Tôi quen H ở trại tị nạn Indiantown Gap, Pennsylvania, trong một dịp đi party tiễn biệt người rời trại. H lớn hơn tôi 1 tuổi. H đi có 1 mình, bố mẹ và anh ruột là bác sĩ ở V.N. Sở dĩ tôi nhắc đến chi tiết này, vì biết đâu H có dịp đọc bài này và biết đâu chừng H sẽ tìm cách liên lạc với tôi. Biết đâu đấy, biết đâu tôi sẽ có cơ hội gặp lại 1 người bạn thuở xa xưa, hay ít nhất chúng tôi cũng sẽ gọi phone, nói chuyện với nhau. H học ở trường Taberd. Ở H, tôi có dịp nhìn thấy tôi. Một người bạn khác phái, nhưng gần bằng tuổi nhau, lãng mạn như nhau, hiểu nhau rất dễ. Tôi thấy tôi hợp với H lắm. Cảm thấy gần gũi, thông cảm, rung động (1 tí xíu thôi?) và thân thiết nhất trong những người bạn khác phái hồi còn ở trong camp (trại tị nạn).<!>
Ông anh cả của tôi cũng tên là H. Tôi không thích cái tên đó lắm, nhưng H đã làm cho tôi thay đổi ý kiến của mình. Với tôi, H nhìn… có lý lắm, rất đẹp trai, khuôn mặt mắt mũi đều đặn, rất sáng sũa thông minh; chắc tại tôi thích anh chàng nên tôi thấy H chẳng có khuyết điểm gì hết, chẳng chê vào đâu được. Anh chàng rất bạo dạn, sau tiệc trà, tôi và cô em đang trên đường về thì H chạy theo, đi bên cạnh làm quen, bắt chuyện với tôi. H nói tiếng Bắc, giọng thật ngọt ngào và thật dễ thương. Có những buổi chiều tối, H. đến barrack tìm tôi, hai đứa ngồi ngoài “porch” gỗ nói chuyện đến khuya lắc khuya lơ. Ở gần ngay chỗ chúng tôi ngồi có những cụm hoa hồng dại (gọi là hoa hồng tỉ muội hoặc hồng tường vi thì phải?) Những đóa hoa nho nhỏ xinh xinh nở rộ, tỏa ra một mùi thơm ngạt ngào nức mũi. Chúng tôi hay nhìn ra khoảng không gian trước mặt, núi đồi bao la hùng vĩ. Chúng tôi nói chuyện với nhau mê mãi, đôi khi từ lúc bầu trời đang hoàng hôn rực rỡ ngã qua mầu tím thẫm cho đến khi cả bầu trời đổi sang mầu xanh đen trong vắt -điểm lấp lánh vạn vạn ánh sao trời. Những ngày có trăng -trăng ở Pennsylvania lớn, to hơn trăng ở Việt Nam mình- ánh trăng như mê hoặc, như muốn thôi miên hai đứa chúng tôi, H. bảo nhìn trăng đẹp như thế chắc có nhiều người muốn làm thơ. Chúng tôi gặp nhau đều đặn; hai, ba ngày một tuần, từ khi cây lá xanh ngắt mùa hè tươi thắm -ở rặng núi xa xa- đến khi cây lá chuyển sang mầu cam, vàng, nâu, tím…. thu ảm đạm.
Bố mẹ tôi tỏ vẻ không bằng lòng, không thích tôi mang tiếng đàn đúm; nói chuyện với … trai khuya khoắc, cho nên sau này, cứ khoảng 9:00 tối là tôi đành phải chào tạm biệt H, hai đứa chúc nhau ngủ ngon, đôi khi H cứ ngần ngừ, đang nói chuyện với nhau vui, anh chàng không thể hiểu được tại sao tôi lại quy tắc như thế, tại sao tôi lại phải đi ngủ sớm như thế nhưng H. chẳng bao giờ thèm hỏi lý do và tôi cũng chẳng bao giờ giải thích.
H lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây già dặn hơn tôi, tính tình hơi tự phụ, kiêu kiêu. H mới chưa đầy 17 tuổi, còn nhỏ, nên chưa.. . biết đời là gì, chắc tưởng mình… ngon lắm! Tôi lúc đó chắc cũng … giống như chàng ta mà thôi, cho nên thay vì không ưa, tôi lại rất thích cái kiêu kiêu của H. Tôi thấy “cái tính kiêu hãnh” đó, nó dễ thương và quyến rũ làm sao. Rời khỏi Việt Nam; tôi hay buồn bã, thấy nhớ quê hương yêu dấu, nhớ bạn bè. Ở một nơi chốn hoàn toàn xa lạ, tôi bị hụt hẫng, nên khi quen H , có được một người bạn tâm đầu ý hợp như H, tôi vui lắm. Có những lúc H lại barrack tôi chơi, gặp một vài anh bạn khác hoặc bạn gái của tôi đang có mặt ở đó, H không thèm ở lại nói chuyện với mọi người mà lạnh lùng bỏ đi về (những lúc đó tôi thấy H rất…. khó ưa! chẳng thèm hòa đồng vui vẻ với bạn của tôi gì hết). Ngoài việc đó ra, hai đứa tôi rất hợp “gu”. Tôi thấy tôi được cảm thông. Tôi cảm thấy H rất hiểu tôi. Tôi thoải mái kể đủ mọi chuyện cho H nghe, về bạn bè tôi, nỗi nhớ nhà và những kỷ niệm xa xưa thời còn bé. Hai đứa tôi nói chuyện đủ đề tài, bàn luận về thơ, nhạc và những quyển sách đã đọc qua (có vẻ ..intellectual lắm! hihihi..). H và tôi nói hoài không hết chuyện. Thời gian trôi qua thật nhanh những lúc chúng tôi ở cạnh bên nhau. Tôi thấy vui quá chừng! Có nhiều hôm tôi thấy mình mong cho chóng tối đến để tôi còn gặp H.
Quen nhau hơn 5 tháng thì H từ giã để ra đi. Buổi tối trước khi đi, H ghé đến barrack chào tôi. Cặp mắt H thật buồn. H đưa cho tôi một quyển thơ H viết tay do H làm (tôi ngạc nhiên lắm vì không bao giờ ngờ H cũng biết làm thơ). H nhìn tôi lần chót thật lâu, ánh mắt nhìn lạ lắm làm tôi cảm thấy hơi ngượng ngượng. Chúng tôi chưa bao giờ đụng chạm nhau. Khi đó, lúc chia tay nhau, H cũng chỉ đứng đó nhìn tôi. Không một cái nắm tay, không bắt tay nhau, không ôm nhau, chẳng biết hug nhau từ giã! Tôi nói: “Sáng mai N. sẽ dậy sớm đi tiễn H” Hắn bảo tôi: “Rất mong gặp N sáng mai, N chịu khó thức dậy sớm được không -ngập ngừng một chút- nhưng H không nghĩ là N sẽ đi đâu!” H rành tôi…. 6 câu! Tôi không đi thật.
Tôi đọc những bài thơ, những đoạn thơ của H làm; thấy cảm xúc vô cùng, thấy tim mình đập mạnh hơn, loạn xà ngầu, hồi hộp. Anh chàng của tôi quả thật biết yêu sớm và tâm hồn quá là ướt át! Xin trích ra vài đoạn thơ trong những bài thơ mà tôi nghĩ H. làm cho tôi nhé:
Gửi em ánh mắt nồng nàn
Để cho em thấy đã vàng nhớ nhung
Gởi cho em một vầng thơ
Thương yêu thả lỏng vào vần thơ ni
Những ngày những tháng sẽ trôi qua
Giữ mãi trong ta thuở ngọc ngà
Ta ủ tình hồng trong hơi thở
Hạnh phúc tuyệt vời và thiết tha
June 17th, 1975
Anh dấu trong hơi thở
Tiếng yêu thầm run run
Anh dấu trong nỗi nhớ
Bóng hình em vô cùng
June 10th, 1975
Vừa mới quen đã nghe lời ly biệt
Biết sau này có còn gặp lại chăng
Chuyện đôi ta chưa phải chuyện tình
Chia ly! sao anh thấy mình vô cùng sầu héo
Pennsylvania: Oct. 6th, 1975
Trong khóe mắt một lần anh đã tỏ
Anh yêu em như cây lá yêu rừng
June 26th, 1975
Bé đã đến tháng ngày êm ả nhất
Mang trong hồn những nụ xứ tinh anh
Anh đứng gọi từng môi cười chất ngất
Từng sợi buồn lây lất ở chung quanh
Bé đã đến áo mây trời bay lạc
Có bàn tay vẫy gọi bước chân người
Có tình yêu làm thơm ngát bờ môi
Có khói nhớ thả lên trời - sợi biếc
Bé đã đến trên tay đời tưởng tiếc
Mà thời gian bay mãi đến vô cùng
Anh yêu bé một tình yêu thánh thiện
Đã dệt đời anh xanh ước mơ
Dẫu trăm năm tình có phai đi hết
Bé vẫn về trong anh dáng nai hiền
Cũng như một buổi chiều
Tôi đưa em (về) dưới mưa
Mặt trời đã chết, và
Mùa hè nay đã hết
Một thời nay đã qua
Cho cuộc tình trôi mau
Để cuộc đời thương đau
Khỏi xót xa khôn cùng
Sẽ có một buổi chiều
Như buổi chiều hôm nay
Mưa buồn che phố vắng
Lòng nhớ em quá đỗi
Mai ta xa ta em rồi
Khi cây xanh thay lá
Cùng em, mùa thu đến
Cho mãi mình mất nhau
Ngàn đời….
(bài thơ này, H làm trong một tờ giấy rời được xé ra, kẹp trong trang chót, chắc là làm trước khi đưa quyển thơ cho tôi)
Mặc dù không đi tiễn H. nhưng nhiều năm sau; tôi có nghĩ, tưởng tượng ra cảnh nếu tôi dậy sớm đi gặp H lần chót, tiễn H ra đi:
Nhớ nhé phút giây này khi mình vẫn còn nhau
Tiễn anh đi, em chẳng biết nói gì
Đừng mong gì, đừng giận buổi chia xa
Quên em nhé, chẳng bao giờ gặp lại
Vài ngày sau khi H đi, tôi đã có ngay thư của H. gửi vào trong trại. Tôi say mê đọc. Chữ H xấu nhưng cách viết thư rất hay, rất tự nhiên và dễ thương (hay tại tôi thích anh chàng nên cái gì của anh chàng tôi đều thấy hay và interest hết!) Vì chờ đi qua Úc (tôi có bà chị đang được học bổng du học bên Úc) nên gia đình tôi ở trại tị nạn khá lâu. Mãi đến giữa tháng 10, bố mẹ của tôi mới quyết định đi Mỹ, cả gia đình mới rời khỏi trại. Khi gia đình tôi đến New Hamshire, H viết thư cho tôi rất đều, một ngày có khi 2,3 lá. Tôi thích đọc thư H. nhất trong tất cả những lá thư tôi nhận được, mà lúc đó thì tôi có rất nhiều thư, thư theo đường bưu điện bay tới tấp đến mỗi ngày. Thơ “nuôi” tôi lớn, thơ an ủi, vỗ về; làm cho tôi bớt thấy bơ vơ, lạc lỏng ở một đất nước hoàn toàn khác biệt, rất lạ xa. Lúc nào H. cũng bắt đầu rất dễ thương: Nguyệt này, Nguyệt à, Này Nguyệt à, Nguyệt ạ, Darling…. Tôi còn giữ hết thư của H., mới vừa đọc lại 1 lá thư, có đoạn: ……. Tôi định đánh máy lại một đoạn thư H. viết cho tôi, rất hay, rất dễ thương (hì hì, đến giờ này mà tôi vẫn thấy như thế!); nhưng đổi ý ....
Ở Laconia, một thành phố nhỏ của New Hampshire; tôi thường hay mơ mộng làm thơ:
Tại sao
Tại sao mặt trời chọn tôi để rực rỡ
Tại sao mặt trăng chọn tôi để sáng
Tại sao những bông hoa chọn tôi để nở
Những vì sao chọn tôi để long lanh
Chim chóc chọn tôi để hát vang
Cây cối, cỏ non chọn tôi để tươi xanh…
Như Nguyệt
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét