Cô ơi.. Cô vẫn thường dạy.
Quê hương mình đẹp lắm..
Rừng vàng, biển bạc nổi tiếng khắp năm châu..
Nhưng giờ đây, rừng vàng toàn lũ mọt?
Xác cá phơi đầy, bạc trắng bởi vì đâu?
Cô ơi.. Cho em hỏi…
Sao quê mình lạ quá vậy cô!
Những tên vô học… thì có bằng đại học?
Óc quả nho, bụng chứa toàn dzun với lãi….
Chúng xem nhân tài như xác cá nổi ngoài khơi….
Cô trả lời em đi, vì sao lạ nhỉ?
Quê hương mình rồi sẽ về đâu?
Cô ơi.. Cho em hỏi….
Sao quê mình buồn quá vậy cô…
Giặc Pháp đi, thì dân ta phải no ấm?
Giặc Pháp chạy rồi, giờ dân đối diện giặc quan tham..
Xưa ta muốn đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào…
Vậy mà giờ chúng lại ào ào chạy theo sau?
Cô ơi… Cho em hỏi…
Sao quê mình thương quá vậy cô.
Kẻ bán nước, mất linh hồn vẫn tồn tại?
Người dân kêu đòi công lý lại là kẻ phản quê hương?
Nay ngoại bang đang giết mòn quê tổ…
Sao chúng lại câm mồm như một lũ vô danh?
Cô vẫn thường bảo…
Quê hương mình có ngàn, ngàn tiến sĩ..
Vậy mà bây giờ tiến sĩ, thành liệt sĩ vô danh.
Xác cá chết, phơi đầy khắp ngõ..
Không một tiến sĩ nào ra ngõ để đưa ma.
Cô trả lời em đi vì sao cô nhỉ?
Hay các tượng đài ngàn tỉ, các tiến sĩ yêu hơn?
Thế thì em cũng học đua đòi làm tiến sĩ.
Thà vô liêm sĩ, có tiền tĩ, lo nghĩ gì?
Đất nước mình rồi sẽ về đâu cô?
Cô không biết, và em cũng không biết.
Hỏi người trước, thì người trước đã xa quá.
Hỏi người sau, làm gì có ngày sau.
Hỏi bọn tham quan, vô liêm sĩ, vô tâm cô sẽ biết.
Hỏi trời xanh, mặt trời sẽ đổ lệ.
Khóc cho quê mình khi vẫn còn lũ tham quan.
1 nhận xét:
Bài thơ hay quá.
Xin cho biết tên tác giả?
Đăng nhận xét