Từ trước đến nay, đảng ta giữ bí mật con số thanh niên nam nữ mà đảng đã đưa vào miền Nam cho B52 rải thảm. Chỉ úp mở về con số mất tích là ba trăm nghìn, để cân bằng với con số binh sĩ miền Nam tử trận đã được thống kê chính xác trên giấy tờ. Binh sĩ miền Nam chết trên ba trăm nghìn, cộng với số đồng bào miền Nam được bộ đội miền Bắc và Mặt Trận Giải Phóng “giải phóng” trên trăm nghìn. Ám sát, giật mìn xe đò, pháo kích... Riêng vụ Mậu Thân ở Huế, đảng ta, theo lời chúc Tết của bác Hồ “Tiến lên chiến sĩ đồng bào. Chôn sống dân Huế, Xuân nào vui hơn...”, đã “giải phóng” gần chục nghìn rồi.
<!>
Đây là thành tích của bộ đội nhân dân anh hùng dâng lên Bác và Đảng nhân dịp Xuân Mậu Thân. “Chí căm thù. Đợi lệnh truyền ra ta giết hết. Đời chúng ta, đâu có giặc là ta cứ đi....”. (bài hát của quân đội nhân dân, trong đó có Dép Râu tôi).
Giết đồng bào miền Nam vô tội là chiến công hiển hách của quân đội nhân dân anh hùng. Thế nhưng, đánh nhau với Trung Cộng thì chỉ thắng bằng mồm. Sau bài học đó, đến những trận đánh ở núi Lão Sơn (1984-1989) Trung Cộng dần cho phù mỏ, chiếm luôn lãnh thổ Việt Nam mà đảng và nhà nước ta câm mồm.
Bác Hồ kính yêu đã từng dạy “Thà mất nước chứ không để mất đảng. Phải giữ gìn sự đoàn kết của đảng như giữ gìn con ngươi của mắt!”. Nhớ năm 1979, Trung Cộng cho đảng ta một bài học, đem quân tràn vào sáu tỉnh phía Bắc Việt Nam, chúng chơi một cú thật đau cho Bác Hồ (li tinh) kính yêu: Bọn lính Trung Cộng vào ỉa trong hang Pắc Pó rồi đặt mìn giật sập luôn. “Hồn bác Hồ” đang ngủ trong hang thất kinh phóng chạy thục mạng. Vừa là đồng chí vừa là anh em, môi hở răng rụng. Bây giờ, cái hang chồn cáo đó đã thuộc về đảng và nhà nước Trung Cộng quản lý “tạm thời trong vĩnh viễn”?
Bất cứ quốc gia nào, quân đội chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ lãnh thổ, riêng quân đội nhân dân Việt Cộng anh hùng giết dân mình để bảo vệ đảng. Lãnh thổ, đảo, biển, là tài sản riêng của đảng Cộng Sản Việt Nam vinh quang, đảng muốn dâng cho nước nào, bán cho bọn tư bản nào, quân đội nhân dân không được biết đến. Mấy tên tướng tá Việt Cộng, đảng cho vài cái biệt thự, khoanh cho vài mảnh đất để bán cho tư bản là im re. Các đồng chí thủ trưởng trong quân đội phát biểu “Các đồng chí muốn cắt đất dâng biển cho ai, cứ tùy tiện, khỏi cần hỏi chúng tôi mất thì giờ”.
Trong chuyến về Việt Nam vừa rồi, tôi ghé Huế, vô thành nội, thấy có con đường tên Xuân Mậu Thân. Để tên con đường đó là chứng tỏ vụ tàn sát đồng bào Huế của đảng ta là chính nghĩa sáng ngời, cần được vinh danh, đồng thời nhắc nhở cho dân Huế rõ: “Coi chừng, sẽ có những vụ đập đầu, chôn sống nữa giống như Mậu Thân chứ chưa hết đâu”. Chỉ thấy cái bảng tên đường đó, dân Huế xanh mặt, không dám nhìn rồi tự hỏi: “Không biết đến khi nào thì được đảng và quân đội nhân dân anh hùng đập đầu chôn sống mình đây?”.
Vụ sập tiệm năm 1975, nếu Dương Văn Minh không đầu hàng thì quân đội Nhân Dân anh hùng đã san bằng Sài Gòn thành bình địa, theo tính toán của đảng ta, dân Sài Gòn cũng sẽ được giải phóng thêm vài trăm nghìn nữa.
Sau khi chiếm được Sài Gòn, đã tạm ổn định, đảng ta cho ngụy quân, ngụy quyền vô tù cải tạo, đồng thời phát động học tập cho dân ngụy hiểu rõ chính nghĩa sáng ngời của đảng ta. Lúc đó tôi được chỉ định về chợ Cầu Muối, họp tổ dân phố, cho bà con học tập “Mười Bài”, trong đó có bài: “Đế Quốc Mỹ và tay sai đã thất bại hoàn toàn, vĩnh viễn và triệt để”. Đại ý, tôi nói, nhờ cách mạng về giải phóng mà đồng bào thoát khỏi tay đế quốc Mỹ bóc lột, giết hại đồng bào... Sau đó đồng bào được lên phát biểu. Một bà già đứng lên nói:
- “Công ơn của Cách Mạng, thiệt, không biết kể sao cho hết. Nhờ Cách Mạng vô giải phóng kịp, chớ trễ ít ngày, Việt Cộng pháo kích vô đây thì chết liệt địa. Năm Mậu Thân, Việt Cộng vô bắn giết, đốt nhà. Ôi thôi...”.
Tôi vội ra bảo bà ta ngồi xuống, đừng nói nữa! Một đồng chí của tôi, công tác ở Quảng Nam kể lại. Khi Cách Mạng vừa giải phóng tỉnh Quảng Nam, đã phát động “Tam cùng”, kiểu “thăm nghèo hỏi khổ, bắt rễ xâu chuỗi, cụng đầu tố khổ...” giống như thời Cải Cách Ruộng Đất ngoài Bắc năm 1954, mục đích tìm bắt, giết để trả thù, những kẻ (không phải ngụy quân, ngụy quyền) nhưng có tội ác với cách mạng. Một lần đồng chí đó vào nhà một nông dân, chuyện trò rồi hỏi một em bé gái tuổi độ chín, mười tuổi:
- “Con có sợ Việt Cộng không?”.
Con bé trả lời:
- “Dọa có!” (dạ có).
- “Tại sao con sợ Việt Cộng?”.
- “Hén oác lắm!” (hắn ác lắm).
- “Ác như thế nào mà con sợ?”.
- “Túi hén dô nhòa bét người toa đem đi két họng. Nhiều lắm!”. (Tối hắn vô nhà bắt người ta đem đi cắt họng. Nhiều lắm!).
Sau ngày “giải phóng” bảy lăm, ở thôn quê, các đồng chí du kích về làng, lôi người ta ra bắn giết để trả thù là chuyện bình thường. Mỗi làng năm bảy mạng, coi như số lẻ. Có làng, chính quyền cách mạng, (sau khi chiếm được miền Nam) tính tổng cộng có bao nhiêu đồng chí du kích bị giết trước bảy lăm thì, sau bảy lăm, đem bọn ngụy (cán bộ xã ấp) ra bắn một số lượng tương tự. Một đổi một! Còn lại bao nhiêu, cho vô tù cải tạo.
Trở lại chuyện số tử vong của bộ đội nhân dân anh hùng đã chết trong miền Nam là bao nhiêu? Ai cũng thắc mắc, nhưng không ai biết. Chỉ các đồng chí trong Bộ Chính Trị là nắm rõ, nhưng giữ rất bí mật. Đế quốc Mỹ cũng biết, nhưng không nói ra, sợ bị chửi là giết người nhiều quá.
Thời may, trong cuộc phỏng vấn của Xuân Hồng, đài BBC, ngày 23 tháng 12 năm 2008, đồng chí Bảy Vân, vợ anh Ba Duẫn (tổng bí thư Lê Duẫn), vô tình tiết lộ (dĩ nhiên không có số lẻ) con số thiệt hại về nhân mạng của miền Bắc. Con số đó, tôi không tiết lộ ngay, để bạn phải kiên nhẫn đọc cho hết bài nầy. Vì nếu bạn biết rồi thì còn đọc tiếp làm gì nữa. Nếu bạn không tin tôi thì bạn cứ lên email hoặc gọi điện thoại, hỏi ông Xuân Hồng đài BBC, để ông ta xác nhận. Bài phỏng vấn đó, tôi nghe xong, hôm sau mở website ra, không còn nữa, có thể đảng ta đã yêu cầu đừng đưa lên truyền thông. Vì bài phỏng vấn trực tiếp, đảng ta đâu có bịt miệng bà Bảy Vân kịp. Tuy nhiên, tối hôm 23 tháng 12 năm 2008 đó, ít nhất cũng gần chục triệu người Việt Nam đã mở BBC và nghe được.
Chủ đề buổi phỏng vấn là Xuân Hồng (đài BBC) muốn biết tình hình bang giao giữa đảng và nhà nước ta với Trung Quốc trong thời kỳ chống Mỹ ra sao. Thời đó Lê Duẫn là tổng bí thư, nhưng ông ta đã chết rồi, chỉ còn cách hỏi lại người “dưới” đồng chí tổng bí thư thôi. Dưới tổng bí thư, dĩ nhiên là vợ tổng bí thư. Vợ chồng với nhau, (ngoài chuyện anh Ba Duẫn mèo mả gà đồng) thì chuyện gì anh Ba không kể cho vợ nghe.
Nhân đây, tôi xin lạc đề chuyện anh Ba Duẫn trồng cây si cô đào cải lương Thanh Nga. Không biết “tình hình bang giao” anh Ba và Thanh Nga đến đâu nhưng đồng chí Bảy Vân (vợ anh Ba) không chấp nhận. Không có mối thù nào sâu sắc, tàn bạo bằng mối thù giữa hai người đàn bà giành một người đàn ông. Thế nên chị Bảy Vân mới lịnh cho các đồng chí ở Cục Bảo Vệ Chính Trị giết Thanh Nga. Vợ chồng Thanh Nga bị ám sát chết, đảng ta bèn rêu rao rằng bọn cướp muốn bắt cóc con Thanh Nga để đòi tiền chuộc. Trước đó, bọn chúng đã giàn dựng một vụ bắt cóc con Kim Cương, (bọn chúng bắt) rồi trả lại con cho Kim Cương. Làm vậy để chúng có giết Thanh Nga cũng đổ cho bọn bắt cóc như trường hợp trên. Nếu bảo rằng bọn cướp thì sao chúng bắn một phát là chết ngay? Chỉ có bọn giết người được huấn luyện thành thạo, chuyên nghiệp như các đồng chí sát thủ trong cục bảo vệ chính trị mới bắn giỏi như thế.
Trở lại câu hỏi:
- “Có bao nhiêu bộ đội đã bỏ mình vì đã vào miền Nam giết đồng bào?”.
Đứng về phía đảng và nhà nước ta thì cứ lấy con số đã đưa vào Trường Sơn trừ cho con số còn sống sót sau năm 1975 là ra con số “vĩnh biệt”.
Vì rằng đã vào Trường Sơn là không có trở về lại miền Bắc. Ngay cả bọn B. Quay (vào chiến trường trong Nam nhưng đào ngũ, tìm đường ra Bắc) khi chưa tới quê nhà đã bị bắt, bị tập trung cải tạo, đứa nào xung phong vào Nam thì cho vào lại, đứa nào không chịu thì hành hạ đến chết, thân nhân không hề hay biết.
Loại thứ hai là thương bệnh binh, cũng không được về Bắc. Đọc nhật Ký Thùy Trâm ắt biết (Thùy Trâm là sinh viên y khoa, nghe lời đảng dụ dỗ, xung phong vào Nam để “cùng người yêu chiến đấu chống Mỹ cứu nước”, nhưng đảng không cho gặp, đành làm cứu thương, vài năm sau bị Mỹ bắn chết). Theo nhật ký Thùy Trâm, thương binh nào không chạy theo đơn vị được thì được dồn tạm vào một trạm xá nào đó, chỉ ít lâu sau, bị nhiễm trùng vì không thuốc men, bị bỏ đói rồi chết, may mắn lắm mới được Mỹ ngụy bắt làm tù binh. Đối với Việt Cộng, bị thương, không đi theo đơn vị được (đi không nổi) mới gọi là thương binh. (Quân đội Mỹ, bốn bị thương, một chết. Quân đội VNCH, ba bị thương, một chết. Quân đội nhân dân anh hùng, bốn bị thương, ba chết). Chiến trường miền Nam, phía Việt Cộng, không có hậu phương nên không có quân y viện. Bị thương thì khiêng giấu trong bụi, bỏ vật vạ và chờ chết vì không có thuốc men, không có y tá, bác sĩ.
Loại thứ ba là tù binh. Năm 1973, tù binh Việt Cộng được trao trả, lập tức bị cách li, không cho thân nhân biết. Sau khi được bồi dưỡng và học tập, lại được đưa vào chiến trường miền Nam, tiếp tục chiến đấu cho đến chết mất xác.
Lý do đơn giản là đảng ta sợ CIA gài người, cứ một nghìn tù binh chỉ cần thuyết phục được một chiến sĩ chịu làm tình báo cho CIA Mỹ là đủ chết cả lũ. Giống như Do Thái đã gài điệp viên vào trong các lực lượng Palestine, đầu não của các lực lượng võ trang Palestine đến đâu là máy bay Do Thái theo dội bom đến đó. Miền Bắc Việt Nam cũng gặp trường hợp tương tự. Lúc đó (chưa có handphone) mà không hiểu sao, một lần Lê Duẫn về làng thăm cha mẹ, chỉ mười lăm phút sau, máy bay Mỹ đến ném bom ngay nhà cha mẹ Lê Duẫn. Đồng chí tổng bí thư phải bò xuống giường núp.
Cũng may, Mỹ không tin lắm về nguồn tin nên ném bom đại khái. Điều tra ra là phe ta chơi phe mình. Vụ đó bị ém nhẹm nhưng các đồng chí truyền miệng nhau, rằng phe ta (có cộng tác viên của CIA), quyết giết cho được Lê Duẫn nên đã làm như thế.
Trở lại “chủ đề”:
- Số thiệt hại của quân đội nhân dân anh hùng là bao nhiêu?
Từ thời chiến tranh chống Pháp, đảng ta vẫn theo chiến thuật biển người của Trung Quốc vĩ đại “Hễ ta chết mười mà địch chết một là coi như ta chiến thắng”. Qua chiến tranh chống Mỹ, ta vẫn theo chỉ tiêu đó. Cứ một tên Mỹ hay ngụy bị tiêu diệt mà ta mất mười chiến sĩ là được biểu dương. Nhưng Mỹ là tên điếm, chúng không chờ đụng độ. Chúng chờ quân ta vừa từ miền Bắc vào đến Trường Sơn là đem B 52 đến trải thảm. Mặc dù mỗi khi B 52 cất cánh là Liên Xô báo động để ta kịp phân tán, nhưng chạy bộ làm sao kịp với máy bay? Hầm chữ A để chống B 52, nói chơi cho vui, cho các chiến sĩ yên tâm mà chui vào và sau đó có ai còn sống đâu mà làm chứng tác dụng chống B52 của hầm chữ A hiệu quả hay không? Chỉ riêng sức ép thôi đã đủ ói máu mà chết, đâu cần phải trúng bom! Mỗi đợt chuyển quân vào Nam, ít nhất phải cỡ trung đoàn, xe cộ phải mấy chục chiếc. Bom mà rải đúng thì chẳng còn ai sống sót. Rải thảm xong, chúng chờ cho (dân công) thanh niên xung phong đến lấp hố bom, vừa thông đường là chúng lại rải thảm một đợt nữa. Lại chết người, cháy xe tiếp.
Tổng bí thư Lê Duẫn đã đặt nhiệm vụ của Quốc Tế Vô Sản lên trên mạng sống của người dân miền Bắc. Chết bao nhiêu cũng không quan tâm, cứ đẩy hết lớp nầy đến lớp khác vào lò lửa chiến tranh ở miền Nam.
Trong trận Khe Sanh 1968, tướng Giáp đưa ba sư đoàn vây Khe Sanh, tưởng như trận Điện Biên Phủ. Không ngờ bị Mỹ dội bom, chỉ còn một sư đoàn (trừ). Tướng Giáp thân bại danh liệt, mất uy tín, về sau được đảng cho làm “chuyên viên cai đẻ”, là một cách hạ nhục ông ta.
Đến trận Cổ Thành Quảng Trị, theo Trần Khải Thanh Thủy kể. Tướng Giáp đề nghị chiến thuật, chiến lược gì đó bị Lê Duẫn đập bàn quát:
- “Thế là làm giảm sút ý chí chiến đấu...”. Tướng Giáp kể “Cứ 5 giờ 30 phút chiều, một đại đội ta lặng lẽ bơi sang sông Thạch Hãn để đánh vỗ mặt Cổ Thành... 8 giờ 30 phút bơi trở về, chỉ còn 5, 7 người. Như vậy trung bình mỗi ngày ta tiêu hao một đại đội chủ lực (135 người) và 60 ngày đêm tấn công thành cổ, ta mất gần một vạn người. (một sư đoàn (!), chỉ riêng cho việc bơi qua sông đánh vỗ mặt Cổ Thành!)
Nhưng tại sao những người đã vào Nam thì không được trở về Bắc?
Lý do đơn giản là về Bắc, chỉ cần nói thật về chiến trường miền Nam là không cô cậu nào còn tinh thần vào Nam chiến đấu. Riêng chuyện B 52 rải thảm thôi đã kinh hoàng rồi. Tất cả đồng bào ngoài Bắc đều được đảng tuyên truyền láo khoét là “Miền Nam đã được giải phóng rồi, các đồng chí chỉ vào tiếp thu mà thôi”. Rồi thì những bài hát “Chiếc gậy Trường Sơn”, “Trường Sơn Đông Trường Sơn Tây”, “Bác đang cùng chúng cháu hành quân”... tả cảnh Trường Sơn thơ mộng, đẹp đẽ, có chàng và nàng bên bờ suối, bắc võng nằm nhớ nhau... tuyệt nhiên không thấy bom đạn, B52 dội bom, không thấy lính Mỹ ngụy lùng sục, đuổi chạy sút quần. Rồi thiếu đói, bịnh hoạn, sốt rét rừng... giết chết dần, quân số hao hụt chỉ còn số lẻ, trước khi thực sự đụng độ với địch.
Nhưng con số thiệt hại của miền Bắc là bao nhiêu?
Tên trá hàng Bùi Tín, trong một tác phẩm tuyên truyền hạng bét, văn chương sọt rác, đã viết:
- “Lê Duẫn từng khoe: Tôi gặp ông Mao, tôi nói thẳng rằng Trung Quốc chi viện cho chúng tôi thì chúng tôi thắng Mỹ với những hi sinh thấp hơn, còn như Trung Quốc không chi viện, thì chúng tôi sẽ phải hi sinh thêm 1 đến 2 triệu người, chúng tôi không sợ và cuối cùng chúng tôi vẫn thắng”.
Kinh khiếp thay đồng chí Lê Duẫn, tổng bí thư đảng Cộng Sản Việt Nam quang vinh. Xem vài triệu mạng sống của đồng bào, đồng chí, bộ đội, thanh niên xung phong... như số lẻ, như mấy xu trong túi quần, có móc ra vất đi cũng không bận tâm.
Nhưng câu nói trên của Lê Duẫn đã bị bóp méo, cắt xén phần quan trọng nhất. Đó là con số nhân mạng “đã” thiệt hại là bao nhiêu triệu?
“Đồng chí” Bảy Vân, vợ Lê Duẫn, trong cuộc phỏng vấn ngày 23 tháng 12 năm 2008, đã trả lời Xuân Hồng, phóng viên đài BBC rằng:
- “Anh Ba (Duẫn) nói với lãnh đạo Trung Quốc rằng”: Chúng tôi đã hi sinh 10 triệu người rồi, nếu Trung Quốc chi viện cho chúng tôi thì chúng tôi thắng Mỹ với những hi sinh thấp hơn, còn như Trung Quốc không chi viện, chúng tôi dù phải hi sinh vài triệu người nữa, chúng tôi vẫn thắng Mỹ”.
Tôi lại xin lạc đề vài câu nữa. Ông Xuân Hồng đài BBC hỏi bà Bảy Vân, đại ý rằng, có nên tiếp tục “xã hội chủ nghĩa không? Đồng chí Bảy Vân kính mến trả lời rằng:
- “Phải tiếp tục con đường xã hội chủ nghĩa, vì chênh lệch giàu nghèo ngày càng lớn”.
Tại sao ông Xuân Hồng không hỏi tiếp:
- “Thế giai cấp giàu là những người nào? Còn bọn nghèo khổ là những ai?”. Giai cấp giàu là đảng viên (riêng đồng chí Bảy Vân “phải” chui rúc trong “túp lều” giá trên hai triệu đô la Mỹ), còn giai cấp nghèo là lũ dân đen mà các đồng chí đảng viên đang ngồi trên đầu đó!
Như thế, trong chiến tranh chống Mỹ, phải trên mười triệu người dân vô tội miền Bắc Việt Nam đã bị đảng ta đẩy vào Trường Sơn cho B52 dội bom. Một con số khủng khiếp. Lê Duẫn đem số lẻ vài triệu (bổ sung) vàoNam không phải để đánh nhau, mà để cho B52 dội bom, số sống sót mới thực sự đối diện với quân miền Nam mà đánh nhau.
Ban muốn biết con số đó khủng khiếp đến bực nào thì thử rải mười triệu xác chết lên một nghìn cây số từ Bắc vô Nam, trên đường mòn Hồ Chí Minh (con đường Bác đi là con đường bi đát).
Mỗi cây số có bao nhiêu xác bộ đội nhân dân anh hùng? Mười nghìn (10.000) xác bộ đội trên một cây số đường mòn Hồ Chí Minh. Mỗi mét đường có mười xác chết.
Bọn Cộng Sản học tập rằng. Loài người từ khỉ mà ra. Chúng xác tín như vậy nên chúng học tập, sinh hoạt, đối xử với nhau sao cho “càng không giống con người chừng nào thì càng tiến bộ chừng nấy”.
Bọn Việt Cộng không phải con người, chúng là ác thú.
“Chí căm thù. Đợi lịnh truyền ra ta giết hết. Đời chúng ta đâu có giặc là ta cứ đi”!
Ta đi giết đồng bào ta!
Củng bài củ . dành cho bạn mới .HĐ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét