Nhận định bất hủ của Bác sĩ Dương Quỳnh Hoa (trí thức theo công sản sau phản tỉnh lại và bị chế độ đối xử tệ bạc) là :”Trong
chiến tranh, chúng tôi sống gần nhân dân, sống trong lòng nhân dân.
Ngày nay, khi quyền lực nằm an toàn trong tay rồi, đảng đã xem nhân dân
như là một kẽ thù tiềm ẩn”. Và khi nhận định về bức tường Bá Linh, Bà
nói:” Đây là ngày tàn của một ảo tưởng vĩ đại”. Blog Truong Sa
<!>
Bà Dương Quỳnh Hoa sinh trưởng trong tầng lớp thượng lưu của xã hội
Việt Nam. Bà theo học y khoa tại Saigon rồi sang Pháp năm 1948 học tiếp
và đỗ bác sĩ năm 1953. Ăn phải bả Cộng sản, bà liên lạc với Cộng sản
Pháp, gia nhập cộng đảng vào cuối thập niên 1950 và hoạt động cho Cộng
trong thời gian ở Pháp từ 1948 đến 1954. Sau 1954, bà về Saigon nằm vùng
và do thám cho cộng. Năm 1960, được bọn Bắc cộng giựt dây, bọn theo
cộng miền Nam thành lập Mặt Trận Giải Phóng. Bà Hoa là một sáng lập viên
của cái Mặt Trận này. Năm 1968, sau vụ đại bại của cộng quân, mụ cùng
chồng trốn ra bưng với Việt cộng, và được cho làm Bộ Trưởng Y Tế. Trong
thời gian ở trong bưng, đứa con trai nhỏ của mụ đã chết vì bệnh sưng
màng não. Chồng bà là Huỳnh Văn Nghị được cộng dụ dỗ cho nhập Đảng;
nhưng ông Nghị nhận rõ bộ mặt thật của bọn giải phóng, nên tìm cách
khước từ “vinh dự” đó. Năm 1975, sau khi chiếm được Miền Nam, bọn Bắc
Cộng ra tay xóa sổ cái Mặt Trận Giải Phóng.
Những anh chị trót bán linh hồn cho quỷ trong Mặt Trận, như các anh
Nguyễn Hữu Thọ, Huỳnh Tấn Phát, Trương Như Tảng… và bọn lủng lẳng đứng
giữa như Nguyễn Ngọc Lan, Chân Tín, Lý Quý Chung, Lý Chánh Trung… đều vỡ
mặt, tẽn tò như một lũ con nít bị lừa không được ăn kẹo! Chính bà Hoa
sau này đã thú nhận việc đi theo Cộng là một ảo tưởng chính trị trong
đời bà. Ngày 17 tháng 10 năm 1996, khi được tờ báo Far Eastern Economic
Review phỏng vấn:
“ Quel est l’évenement le plus marquant pendant les 50 années passées?”
Bà trả lời:
“L’effondement du mur de Berlin qui a mis un term à la “grande illusion”
dịch tạm: Biến cố nào được kể là nổi bật nhất trong 50 năm qua?
Bà DQH: Đó là sự sụp đổ bức tường Bá Linh và chấm dứt một “ảo tưởng lớn ”
Khi được Stanley Karnow phỏng vấn về sự thất bại của cộng sản Việt nam, bà nói:
“Tôi đã là người cộng sản cả đời tôi. Nhưng bây giờ khi chứng kiến
những sự thật về chủ nghĩa cộng sản và sự thất bại của nó, quản trị kém,
tham nhũng, đặc quyền, áp chế, lý tưởng của tôi đa hết ”.[I have been a
communist all my life, but now I’ve seen the realities of Communist,
and it is a failure – mismanagement, corruption, repression. My ideals
are gone”]

Cuối thập niên 1970, bà nói với Nguyễn Hữu Thọ:
“Tôi và anh chỉ là những kẻ bù nhìn, là những món đồ trang sức rẻ
tiền. Chúng ta không thể nào phục vụ một chế độ thiếu dân chủ và không
luật lệ.”
Khi được phỏng vấn về bọn lãnh đạo Việt cộng, bà lạnh lùng trả lời:
“Đó là những kẻ ngu si đần độn, bởi vì họ là cộng sản”.
Trong những câu bà Hoa nói trên, chúng ta nên chú ý đến câu
“Nhưng bây giờ khi chứng kiến những sự thật về chủ nghĩa cộng sản…”
Đó chính là một lời thú nhận là:
dù học hành nhiều như bà, được sống trong một nước tự do như nước
Pháp, có thừa phương tiện tìm hiểu, nghiên cứu, bà đã không biết gì về
chủ nghĩa cộng sản!
Ngày 25/2/2006, người nữ cán bộ cộng sản đã góp công không nhỏ cho
cộng sản đặt cái ách khốn cùng trên đầu đồng bào của bà, lặng lẽ bị các
oan hồn chết vì giặc cộng, đưa về trước Diêm Vương để nghe phán xét tội
lỗi. Cái bạo quyền bà đã hy sinh hết tuổi thanh xuân và tài năng để dựng
nên nó, không có được một lời nói về bà. Mang “ảo tưởng ”, tự hiến mình
làm “bù nhìn, đồ trang sức rẻ tiền ”, “ không biết sự thật về cộng sản
mà vẫn theo chúng” thì kết quả đương nhiên chỉ có như thế.
Các vị trí thức tiền bối như Nguyễn Mạnh Tường, Dương Quỳnh Hoa, do
hoàn cảnh lịch sử hoặc do sai lầm nhất thời, đã có lúc theo cộng hay
thân cộng. Nhưng khi nhận rõ bộ mặt phản dân hại nước của cộng sản, họ
đã có phản ứng quyết liệt. Trí thức Nguyễn Manh Tường đã dõng dạc tuyên
bố:
“ Tôi không hề tham gia mặt trận Việt Minh. Bao giờ tôi cũng là một
người yêu nước, luôn luôn ưu tư đến việc giành lại độc lập cho đất nước.
Tuy nhiên tôi tự xác định cho mình một vị trí là làm một người trí
thức. Mà người trí thức, muốn độc lập, thì không nên tham chính. Người
trí thức phải đứng về phía nhân dân, chứ không đứng về phía nhà cầm
quyền.”
Ông cũng đã can đảm nhận chịu 30 năm đọa đầy thê thảm chứ không đầu
hàng cộng. Khi thoát khỏi sự kiềm chế của Cộng sản, ông đã viết hai cuốn
sách:
(1) Un Excommunié – http:// http://www.ethongluan.org/ và
(2) Une Voix Dans La Nuit http://www.viet.rfi.fr/vi%C3%AAtnam/20110918-plan-vii-nguyenmanh-tuong-tieu-thuyet-une-voix-dans-la-nuit-ii-van-de-tri-thuc-v
, bày tỏ lập trường của trí thức, và mô tả sự xấu xa tàn độc của Cộng
sản. Cuốn Une Voix Dans La Nuit, [chưa xuất bản, được bà Thụy Khuê trích
dẫn và bình luận trong Website của RFI] viết về về sự thiết lập chế độ
ác ôn cộng sản ở Việt Nam. Ông viết xong vào năm 1993, lúc đã 85 tuổi,
chứng tỏ ông trí thức vẫn nặng lòng vì đất nước. Bà Dương Quỳnh Hoa cũng
dứt khoát vứt bỏ mọi ưu tiên mà chế độ dành cho bà, để quay về vị trí
của người trí thức.
Những trí thức nói trên, nhất là tiến sĩ Nguyễn Mạnh Tường, vẫn còn lưu lại trong lòng chúng ta sự ngậm ngùi thương tiếc.
BXCanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét