Mầy bỏ cuộc chơi sao sớm quá,
Khi mà mái tóc vẫn còn xanh,
Chiến trường khốc liệt đầy bom pháo,
Để lại mầy đây, dạ chẳng đành!
Rừng sâu đạn giặc cày tơi tả,
Kiếm tạm làm đòn một khúc cây,
Cột chặt chân tay treo lủng lẳng,
Gánh đi lúc lắc, tội thân mầy!
<!>
Sống chết, lính Dù không bỏ bạn,
Bông băng chẳng đủ, biết làm sao?
Từng dòng máu đỏ còn ri rỉ,
Thấm ướt nhung y, đẫm chiến bào.
Nếu có thằng Tây nào chụp được,
Hình này đăng báo, cũng đành thôi!
Sa trường ai tiếc đời trai trẻ,
Lính chiến ra đi bất phản hồi .
Đất nước còn mịt mù khói lửa,
Mầy đi rồi sẽ tới phiên tao,
Bây giờ đạn dược không đầy đủ,
Chỉ đánh cầm rai chớ cách nào.
Tao gánh mầy đi, đầu chúc xuống,
Băng ca chẳng có để mầy yên,
Cho mầy an giấc về thiên cổ,
Bỏ hết âu lo, hết lụy phiền.
Ráng chút nữa thôi, về với Mẹ!
Ngày xưa mầy khóc, Mẹ ru hời,
Bây giờ, Mẹ khóc đưa con trẻ,
Ôm xác con mà nước mắt rơi.
Những ai đã chết vì sông núi,
Sẽ sống muôn đời với núi sông
Bốn bốn năm rồi chưa ráo lệ,
Khóc bao tử sĩ chết oai hùng.
Đinh Tường
Sống chết, lính Dù không bỏ bạn,
Bông băng chẳng đủ, biết làm sao?
Từng dòng máu đỏ còn ri rỉ,
Thấm ướt nhung y, đẫm chiến bào.
Nếu có thằng Tây nào chụp được,
Hình này đăng báo, cũng đành thôi!
Sa trường ai tiếc đời trai trẻ,
Lính chiến ra đi bất phản hồi .
Đất nước còn mịt mù khói lửa,
Mầy đi rồi sẽ tới phiên tao,
Bây giờ đạn dược không đầy đủ,
Chỉ đánh cầm rai chớ cách nào.
Tao gánh mầy đi, đầu chúc xuống,
Băng ca chẳng có để mầy yên,
Cho mầy an giấc về thiên cổ,
Bỏ hết âu lo, hết lụy phiền.
Ráng chút nữa thôi, về với Mẹ!
Ngày xưa mầy khóc, Mẹ ru hời,
Bây giờ, Mẹ khóc đưa con trẻ,
Ôm xác con mà nước mắt rơi.
Những ai đã chết vì sông núi,
Sẽ sống muôn đời với núi sông
Bốn bốn năm rồi chưa ráo lệ,
Khóc bao tử sĩ chết oai hùng.
Đinh Tường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét