Có phải nếu mình ở một nơi nào trên dưới ba mươi năm thì mình là người thuộc địa phương đó, đúng không? Đã biết bao nhiêu lần tôi đặt ra câu hỏi đó sau một ngày nhìn vào lịch thấy con số ghi năm đã bước vào năm thứ ba mươi của một người xa quê hương.
Bây giờ có ai mới
quen gặp tôi, hỏi: Bà, Ông ở đâu đến vậy? Thì chắc tôi sẽ trả lời rất
tự nhiên, tôi ở San Jose, hay khi đang đi du lịch thì sẽ trả lời, tôi ở
Mỹ đến. Tôi sẽ không trả lời là tôi ở Việt Nam đến nữa, chỉ trừ người ta
hỏi, bà là người nước nào? Thì lúc đó tôi chắc chắn nói, tôi là người
Việt Nam, để cho họ không nhầm với người Trung Hoa, Nhật, hay Phi. Đúng,
tôi ở Mỹ trên dưới ba mươi năm rồi, tôi là một người Mỹ. Bây giờ thử
xem lại con người Mỹ của tôi.
Trước tiên mặt mũi,
chân tay tôi chẳng có gì thay đổi cả. Vẫn khuôn mặt cấu trúc ít góc cạnh
của người Á Đông và cái mũi tẹt khiêm tốn, tóc sợi to và đen, khi có
tóc bạc thì nhìn thấy ngay, muốn giấu thì phải nhuộm.
Đối với người Á Đông
thì tôi được gọi là người có nước da trắng, nhưng mầu trắng này thực ra
là mầu ngà, và đứng cạnh một ông Tây, bà Mỹ nào thì nó vẫn cho cái căn
cước da vàng rất rõ rệt. Khi tôi nói tiếng Anh thì cách phát âm vẫn có
vấn đề, đôi khi nói nhanh quá thì sẽ vấp phải lỗi nói tiếng Anh theo
cách dịch tiếng Việt trong đầu. Như thế bị chê là nói tiếng Anh bể
(broken English). Về cách phục sức, nhà ở, xe cộ bên ngoài, tôi có thể
không kém một người Mỹ chính gốc.
Nhưng khi bước vào
nhà tôi, từ những bức tranh treo ở phòng khách, bát đũa bầy ở bàn ăn,
chai nước mắm, hũ dưa cải trong bếp và nhất là sách, báo tiếng Việt ở
khắp nơi trong nhà, thì chắc ai cũng sẽ nhận ra ngay đó là một gia đình
Việt Nam. Như thế thì tôi là người San Jose hay người Hà Nội, người Mỹ
hay người Việt? Tôi ở đất này đến ba mươi năm rồi cơ mà.
Người ở Lạng Sơn,
Thanh Hóa ra Hà Nội ở trên dưới ba mươi năm thì tự nhận mình là người Hà
Nội; người ở Hải Phòng, Hải Dương vào Sài Gòn lập nghiệp từ năm 75, 76
tự nhận mình là người trong Nam.
Tôi ở Mỹ tìm về Việt
Nam không ai chịu nhận tôi là người Việt nữa, dù tôi có yêu quê hương
đến quặn thắt cả ruột gan, có gặp lại họ hàng nước mắt khôn cầm thì khi
thăm viếng, hỏi han, họ vẫn thỉnh thoảng nói rất tự nhiên: Anh,chị đâu
có phải là người Việt nữa, bây giờ chị là người Mỹ rồi, chắc cái này
không hạp với anh, chị, cái kia không ăn được, cái nọ không biết đâu.
Những lúc đó tôi
chẳng biết mình phải phản ứng thế nào cho đúng. Cứ cãi tôi vẫn Việt, hay
nhận đúng rồi tôi là Mỹ? Không, cả hai cùng sai cả. Những khi cần quyên
tiền đóng góp vào việc công ích nào ở Việt Nam thì ai ai cũng nhắc lại
cho tôi đến ngàn lần tôi là một người Việt Nam chính gốc. Rằng tôi phải
có bổn phận và tình thương với đất nước, đồng bào. Tình thương thì nhất
định lúc nào tôi cũng đầy ắp trong ngực rồi, tôi chẳng cần ai nhắc nữa,
nhưng bổn phận thì cho tôi… nghĩ lại.
Tôi đã đóng góp bổn
phận của tôi cho đất nước đó rồi. Một mối tình chết tức tưởi trong chiến
tranh hơn ba mươi năm về trước, xương thịt của người tôi yêu nằm trong
lòng đất, rồi lại phải đào lên, đốt thành tro than, bị đuổi mộ như đuổi
nhà, đã trả bổn phận đó thay tôi rồi. Không đủ hay sao?
Bây giờ tôi phải có
bổn phận đóng thuế hàng năm ở đất nước tôi đang sống để phụ với chính
phủ sửa đường, xây trường học và nuôi những người ở khắp nơi mới tới,
như trước kia đất nước này đã nuôi người Việt, vì giấy tờ cá nhân hiện
tại xác định tôi là người Mỹ. Tôi phải làm bổn phận công dân.
Có những ngày tôi lái
xe bị kẹt ở xa lộ vào một buổi chiều mưa mùa thu; hay một buổi sáng mùa
xuân vắng lặng, êm ả, đứng trong nhà nhìn ra mặt hồ, tôi cảm nhận được
nơi mình đang hiện diện không phải là quê mình, không phải nước mình.
Chẳng
có một lý do gì cụ thể, chỉ là những giọt mưa đập vào kính xe, chỉ là
mặt nước hồ gờn gợn sóng. Mưa trên xa lộ Mỹ nhắc nhớ đến những cơn mưa
tháng Năm ở Thị Nghè, nhà mình ở Trần Quý Cáp, nhà anh ở trước rạp ciné
Eden đứng trú mưa với nhau.
Nước ở hồ San Jose
trước nhà nhắc đến nước sông ở bến Bạch Đằng mỗi lần qua phà sang bên
kia Thủ Thiêm chơi với bạn, hay sóng nước ở bắc Mỹ Thuận những lần qua
phà đi thăm họ hàng ở tận Bạc Liêu. Những lúc đó tôi bất chợt bắt gặp
mình Việt Nam quá, vì những cái bóng Việt Nam thật mờ, thật xa lại chồng
lên hình ảnh rõ rệt ngay trước mặt mình. Và kỳ diệu làm sao, những cái
bóng đó nó mạnh đến nỗi mình quên mất là mình đang ở Mỹ. Chắc tại tôi là
người Việt Nam.
Lại có những lần ở
Việt Nam, tôi bị muỗi đốt kín cả hai ống chân, bị đau bụng liên miên cả
tuần lễ. Đi đâu cũng phải hỏi đường, ai nhìn mình cũng biết mình từ đâu
đến và đang đi lạc. Tiền bạc tính hoài vẫn sai. Nhiều khi đứng chênh
vênh trên đường phố Sài Gòn, biết đất nước này vẫn là quê hương mình,
những người đi lại chung quanh là đồng bào mình, nhưng sao không giống
Việt Nam của mình, hình như đã có điều gì rất lạ.
Ngôn ngữ Việt thì
thay đổi quá nhiều, pha trộn nửa Hán nửa Ta, chắp đầu của chữ này với
cuối chữ của chữ kia, làm nên một chữ mới thật là “ấn tượng”. Cách phát
âm của người Hà Nội bây giờ không giống cách phát âm cũ của ông bà, cha
mẹ tôi ngày trước, và họ nói nhanh quá, tôi nghe không kịp. Cái tiếng
nói trầm bổng, thanh lịch, chậm rãi, rõ ràng từng chữ của thời xa xưa
bây giờ chỉ còn là cổ tích.
Ngửng mặt lên nhìn
bầu trời, vẫn bầu trời xanh biếc của thời tuổi trẻ, cúi xuống nhìn mặt
đất, vẫn mặt đất thân quen, nhưng sao lòng hoang mang quá đỗi, và thấy
đã có một khoảng cách nghìn trùng vô hình giữa mình và quê hương đất
Việt. Chắc tôi là người Mỹ!
So sánh thời gian tôi
sinh ra, sống ở Việt Nam và thời gian tôi bỏ Việt Nam ra đi, sống ở Mỹ,
hai con số đó đã gần ngang nhau. Tôi được học từ nhỏ quê hương là nơi
tổ tiên lập nghiệp, là nơi chôn nhau cắt rốn. Ở trong nước có bài hát
nổi tiếng “Quê hương mỗi người có một”, như là chỉ một mẹ thôi. Nhưng có
người lại nói: Nơi nào mình sống ở đó suốt một quãng đời dài, có những
người thân chung quanh mình, hưởng những ân huệ của phần đất cưu mang
mình, thì nơi đó cũng được gọi là quê hương mình. Như vậy thì tôi có một
hay hai quê?
Khi đi dự buổi tiệc cuối năm của một công ty lớn ở Mỹ, toàn là những người Mỹ sang trọng thì thấy rõ ngay mình là người Việt đi lạc, dù mình có sang trọng, lịch sự như họ. Hóa ra ở Mỹ hay về Việt Nam mình đều lạc chỗ cả.
Tôi nhớ mấy năm trước
có lần trò chuyện với mẹ của một người bạn, lúc đó cụ ngoài 80 hãy còn
minh mẫn, cụ theo đạo Phật. Trưởng nam của cụ và con dâu cụ tự nhiên rủ
nhau theo đạo Công giáo. Găp tôi, cụ hỏi: Không biết anh Bình nhà tôi
khi chết thì đi đâu? Phật giận anh ấy, vì anh ấy bỏ đi, Chúa chắc gì cho
anh ấy vào, vì anh ấy mới quá! Năm nay cụ ngoài 90 tuổi rồi và không
may, cụ bị Alzheimer. Vậy là cụ không còn minh mẫn để lo con mình không
có chỗ dung thân cho phần hồn. Bây giờ thỉnh thoảng nghĩ lại những lời
cụ nói, thấy mình ngay ở đời sống này cũng đã là một vạt nắng phất phơ
bay. Quê nhà, quê người, quê Mỹ, quê Việt. Chao ôi! Cái thân cỏ bồng.
Nhưng lạ lắm, tôi
biết chắc mình là người Việt, nhất là khi tôi nằm mơ. Trong giấc ngủ tôi
thường gặp cha mẹ, gặp ngay trong những ngôi nhà cũ ở Việt Nam, gặp bạn
bè cũng gặp trên đường phố Việt Nam từ ngày rất xa xưa, và bao giờ
trong mơ cũng đối thoại bằng tiếng Việt. Tỉnh dậy đôi khi vẫn ứa nước
mắt, dù là một giấc mơ vui. Thấy nhớ quê nhà quá đỗi!
Tôi nhớ lại trong
những truyện ngắn, những bài thơ Đường tôi đọc thời rất xa xưa về người
bỏ làng đi xa lâu năm trở về không ai nhận ra nữa. Hồi đó sao mà mình
thương những ông già trong thơ đó thế! Bây giờ nghĩ lại thì người trong
sách đó còn may mắn hơn mình, họ đâu có đi đến tận một nước khác như
mình. Họ chỉ bỏ làng, chứ không bỏ nước. Thế mà khi về còn ngơ ngác, bùi
ngùi, tủi thân vì lạc chỗ ngay trong làng mình.
So sánh tôi với người
bỏ làng ra đi trong những trang sách đó thì hoàn cảnh của tôi đáng buồn
hơn nhiều. Không những đã bỏ làng, bỏ nước đi, còn nhận quốc tịch của
một nước khác.
“Khi về đổi họ thay tên.
“Núi chùng bóng tủi, sông ghen cạn dòng”.
“Núi chùng bóng tủi, sông ghen cạn dòng”.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét