Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2020

NƯỚC MẮT NGƯỜI TRỞ VỀ - An Thanh Le

Việt Nam vào những năm 198x , lúc đó đang rộ lên phong trào đi hợp tác lao động ở CHDC Đức . Tuy chỉ là đi lao động , nhưng không có nghĩa là ai muốn đi cũng được . Mà muốn đi , phải đủ tiêu chuẩn này nọ .Nghe đâu thời đó , có kẻ nhờ quen biết , mà được đưa vào danh sách đi Tây sau khi đã gạt tên người đủ tiêu chuẩn ra ngoài , sức hút đi Tây mãnh liệt tới mức , có kẻ đang học năm thứ hai đại học .Cũng sẵn sàng bỏ ngang để đi bằng được xuất khẩu lao động với hy vọng thay đổi cuộc đời. Anh lúc đó , làm bên hành chánh , còn chị là nhân viên kế toán . Cả hai có với nhau một đứa con gái , cuộc sống không đến nỗi nào dù đồng lương khiêm tốn. Nhưng nhờ chị khéo léo vun vén , nên không đến nỗi thiếu trước hụt sau . Và cuộc sống cứ thế êm đềm trôi qua cho đến một hôm , chị chợt nói với anh ..." cơ quan em có ba đợt đi hợp tác lao động ở Đức , ông K sẵn sàng cho em vào danh sách đi chuyến đầu tiên , anh nghĩ sao ?"<!>
Anh băn khoăn hỏi ..." Em từ hồi nào đến giờ chỉ ngồi văn phòng , sang bên đó có làm được không? "
Chị cười. " Trước khi lấy anh , em cũng vất vả rồi , huống chi đây là cơ hội đổi đời của vợ chồng mình "
Hai vợ chồng bàn tới bàn lui , suy đi nghĩ lại hết mấy ngày và cuối cùng , cả hai đã đi đến quyết định , chị sẽ đi xuất khẩu lao động . Còn anh ở lại tiếp tục công việc và nuôi con , khi hết hợp đồng năm năm , chị lại quay về... lo gì . Cuộc sống gia đình sẽ khá hơn bây giờ , cho nên anh luôn yên tâm và vững lòng tin , dù miệng đời thường ví von :
Có vợ mà để đi Tây
Như xe không khóa dựng bên bờ hồ
Rồi ngày đó cũng đến , anh cùng đứa con gái nhỏ tiễn chị ra phi trường đi Tây . Thời đó , phi trường Tân Sơn Nhất năm 1987 , đông đúc , xấu xí và ồn ào . Lúc đó , người ta còn mua vé để vào tận nơi sân thượng của phi trường , đứng trên đó , có thể nhìn bao quát hết đường băng Tân Sơn Nhất với chiếc máy bay đang đậu sẵn ở đó để chở những người VN đi hợp tác lao động .
Anh ôm đứa con gái , cố gắng len lỏi vào dòng người đang đứng chật phía trước .Tiếng ồn ào pha lẫn mùi mồ hôi khét lét , cộng thêm cái nóng tháng tư khiến cho mọi thứ trở nên ngột ngạt . Còn không gian như đặc lại giữa rừng người hỗn độn....
Chen lấn mãi cha con anh mới ngoi được ra đàng trước và khi nhìn ra đường băng , đã thấy chiếc xe bus nhỏ chở những chuyên gia Đông Đức ra chỗ máy bay đậu để họ lên trước . Chờ khoảng mười phút sau thì tự nhiên đám đông reo hò inh ỏi và đồng loạt đưa tay vẫy vẫy .....ra là đoàn người đi xuất khẩu sang Đức đang bước ra để lên máy bay .
Anh cố bế đứa con gái lên cao để nó nhìn thấy mẹ , đứa con gái kêu khóc gọi mẹ . Anh thấy chị tay cầm túi xách nhỏ , dáng mảnh khảnh trong bộ đồng phục xanh thẫm , vừa đi vừa quay lại nhìn cha con anh , rồi lặng lẽ cùng đoàn người lên máy bay . Khi thang máy bay vừa đẩy ra , cánh cửa đóng sập lại , chiếc máy bay bắt đầu chuyển bánh chạy trên đường băng thẳng tắp và từ từ bay vút lên khoảng không . Anh và con vẫn cứ đứng nhìn cho đến khi chiếc máy bay mất hút vào đám mây bàng bạc
Chị sang Đông Đức được hai năm , bất ngờ bức tường thành sụp đổ . Đến năm 90 thì thật sự thống nhất , tất cả các hãng xưởng đều đóng cửa , chính phủ Đức thời đó trả tiền bồi thường và kêu gọi những người hợp tác lao động về nước . Chị và một số người Việt không muốn quay về VN nên không nhận tiền bồi thường . Nhưng muốn ở lại thì phải có việc làm , thế là chị lao đi tìm việc một cách khó khăn vì tiếng không biết lại chẳng quen ai . Nhưng may mắn đã đến , chị được một hãng may nhận vào làm . Chấm dứt hành trình tìm việc đầy gian nan và vất vả ....
Vài năm sau , chị về VN thăm nhà , đứa con gái lúc này đã trở thành thiếu nữ 15 tuổi . Mẹ con nhìn nhau tuy mừng vui nhưng vẫn có gì đó khoảng cách , lạnh lùng và xa lạ .....
Hai năm sau , cha con anh sang Đức theo diện đoàn tụ gia đình . Xuống phi trường Tegel , cha con đưa hộ chiếu cho cảnh sát kiểm tra , viên cảnh sát nhìn hộ chiếu của hai cha con một hồi , ngó tới ngó lui rồi trả lại hộ chiếu và không quên kèm theo nụ cười cầu tài

Thời gian trôi nhanh như giấc mộng , đứa con gái đầu đã lớn , đứa thứ hai được sinh ra ở Đức thì đang đi học , còn vợ chồng anh sau bao năm khó nhọc , đã mua được nhà riêng và có một cửa hàng buôn bán nhỏ . Anh với vợ coi như đã hoàn toàn ổn định....
Nhưng tuổi càng lớn , anh càng nhớ VN da diết , dù tuổi mới 50 , tuy chưa gọi là già nhưng cũng là độ tuổi đang ở trên cao và chuẩn bị xuống dốc ( người ta thường nói đùa như vậy) anh nói với vợ là muốn bán tất cả để cùng chị và đứa sau về lại VN sống , chị trợn mắt nhìn anh mắng ..." đồ dở người " ...Anh cảm thấy như máu nóng dồn hết lên não nhưng cũng cố kìm lại , vì anh chợt nhớ ra là đang sống ở xứ văn minh .Chỉ cần dùng tay chân là cảnh sát sẽ có mặt ngay , anh đành cố nén tiếng thở dài , vội đứng dậy và bỏ đi .
Rồi chuyện gì tới cũng tới , vợ chồng anh ly dị , còn ngôi nhà bán đi , tiền bạc chia đôi , đứa con gái đã lớn thì không nói làm gì , đứa thứ hai ở với mẹ . Còn anh thì quyết định hồi hương , chấm dứt bao tháng năm long đong nơi xứ người
Về lại VN , nhờ quen biết rộng lại sẵn trong tay có một số tiền . Anh bắt đầu mua nhà ở một nơi chỉ dành cho Việt kiều và giới có tiền ở VN , rồi theo bạn bè kinh doanh và lên như diều gặp gió . Khi có tiền người ta thường hay thay đổi và không còn nhớ gì chuyện ngày xưa , anh cũng không ngoại lệ , anh lấy vợ trẻ và cùng vợ sau đi Âu châu chơi . Tình cờ gặp lại vợ cũ bên Pháp , cả hai nhìn nhau lạnh lùng , anh thì bên người vợ trẻ , còn chị bên người chồng Tây cao lớn . Cả hai vội quay đi và bước thật nhanh , như đang trốn chạy quá khứ của một thời còn mặn nồng bên nhau
Một thời gian sau , anh làm ăn thất bại , kinh doanh xuống dốc vì không cạnh tranh được hàng Tàu cộng thêm luật lệ ở VN không rõ ràng lại chồng chéo lên nhau. Nhà thì bị ngân hàng kéo , cô vợ sau ly dị vội vàng để đến với một Việt kiều Mỹ . Bạn bè chí cốt cũng né tránh không muốn gặp , rốt cuộc chỉ còn mình anh với ngôi nhà thuê nhỏ xíu trong một con hẻm nhỏ chỉ toàn dân tứ xứ ở .

Đêm đêm , ngồi một mình trong ngôi nhà thuê , anh nhớ lại những gì đã qua .Quá khứ ở đâu chợt ùa về như thước phim quay chậm . Anh nhớ lại ngày cùng đứa con gái nhỏ tiễn vợ đi hợp tác lao động , rồi tháng năm êm đềm với vợ ở trời Tây . Tự nhiên anh cảm thấy nhớ da diết từng con đường mà anh đã đi qua , tiếng leng keng của tàu điện và nhất là mùa Đông lạnh giá mà anh rất ghét , mùa Đông ở một xứ sở xa xôi mà anh đã một thời sinh sống . Sao hôm nay lại nhớ vô cùng , nhớ từng bông tuyết rơi và cả sương mù lạnh lẽo.... Một nỗi nhớ mông lung về một quá khứ đã rời xa và rất xa ....
Đêm nay , anh vẫn thao thức không ngủ được , đầu óc nghĩ ngợi lung tung , tự nhiên anh cảm thấy môi mình mặn chát , ra là nước mắt đã rơi từ lúc nào mà anh không biết....mọi thứ như nhạt nhòa ở trước mắt ....

Ai đó thường ví von , là một khi đàn ông đổ lệ thì không khác gì tháng bảy mưa ngâu , vì như ẩn chứa trong sâu thẳm một niềm đau và sự nuối tiếc không nguôi .....

Không có nhận xét nào: