, ở xã hội đó, quyền tư hữu được đề cao.Những ngày đầu của lịch sửu loài người, để có quyền tư hữu, thành phần có quyền lực sẽ tước đoạt quyền tư hữu tành phần không quyền lực. Đây là thời kì man rợ của loài người.
<!>
Thời đó xã hội loài người bị chia thành 2 tầng lớp, tầng lớp có quyền lực sẽ có tất cả, tầng lớp không quyền lực không có gì cả. Và tầng lớp có quyền lực đã tự xếp mình vào loại thượng đẳng, còn tầng lớp không có quyền lực bị xếp vào loại ngang bằng súc vật có thể đem mua bán, hoặc nuôi họ lấy sức lao động như nuôi súc vật lấy sức kéo, hoặc đem họ ra cho đấu nhau như những trận chọi trâu để làm trò tiêu khiển vv… thành phần này chính là thành phần nô lệ.
Xã hội nào giới bình dân cảm thấy mình bị tước đoạt thì xã hội đó tiềm ẩn mầm loạn, vì thế chính quyền đó không sớm thì muộn cũng bị sụp đổ. Điều này đã được lịch sử chúng minh, chính vì thế mà ở các nước dân chủ tiến bộ nhà nước rất đề cao phúc lợi xã hội.
Phúc lợi xã hội là gì? Là quyền lợi của người dân được nhà nước đảm bảo bằng cách dùng tiền thuế của dân hỗ trợ cuộc sống của thành phần thiếu thốn trong xã hội, từ đó những người thuộc tầng lớp thấp họ không còn cảm thấy bị tước đoạt. Đó là giải pháp vừa nhân văn vừa có tính khoa học cao của một chính quyền, chính nó tạo ra tính bền vững cho nhà nước đó.
Với quan niệm nhà nước là một tổ chức bộ máy cai trị của giai cấp thống trị nhằm bảo vệ quền lợi thống trị của mình của Marx – Lenin, thì có thể nói đây là một thứ quan điểm rất phản khoa học. Từ quan điểm như thế mà các ĐCS khi chiếm giữ quyền lực nhà nước, họ đã mặc nhiên xem nhà nước là sở hữu riêng của họ. ĐCS xem nhà nước như là công cụ dùng để tước hết quyền tư hữu của nhân dân để dồn hết về cho đảng. Kinh tế tập thể là một dạng như thế, chính quyền CS tước quyền tư hữu của toàn dân để thành lập kinh tế tập trung bao cấp. Nói cho cùng, thứ kinh tế tập trung là mô hình kinh tế mà cả xã hội chỉ có 1 ông chủ duy nhất - đó là ĐCS.
Ngày nay, loại kinh tế tập thể đã thất bại vì nó đi ngược với bản chất của con người là luôn muốn tư hữu. Vì phá bỏ nó kịp lúc và tạo ra thứ mô hình kinh tế lai căng kiểu KTTT định hướng XHCN mà đã cứu ĐCS Việt Nam và ĐCS Trung Quốc tránh khỏi sụp đổ như Đông Âu là Liên Xô. Tuy có đổi màu nhưng bản chất tước đoạt vẫn không bỏ được. Ngày xưa ĐCS dùng nhà nước để tước đoạt trắng trợn bằng những lệnh cấm đoán và tiêu diệt những mầm móng kinh tế tư nhân, tuy ngày nay ĐCS cho tồn tại kinh tế tư nhân nhưng họ lại tước đoạt nhân dân bằng nhiều chính sách khác nhau như chính sách thuế và chính sách thu hồi đất vv.. Vì quan điểm nhà nước là công cụ phục vụ lợi ích của giai cấp thống trị, nên mọi nguồn thu từ tài nguyên, từ thuế từ tiền vay vv.. đã bằng cách này hay cách khác chui vào túi giai cấp thống trị chứ không hề tái phân phối phúc lợi cho dân nghèo. Dù đổi màu, nhưng bên trong xã hội CS vẫn chứa mầm loạn thường trực.
Như đã nói, xã hội nào người dân cảm thấy bị tước đoạt là nơi đó chứa mầm loạn. Chính vì điều đó mà ĐCS mới nặn ra Ban Tuyên Giáo để kiểm soát thông tin, Giáo Dục XHCN để nhồi sọ, công an kết hợp tòa án và nhà tù để diệt những tiếng nói của sự thật. Mục đích của ĐCS là làm cho người dân hoặc không biết mình bị tước đoạt, hoặc nếu biết thì bị sự sợ hãi làm cho câm họng nhằm triệt mầm loạn. Nhưng với cách này chỉ làm cho mầm loạn chậm phát triển chứ không thể triệt được. Cho nên sụp đổ của ĐCS là phải đến như là một sự tất yếu.
Sự đe dọa sinh ra sự sợ hãi, sự sợ hãi có nhiệm vụ khống chế không cho phẫn uất bùng phát thành hành động. Khi phẫn uất bị sự sợ hãi nhốt kín thì từ đó loạn sẽ bị ngăn chặn. Đó là nguyên lý mà ĐCS tạo ra sự “bình yên” cho xã hội Việt Nam. Nhưng có 1 thực tế, tuy sự sợ hãi thường nhốt được sự phẫn uất nhưng không thể xóa bỏ sự phẫn uất, ngược lại, sự phẫn uất lại hoàn toàn có khả năng phá bỏ cái lồng sợ hãi nếu nó đủ mạnh. Chính vì thế mà ĐCS họ không bỏ tâm huyết ra xây dựng đất nước mà họ dồn hết sức lực trí lực và các thủ đoạn thâm độc nhất để đối phó với mầm loạn mà thôi.
Hiện nay ai cũng thấy, các nhà nước dân chủ tiến bộ đang xây dựng xã hội phúc lợi, và củng cố bộ máy nhà nước ngày một hoàn thiện. Còn ở phía ngược lại, nhà nước CSVN chỉ lo đối phó với dân để bảo vệ miếng ăn. Nhìn vào đó chúng ta cũng biết nhà nước nào sẽ đi đến sự sụp đổ nhà nước nào sẽ bền vững. CS phải sụp đổ cho dù hôm nay họ đang dùng sự sợ hãi để kiểm soát mầm loạn rất tốt. Hôm nay họ kiểm soát mầm loạn tốt nhưng không có nghĩa là mãi mãi họ luôn kiểm soát tốt như vậy. ĐCS xây dựng nhà nước trên nền cát không móng, không vững bền được.
Một chủ thyết sai lầm, tạo ra nhà nước phản tiến bộ và sự sụp đổ đến với nó là tất yếu. CS Việt Nam, CS Trung Quốc, CS Cuba, CS Bắc Hàn rồi cũng sẽ bị xóa sổ thôi.
-Đỗ Ngà-
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét