Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Ba, 25 tháng 12, 2018

LỜI NGUYỆN ĐÊM GIÁNG SINH - Thơ Ngô Minh Hằng

baomai.blogspot.com

“Vinh danh Thiên Chúa trên trời
 Bình an dưới thế cho người thiện tâm”

Đêm Giáng Sinh âm thầm con nguyện
Xin ban cho dân Việt chúng con
Tha hương mấy chục năm tròn
Vững lòng mến Chúa và còn thương nhau
Trong khốn khó buồn đau hoạn nạn
Bày chim Hồng phân tán bốn phương
Chúa ơi, xin hãy chỉ đường
Cho dân nước Chúa một phương quay về<!>
Cho đất Việt màu quê tươi lại
Núi sông kia mãi mãi còn xanh
Tiên Rồng, trang sử liệt oanh
Đinh - Lê - Trần - Lý rành rành còn ghi
Bạch Đằng Giang cọc thì vẫn đó
Gò Đống Đa mốc có mờ đâu
Trải qua lắm cuộc biển dâu
Nước con đã đủ thảm sầu, Chúa Ơi!
“Vinh danh Thiên Chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm!”

Ngô Minh Hằng

02

ÐÊM CHÚA GIÁNG TRẦN
(Xin gởi về những người yêu nước trong nhà tù VC tại quê nhà)


Giáng Sinh, Hà Nội, Sài Gòn
Phố phường tấp nập, dập dồn người, xe
Quan bà gấm lợp, nhung che
Quan ông thù tiếp bạn bè rình rang
Phong bì giá trị là vàng
Ngổn ngang tặng vật hân hoan lời mừng
Ðêm xanh, tiệc đỏ, tưng bừng
Câu cười tiếng chúc tưởng chừng thâu canh
Thế mà gần đó, chị, anh
Nhà tù lạnh lẽo, vắng tanh tiếng cười
Giáng sinh nào biết phút vui
Chỉ nghe xiềng xích vang lời khóc than
Khóc rằng bạo ngược tham tàn
Bắt người yêu nước xử gian án tù
Vết nhơ này có thiên thu
Vẫn còn đậm giữa tâm tư loài người!
Tiếng hờn đã vượt ngàn khơi
Tấm lòng trung nghĩa, đất trời chứng tri
Ðêm đen rồi phải qua đi
Bình minh rực rỡ, uy nghi, đến ngày
Tôi tin thế giới, đêm nay
Giáng Sinh, Chúa sẽ ban đầy hồng ân
Ðêm nay, đêm Chúa giáng trần...

Ngô Minh Hằng

03

LỜI CẦU XIN CỦA NGƯỜI NGOẠI ĐẠO 

Chúa Giáng Sinh rồi, Chúa Giáng Sinh
Bê-lem réo rắt nhạc thiên đình
Giang hà huyền diệu màu tinh tú
Vũ trụ bừng lên ánh hiển linh
Chúa Giáng Sinh rồi, Chúa Giáng Sinh
Ngôi Hai, con chúa, hiến dâng mình
Chuộc bao tội lỗi cho nhân loại
Gánh chịu gian nan, chịu cực hình
Chúa Giáng Sinh rồi, Chúa Giáng Sinh
Mông mênh tuyết phủ trắng mông mênh
Chúa trong hang đá, đêm đông, lạnh
Máng cỏ, bày chiên sưởi ấm tình
Chúa Giáng Sinh rồi, Chúa Giáng Sinh
Ánh sao dẫn lối cuộc đăng trình
Ba vua theo dấu vì sao lạ
Tìm Chúa, yêu thương tỏ ý mình
Chúa Giáng Sinh rồi, Chúa Giáng Sinh
San bằng, lấp cạn cảnh điêu linh
Những nơi khốn khổ đau thương đó
Chúa đến, muôn loài được tái sinh!
Chúa Giáng Sinh rồi, Chúa Giáng Sinh
Dân con, thưa Chúa, cực trăm hình
Trong lò hỏa ngục trần gian ấy
Đời sống, than ôi, quá tội tình!
Chúa Giáng Sinh rồi, Chúa Giáng Sinh
Trước tôn nhan Chúa, đứng nghiêng mình
Con, người ngoại đạo, cầu xin Chúa
Thương Việt Nam con, dẹp bất bình!

Ngô Minh Hằng

04

VINH DANH THIÊN CHÚA TRÊN TRỜI

“Vinh danh Thiên Chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm!”
Từng hồi chuông đổ
Vang tiếng gọi thầm
Từng hồi chuông đổ
Niềm vui tràn dâng
Lòng thơm hương gió hải tần
Nhập hồn hoang đảo, hóa thân hiện về
Con đi dự lễ nửa khuya
Vài chùm sương lạc thầm thì bâng khuâng
Có vì sao nhỏ
Rũ áo phù vân
Theo con từng bước phong trần
Mảnh đời du tử, những vần vô minh
Hồi chuông
Nốt nhạc
Tiếng hát
Lời kinh
Nói lên vạn nỗi tâm tình
Trong hồn con én nhỏ
Con đã về đây, qùy bên máng cỏ
Mừng Chúa chào đời
Trong muôn tiết tấu chơi vơi
Giữa lời kinh thánh là lời cầu xin
Con cầu nguyện Chúa
Chẳng để cho mình
Xin Người ban phép hồi sinh
Cho quê con nghìn trùng xa cách
Một quê hương
Đã hơn hai mươi năm dài người ta cướp mất
Bên kia bờ biển Thái Bình
Xin Chúa nhân từ xóa hết điêu linh
Cho mảnh đất xưa được bừng lên sức sống
Để bảy chục triệu dân lành có cơm no, áo ấm
Và trẻ thơ cắp sách đến trường
Cho cô bé năm nào biết lược biết gương
Để biết rằng mình đẹp
Và mỗi chiều vàng có lửa hồng tươi bếp
Có người vợ cười hiền trong hạnh phúc long lanh...
Có Mẹ già
Đôi mắt không còn ngấn lệ vòng quanh
Khi nhớ về con trong đêm trừ tịch
Có thằng cu hay đùa, hay nghịch
Toét miệng cười khi bập bẹ gọi cha
Có đàn vịt, đàn gà
Có con trâu, con nghé
Có ruộng lúa vàng, có vườn cau, gốc khế
Và lịch sử oai hùng của bao thế hệ
Cũng tươi lên rạng rỡ sơn hà
Chúa ơi, xin hãy xót xa
Và ban ơn xuống cho Nhà Việt Nam
Từ Cà mau đến Nam quan
Bao năm lệ máu muôn hàng đã rơi!
“Vinh danh Thiên Chúa trên trời
Bình an dưới thế cho người thiện tâm!”

Ngô Minh Hằng

 05

ĐÊM THÁNH
(Kính dâng Hiền Mẫu)

Đêm hôm nay trong rộn ràng ánh nến
Thiên hạ tưng bừng đón Chúa Giáng Sinh
Con đứng bơ vơ giữa đời khánh kiệt
Giữa dối gian điên đảo của nhân tình
Con đứng đăm đăm nhìn rừng lửa nến
Có ngọn nào thắp sáng tuổi thơ con?
Đêm giá lạnh, giáo đường con tìm đến
Tìm lại ngày xanh mộng biếc linh hồn
Ôi ngày đó trong nghiệt ngòi dâu biển
Con biết chi vai mẹ trĩu cho đời
Khi khôn lớn, lòng con vừa thấm mệt
Hiểu ra thì con, mẹ đã chia phôi!
Con tiếc nhớ những ngày bên cạnh mẹ
(Ngày cuộc đời năm tháng có mùa Xuân)
Mẹ, bà tiên, ban phép lành cõi thế
Cho đời con huyền thoại tuổi thiên thần
Con nhớ quá những mùa Đông thơ bé
Mẹ cần cù đan tấm áo len xinh
Để đêm lạnh như đêm nay, mẹ nhỉ
Mặc áo con nghe ấm cả hồn mình
Và cứ thế, bao nhiêu hình ảnh cũ
Của ngày xưa, trong khung cảnh giáo đường
Dù ngoại đạo, mẹ vẫn cầu nguyện Chúa
Cho quê mình thôi giặc giã đau thương
Nhớ dáng mẹ đứng âm thầm, yên lặng
Đưa mắt buồn nhìn Thánh Giá trên cao
Con chợt thấy cõi lòng bao thiếu vắng
Bao bâng khuâng và tiếc nuối dạt dào...
Bỗng như mẹ nhìn con cười, âu yếm
Phải đây ngày êm ái tuổi thơ vui?
Bao khốn khó vèo bay, phai nhạt hết
Con thênh thang trong hạnh phúc tuyệt vời!
Ôi ân điển, vùng trời con trẻ dại
Bên mẹ tung tăng chân sáo, trường làng
Kỷ niệm cũ vẫn cùng con sống mãi
Dù tóc xanh trắng điểm dấu thời gian
Con thắp hồn con đêm nay, ngọn nến
Gởi mẹ yêu thăm thẳm chốn mây ngàn
Con thèm quá, một nụ cười thương mến
Một bàn tay nâng dắt giữa trần gian
Đêm rất thánh, con rưng rưng mắt lệ
Chúa Hài Nhi dường như cũng ngậm ngùi
Trong cõi nhớ thiết tha, con gọi mẹ
Tiếng con buồn hơn tiếng sóng trùng khơi!

Ngô Minh Hằng

06

ĐÔI MẮT ĐÊM GIÁNG SINH

Giáng sinh em đi dự lễ
Gió đùa làm tóc em bay
Em nép vào vai áo mẹ:
“Mẹ ơi, sao lạnh thế này!?”
Nhìn em, xuýt xoa mẹ bảo
“Trời ơi, tội nghiệp con chưa!”
Rồi choàng thêm cho chiếc áo
Em cười, mắt biếc sao thưa...
Thánh ca thiêng từng nốt nhạc
Giữa bầu không khí trang nghiêm
Long lanh một đôi mắt sáng
Nhìn em đăm đắm, dịu hiền
Em chợt thấy lòng rộn rã
Nở trăm ngàn nụ bâng khuâng
Niềm vui từ đôi mắt lạ
Cho em đôi cánh thiên thần!
Em bay, bay không biết mỏi
Từng vùng trời lạ thơm hương
Bỗng đâu lời kinh sám hối
Đưa em về lại giáo đường
Nhìn Chúa nằm trong máng cỏ
Cơ hàn nhất cõi trần gian
Mong thức lòng người tỉnh ngộ
Dừng tay độc ác, tham tàn!
Em chắp đôi tay khấn nguyện
Bình an về với mọi người
Quê xa không còn tai biến
Em cùng... người ấy nên đôi...
Chợt nhận ra chàng bên cạnh
Hân hoan hé nửa môi cười
Mắt chàng nhìn em ý nhị
Làm em mắc cở quá trời!
Đường về xôn xao chi lạ
Lung linh vạn ánh nến hồng
“Mẹ ơi, áo đây con trả...
Lòng con ấm giữa mùa Đông!”

Song Châu Diễm Ngọc Nhân

07

EM VÀ ĐÊM CHÚA GIÁNG TRẦN 
(tặng những em bé Việt Nam đang sống trong tăm tối nhất)

Em ước mơ gì hôm nay, hỡi bé
Khi lê la nơi góc chợ, đầu đường
Để van xin người nhỏ chút tình thương
Vào chiếc ca nhôm lấm lem trống rỗng?
Kẻ đạo diễn, đẩy em đi tranh sống
Ngay lúc lọt lòng, là chính cha em!
Uốn cánh tay cong, bẻ ống chân mềm
Thành bé sơ sinh xanh xao, tàn tật!!!
Em, từ đấy, bước vào đời hành khất
Chẳng nâng niu, bàn tay mẹ dịu dàng
Không tiếng ca dao huyền diệu nhân gian
Mà trao đổi giữa kẻ thuê, người mướn!
Ai oán tuổi thơ, tủi hờn em lớn
Tàn tật chân tay, thương tích tâm hồn
Ngày lại ngày, quằn quại vũng cô đơn
Giữa xã hội vốn loạn cuồng, băng hoại!!!
Góc phố, nửa giờ, tiếng loa lập lại
Mỹ Ngụy bạo tàn, bác đảng quang vinh
Bao nhiêu năm dài cách mạng hy sinh
Diệt Mỹ Ngụy giúp miền Nam giải phóng!
Mỹ cút, Ngụy nhào, đảng ta chiến thắng
Nước ta nay tiến bộ nhất hoàn cầu
Độc lập, tự do, hạnh phúc, sang giàu
Nhớ ơn đảng cho ta đời sống mới
Nhớ ơn đảng, mỗi chiều em chỉ hỏi
Ca có gì và bụng có gì thôi
Chả bao giờ em biết hỏi xa xôi
Như công chính, như nhân quyền, nhân vị
Nhưng đêm nay, đêm huy hoàng, tuyệt mỹ
Đêm rất thiêng, đêm Thiên Chúa Giáng Trần
Cứu chuộc loài người, ban phát hồng ân
Cho thế giới hòa bình bên thế giới!!!
Kẻ gian ác mà không lòng sám hối
Sẽ cúi đầu đền tội trước giờ thiêng
Người tâm ngay, dạ thẳng, mắc oan khiên
Sẽ hưởng phúc từ Cõi Trời, màu nhiệm!
Tôi thấy em cười, nụ cười thánh thiện
Đợi tin vui từ một cánh Thiên Thần...
Tiếng ai hát bài thánh lễ lâng lâng...

Ngô Minh Hằng

08

TÂM NGUYỆN GIÁNG SINH

Thánh nhạc, đèn, hoa, ngát cõi trần
Giáng Sinh, Chúa đến gội hồng ân
Hang lừa, máng cỏ, nơi Người chọn
Mục tử, đàn chiên, kẻ Chúa cần
Khiêm tốn, hy sinh, hành thánh giáo
Nhân từ, đạo hạnh, đãi tha nhân
Năm châu mừng Chúa, đời vui quá
Riêng Việt Nam con vẫn khóc thầm

Riêng Việt Nam con vẫn khóc thầm
Vì loài cộng sản, lũ tà tâm
Đã gieo hận tủi, gieo tang tóc
Lại tạo oan khiên, tạo cát lầm
Miệng ngập yêu thương mà bất nghĩa
Lời đầy tình cảm vẫn vô nhân
Chúa ơi, xin xót cho nòi Việt
Gìn giữ người vì nước, dấn thân!

Ngô Minh Hằng

09

LỜI NGUYỆN GIÁNG SINH

Thưa Chúa, lòng con quá não nề
Vở bi hài kịch đắng sầu quê
Nhà tù cộng nhốt người lương thiện
Tổ quốc Tàu sang dạ tái tê
Nhưng lũ chư hầu chưa tỉnh ngộ
Và bày khuyển mã vẫn u mê
Giáng Sinh, xin rưới lòng can đảm
Quật khởi vùng lên đẹp bốn bề!

Ngô Minh Hằng

 10

ĐÊM GIÁNG SINH GIỮA LÒNG HÀ NỘI

Giữa Hà Nội, trong mùa Đông lạnh gía
Lấp lánh hoa đèn đón Giáng Sinh vui
Đời hai mặt như hai bề chiếc lá
Em, buồn thiu, đời rộn rã cuộc đời ...
 *
Em, đêm nay, hiên nhà hay góc chợ
Tiết đông về hẳn lạnh thấu đài tim
Áo rách thế, sao em ngăn được gió
Chẳng cơm chiều, bao tử có nằm im ???
Rồi mai sáng, cùng mặt trời, tất bật
Em mệt nhoài tay bới rác, tìm cơm
Trên bãi rác, người giống như con vật
Con vật người ôi, tủi nhục nào hơn ?!
 *
Cạnh bãi rác không xa là thành phố
Có những căn lầu, biệt thự nguy nga
Chủ là đảng viên, sao vàng lố nhố
Trên đỉnh uy quyền, thác loạn, xa hoa ...
 *
Ngày cuối năm đảng tưng bừng yến tiệc
Lấy máu dân làm rượu chúc nhau bền
Quà tân niên những phong bì kỷ niệm
Dày cộm đô la, châu báu, bạc tiền !!!
 *
Con của đảng có dư thừa bánh trái
Và dư thừa quần áo hiệu, đồ chơi
Những thứ đồ chơi văn minh, hiện đại
Những búp bê xinh, mắt chớp, môi cười ...
 *
Em cô độc bước đi trên hè phố
Hè phố cuối năm tấp nập, rộn ràng
Trong tay em, những thứ đời vứt, đổ
Có món đồ chơi cũ kỹ ai quăng
 *
Chợt vọng lại những hồi chuông hối hả
Ô - đêm nay – Đêm Chúa đến cùng người !
Ngước mắt nhìn trời – trời đêm tối qúa
Em nghẹn ngào dòng lệ mặn tuôn rơi....
*
Ngô Minh Hằng

11

BẢN THÁNH CA

Đêm đen, tuyết trắng, chao ơi lạnh!
Kéo mũ con che phủ kín đầu
Dò dẫm bước đi từng bước một
Thánh đường, con đến xẻ niềm đau

Chúa nơi hang đá Bê - Lem đó
Hẳn biết rằng đêm rất lạnh lùng
Hẳn biết rằng con, người ngoại đạo
Đang tìm đến Chúa. Chúa bao dung!
Trời đêm lấp lánh nghìn sao lạ
Con ngước lên tìm một ánh thôi
Thiên địa chập chùng muôn dấu hỏi
Vì sao con kiếm vẫn xa xôi...
Hai ngàn  năm trước ngôi nào nhỉ
Dẫn lối Ba Vua diện kiến Người ?
Mà để hai ngàn năm tiếp đó
Con tìm, không thấy. Thấy trùng khơi !
Thấy trong nghiệt ngã, cơn hồng thủy
Sông núi chìm vào cuộc biển dâu
Con én mời xuân, xuân ngại tới
Ưu tư, lòng én ngẩn ngơ sầu
Đêm nay, thưa Chúa, quê hương ấy
(Một khoảng hành tinh vắng mặt trời)
Đón Chúa giáng trần bao kẻ đã
Đón bằng nước mắt tủi hờn rơi !
Ba Vua mừng Chúa, tay dâng lễ
Con chỉ nghèo nàn: Một trái tim
Chất ngất niềm đau hồn lữ thứ
Bơ vơ như một ánh sao chìm...
Bơ vơ trong nỗi sầu vong quốc
Vỡ tổ, bên trời một bóng chim
Xin Chúa dìu con bằng cánh gió
Đưa con về mái ấm bình yên
Con về, đứng trước Căn Nhà Cũ
Vàng lá cờ bay ở vạn lòng
Con hát Thánh ca mừng tổ quốc
Đã qua rồi một thuở suy vong ...

Ngô Minh Hằng

 12

ĐÊM CỰC THÁNH
 của hiên Chúa Ngôi Hai
Giáng sinh giữa chốn trần ai bụi hồng
Giữa rừng tuyết trắng đêm Đông
Bethlehem qúa lạnh lùng, Chúa ơi!
Giáng sinh, Chúa cứu muôn người
Thi hành Thiên mệnh sứ trời huyền trao
Vinh Danh Thiên Chúa ngôi cao
Mênh mông ân điển, dạt dào nguồn thương
Sáng soi, xin Chúa dẫn đường
Việt Nam thoát khỏi đoạn trường đớn đau
Lệ buồn đã cạn đêm sâu
Dân con, Chúa hỡi, nhìn nhau nghẹn ngào...
Đời không còn tiếng ca dao
Mà là những cảnh tù lao lạnh hồn
Quê nhà oan khổ nguồn cơn
Quê người phản trắc, cội nguồn lãng quên
Mưu sâu, phân tán, đảo điên
Nhìn nhau bằng những tị hiềm. Than ôi!
Đã cùng một mẹ sinh sôi
Mà sao người lại bẫy người. Lạ không?
Chúa ơi, cứu chúng con cùng
Để con cái Chúa vui chung một nhà
Phút giây trời đất thăng hoa
Xin ơn Cực Thánh chan hòa hồng ân...


Ngô Minh Hằng

Không có nhận xét nào: