Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2025

CHUYỆN BUỒN... VIẾT MUỘN - Phước Tường


Chúng tôi chia tay nhau không phải ngoài vùng hành quân mà ở ngay trong bệnh viện dã chiến Sư đoàn Dù ( sân bay quân sự Nước mặn _ Đà nẵng ) Ngoài những người thương binh còn đi lại được bằng những đôi chân tập tểnh , cà nhắc chậm chạp trên đôi nạn gỗ , còn có người tay vai băng kín hoặc cả mình băng quấn trắng xóa và vết thương còn rỉ máu loan ra cả ngoài ! Tôi và Hùng hai thằng thương binh nặng, hai đứa cùng đơn vị cùng chung một trung đội. Tôi là người chiến sĩ đã dày dạn chiến trường, hơn ba năm lăn lội chiến trường Trị Thiên từ ngày " Mùa hè đỏ lửa " , còn Lê văn Hùng tân binh mới tăng cường trong trận tái chiếm 1062 và giải tỏa quận Thượng đức.
<!>
Hùng về đơn vị trong một bối cảnh rất khốc liệt, căm go ở chiến trường Đại lộc _ Thượng đức (Quảng nam ) chiến sự đang sôi sục!

Tiểu đoàn tôi sau khi hổ trợ cho Lữ đoàn 1 Dù giải quyết xong cao điểm 1062 , đơn vị lui xuống Núi lở _ Cầu chìm ( Đại lộc ) nhận tiếp tế và bổ sung khí tài vượt sông Vu gia hành quân qua cánh đồng B Đại lộc vào ngày đầu xuân (06 tháng giêng tết âm lịch 1975) mở một mũi tiến công mới thọc sườn đối phương để tái chiếm lại Thượng đức . Ngay ngày hôm ấy, tôi và Hùng cùng đại đội và bộ chỉ huy nhẹ của tiểu đoàn tiến qua một ngôi làng bỏ hoang dưới làn đạn pháo bắn thăm dò của đối phương bắn cắm chỉ vào ngôi làng ngăn chúng tôi vượt ra cánh đồng nhỏ mà phía trước là những ngọn đồi không cao lắm, đối phương đang án ngữ trên đó chận bước tiến công của đơn vị. Bằng mọi giá đơn vị phải chiếm lĩnh những ngọn đồi trên để làm đầu cầu .

Trên những cao điểm đó, đối phương tiếp đón chúng tôi bằng một hỏa lực rất mạnh . Sơn pháo 75 li , đại liên 12 li 8, phòng không 37 li bắn trực xạ cùng với B40, B41, thượng liên, trung liên , Ak ... cùng với pháo binh tầm xa yểm trợ cận phòng tối đa !

Trong trận thư hùng khốc liệt này , tôi và Hùng đều bị thương rất nặng, nhưng nhờ phương tiện trực thăng tải thương nên chúng tôi và một số đồng đội bị thương được cứu sống ở Tổng y viện Duy tân _ Đà nẵng .

Vì vậy chúng tôi có mặt trong buổi chia tay hôm nay ! Những bàn tay bắt thật chặc, những vòng tay ôm ghì đến ngột thở ? Với những gương mặt phong trần dày dạn gió sương hình như trong những đôi mắt chúng tôi còn ẩn chứa biết bao tình cảm chỉ trao nhau qua ánh mắt mà không nói nên lời...

Vào đầu trung tuần tháng 3/75 Sư đoàn Nhảy dù triêt thoái chiến thuật rời khỏi Quân đoàn 1 về Nam . Toàn bộ sư đoàn được vận chuyển bằng đường không và cả đường biển, trong đó Bệnh viện dã chiến và toàn thể thương bệnh binh nặng nhẹ được di tản ưu tiên .

Tôi chia tay với Hùng ở Nước mặn không chuyển vào Bệnh viện Cộng hòa vì gia đình tôi ở Đà nẵng, tôi xin chuyển từ Bệnh viện dã chiến về Tổng y viện Duy tâm để gần gia đình và tiện việc chăm sóc ...

Trước khi được đưa lên băng ca chuyển ra xe cứu thương, bạn tôi sẽ ra sân bay còn tôi sẽ về lại TYV Duy tân . Hùng bắt tay tôi thật chặt lần cuối và dí vào lòng bàn tay tôi một mảnh giấy nhỏ có ghi địa chỉ, hẹn có ngày tái ngộ và giữ liên lạc với nhau qua giọng nói lạc đi vì cảm xúc ..!

Thời gian qua vội vả, trôi đi nhanh chóng trong bối cảnh chiến tranh vào gian đoạn cuối ! Cuộc chiến khốc liệt đã cuốn phăng và xé nát giải đất Miền nam , Đà nẵng thất thủ trong ngày 29/3 sau khi Ban mê thuột và cao nguyên tan rã kéo theo Quảng trị , Huế , Quảng ngãi, Quảng tín Quảng nam cùng chung số phận ..!

Tôi rời khỏi bệnh viện Duy tân vào trưa ngày 29/3/1975 sau một cuộc di tản bất thành vào đêm 27/3/1975 (vì chuyên môn kỷ thuật , vì an toàn bay và cả đạn pháo rót vào sân bay ngăn không cho máy bay cất cánh ...)

Anh trai tôi đã đến bệnh viện đưa tôi về nhà khi vết thương cắt cụt hai chi dưới vẫn còn đỏ hỏn chưa se da.

Tôi cảm thấy hối tiếc vì được tản thương về Nam mà xin ở lại ! Có lẽ đó quyết định đầy sai lầm lớn nhất trong đời (cho đến lúc đó !)

Gần một năm sau vết thương mới lành, kéo dài lâu ngày vì thiếu thuốc men và điều trị cầm chừng ! (Thuốc tây thời điểm đó rất khan hiếm và vô cùng đắc đỏ, nhất là thuốc trụ sinh chống nhiễm trùng) Tất cả đều do bệnh viện nhà nước quản lý chặc chẽ, những hiệu thuốc tư nhân bị đóng cửa hoàn toàn!

Tôi nhớ sau ngày 30/4/1975 khoảng một tháng, anh trai tôi có làm đơn xin cho tôi đến bệnh viện Đa khoa Đà nẵng xin điều trị Nhân đạo, nhưng lúc ấy cán bộ phụ trách từ chối tiếp nhận bệnh nhân với lý do rất đơn giản là Bệnh viện mới tiếp quản , y cụ máy móc bị thất thoát, thuốc men hạn chế chưa sẵn sàng tiếp nhận "bệnh nhân" . Biết đâu tôi là một thương binh của chế độ cũ ? ( hy vọng không vì lý do tế nhị đó !)

Mất liên lạc với Hùng từ dạo đó !

Rất lâu sau này, hình ảnh của bạn vẫn mãi trong tôi mỗi khi ký ức xa xôi có dịp quay về...
Trước khi vào quân đội , Hùng đã lập gia đình và đã có con (tôi không nhớ trai hay gái ) còn tôi là lính độc thân nên tôi cứ lo lắng và ái ngại hoàn cảnh lấy gì sáng sũa nếu không muốn nói vô cùng khó khăn cho gia đình bạn !
Mỗi lần tôi nghĩ đến là mỗi lần tôi nhắm mắt nguyện cầu cho bạn tôi mọi điều tốt lành và bình an !

Tấm giấy nhỏ ghi địa chỉ của Hùng tôi luôn cất kỹ . Đất nước đã đổi chủ, thành phố thị thành cũng đổi thay ! Con đường mang tên Thống tướng Lê văn Tỵ đã bị xóa khỏi bảng tên đường thành phố Vũng tàu . Bạn tôi ở nơi ấy và đã chuyển đi đâu khi "vật đổi sao dời, tang điền dâu bể " ! Đến vùng kinh tế xa xôi... hay biết đâu gia đình bạn may mắn có cơ hội nào đó lên tàu vượt biển ... Đang sinh sống nơi xứ người hoặc quá thê thảm bỏ mình nơi biển cả .!?

Bốn mươi năm sau cái ngày 30 tháng tư đầy ký ức đó, tôi có biết một một người trai trẻ cùng địa phương đi làm ăn và lấy vợ ở thành phố Vũng tàu . Tôi nhờ cậu ấy tìm giúp may ra có chút gì manh mối .

Ơn trời ! một cuộc điện thoại của chàng trai trẻ đó báo tin cho tôi biết đã tìm được Hùng người tôi nhờ tìm .
Nhưng ..! Anh ấy đã là người thiên cổ cách đây hơn 3 năm rồi !!! Một cảm xúc vừa hạnh phúc vừa đau đớn dâng tràn trong lòng tôi !

Hùng ơi ! Tao còn nợ mày nhiều lắm vì trong trận chiến cuối cùng đó mày đã cứu tao nên mày mới bị thương và gửi lại đôi chân nên chiến trường . Tao còn nợ mày một cái bắt tay ngày tái ngộ ... và những lá thư mỏng manh chứa đựng sự biết ơn và tình cảm mà tao đã viết biết bao lần mà chẳng khi nào gởi đi sau khi một lá thư đầu tiên bị trả lại vì địa chỉ không tồn tại !

Gần nửa thế kỷ đã đi qua ... dòng chữ muộn màng này như thay lời thư chứa đầy nước mắt, tao đốt đi cùng mảnh giấy mày ghi địa chỉ gửi đến mày ở nơi xa xa đó ... Nơi thế giới loài người rồi sẽ đến, nơi quên đi tất cả nhọc nhằn, nỗi đau và gian khổ ..!
Chúng tôi vẫn mãi mãi là bạn của nhau !

Phước Tường
Kỷ niệm 6 năm (03/6/2015 - 03/6 /2021)Ngày nhận được tin bạn.

Bài thơ dưới đây tôi viết tặng riêng cho H.

LỆ KHÔ !

Tôi thả hồn dần trôi về dĩ vãng ...
Dẫu trùng dương thăm thẳm có cách ngăn ,
Dẫu sơn khê ngăn chặn dựng trường thành ...
Không ngăn nổi khi lòng tôi thương nhớ !
Đã từng chia nhau nửa bao gạo sấy ,
Uống chung cùng giọt nước đáy bi đông ,
Cùng chia nhau nửa điếu thuốc cuối cùng ,
Co ro lạnh dưới hào sâu ngập nước ..!
Có những ngày nắng nung như lửa cháy !
Mắt thâm quầng thiếu ngủ đã bao đêm ..!
Những trận đánh ngày đêm không ngơi nghỉ
Ngàn trái pháo rơi cày nát ngọn đồi ...
Quên sao được những phút giây lệ ứa?
Quấn poncho cho thằng bạn vừa ra đi !!!
... Đi quanh triền đồi tìm từng mảnh vỡ...
Xác bạn tôi tan nát chẳng còn chi !
Làm sao tôi quên những ngày gian khổ ...
Dưới đạn thù cõng xác bạn trên lưng !
Từng giọt máu thấm dần trên vai áo ,
Lòng oán than ai đã gieo đau thương !!?
Tiếng xung phong vang rền tiếng súng nổ ,
Từng bước chân phục hận cố lao lên ...
Từng căn nhà giành lại dẫu không tên ,
Từng con phố hoang tàn trong đổ nát..!
Nửa thế kỷ qua rồi trong trăn trở !
Bạn bè tôi còn lại mấy phương trời ..?
Vẫn tìm nhau trong nốt nhạc , vần thơ ...
Nên hồn cứ trôi về nơi chốn cũ !
Nguồn: Phùng Liệng

* * * * * *
ALBERT SCHWEITZER

(Hình 15)

Ông đã cứu sống hơn 60.000 người bệnh,
Có người từng gọi ông là "thiên tài lớn nhất Châu Âu".
Nhưng ông chọn sống trong một túp lều giữa rừng rậm Châu Phi.
Không điện. Không nước sạch. Không giường bệnh.
Chỉ có lòng trắc ẩn – và hai bàn tay biết cứu người.
Alsace, năm 1905.
Albert Schweitzer – 30 tuổi.

Giáo sư triết học, thần học, nhạc sĩ organ kiệt xuất, đang ở đỉnh cao danh vọng tại châu Âu.
Một ngày, ông đọc được lời kêu gọi giúp đỡ y tế cho người nghèo ở lục địa đen.
Không ai buộc ông phải làm gì.
Nhưng trong ông trỗi dậy một tiếng gọi — không thể phớt lờ:
“Trong khi tôi sống sung túc ở đây, hàng triệu người đang chết vì những căn bệnh có thể phòng ngừa.”

Và thế là, ông bắt đầu học y – từ đầu.
Ban ngày là bác sĩ nội trú. Ban đêm vẫn biểu diễn organ kiếm tiền cho dự án.
Mất 7 năm để có bằng bác sĩ.
Năm 1913, Albert và vợ rời Châu Âu, đến Lambaréné, một làng hẻo lánh ở Gabon – Trung Phi.
Không bệnh viện. Không thuốc men. Không bác sĩ nào từng đến.
Ông dựng nên phòng khám đầu tiên bằng gỗ và bùn đất.
Một chiếc bàn dài làm giường mổ.
Một vali nhỏ đựng hết thuốc men.
Bệnh nhân đến từng người — rồi từng trăm người.
Có người đi bộ năm ngày liền mới đến được chỗ ông.
Có ngày, ông khám tới 200 người.
Không phân biệt da màu, tôn giáo, hay có tiền hay không.
Ai cũng được chữa.
Trong chiến tranh thế giới, ông bị bắt làm tù binh vì là người Đức.
Nhưng ngay khi được tự do, ông… quay lại Châu Phi.
Lần nữa. Rồi lần nữa.
Cả cuộc đời ông gắn với Lambaréné.
Năm 1952, ông nhận Giải Nobel Hòa Bình, với số tiền thưởng, ông… xây thêm khu nhà cho bệnh nhân phong.

Đến khi qua đời năm 1965, ông đã cứu sống hơn 60.000 người bệnh, và truyền cảm hứng cho hàng triệu con người trên khắp thế giới.
Nhưng di sản của ông không chỉ là bệnh viện, hay giải thưởng.
Mà là lòng tin rằng:

Một người – chỉ một người – vẫn có thể tạo nên khác biệt.
Dù đứng giữa khu rừng.
Dù không có gì ngoài một trái tim không chịu quay lưng lại.
Tổ chức Albert Schweitzer Hospital tại Gabon vẫn còn hoạt động đến ngày nay.
Tiếp tục sứ mệnh của một bác sĩ đã từ bỏ ánh đèn sân khấu, để chữa lành trong bóng tối.
Có những người thay đổi thế giới, không bằng diễn văn, mà bằng thuốc kháng sinh.
Không bằng quyền lực, mà bằng bàn tay dịu dàng đặt lên vết thương.
Albert Schweitzer là một người như thế.

Cre: Doctor podcast

Không có nhận xét nào: