Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Năm, 26 tháng 12, 2019

Tin Tong Hop - 26.12.2019 - Nghệ sỹ oan - Phạm Minh Vũ|

Sáng 24-12 vừa qua, Bộ Văn hóa - thể thao - du lịch đã tổ chức lễ kỷ niệm 60 năm Hãng phim truyện Việt Nam tại Trung tâm chiếu phim quốc gia (Hà Nội) với số lượng khách mời lên tới gần 400 người.
<!>

Tuy nhiên, đến lúc lãnh đạo bộ tặng kỷ niệm chương cho các cá nhân và tặng hoa các nghệ sĩ được phong tặng danh hiệu NSND, NSƯT năm 2019 thì nghệ sĩ của Hãng phim truyện Việt Nam đồng loạt giăng băngrôn: "Đề nghị Bộ Văn hóa giải quyết vấn đề cổ phần hóa ở VFS". Sau đó các nghệ sỹ không nhận kỷ niệm chương cũng như quà cáp hoa hoè gì mà yêu cầu phải giải quyết vụ cổ phần hoá.


Chuyện là hãng phim truyện VN bị bộ văn hoá thể thao du lịch bắt cổ phần hoá, cổ phần hoá hãng phim mà bán cho một công ty vận tải đường thuỷ làm cổ đông lớn nhất lên tới 65%. Sau mấy năm không những không sản xuất được một phim gì, và làm cho hàng trăm Nghệ Sỹ nhân dân nghệ sỹ ưu tú không có công ăn việc làm, không có bảo hiểm gì hết trơn, thất nghiệp.
Chuyện cổ phần hoá ở hãng phim truyện nghe nói chỉ nhắm vào miếng đất kim cương số 4 Thụy Khê, vì chuyển nhượng hãng phim nhưng không tính giá đất và bản quyền lại 0 đồng.
Giờ đây, các nghệ sỹ nào là ưu tú nào là nghệ sỹ nhân dân đều trở thành nghệ sỹ oan vì không việc làm, không có lương cũng như không có bảo hiểm. Có khi các nghệ sỹ biểu tình trong nhà ở đây sắp ra chung thuyền xuống đường với bà con Dương Nội rồi cũng nên.

 Ấm lạnh Noel 2019 với các tù nhân lương tâm!
Nguyễn Hoàng
2019-12-24
Hình minh hoạ. Tổng giám mục Nguyễn Văn Nhơn (trái) làm lễ ở nhà thờ nhân lễ Giáng sinh, ngoại thành Hà Nội hôm 24/12/2013
Hình minh hoạ. Tổng giám mục Nguyễn Văn Nhơn (trái) làm lễ ở nhà thờ nhân lễ Giáng sinh, ngoại thành Hà Nội hôm 24/12/2013 Reuters

24 tháng 12 năm nay vẫn như năm ngoái, quanh Nhà thờ Lớn Hà Nội người chặt như nêm cối. Tiếng ngân vang của những bản thánh ca bất hủ, những giai điệu về tình thương và sức mạnh của Chúa Hài đồng huyền diệu… Dẫu vậy, từ tối đến giờ, chúng tôi cùng một số cơ đốc nhân, không để bị chi phối bởi ngoại cảnh, chỉ tập trung mỗi cầu nguyện cho các tù nhân lương tâm.
Thấy còn sớm, cả hội lấy quyết định tiếp tục chương trình như đã dự kiến. Mọi người kéo về Nhà thờ Thái Hà. Mỗi lần về đây, chúng tôi có cảm tưởng như được trở lại thăm “chốn xưa”, nơi Chúa giáng sinh ở Bethlehem. Thánh đường Nhà thờ được trang trí với nhiều đèn, nến, hình ảnh Thiên Chúa trang nghiêm, trầm mặc, lan toả khắp không gian tạo nên một bầu không khí linh thiêng, thành kính. Tại đây, ký ức đưa chúng tôi quay về bao nhiêu hoài niệm... Chính chúng tôi cũng không nhớ nổi đã bao lần cùng với người dân xứ đạo ở đây vang vang các khúc thánh ca của những thiên thần mà chúng tôi coi như sứ điệp từ Chúa trong những năm gần đây: “Vinh danh Thiên Chúa trên trời/ Bình an dưới thế cho người tù nhân lương tâm”.

Những khúc hát giải bày tâm tình giữa đất với trời, như kết nối chúng tôi với 271 anh chị em đang bị đầy đoạ trong các nhà giam, từ Bắc chí Nam trên giải đất đau thương hình chữ S này. Chúng tôi tin rằng, từ trong ấy, anh chị em thấu cảm được “tiếng lòng” của chúng tôi, vơi đi phần nào những thương tổn và nỗi đau thể xác trong những đêm đông giá lạnh như thế này. Vẫn biết không phải tất cả các anh chị em đều là người công giáo, nhưng hết thảy chúng ta từng được hưởng hồng ân của Chúa, đồng thời các anh chị cũng không cần lắm những lời động viên, an ủi suông. Bởi hai lẽ: Thứ nhất, cảnh ngộ chúng ta như nhau, các anh chị em đâu có đứng một mình, chúng ta cùng đứng trên “chỗ sứt mẻ” cả; khác chăng, chúng tôi từ một trại tù lớn hơn ngoài xã hội, chia sẻ với các anh chị em hiện đang trong một nhà tù nhỏ hơn. Thứ hai, khi đã tình nguyện dấn thân vào con đường đấu tranh, các anh chị em đều thừa bản lĩnh, quyết tâm và lòng dũng cảm để đối mặt với mọi xông hãm, vây bủa và bắt bớ. Tuy chẳng cùng không gian, nhưng chúng ta cùng hoàn cảnh. Trong hoàn cảnh ấy, ta đâu có nghe thấy sự thù hận, nên hãy để cho nỗi buồn và sự cao thượng lan toả. Mọi người chắc còn nhớ giờ phút thầy Đinh Đăng Định yếu lã, lời ông dặn người chung quanh hãy đừng để hận thù chiếm lấy trái tim, mà hãy tha thứ. Tấm gương của thầy và những người đã ra đi trở thành những bằng chứng sáng lòa về một đất nước còn đầy 
những oan nghiệt.

Và thật ấm lòng, khi nhờ các phương tiện truyền thông, ngay từ đầu năm nay, chúng ta đã được biết tinh thần của một Nguyễn Đặng Minh Mẫn thật đáng khâm phục. Mặc dầu trọng lượng cơ thể chỉ còn hơn ba mươi cân sau những lần tuyệt thực để phản đối bạo lực xảy ra với cô, Minh Mẫn tuyệt nhiên không bao giờ tỏ ra yếu đuối. Người con gái ấy tuyên bố ráo hoảnh: “Nếu được làm lại từ đầu, tôi vẫn nói ‘Hoàng Sa-Trường Sa là của Việt Nam’. Mẹ con chúng tôi không bao giờ hối tiếc. Mình chấp nhận con đường đã chọn và rất hãnh diện là được góp một phần nhỏ bé để thay đổi đất nước”. Nhiều lắm những Minh Mẫn như thế. Cũng như những Phạm Đoan Trang, Phan Thanh Nghiên, Lê Thị Công Nhân, Cấn Thị Thêu, Trần Thị Nga, Nguyễn Ngọc Như Quỳnh (Mẹ Nấm), Huỳnh Thục Vy… kể sao hết hậu duệ của Hai Bà Trưng, Bà Triệu ở thế kỷ 21 này.
Theo các tổ chức quốc tế, Việt Nam hiện là nước đứng thứ hai ở Đông Nam Á về số lượng tù nhân lương tâm bị giam hãm, khi mà tính đến nay, con số đã lên tới 271. Trong tù, các anh chị em đã và đang bị đánh đập, cách ly, tra tấn và từ chối thăm khám y tế đầy đủ. Nhân thân của mỗi người tham gia đấu tranh dù thiên hình vạn trạng, nhưng mục tiêu tranh đấu của các anh chị em thì chỉ là một. Cuộc đấu tranh vì sự công bình ấy ngời sáng bên cạnh sự tù mù, tăm tối của nền tư pháp “bỏ túi” đang xử những đại án tham nhũng nhiều triệu đô. Chúng là bóng tối còn anh chị em là Ánh sáng. Anh chị em đang chỉ ra con đường, mang lại chân lý và khát vọng tự do cho tha nhân… Những trái tim Danko ấy (The Flaming Heart of Danko) như ngọn đuốc trong đêm mãi mãi là nguồn cảm hứng bất tận hướng tới động lực giải phóng con người, soi sáng con đường tương lai, bắt đầu từ thế hệ hôm nay cho đến muôn đời sau. Dù bị đầy đoạ vì lương tâm, công lý và đức tin, anh chị em vẫn ngăn chặn thành công khi chúng muốn cướp lửa từ trái tim của những chiến sĩ dũng cảm mà không sao cướp được! Vì Ngọn lửa Thiêng trong cuộc dấn thân này chính là nguồn sáng từ Lẽ Thật hàng ngàn năm nay.

Thật trớ trêu khi bọn cầm đầu như bí thư đảng gốc Tàu Hoàng Trung Hải, công an chìm Nguyễn Đức Chung (từng thông mưu cùng đô trưởng Hà Nội Nguyễn Thế Thảo đốn hạ 15 ngàn cây cổ thụ hàng trăm tuổi chỉ trong có hai đêm), nay tuy đã bị tuyên bố kỷ luật, nhưng vẫn nhố nhăng tìm cách “diễn” trên Truyền hình nhân các sự kiện của công chúng. Trong khi đó, blogger Lê Anh Hùng, người từng hàng trăm lần, kiên trì và bền bỉ viết đơn gửi tới tất cả các cơ quan công quyền để tố giác kẻ phạm tội, đã bị nhà cầm quyền CSVN bắt giam từ tháng 7/2018 đến nay và hiện đang bị hãm hại bí mật tại các bệnh viện Tâm thần. Các nhà hoạt động nhận định rằng, tình trạng vi phạm nhân quyền ở Việt Nam trong năm 2019 rất tồi tệ và dự báo sang năm 2020 mức độ đàn áp các nhà tranh đấu sẽ nghiêm trọng hơn khi các quan chức tranh nhau nắm quyền giữa lúc diễn ra đại hội đảng các cấp. Những kẻ gieo điều ác hãy nhớ, tai hoạ bất ngờ sẽ giáng xuống đầu các ngươi, như lịch sử bao lần đã chứng minh. Còn tên tuổi của các anh chị em, những Huỳnh Anh Trí, thầy Đinh Đăng Định, những Trương Văn Sương, tu sĩ Cao Đài Trần Hữu Cảnh, tu sĩ Đoàn Đình Nam, những thầy tu Phật giáo, những linh mục Công giáo… sẽ được người đời và hậu thế vinh danh, dài không kể xiết từ 1975 đến nay.

Từ Sài Gòn hoa lệ, chèn giữa những nhà thờ, những xóm đạo mừng Noel, đêm nay có một xóm đạo lọt thỏm vào nỗi buồn cô đơn của mùa đại lễ. Kẻ dữ đã dùng đến cả công an chìm đập vỡ ra từng mảnh những chòi dựng tạm bà con lấy cảm hứng từ túp lều thành Bethlehem. Lộc Hưng hơn một năm nay là cả trăm gia đình không cửa không nhà tứ tán tha phương. Là cả ngàn người ngồi giữa sương đêm, hay dưới cái nắng gay gắt bên câu khẩu hiệu “Chăm lo Tết cho bà con Vườn rau Lộc Hưng” như một sự mỉa mai đầy ai oán. Gần một năm rồi không công ăn việc làm, không nhà không cửa, bị xua đuổi, gần một năm rồi kêu oan khắp đất nước, ra tận thủ đô Hà Nội… Tha La hôm qua giặc tràn sang cướp phá, Vườn rau Lộc Hưng thì giặc nào tàn phá hôm nay? Từ những Nguyễn Thị Thuỳ Dương “tô-ma-dép” ở Thủ Thiêm (Sài Gòn), đến những Cụ Kình bị đánh què chân ở Đồng Tâm (Hà Nội)… lường gạt và đểu giả kéo dài nhiều năm như những bản án công khai tố cáo chế độ mà Nguyễn Ái Quốc có tái sinh cũng khó viết được hùng hồn hơn.

Hiện trường vụ đập phá hang đá và tượng Đức Mẹ tại Vườn Rau Lộc Hưng hôm 8/12/2019
Hiện trường vụ đập phá hang đá và tượng Đức Mẹ tại Vườn Rau Lộc Hưng hôm 8/12/2019 Courtesy of FB Vườn Rau Lộc Hưng
Hẳn bên trong tường cao cổng kín của các trại tù, anh chị em cũng biết rằng, chuyện bố trí để cướp tiền do các nhà hảo tâm gửi cho tù nhân lương tâm từng xảy ra. Đánh vào nguồn giúp đỡ tù nhân lương tâm là cả một tội ác, ấy vậy mà chính quyền này đâu có ngán. Chị Tươi vợ tù nhân lương tâm Vi Đức Hồi, bị cướp khi vừa ở ngân hàng ra. Vụ này, anh Vi Đức Hồi đã đưa tin lên mạng. Vào thời gian này năm ngoái, một lần nhân viên ngân hàng hẹn anh Ngô Duy Quyền đến nhà giao tiền. Đến giờ hẹn thấy công an chìm quen và lạ lảng vảng quanh nơi ở nên Quyền từ chối nhận. Cảnh giác, sau đó anh Quyền đề nghị nhà hảo tâm chuyển sang một địa chỉ khác. Chị Nguyễn Thúy Hạnh cũng có lần sau khi nhận một khoản tiền khá lớn nhưng bị bọn “cá” âm mưu chặn, nhưng khi chúng đến thì chị đã kịp lên trên nhà, công an chỉ bắt được cô giao tiền để xét hỏi. Một lần khác, sau khi nhận tiền xong một tốp “cá chím” rượt đuổi theo nhưng Hạnh kịp chạy vào bên trong thang máy. “Quỹ 50K” của chị Thuý Hạnh đang rất phát huy tác dụng, mặc dù để duy trì nó, vợ chồng chị thường xuyên phải đối mặt với hiểm nguy.
Một vụ án rúng động khác, theo blogger Tuấn Khanh, là vụ thầy Đào Quang Thực từng bị kết án 13 năm tù, mức án nặng đến ngạc nhiên dành cho một thầy giáo đau yếu và hay cười nói. Ngắm nhìn nụ cười trên di ảnh của thầy, chúng ta không thể không liên tưởng tới nụ cười nổi tiếng của chị Võ Thị Thắng. Ôi, nụ cười xưa những tưởng là vì chính nghĩa, đã từng bị dẫm đạp ngay từ trong lòng chế độ. Chị Võ Thị Thắng cũng suýt bị bắt và có lúc cũng đã nghĩ tự vẫn để giải thoát. Còn thầy Đỗ Quang Thực thì đã bị bỏ đói, bị đánh đập và khi đưa đi cấp cứu, cũng bị ngăn không cho gặp gia đình. Sau 3 năm, người thầy bị vu vạ “lật đổ chính quyền bằng nụ cười ấy”, đã qua đời đúng vào ngày 10/12 (ngày nhân quyền Quốc tế) trong một trại giam nổi tiếng tàn ác từ trong đến ngoài trại. Sau khi về với Chúa, thầy vẫn phải chịu “biệt giam” nơi bãi chôn tập thể của trại giam số 6 Nghệ An thêm 3 năm nữa – điều nhân đạo nhất mà chế độ có thể làm được. Đám tang của thầy Thực tại quê nhà tỉnh Hòa Bình, giống như một lễ dựng mộ gió của những người chết mất xác trên Biển Đông bị giặc Tàu hãm hại. Đâu đó, heo hút và khắc nghiệt của thời tiết và của cả trại giam số 6 Nghệ An, thầy Đào Quang Thực bị vùi lấp theo quy định của nhà nước CSVN.
Không thể ghi danh hết tất cả 271 các anh chị, nhưng chúng tôi tin tưởng chắc chắn rằng, một ngày không xa khi ánh sáng của nền Dân chủ được thắp sáng lên không chỉ các nơi thờ phượng, mà khắp hang cùng ngõ hẻm của đất nước, tên tuổi của các anh chị em sẽ được khắc trên những bảng bằng đồng hoặc đá hoa cương, để các thế hệ đời sau mãi mãi nhớ đến nạn nhân của chủ nghĩa cộng sản, vinh danh cuộc chiến đấu tuy không cân sức vào thời điểm hiện tại nhưng tất yếu sẽ chiến thắng dưới Niềm tin và Đức tin Thiên Chúa, dù không phải trong tất cả các anh chị em đều là Cơ đốc nhân. Chính phủ Hungary hậu cộng sản mới đây đã làm chuyện đó, mặc dầu Thủ tướng Hung cũng là một kẻ độc tài, một nhà “dân chủ phi tự do”.

Xưa nay, lễ Chúa Giáng Sinh là mùa lễ của phẩm giá con người. Chúa xuống trần để nâng cao phẩm giá con người. Chúa làm người để con người được kính trọng. Con người cao quý vì đã được nâng lên làm con Thiên Chúa. Như thế, lễ Giáng Sinh là lễ của niềm vui. Vui vì con người được Thiên Chúa yêu thương. Vui vì con người được nâng lên địa vị cao trọng. Nhưng ở Việt Nam, mùa Giáng sinh bao năm qua vẫn lại là những ngày lễ đượm buồn… buồn nhưng vẫn lạc quan và tin tưởng. Hôm nay khi đọc Kinh Tin Kính đến câu “Vì loài người chúng tôi và để cứu rỗi chúng tôi, Người đã từ trời xuống thế”, ta hãy quỳ gối trước tình yêu thương cao cả của Chúa dành cho ta. Quỳ gối để suy niệm sự cao cả của các anh chị em vì đã được Chúa yêu thương. Vâng, các chế độ hưng rồi phế, nhưng tấm gương nghĩa hiệp về cuộc đấu tranh của các anh chị tù nhân lương tâm và cũng là của chúng ta, sẽ trường tồn theo năm tháng và lịch sử dân tộc!

Trung Quốc muốn biến Campuchia thành tiền đồn quân sự chống Việt Nam

  • Sân bay Dara Sakor đang được nhà thầu Trung Quốc xây tại một khu rừng rậm hoang sơ ở tây nam Campuchia theo hướng ra biển. Cùng với việc họ đổ tiền xây dựng một cảng nước sâu đủ để chứa tàu chiến tại đây, nhiều chuyên gia quân sự đang nghi ngờ Trung Quốc muốn sử dụng Campuchia như là một tiền đồn quân sự ở phía tây nam Việt Nam. Ảnh: Adam Dean/New York Times
Nhiều chuyên gia quân sự đang nghi ngờ Trung Quốc muốn sử dụng Campuchia như là một tiền đồn quân sự quan trọng, khi đổ tiền xây dựng ở khu rừng rậm nhiệt đới xa xôi của Campuchia một sân bay quốc tế và một cảng nước sâu đủ để chứa tàu chiến.
Sân bay Dara Sakor đang được nhà thầu Trung Quốc xây tại một khu rừng rậm hoang sơ ở tây nam Campuchia theo hướng ra biển. Khi được hoàn thành, sân bay quốc tế Dara Sakor ở tỉnh Koh Kong sẽ có đường băng dài nhất Campuchia.
Cách đó không xa, theo tin từ các quan chức quân đội Mỹ, cũng trên bờ biển Dara Sakor, Trung Quốc đã đạt được thỏa thuận độc quyền mở rộng căn cứ hải quân Ream trong vòng 30 năm.

Các công ty Trung Quốc phụ trách xây cảng và sân bay kể trên lẫn chính quyền Bắc Kinh khẳng định chúng chỉ phục vụ mục đích dân sự. Tuy nhiên, nhiều người bày tỏ hoài nghi và quan ngại rằng Bắc Kinh đang có kế hoạch biến quốc gia Đông Nam Á nầy thành một tiền đồn quân sự riêng mình, cũng giống như cách họ dựng căn cứ đầu tiên ở châu Phi.
“Tại sao Trung Quốc lại muốn xây đường băng giữa rừng rậm? Công trình này sẽ giúp Trung Quốc phát huy sức mạnh không quân ra toàn khu vực, làm thay đổi hoàn toàn cuộc chơi,” Prof. Sophal Ear, nhà khoa học chính trị tại Đại Học Phương Tây (Occidental College) ở Los Angeles, Mỹ, nhận định với tờ New York Times.
Trong khi đó, ông Dave Eastburn, phát ngôn viên Lầu Năm Góc, cho biết: “Chúng tôi lo ngại rằng đường băng và các cơ sở hạ tầng bến cảng ở Dara Sakor đang được xây dựng nhằm phục vụ mục đích quân sự bởi quy mô của nó vượt xa nhu cầu hạ tầng cho hoạt động thương mại cả ở hiện tại và tương lai.”
Thủ Tướng Campuchia Hun Sen luôn phủ nhận sự hiện diện của quân đội Trung Quốc ở Campuchia. Tuy nhiên, những thông tin mà tình báo Mỹ đang nắm giữ dường như trái ngược với điều đó.

Theo dự thảo mật ước mà Mỹ có trong tay, thì Trung Quốc được sử dụng căn cứ Ream trong 30 năm, và sau đó mỗi 10 năm, thỏa thuận sẽ được tự động gia hạn. Trong thời gian này, Trung Quốc có toàn quyền đưa binh sĩ, trữ vũ khí và điều tàu chiến ra vào cảng này.
Những động thái này tương ứng với mối quan hệ quân sự ngày càng khăng khít giữa Campuchia và Trung Quốc. Hai năm trước, quân đội Campuchia hủy các cuộc tập trận chung với Mỹ và bắt đầu các cuộc tập trận chung với Trung Quốc. Gần đây, Thủ Tướng Hun Sen cũng tuyên bố ông đã chi 240 triệu USD mua vũ khí Trung Quốc.
Nếu những thông tin về mật ước cho Trung Quốc duy trì khí tài trên đất Campuchia là đúng, đây sẽ là căn cứ đầu tiên của Trung Quốc trong vùng Đông Nam Á. Và vị trí chiến lược quan trọng này sẽ củng cố tham vọng bành trướng ở Biển Đông của Bắc Kinh.
Trước những động thái trên của Trung Quốc, Giáo Sư Sophal Ear, một nhà khoa học chính trị, chuyên gia về kinh tế chính trị, ngoại giao và các vấn đề quốc tế, nhận định:
Việt Nam và Đài Loan nên lo lắng là đúng, bởi vì với những bước hành động mới nhất, Trung Quốc rõ ràng đã vươn ra và phóng sức mạnh quân sự của mình sâu vào lãnh thổ Campuchia, sát với Việt Nam, và đồng thời Bắc Kinh không bao giờ từ bỏ ý định thâu tóm Đài Loan, kể cả bằng vũ lực. Mà không những chỉ có Việt Nam và Đài Loan phải lo, mà tất cả các nước khác cũng nên lo ngại, kể cả và nhất là người Campuchia.

Ngô Đồng
 Luật pháp và công lý không phải là thứ để đổi chác

Một vụ bán – mua cần hai đối tác chính là người bán và kẻ mua. Trong vụ AVG phải khẳng định ông Phạm Nhật Vũ là người chủ động chào bán trước. AVG bị thua lỗ và ông Phạm Nhật Vũ cần phải bán. Nên ông Vũ phải rao bán và tìm người mua. Nếu ông Vũ không chào bán thì MobiFone không biết AVG. Nếu ông Vũ không bán thì MobiFone không thể mua AVG. Bởi thế, tội của người chủ động bán là tội của kẻ chủ mưu đầu tiên. Tội của người mua là tội của kẻ đồng lõa thứ 2. Đó là 2 người chơi chính trong thương vụ bán – mua AVG.

MobiFone là người mua AVG. Nhưng MobiFone chỉ được mua AVG khi ông Nguyễn Bắc Son cho phép. Nên trong vụ AVG thì Mobione và ông Nguyễn Bắc Son là người mua. Lãnh đạo MobiFone và lãnh đạo Bộ 4T chịu tội của người mua – người chơi chính thứ 2 – mà thiếu người mua thì không có vụ án AVG. Phia người mua còn có một người nắm cái khác, đó là Chính phủ và các “trợ lý” là Bộ Kế hoạch & Đầu Tư, Bộ Tài Chính, Bộ Công An – tất cả các phía liên quan đến việc cho phép Bộ 4T mua AVG. Họ đều thuộc phía người mua. Như vậy người mua trong vụ AVG gồm 3 mắt xích: MobiFone, Bộ 4T, Chính phủ. Mặc dù MobiFone là người trực tiếp mua, nhưng quyết định mua lại nằm ở Chính phủ rồi mới đến Bộ 4T và sau cùng mới là MobiFone.
Trong vụ án AVG có một người chơi phụ. Đó là người môi giới trung gian. Có nhiều khả năng đây là người đạo diễn – dẫn thương vụ AVG đi đến quy mô tội phạm to lớn. Nhưng người môi giới chỉ có thể tìm khách hàng và dàn dựng thương vụ sau khi biết ông Vũ rao bán AVG. Người môi giới cũng chỉ góp phần dàn dựng chỉ khi họ tìm được người chơi chính thứ 2 là người mua – MobiFone và Bộ 4T. Người môi giới có thể dàn đựng được chỉ trong trường hợp cả ông Vũ lẫn MobiFone và Bộ 4T đồng tình. Nếu người bán và kẻ mua không đồng ý, thì người môi giới không thể hành động. Vì thế, vai trò của người môi giới có thể là tổng đạo diễn, nhưng tiếc thay, không vượt quá vai trò của người bán và kẻ mua.
Điều đặc biệt của vụ AVG là trong vai người đạo diễn có người mua, trong vai người mua có người môi giới, trong vai người môi giới có người mua, nên vai trò đạo diễn của người môi giới rất lớn. Đây cũng chính là nguyên nhân đẩy giá thành AVG lên cao, và đây cũng là cánh cửa bịt đường lần ra dấu vết cuối.
Vụ AVG là một thương vụ được dàn dựng mưu toan cướp không 7000 tỷ đồng tiền của nhà nước. Tội lớn nhất là của 2 người chơi chính – kẻ bán và người mua. Sau mới đến tội của người môi giới. Muốn trị tội kẻ môi giới thì phải chứng minh được đó chính là kẻ chủ mưu mua trá hình.

Theo lời khai thì ông Phạm Nhật Vũ đã đưa cho phía người mua bao gồm ông Nguyễn Bắc Son 3 triệu USD, Lê Nam Trà 2,5 triệu USD, Cao Duy Hải 500.000 USD, Trương Minh Tuấn 200.000 USD. Tổng số tiền ước tính 136 tỷ đồng. Như vậy, theo số liệu công khai được biết thì ông Phạm Nhật Vũ sẽ chiếm đoạt một số tiền khổng lồ khoảng 6 800 tỷ đồng khi thương vụ trót lọt.
Nhưng ông Vũ còn phải đưa cho các đại diện khác nữa của phía người mua. Và đặc biệt ông Vũ còn phải chi trả cho người môi giới. Cả 2 khoản đó là bao nhiêu?
Để hoàn trả lại và giải quyết vụ AVG với mục đích tạo cớ để giảm tối đa tội trạng, ông Phạm Nhật Vũ đã trả cả lãi và các chi phí phát sinh. Khoản này là 329 tỷ đồng. Cộng với số tiền đã đưa 136 tỷ đồng – nhìn thấy được ông Phạm Nhật Vũ đã chi ngoài hợp đồng tối thiểu 465 tỷ đồng. Theo người vợ nước ngoài của ông Phạm Nhật Vũ cho biết thì gia đình còn khoản nợ khoảng 1000 tỷ đồng. Từ đó có thể giả thiết rằng, ngoài khoản 465 tỷ thì ông Vũ đã phải chi trả thêm cho người môi giới và phe người mua chưa nêu danh – khoảng 500 tỷ đồng nữa. Như vậy, ông Vũ đã thu về lợi nhuận ròng khoảng 6000 tỷ đồng từ thương vụ AVG sau khi MobiFone chuyển tiền.
Một dự báo khác là ông Phạm Nhật Vũ phải chi cho kẻ môi giới và các đại diện khác của phía mua nhiều hơn 1000 tỷ đồng. Vì kẻ đạo diễn biết giá trị thực của AVG nên sẽ mặc cả ăn chia. Vậy số đó là bao nhiêu?
Cho một dự báo cận trên rộng rãi. Đó là trường hợp ông Phạm Nhật Vũ phải chi đến 50% tiền lời cho phía mua và kẻ môi giới. Lúc đó ông Vũ phải chi 3500 tỷ đồng và ông đút túi 3 500 tỷ đồng.

Ông Nguyễn Bắc Son dẫu giữ vai trò chỉ đạo trong vụ AVG thì ông cũng không thể hành động khi Chính Phủ không cho chủ trương. Chính phủ không đồng ý chủ trương thì Bộ Kế hoach & Đầu tư, Bộ tài chính, Bộ công An không thể đồng ý cho Bộ 4T mua AVG. Cho nên ông Nguyễn Bắc Son chỉ hành động khi nhận được thông báo đồng ý về chủ trương mua MobiFone từ Chính phủ. Không loại trừ, ông Nguyễn Bắc Son đã nhận được cái gật đầu trực tiếp, hay là “khẩu dụ”.
Ông Nguyễn Bắc Son dẫu chỉ đạo quyết liệt cũng khó thực thi nếu MobiFone cương quyết phản đối. MobiFone có thể sợ bộ trưởng mà phải mua AVG. Nhưng MibiFone có thể khăng khăng phản bác giá trị nâng khống đến 5 lần – thành ra con số khổng lồ 8 900 tỷ đồng (theo một số chuyên gia đánh giá, thì giá trị của AVG chỉ khoảng 500 tỷ đồng, và trong trường hợp đó, giá đã được nâng khống lên 18 lần). Chắc chắn ông Nguyễn Bắc Son biết là giá được nâng cao hơn giá thực. Nhưng ông Son không có chuyên môn nên ông không thể ngờ rằng giá đã được nâng khống lên đến 5 lần. Nếu biết nâng khống đến 7000 tỷ – thì ông Son đã run tay.

Ở mặt khác, dẫu ông Son không biết giá, nhưng ông Son lại biết chia, cho nên nếu ông Son biết nâng khống đến 7000 tỷ đồng thì dứt khoát ông Son không thể bằng lòng với 3 triệu đô tiền chia chác.
Nêu ra điều này không phải để gỡ tội cho ông Nguyễn Bắc Son. Mà để thấy xuyên suốt một sự đồng ý nhất quán từ trên xuống dưới. Chính phủ đã đóng vai trò quyết định mở nút. MobiFonr đã đóng vai trò của người thực thi tích cực như một người mua chủ mưu. Ông Nguyễn Bắc Son chỉ là một khâu chính trong 3 khâu của phía người mua: Chính phủ – Bộ 4T – MobiFone. Từ đó tội ông Son chỉ nằm ở khoảng 1/3 tội của người mua chủ mưu.
Ông Nguyễn Bắc Son nhận được 70 tỷ, trong khi ông Phạm Nhật Vũ có tối thiểu 3 500 tỷ (có khả năng đến 6000 tỷ). Ông Phạm Nhật Vũ đảm nhiệm vai trò trọn bộ của người bán chủ mưu. Còn ông Nguyễn Bắc Son chỉ giữ khoảng 1/3 vai trò người mua chủ mưu. Từ 2 nhân tố đó suy ra tội ông Phạm Nhật Vũ lớn hơn nhiều so với tội ông Nguyễn Bắc Son.
Có thể cả ông Vũ lẫn ông Son còn thấy kẻ tội phạm lớn nhất mà chưa bị trừng trị. Cả 2 ông cay đắng khi mình là kẻ chủ mưu nhưng kết cục lại là nạn nhân của một kẻ chủ mưu khác lớn hơn. Cả ông Son lẫn ông Vũ đã từng khuynh đảo được pháp luật, và cả 2 hiểu rằng kẻ chủ mưu lớn không thể bị kết tội chính là do pháp luật bị khuynh đảo, như các ông đã từng khuynh đảo.

Vụ AVG là một cuộc chơi được dàn dựng để cướp đoạt tiền bạc của nhà nước ở phạm vi kinh hoàng – ngoài trí tưởng tượng của kẻ mua người bán thông thường. Đó là một cuộc cướp đoạt để chia chác vô lương tâm. Đưa hối lộ và nhận hối lộ chỉ là một thành tố của cuộc chơi này. Đó chỉ là một tác nghiệp của cuộc chia chác nhiều tác nghiệp. Luận tội đưa hối lộ, nhận hội lộ như thế nào đi nữa thì rốt cục cũng nhỏ hơn tội chủ ý cướp đoạt để chia chác của toàn cuộc chơi. Nói cách khác, tội hối lộ và nhận hối lộ không phải là tội chính, cũng không phải là tội lớn nhất trong vụ AVG.
Ông Nguyễn Bắc Son không oan với tội mà Tòa đang phán xét. Nhưng dù bề ngoài ông thừa nhận Tòa phán xét đúng, thì trong lòng ông cay đắng mà nức nở rằng ông bị bất công. Ông cho rằng ông bị bất công vì Phạm Nhật Vũ tội lớn hơn ông nhưng ông lại bị xử nặng hơn. Bất công không chỉ bị xử nhiều năm tù hơn, thậm chí không phải tù chung thân mà đến mức cao nhất là tử hình, thế mà Phạm Nhật Vũ dự kiến chỉ bị kết tội có 3 – 4 năm tù giam. Đã thế, lại đang có đến 2000 chữ ký của các cá nhân và các tổ chức tên tuổi xin tha bổng cho Phạm Nhật Vũ.

Ông Nguyễn Bắc Son có chua xót không khi lúc ông quyền cao thì các đại gia khụy lụy ông, nhưng khi cùng sa cơ thì quyền sai khiến của ông lại không bằng một phần của họ?
Ông Nguyễn bắc Son còn oan ức ở mặt khác nữa. Ông oan vì ông thấy có kẻ nặng tội không kém ông mà lại vô can. Những ngày qua ông đã lo nghĩ nhiều về cách thoát tội. Và từ đó ông mới thấm thía về cách thức xét xử cùng lúc của luật pháp, tiền bạc và quyền lực đã làm cho số phận công lý mong manh như tấm mạng nhện treo trong giông bão!
Ông Nguyễn Bắc Son nghĩ gì khi ông Phạm Nhật Vũ đã hoàn trả toàn bộ tiền cho MobiFone kể cả tiền lãi? Về tài chính thì MobiFone không bị tổn thất. Vụ mua bán cuối cùng cũng bị hủy. Ông Son chắc đã hy vọng cả ông Vũ lẫn ông phải được hưởng tình tiết giảm tội. Nhưng ông Son đã không thể ngờ ông Vũ được giảm tội đến mức chỉ còn 3-4 năm tù, còn ông thì vẫn bị án tử. Và đó cũng là một nguyên nhân nữa làm cho ông chua xót.
Nhưng nhiều người đã ký đơn xin tha cho ông Phạm Nhật Vũ chính dựa vào sự hoàn trả toàn bộ tiền, kể cả phát sinh, cho MobiFone. Như vậy là thương vụ không được thực thi và tiền của nhà nước không bị mất. Họ còn dựa trên những điều từ thiện mà ông Phạm Nhật Vũ đã làm trong quá khứ. Và sau hết là họ xuất phát từ những hàm ơn.
Ông Đinh La Thăng, và bây giờ là ông Nguyễn Bắc Son đã chiêm nghiệm thế nào là công bằng khi đứng trước vành móng ngựa. Những ngày qua ông mới trải nghiệm được quá trình luận tội và xét xử. Ông muốn được đối xử công bằng. Không biết từ số phận mình ông Son có thương xót cho bao số phận phải chịu sự bất công, mà khi ở ngôi cao những người như ông không bao giờ để tâm đến? Chỉ khi người ta rơi vào hoàn cảnh bi đát, con người mới thấm thía thân phận.
Luật pháp và công lý không phải là thứ để đổi chác. Nếu vì chịu ơn mà thay đổi khung hình phạt thì đâu là công lý? Nếu phạm tội mà dùng tiền để chuộc được, thì số phận dân nghèo sẽ đi về đâu?

Một quốc gia mà hình phạt nặng nhẹ tùy theo ơn huệ, đổi chác bởi đồng tiền, đúng sai theo quyền lực – thì đó là một quốc gia tự xiềng xích.
Còn nữa, nếu chữ ký có thể thay đổi được hình phạt, thì cũng nên công bằng mà loan báo và áp dụng cho tất cả. Lúc đó, không chỉ 2000 chữ ký, mà Đặng Văn Hiến sẽ có ngay 2 triệu chữ ký để trả lại công bằng cho anh – một công dân có dũng khí bảo vệ đất đai, chứ không phải kẻ đi cướp đoạt tiền bạc của nhà nước.
Trước cảnh lao tù không ai không rơi nước mắt, vì cùng là đồng bào máu mủ của mình.
Cuối cùng thì ông Son, ông Tuấn, ông Vũ, ông Trà cũng đều là nạn nhân của lỗ hổng cơ chế. Các ông đã từng hoan hỷ khi lợi dụng được lỗ hổng cơ chế. Và giờ đây các ông cay đắng vì chính lỗ hổng cơ chế đã đẩy các ông vào cảnh tù đày.
Ở trong tù những người như ông Son ông Tuấn thường xuyên nghĩ đến ‘giá mà’ các ông đừng sai phạm. Nhưng các ông có bao giờ nghĩ đến tiêu diệt cái gốc rễ đã dẫn đến chữ ‘giá mà’ của các ông không? Đó là xây dựng một cơ chế mới không có lỗ hổng.
Tiếc thay, ông Son và ông Tuấn từng đã nhiệt huyết bảo vệ cái cơ chế đầy những lỗ hổng. Và buồn hơn là còn nhiều người nữa đang tận hưởng lỗ hổng của cơ chế, nên đang nhiệt tình bảo vệ cái cơ chế với loang lổ các lỗ hổng. Kẻ đang nghiện thì không biết mình nghiện. Chỉ khi vào tù mới biết hậu quả.
Chỉ khi xây dựng được một cơ chế mới không có lỗ hổng – để bất cứ ai cũng không thể lợi dụng được, ngay cả người ngồi ở ngôi cao nhất của quyền lực, thì lúc đó mới chấm dứt được chuỗi dài trăm ngàn vụ tương tự như AVG. Lúc đó không cần phải “đốt lò” nữa.
Cái cơ chế không có lỗ hổng đó chính là niềm mơ ước của cả trăm triệu người Việt!
Việt Tin -  www.viettin.de/node/1808

Không có nhận xét nào: