Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Năm, 17 tháng 5, 2018

Truyện "Cô gái tóc dài" - Nguyễn Hà

Hè năm đó, tôi cùng hai thằng bạn về quê bạn tôi ở miệt Cần Giờ xa xôi nghỉ hè vài tuần. Nhà bạn tôi ở tận làng trong, muốn ra chợ phải đi ngang qua một con đường dài vắng vẻ. Ban ngày chúng tôi tắm sông rồi thỉnh thoảng cũng đi bộ ra chợ chơi. 

Hai bên đường là đồng trống, không nhà cửa, nhưng ở giửa đường có một quán nước lụp xụp.  Khi đi ngang quán, chúng tôi thấy có một cô gái tóc dài đến  lưng đang ngồi bán. Ở quê mà cô gái mặc áo dài trắng, có khuôn mặt rất đẹp, một vẻ đẹp sang trọng quý phái như phụ nữ ngoài tỉnh thành.

<!>
Khi thấy chúng tôi đi ngang, cô gái tóc dài đứng dậy, nhìn chúng tôi tươi cười và ân cần mời:
"Em mời mấy anh vào uống cà phê quán em". 
Mặc dù không có nhiều tiền, nhưng bộ ba chúng tôi cũng không làm sao từ chối bỏ đi trước lời mời ngọt ngào của cô gái bán hàng. 

Chúng tôi ngồi uống cà phê mà chẳng đứa nào buồn nói chuyện với nhau. Cả ba chúng tôi đều bị vẻ đẹp tuyệt trần của cô hàng nước thu hút nên đứa nào cũng huớng mắt ngắm cô hàng mê mệt! 
Cô gái biết chúng tôi đang ngẫn ngơ nhìn nàng sau lưng, không nói gì, chỉ thỉnh thoảng quay lại nhoẻn miệng cười duyên với chúng tôi!


Uống cà phê một lát, thằng bạn "thổ địa" nhà dưới quê ngẫm nghĩ gì đó rồi quay sang nói nhỏ với tôi:

"Từ hồi nào đến giờ, con đường này chưa bao giờ có nhà cửa hay hàng quán gì cả! Chỉ có mồ mã của những người ở xa chết oan, dân làng không biết chôn ở đâu nên họ chôn đại hai bên lề đường vắng này mà thôi! Sao tự nhiên có quán này mọc lên ở đây, lạ quá!"
Nghe bạn tôi nói, tôi cũng táy máy nhìn ra cửa sau quán, tôi thấy có một ngôi mộ đất hoang phủ đầy cỏ dại nằm trơ trọi giữa đồng.

Nhưng nghĩ gì thì nghĩ, nét đẹp liêu trai của cô hàng quán như một thỏi nam châm thu hút chúng tôi!
Kể từ hôm đó, hầu như ngày nào chúng tôi cũng trở lại quán cô hàng.



Cho đến một buổi tối hôm đó...

Tối khuya hôm đó, Tôn, thằng bạn tôi đang nằm ngủ trong nhà, nó thức dậy ra bụi sau nhà như mọi đêm, mỗi khi trong ngày nó uống nước hay cà phê nhiều quá. Tôi chẳng buồn để ý, nhưng tôi cũng hơi ngạc nhiên vì bình thường nó đi ra bụi trong vòng vài phút là trở lại ngay. Lần này đã hơn nửa tiếng rồi mà vẫn không thấy nó! 
Tôi vỗ vai Miên, thằng bạn chủ nhà nằm ngủ dưới sàn trong phòng, kêu nó dậy:
"Ê Miên, sao thằng Tôn đi ra sau nhà cả hơn nửa tiếng rồi không thấy nó vô! Lạ quá!" 


Miên mới nói: "Ờ để tao ra coi nó làm gì sau nhà nha!"
Nói rồi Miên lòm còm ngồi dậy, mở cửa sau hè ra sau vườn. 
Tôi nằm ngủ tiếp, trong lòng cứ nghĩ chắc thằng Tôn bị đau bụng vì hồi chiều này nó uống nước dừa và ăn ốc len nhiều quá, nên nó ngồi ì ngoài bụi. Thằng Miên sẽ lo cho nó!



Nhưng rồi, nửa tiếng trôi qua mà chẳng thấy Tôn lẫn Miên trở lại!

Mới đầu tôi cứ nằm tiếp, nghĩ thầm chắc hai thằng quỉ này định làm trò nhát ma tôi vì biết tôi là dân ở tỉnh thành về quê, chắc sẽ sợ ma đồng quê! Nhưng rồi tôi bắt đầu lo lắng, không an tâm, không biết chuyện gì xãy ra cho hai thằng bạn. 
Tôi bèn ngồi dậy, định bụng chính tôi sẽ "điều tra" chuyện này xem sao! 


Tôi rón rén mở cửa, bước ra sau nhà. 
Khuya khoắc dưới quê không có đèn đường, mà đêm đó lại không có trăng sao nên trời tối đen như mực. 
Tôi dáo dát nhìn chung quanh rồi lên tiếng gọi:
"Tôn, Miên, tụi bây đâu rồi!? Đừng giỡn mặt nữa nha hai thằng ông nội!"


Nhưng chẳng nghe ai trả lời, mà dưới ánh sáng lập lòe của lũ đom đóm bay lỡn vỡn quanh vườn, tôi thấy bóng một người thiếu nữ trắng toát đang đứng giữa sân vườn! 
Nhìn kỹ tôi nhận ra người thiếu nữ này không ai xa lạ mà đó là cô gái tóc dài bán quán ven đường mà chúng tôi đã gặp mấy hôm nay!
Khuya nay, nàng mặc áo dài trắng toát bao quanh một thân hình có vẻ gầy hơn lúc ban ngày. 
Nàng nhìn tôi, ánh mắt thật khêu gợi và khẻ nói:
"Anh ơi! Anh khỏe hôn? Em mời anh đến quán em, em sẽ làm một ly cà phê thật ngon cho anh uống!"
Thấy tôi đang đứng ngơ ngác, không biết tại sao đêm hôm khuya khoắt mà cô hàng cà phê lại đến nhà chúng tôi mời đến quán uống cà phê, nàng nói nhỏ nhẹ thêm:
"Em sẽ ngồi cạnh anh và hầu cà phê cho anh. Đêm nay chỉ có anh và em trong quán thôi. Uống cà phê xong, anh muốn gì khác, em cũng chiều anh hết! Anh chịu hôn?"

Tôi ngẫn người nhìn nàng, nghe câu mời mọc lã lơi, thốt ra từ đôi môi đỏ mọng trên khuôn mặt đẹp tuyệt trần của cô hàng cà phê, tôi mừng húm gật đầu đi theo nàng ra quán, không thắc mắc gì cả!

Vừa đi tôi vừa ngẫm nghĩ không biết khi nàng nói với tôi "anh muốn gì, em cũng  chiều anh hết..." là nàng có ý gì!? 


Cô hàng cà phê đi trước, dáng người mảnh mai, làn tóc đen dài cùng với vạt áo dài trắng bay lãng đãng trên không theo làn gió khuya trên đường vắng, không khác nào tiên nữ giáng trần!

Và nói về "bay lãng đãng trên không", tôi nhìn xuống chân nàng, cực kỳ ngạc nhiên không hiểu tại sao nàng di chuyển rất nhanh mà đôi chân không hề nhấc lên bước nào! 
Không biết tôi đang mơ hay tỉnh mà khi nhìn kỹ, không biết tại áo dài che hay không, tôi hoàn toàn không thấy hai bàn chân nàng đâu cả! Tôi có cảm giác rờn rợn là nàng đang lướt bay trên không, chứ không bước đi như người thuờng!



Khi gần đến quán, tôi hỏi thăm về hai thằng bạn tôi:

"À cô có thấy hai người bạn của tôi, hai thằng cùng uống cà phê với tôi trong quán cô đó! Cô có thấy tụi nó ở đâu không?"
Cô hàng cà phê quay lại trả lời, giọng ngọt ngào:
"Dạ hai anh đó cũng theo em về quán uống cà phê nãy giờ rồi!"
Tôi hỏi nhanh lại:
"Vậy tụi nó bây giờ đang ở đâu?"

Cô hàng cà phê ôn tồn trả lời:

"Dạ anh đừng lo, hai ảnh uống cà phê xong rồi hai ảnh đã vào phòng trong với em, nhưng hai ảnh yếu quá, mới ôm chút xíu mà đã lăn ra ngủ rồi!"
Câu nói đó làm tôi ngờ ngợ vì nãy giờ tôi thấy trên ngực áo nàng có mấy lọn tóc xoắn và lọn tóc cháy nâu của thằng Tôn và thằng Miên, hai thằng bạn đã mất tích trong đêm khuya nay!


Cô hàng cà phê còn bồi thêm:

"Em thấy anh phong độ hơn hai anh kia! Em thích anh vào phòng với em hơn!" 

Nói xong nàng tiến sát vào tôi, nhìn tôi đắm đuối! 
Nghe nàng nói những lời khêu gợi đó, tôi định cúi đầu xuống hôn nàng. Nhưng chưa kịp hôn, khi nhìn gần miệng nàng, tôi thấy đôi môi mọng của nàng có màu đỏ, nhưng không phải màu đỏ môi son mà là màu đỏ tươi của máu!
Trên cửa miệng chúm chím của nàng có vài giọt máu đang chảy lênh láng từ hai chiếc răng nanh của nàng!
Tôi còn đang lo lắng thì bất ngờ có một làn gió mạnh thổi tốc quần áo nàng đang mặc ra khỏi thân thể nàng, làm cô gái không còn một mảnh xiêm y che thân! 
Và tôi trố mắt nhìn thì...trời ơi, từ dưới cổ nàng, không thấy da thịt mà chỉ thấy một đốt xương sống, hoàn toàn không có tay chân đâu cả!



Tôi kinh hoàng, giật bắn người la lên:

"Bớ người ta, bớ người ta...cứu tôi với, cứu tôi với!!!"


Tôi chưa kịp hoàn hồn thì từ trong quán, Tôn và Miên chạy ra tát cho tôi một bạt tay! 

Khi tôi mở mắt tỉnh dậy, Tôn lên tiếng mắng:

"Cái thằng ông nội này, nãy giờ cả tiếng rồi mà mày cứ nằm mơ nói chuyện ú ớ lảm nhảm, không ai ngủ được!"


Thằng Miên còn nói thêm:

"Ờ mày mơ thấy gì mà cứ nhắc tên tụi tao với cô hàng cà phê nào vậy! hả hả hả!!"


Tôi ngồi dậy, nửa đêm trời lạnh mà mồ hôi đổ như thác nước!

Thì ra tôi đã nằm mơ, một giấc mơ lạ lùng huyền bí mà không hay!

o O o  o O  o   o O o


Sáng hôm sau, chúng tôi khăn gói từ giả làng quê Cần Giờ, ra chợ đón xe về Sài Gòn. 



Trên đường băng qua cánh đồng vắng, tôi để ý xem quán cà phê và cô hàng cà phê xinh đẹp trong giấc mơ đêm qua, có khi nào ... còn đó không?

Dĩ nhiên đó chỉ là một giấc mơ liêu trai đẹp, làm gì có hàng quán hay cô hàng cà phê nào giửa cánh đồng hoang này! 


Nhưng thằng Tôn chợt chỉ vào một ngôi mộ bên đường và thốt lên:

"Ủa sao lạ quá, tự nhiên có chiếc áo dài trắng của ai nằm cạnh ngôi mộ vậy ta! Hôm qua đâu thấy mà sao sáng nay nó lại nằm đây nhỉ!?"


Tôi quay lại nhìn ngôi mộ và chiếc áo dài trắng mà tóc gáy như muốn dựng lên!

Tôi nhủ thầm trong bụng: "Sao mộng giống thực, mà thực cũng không khác gì mộng!!!!"

Ngồi trong xe đò về Sài Gòn, hai thằng bạn cứ chất vấn tôi về giấc mơ có cô nàng cà phê tóc dài xinh đẹp! 
Nhưng tôi chỉ mỉm cười, giữ kín giấc mơ thần tiên đó, không muốn kể cho tụi nó nghe, nhất là khi trong giấc mơ, nàng cà phê xinh đẹp của tôi đã thủ thỉ với tôi
"Hai anh kia yếu quá! Anh phong độ hơn! Em thích anh vào phòng với em hơn!"

Và cả ngày hôm đó, ngồi trong xe đò trên đường về Sài Gòn, tôi lại chập chờn mơ về cô nàng cà phê của tôi tiếp. 
Nhưng kỳ này, giấc mơ có hậu hơn!



Nguyễn Hà
Melbourne,  Úc Châu (thành phố có nhiều cô gái áo đỏ, tóc đen lẫn tóc vàng!)

Không có nhận xét nào: