Nhìn Ra Bốn Phương

Chủ Nhật, 10 tháng 7, 2022

TRỊNH CÔNG SƠN: PHẢN CHIẾN hay HÈN NHÁT - Kb NguySaigon

Hôm nay Thầy Bùi Văn Phú, một nhà báo tự do, đưa bài thầy viết năm 2008 về “Trịnh Công Sơn qua cái nhìn của một chỉ huy tình báo VNCH” và những ồn ào về phim Em & Trịnh nên tui cũng có vài hàng qua cái nhìn của một sinh viên và một người lính QLVNCH Năm 1968 khi Trịnh Công Sơn xuất hiện với băng Ca Khúc Da Vàng và hát hò cùng Khánh Ly ở Cà phê Văn, Đại Học Văn Khoa, thầy Phú còn mài đủng quần ở sân trường Tiểu Học. Lúc đó tui đã là SVKH Saigon.

<!> 

Nghe băng ca khúc Da vàng bằng cái Magnetophone mà 2 cuộn băng có chút xíu. TCS hát với tiếng đàn guitar phừng phừng. Giọng ca TCS awful nên không khoái lắm nhưng tui cũng có để ý câu hát (Người con gái VN da vàng)… “em chưa hát ca dao một lần, Em chỉ có con tim căm hờn”. Không hiểu là tại sao em chưa hát ca dao vì không biết, hay không thích hát. Em có mẹ không? Mẹ không ru em bằng những bài ca dao hay sao, cho nên em chỉ có con tim căm hờn, mà em căm hờn cái gì và căm hờn ai. Sau nhiều lần nghe Khánh Ly hát ở Văn thì cũng không có gì đặc sắc. Nhạc của TCS rất đơn giản không cần hòa âm phối khí gì cả. Một cây guitar đàn phừng phừng là ca mệt nghỉ. Nhạc TCS rất dễ đàn dễ đệm. Nó khác xa với nhạc Cung Tiến, Thẩm Oánh, Vũ Thành, Dương Thiệu Tước…. Nói hay gọi TCS là thiên tài âm nhạc nghe cường điệu quá. Nghe tức cười quá.

TCS phản chiến hay thân cộng hay từng vào khu VC cũng khó tin. Với tui, TCS chỉ là một anh hèn . Bao nhiêu thanh niên thời đó , học nhiều hay học ít, đều chọn lối “sống hùng sống mạnh tuy không sống dai” TCS chọn: "Sống chui sống nhủi sống lai rai“. Nhịn ăn, uống thuốc xổ để được hoãn dịch vì lý do sức khỏe. Khi không được hoãn dịch thì trốn. Rõ là anh hèn. Những cái như phản chiến, chống chiến tranh chỉ để bào chữa, che dấu cho việc trốn lính.

Nhạc TCS có phản chiến không? Tui nghe nhạc TCS quá nhiều, có học âm nhạc, đờn ca xướng hát nên nghe nhạc đều đều. Hơn nữa thời sinh viên cà phê thuốc lá, đấu hót, tán gẫu mà không nghe nhạc thì rõ là anh cả quỷnh. Những tình ca, hay những bản nhạc ít được phổ biến như Ngẫu NhiênCõi Tạm (bây giờ gọi là Ở trọ) hay Biết Đâu Nguồn Cội (Em đi qua chuyến đò) ca mút chỉ lúc tù cải tạo. Sau Ca Khúc Da Vàng, Kinh Việt Nam là Huế Saigon Hà Nội là nghe Như Cánh Vạc Bay và Cỏ Xót Xa Đưa, sau đó là Khói Trời Mênh Mông và Tự Tình Khúc. Tới đây là đứt phim 30 tháng 4. Có điều khi có băng mới là không nghe băng cũ nữa. Thí dụ có Như Cánh Vạc Bay và Cỏ Xót Xa Đưa thì không nghe Ca Khúc Da Vàng. Khi có Khói Trời Mênh Mông và Tự Tình Khúc thì quên mẹ Như Cánh Vạc Bay và Cỏ Xót Xa Đưa… Có nghĩa nhạc TCS cũ thì chán không thèm nghe nữa. Tức là nó không có giá trị theo thời gian. Năm 1972 động viên vào quân đội mang theo ra chiến trường là một băng tuyển nhạc Cung Tiến, một băng Sơn Ca 10 Ban Thăng Long, Tứ Quý Lệ Thu, Tiếng Hát Châu Hà (nhạc Văn Phụng), băng Thái Thanh, băng tuyển nhạc Kim Tước, Du ca số 1... và băng Khánh Ly 4, Khói Trời Mênh Mông và Tự Tình Khúc. Có người không tin bảo ở ngoài chiến trường mà đem theo cassette chắc nổ, là ba xạo. Tui là kỵ binh nên đi xe không có lội bùn dơ hay băng lau lách xuyên đêm. Máy cassette nhỏ chạy bằng bình điện xe Thiết giáp. Mỗi lần tui mở nhạc là lính bỏ đi chỗ khác. Lâu lâu còn có lời bình, thứ nầy mà gọi là nhạc à. Thông cảm, lính tui chỉ thích vọng cổ, nhạc Chế Linh, Duy Khánh, Thanh Tuyền, Hùng Cường, Mai Lệ Huyền… Có lần tui đàn và ca bài Em đi Trong Chiều …“Em đi qua cầu, có gió bay theo, thổi bùng khăn tang, trắng giữa khung trời”. Tụi lính nghe chả hiểu gì, bèn thắc mắc khăn tang, khăn sô thì tui nó thấy hoài mà đâu có thấy trắng cả trời chiều. Tui cười cười mới giải thích thật ra là em đi vô cầu (cá tra) có cơn gió thổi bùng soirée tím cả khung chiều. Tại sao? Phải tả cho tụi lính biết cái soirée như thế nào, nên gió mới thổi tốc váy mà em mặc quần lót tím nên mấy thầy mắt chảy ghèn nên thấy cả khung trời màu tím,

Lính thì nhiều cả triệu, mà phần đông không thích không thèm nghe nhạc TCS và cũng chẳng hiểu nhạc TCS nói cái gì, diễn tả cái gì, làm sao ảnh hưởng tinh thần chiến đấu của lính. Số người nghe nhạc TCS không nhiều so với số người nghe nhạc sến Bolero. Ảnh hưởng gì? phản chiến cái gì? Thí dụ “Khi đất nước tôi không còn chiến tranh, mẹ già lên núi tìm xương con mình. Tìm xương cốt lính VC, chứ tử sĩ VNCH ít khi bị bỏ lại ngoài chiến trường hay là Tôi có người yêu chết trận Pleime, chết trận Đồng Xoài … nằm chết như mơ đâu có dữ dội như Ngày mai đi nhận xác chồng ôm mồ cứ tưởng ôm vòng người yêu hay hỏi anh bao giờ trở lại. Trở về bằng hòm gổ cài hoa hay là bại tướng cụt chân. Nhưng lính đâu có sợ, ra trận vẫn chiến đấu hào hùng oanh liệt. Ảnh hưởng gì, phản chiến gì? Đó là một sự cường điệu.

Sau ngày đứt phim 1975 đến bây giờ, tui không còn nghe nhạc TCS nữa. Tui nhớ rất rõ khoảng năm 1977 tui đang bi tù cải tạo tại Katum. Lao động là vinh quang nên mỗi ngày gánh 200 đôi nước tưới rau muống. Sáng chơi vài củ khoai mì chạy chỉ, uống nước lạnh... rồi “gánh gánh, gánh nước về, gánh về gánh về”. Chiều chơi vài trái bắp luộc hay vài chén bo bo cao lương mỹ vị tiếp tục “gánh gánh, gánh nước về”, gánh về bá thở thì tụi quản giáo VC mở đài cho nghe bài “Em còn nhớ hay em đã quên” với lời ca điệp khúc:

“Em ra đi nơi này vẫn thế
lá vẫn xanh trên con đường nhỏ
vườn xưa vẫn có tiếng Mẹ ru
có tiếng em thơ
có chút nắng trong tiếng gà trưa

Em ra đi nơi này vẫn thế
vẫn có em trong tim của mẹ
thành phố vẫn có những ước mơ
vẫn sống thiết tha

vẫn lấp lánh hoa trên đường đi…”

Đang mệt, tui buột miệng chửi thề. Mẹ nó, láo quá nơi nầy vẫn thế là sao? Là bây giờ trong thân phận tù gánh nước tưới rau, gánh phân xanh bón rau thấy mẹ mà lá vẫn xanh, trong vườn xưa, có tiếng ru của mẹ có tiếng em thơ có chút nắng chút gió rồi có tiếng gà trưa nữa, lãng mạn êm đềm hết biết. Láo, láo toét. Rồi năm 1978 chuyển về trại tù Suối Máu cứ chiều chiều là đài ta chơi bản “Con Kinh Ta Đào“ của văn công Phạm Tuyên

Con kinh ta đào chưa có nước chảy qua
Chỉ có nắng mùa hè cháy bỏng

Mồ hôi muối lưng áo em bạc trắng… con kinh ta đào chưa là con kinh xanh…

thì thấy TCS quá xạo, quá láo lếu. Phạm Tuyên, con học giả Phạm Quỳnh, tác giả bản nhạc Quảng Bình Quê Ta ơi và Như Có bác ‘hù’ …đã cho chúng ta thấy rõ mấy Tiểu Thư Saigon của tui giờ đang lao động bá thở đào kinh lấp đường mà mồ hôi muối lưng áo em đến bạc trắng thì kinh khủng quá. Đâu rồi thời những tiểu thư Saigon đã làm “Nắng Saigon chợt mát bởi áo lụa Hà Đông  hay là những thiên thần áo trắng Gia Long, Trưng Vương, Nguyễn Bá Tòng, Lê Văn Duyệt đã làm bao nhiêu con tim của những chàng trai Saigon thổn thức si mê lúc em tan trường về, có anh theo em, trồng cây si cả một thời mơ mộng thần tiên. TCS bảo rằng em ra đi chẳng có gì thay đổi. Phạm Tuyên văn công VC thì cho biết mấy tiểu thư của chúng ta đã bị lùa đi lao động, đào kinh thủy lợi mà mồ hôi muối làm lưng áo em bạc trắng, mặt nám tay đen. Trời hỡi trời. Còn đâu tháng ngày với chút tình ngây thơ trong sáng êm đềm, lãng mạn..

Năm 1979 đọc thêm bài viết TCS nâng bi bác ‘hù’ “Giòng Tình Cảm Ấy Vẫn Liên Tục Chảy”  đăng trên báo Tuổi Trẻ thì ai mà khộng chửi thề. Nâng bi hạ cấp quá dù sao TCS cũng được giao dục với ba triết lý: Nhân Bản-Dân Tộc-Khai Phóng. Trong một bài viết của Công Tử Hà Đông, Hoàng Hải Thủy viết về những buổi “học tập chính trị” của các văn nghệ sĩ VNCH sau ngày phỏng dế. Công tử Hà Đông ca tụng mấy anh em kéo màn làm việc lao động trong đoàn cải lương bằng những tràng vỗ tay đuổi những người nói dai, nói dài, nói dở. Đặc biệt là các Văn nghệ sĩ VNCH ngồi với nhau thì có hai nhạc sĩ là Trịnh Công Sơn và Phạm Trọng Cầu nhắc ghế ra ngồi riêng không muốn dính gì đến bọn Biệt Kích Văn Nghệ Saigon sắp sửa vào tù. Khoảng năm 1977 khi gia đình thăm nuôi dùng báo Tin Sáng của Ngô Công Đức gói đồ nhờ đó được đọc nhiều bài viết trứ danh như bo bo nhiều protein, Lá khoai mì bổ hơn thịt bò. Đặc biệt là thư của TCS gửi cho Joan Baez trong đó xì nẹt người bạn một thời phản chiến Joan Baez và yêu cầu Joan Baez đừng đâm một nhát dao vào vết thương đang mưng mũ khi Joan đã phản tỉnh cùng triết gia Jean-Paul Sartre phản đối nhà cầm quyền VC về chuyện cầm tù Quân Cán Chính VNCH và vượt biên tìm tự do. Đọc xong cả đám tù cải tạo chửi thề ỏm tỏi.


Khánh Ly là một ca sĩ bình thường, có nhiều người xưng tụng là danh ca tức cười. Họ quá dễ dãi hay biết ít về âm nhạc lại quá thích nhạc Trịnh Công Sơn nên thổi bà ta lên hàng danh ca. Nên nhớ chữ danh ca lúc mới qua để chỉ những người đánh cá đang tỵ nạn và hành nghề đánh cá trên đất Mỹ.

Đến Mỹ, KL một nách 3 đứa con, không nghề nghiệp ít học, nên làm việc bỏ dấu tiếng Việt cho Nguyễn Hoàng Đoan, chủ báo Hồn Việt, sau lấy NHĐ làm chồng cho tiện sổ sách. Ngày xưa trước khi bọn VC lập bang giao với Australia, người Việt xứ Úc còn gọi là người Việt miệt dưới chống cộng mạnh mẽ. Khánh Ly bị tẩy chay. Không hát hò gì cả. Ở Mỹ chống KL hát nhạc TCS và thời đó KL chỉ hát Tango. Mỗi lần lên sân khấu thì KL diện áo dài có hình cờ VNCH ca hát kiếm tiền nuôi con qua ngày đoạn tháng thấy thương hết sức. Sau đó người dân dễ tính từ từ KL hát nhạc TCS trở lại cho đến bây giờ đã 77 tuổi đời, hơi hám còn đâu nữa mà làm một cú lưu diễn VN hát nhạc TCS. Tui thật không hiểu đến giờ có người còn nghe KL hát nhạc TCS. Lại còn làm phim Đất Khổ và mới đây Em và Trịnh. Chữ Trịnh đã được mang dấu ấn là nhạc sĩ Trịnh Công Sơn. Tếu hết chỗ nói.

Ngày xưa người ta hay dùng lời rao kết bạn tâm thư như “Hiền, thích màu tím, yêu nhạc Trịnh, ưa bát phố chiều thứ bảy” để châm chọc những anh cả quỷnh có máu sến trong người. Trịnh Công Sơn, theo tôi chả phản chiến, thân cộng gì cả lại càng không phải là VC. Chỉ là một anh hèn, sợ chết, sợ ra mặt trận bèn trốn lính. Sau đó mang danh phản chiến, thân cộng để che để dấu cái hèn của một người trai trong cơn binh lửa. Có những quan to như Đại Tá Lưu Kim Cương hay Tướng Nguyễn Cao Kỳ che chở cho tay trốn lính vì những lý do ấm ớ “thương quý thiên tài âm nhạc“. Mấy ông đó đã lợi dụng binh quyền chứa chấp, để che chở cho một tay trốn quân dịch mấy ông phải chịu trách nhiệm trước quân đội trước tòa án Quân Sự Mặt Trận. Trốn lính khi bị bắt phải ra tòa tùy theo phán quyết của tòa án Quân Sự Mặt Trận hoặc là ở tù rồi đưa đi thụ huấn quân dịch tại quân trường Quang Trung với cấp bậc Binh nhì dù có bằng Tú Tài hay cao hơn. Nếu trốn nữa, bị bắt sẽ là Lao Công Đào Binh phải ra chiến trường làm lao công mà không được cầm súng với đầy đủ danh dự của người chiến binh QLVNCH. Hãy quên TCS đi, hãy trả TCS về vị trí của một tay trốn lính hèn nhát khi đất nước bị bọn Bắc Cộng xâm lược. Có hàng ngàn hàng vạn thanh niên đã tòng chinh để làm bổn phận người dân trong cơn binh lửa. Đã có bao nhiêu nhạc sĩ tài danh, có bao nhiêu ca sĩ đã phục vụ Quân Đội đúng với khả năng của mình trong các Biệt Đoàn Văn Nghệ Trung Ương hay Hoa Tình Thương hay các Tiểu Đoàn Chiến Tranh Chính Trị khắp 4 Quân Khu. Họ không trốn lính, Có nhiều người đã đền nợ nước khi đem tiếng hát của mình ra tận tiền đồn giúp vui cho binh sĩ hay sáng tác những bài ca chính huấn hào hùng vang vang khắp nước để vinh danh những chiến công như Bình Long Anh Dũng như Kontum Kiêu Hùng hay là Trị Thiên Vùng Dậy. Đất nước mến yêu của chúng ta, những người dân, những chiến binh anh hùng VNCH chúng ta không cần một nhạc sĩ trốn lính hèn mọn, cũng không cần nghe những bản nhạc được viết ra từ những ly rượu, những thức ăn, từ sự che chở của những quan quyền vi phạm luật pháp quốc gia.

Hãy đưa những bản nhạc của TCS vô nấm mồ nhục nhã của hắn ta tại Bình Dương. Hay ho gì những bản nhạc của một tay trốn lính, không làm tròn bổn phận của một người trai trong cơn binh lửa. Khi nước mất nhà tan viết nên những bản nhạc giúp cho kẻ thù VC bịp bợm với thế giới, với người dân và hạ mình tang bốc nâng bi cho bọn VC kẻ thù của toàn thể người Việt trong và ngoài nước. Nhạc VN đâu chỉ có nhạc Trịnh. Kho nhạc Việt vô tận. Dòng nhạc Bolero bất tử, những ca khúc của Cung Tiến, của Thẩm Oánh, Vũ Thành An, Dương Thiệu Tước, Văn Phụng, Ngô Thụy Miên, Nguyễn Đức Quang và hằng trăm nhạc sĩ tài danh khác.

Hãy quên nó đi. Hãy cho tất cả những gì thuộc về nó vào dĩ vãng và cũng đừng bao giờ nhắc nhở nó dù bằng một tiếng chửi.

Kb NguySaigon

Trịnh Công Sơn: Phi Cầm Phi Thú

Sau khi Thầy Bùi Văn Phú, nhà báo tự do, cho post lên bài viết dzìa TCS hồi xửa hồi xưa 2008, tui có viết một bài để nói lên quan điểm cá nhân là nhạc sĩ Trịnh Công Sơn (TCS) chỉ là một tay hèn nhát, trốn lính, chứ chả phản chiến hay chính hiệu là văn công VC. Không thấy thầy trả lời trả vốn gì cả, thầy chơi tiếp, lên một bài nữa cũng xưa ơi là xưa 2013. Thầy hoài cổ, thầy nghĩ rằng những bài viết đó, dù là ý kiến cá nhân, nhưng cũng là khuôn vàng thước ngọc, để bào chữa hay xác định tư thế và tư cách của TCS.

Trong lời phi lộ thầy cho biết là Khánh Ly và ban tổ chức đêm nhạc tại Mây Lang Thang, Đà Lạt gặp trouble vì bản nhạc “Gia Tài Của Mẹ“ vẫn còn đang bị cấm hát và TCS và Khánh Ly (KL) giúp cho thế giới biết âm nhạc VN nhiều nhất.

Không biết thấy có thấy nước chảy, đá còn mòn không. Thầy có nghe câu nói Bỉ nhất thời dã, Thử nhất thời giả hay không? Hay thầy khoái câu hát “Hôm em ra đi, nơi nầy vẫn thế “ cho nên 5 năm, 10 năm, 20 năm xăng có thể cạn, lốp có thể mòn, nhưng TCS là thiên tài âm nhạc, là phản chiến chống chiến tranh… không bao giờ thay đổi. Thật ra thầy không có ý kiến gì mới thầy lấy hai bài viết xưa 10 năm, 15 năm ra để trình bày một nhận định về TCS bây giờ. Thầy đã không biết rằng “Bằng Nghị định số 144/2020 về hoạt động nghệ thuật biểu diễn được Chính phủ ban hành, từ 1-2-2021, có nói rõ rằng quy định bắt buộc cấp phép ca khúc miền Nam trước 1975 được bãi bỏ…” Có nghĩa là sau khi truy sát tận diệt mà thứ  “văn hóa đồi trụy, phản động, tay sai, bán nước của VNCH“ vẫn sống hùng, sống mạnh và sống dai. Vậy thì giết không được, cấm cũng không xong, tha cho làm phúc và sẵn trớn tuyên truyền về tính “khoan hồng nhân đạo” luôn thể. Thứ hai, thầy tuyên bố hùng hồn, nhờ TCS và KL mà thế giới biết âm nhạc của Việt Nam. Cái nầy thì tui tức cười, vì không thể tưởng tượng được. Ngày xưa bức hình Tướng Loan bắn kẻ khủng bố Ba Lém hay Bảy Lốp gì đó, chấn động thế giới hay bức hình “Em Bé Napalm“ đã cho Nick Út một giải Pulitzer và làm cho bọn phản chiến ở Mỹ lên như diều. Bây giờ những bức hình đó chả có giá trị 1 xu ten nào cả. Mỹ rút quân về nước, đem POW về đoàn tụ gia đình là chấm hết phản chiến, không ai bây giờ còn để ý đến chuyện đó. Vậy cái thế giới mà thầy Phú nói đến là thế giới nào dzậy cà? Cứ làm như Michael Jackson không bằng. Bớt thổi TCS và KL. Đó là chưa nói KL bị đồng bào tỵ nạn tẩy chay không dám hát lấy một bài TCS mà chỉ Tango, tango và tango. Đang ở đất Mỹ được cả thế giới biết đến, tại sao KL không hát nhạc TCS cho Mẽo nghe nhẩy? Rồi TCS được cho đi Pháp đi Canada, tại sao không rủ rê KL qua làm vài ba phùa nhac Trịnh kiếm mớ tiền chơi đỡ buồn.

Nhạc nào, ca sĩ nào đã đại náo thủ đô phẩm giá của loài người dzậy cà? Trịnh Công Sơn, Khánh Ly hay Hồng Nhung chăng? Mơ nhá! Hương Lan và Tuấn Vũ cả tháng trời hùng cứ Hà Lội, thủ đô của dân Tràng An địt đéo bằng nhạc Bolero, nhạc lính, hay có người gọi là nhạc sến. Giá vé đắt thầy chạy mà đêm nào cũng sold out. Thế là thế nào nhẩy? Bên kia vĩ tuyến ngày vừa giải phóng, phỏng dế có được bản nhạc photo copy của TCS, hay băng nhạc cũ mèm “Ca Khúc Da Vàng” đem về trong chiến dịch “Vào-Vơ-Vét-Về” là cả một gia tài đấy. Bây giờ thì sao? Tuấn Vũ – Hương Lan nhạc sến lên ngôi. Nhạc sến vạn tuế. Forget nhạc Trịnh Công Sơn. Period!

Từ năm 1968 Mậu Thân đến năm 1972 Mùa Hè Đỏ Lửa, thầy Phú còn là nhi đồng nhá, cái thuở mà thầy Phú ăn chưa no lo chưa tới, biết gì về chiến tranh, phản chiến, về nhạc TCS, may lắm thì thầy Phú biết bài “Ánh trăng trắng ngà có cây đa to, có thằng cuội già… ôm một mối mơ” mùa Trung Thu. Hay là ”trời hồng hồng sáng trong trong, cành phượng nắng ngoài song…” hay là những bài hát nhi đồng của Phạm Duy mà Thái Hiền từng làm mưa làm gió. Thầy Phú bình tĩnh để nghe tui nói những xáo trộn, những cuộc xuống đường phản chiến. Bởi tui là một trong những sinh viên cà chớn đó.

Khi Huỳnh Tấn Mẫm (HTM), Trương Thìn, Đại Học Y khoa xuất hiện dành lấy cái Tổng Hội Sinh Viên Saigon thì từng bừng lửa khói. Ngồi ở giảng đường Khoa Học nghe HTM nói trong buổi vận động bầu Tổng Hội tui nổi nóng chụp cái hộp đựng ống nghiệm của một em sinh viên ngồi kế ném vào HTM. Trật lất. Mấy thằng bạn trong đoàn Khoa Học khuyên tui bình tĩnh. Nó nói ngang nói ngược quá. Trong những buổi vận động bầu cử HTM dẫn một đám bà già vào hội trường. Khi phe địch đang nói mấy bả ngủ gục. Nhưng khi HTM nói mấy bà già đó vỗ tay la hét. Thấy kỳ quá mà đâu biết đó là cách sinh hoạt của bọn VC. Lê Khắc Sinh Nhật, Luật Khoa bị giết và Vương Kế Toại bị bắn lủng bụng ở Văn Khoa, tụi VC đã hoạt động mạnh trong giới sinh viên dù rằng Phủ Đặc ủy Trung Ương Tình Báo, Sinh viên vụ đã hoạt động mạnh mẽ ở các trường Đại Học.

Bảo rằng TCS viết nhạc phản chiến. Tui nghĩ rằng đó là cường điệu. Thầy Phú có bao giờ nghe bản nhac: ”Người Về Đi“ chưa? Bản nhạc nầy hát vang vang trong các sân trường Đại Học, trong Quân Trường Quang Trung…

“Người mang cho ta cây súng làm gì
Người mang cho ta bom đạn mà chi
Người mang quân sang để giết quân thù

Quân thù là ai? Là người VN

Lập lại lần nữa. Nhưng câu chót: Quân thù là ai, là người dân ta

Điệp khúc:

“Người về đi, người về đi, ta chẳng cần người giúp ta

Người về đi, người về đi, sao người ngần ngại chi

Dân ta đây tuy nghèo. Nhưng sức mạnh trong tim,

Dân ta đây tuy nghèo nhưng chẳng nhờ cậy ai”

Bài nầy so với mấy bài nhạc TCS phản chiến dấm dớ ra sao? Đuổi Mỹ về nước nhá. Mỹ về là ta sẽ chiến thắng. Ghê chưa.

Thầy có bao giờ thấy hay nghe tập nhạc “Hát Cho Đồng Bào Tôi Nghe” chưa? Đây là ổ phản chiến nhá.

Tôi học Khoa Học, chống chiến tranh, chống Quân Sự Học Đường (QSHĐ), chống chính phủ quân phiệt. Hồi đó tụi tui ủng hộ Liên Danh dân sự Trần Văn Hương và Mai Thọ Truyền nên chống liên danh Nguyễn văn Thiệu và Nguyễn Cao Kỳ. Biểu tình, Xuống Đường tui luôn dẫn đầu, tuyệt thực đốt quần áo trong Trung Tâm Huấn Luyện Quang Trung, khi thụ huấn QSHD 1 tháng trong đó để được hoãn dịch học vấn. Biểu tình nhiều khi có chuyện vui. Tui bên nầy hàng rào kẽm gai. Thằng bạn học hồi Tiểu học bên kia hàng rào, mặc cảnh phục Cảnh Sát Dã Chiến. Nó nhờ tui đến nhà nó nhắn đem cơm cho nó, ứng chiến đói không về nhà. Tôi vẫn làm và khi tụi CSDC tấn công bằng lựu đạn cay, phi tiễn là chạy không còn bạn học gì nữa. Chạy ra, tập hợp lại và hát bài Lý Lựu đạn cay ( Nhái bài Lý Ngựa Ô):

“Móc cái lựu đạn cay, đạn cay anh móc

Anh ném cái lựu đạn cay á a à á a

Anh đeo mặt nạ. mặt nạ đầu heo, khiên mây áo giáp, áo giáp dùi cui dùi cui anh bịt đầu chì

Là đưa ý a đưa nàng, anh đưa nàng dzìa Ty… (Cảnh Sát)”

Trong quân trường Quang Trung tuyệt thực đốt lửa, ca hát những bài hát phản chiến không có bài nào của TCS cả. Bài ca Học Trò của Phan Ni Tấn được hát rất nhiều. Bài hát chẳng phản chiến phản phé gì cả chỉ là tâm trạng băn khoăn về cuộc chiến, về đất nước, về con ngườI VN trẻ tuổi…

“Kính thưa thầy đây bài chánh tả của con
Bài chính tả viết về nước Mỹ
Con viết hai lần sai chữ America
Con viết hai lần sai chữ Communist
Con viết hai lần sai chữ Liberty
Làm sao được bởi anh con vừa chết
Kính thưa thầy đây là bài toán của con

Những đường cong, đường thẳng đều có gài mìn

Đường vào thành phố có Bar có Mỹ có con gái học trò…

Con đã chứng minh đường Saigon qua Mỹ qua Paris thật ngắn nhưng không thể nối liền Saigon Hà Nội

Nhưng không thể nối liền thành phố với thôn quê….”

Phan Ni Tấn học Khoa Học cùng tui, không phản chiến nhá. Sau cùng nhập ngũ Quân Trường Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức

Tui chống tập nhạc “Hát Cho Đồng Bào Tôi Nghe“ không hát hò, không phổ biến nó trong sân trường Khoa Học. Dù không thích chiến tranh nhưng không ngửi được lời những bài hát trong đó. Lời ca rất quái chiêu nó không giống với lời ca của chúng ta

Trong bài “Dậy Mà Đi”, thơ Tổ Hữu, Tôn Thất Lập phổ nhạc.

“Ai Chiến thắng không hề chiến bại
Ai nên khôn không khốn một lần

Dậy mà đi hỡi đồng bào ơi“ 

(xúi đồng bào nổi dậy nhưng trong trận Mậu Thân chẳng có đồng bào nào nổi dậy cả, mà đồng bào Huế chạy, chạy không được thì bị giết)

Rồi bài “Tự Nguyện” cũng thơ Tố Hữu của Trương Quốc Khánh

“Nếu là chim tôi sẽ là loài bồ câu trắng
Nếu là Hoa tôi sẽ là một đóa hướng dương
Nếu là mây tôi sẽ là một vầng mây ấm

Là người tôi sẽ chết cho quê hương” 

(thay vì nguyên bản Là người tôi sẽ là người cộng sản)

Cũng với Trương Quốc Khánh bài “Người Đợi Người” mới là kinh hãi

“Người đợi người trong ngày hội trùng tu
Người đợi vào Thăng Long một tối

Người đợi ăn Tết vui mùa Xuân 

(ý nói chiến dịch Nguyễn Huệ, Quảng Trị)…

Điệp khúc:

”Lúa của anh thơm trên đồng xanh, lúa người nghèo nuôi dân cả nước

Lúa một trăm năm nuôi anh kháng chiến, Lúa còn đời đời đuổi giặc xâm lăng...”

Nào là lúa người nghèo nuôi dân cả nước, rồi còn nuôi anh kháng chiến rồi đời đời đuổi giặc xâm lăng. Phản chưa, chiến chưa…

Bài “Tổ Quốc Ta Đã Nghe” La Hữu Vang

“Ôi tổ quốc ta đã nghe lời réo gọi
Trong tiếng hờn trong máu lửa ngập trời
Từng giây nghe quê hương xót xa đầy trong cơn thê lương
Thù ai gieo đau thương bao suối lệ tràn dâng muôn phương
Tổ quốc ơi ta đã nghe lời sông núi
Hận thù này tràn đầy sục sôi trong tim gan nồng
Ta đi chiến đấu quyết đánh tan quân bạo tàn
Bảo vệ Việt Nam quê hương ta.
Ôi tổ quốc bao tiếng ca giờ lên đường
Đem máu hồng tô thắm đẹp cuộc đời
Lời xưa vang đâu đây chí kiêu hùng muôn phương tung bay.

Đường ta đi hôm nay bao xác thù gục ngã tan thây….”

Nào là máu lửa ngập trời, sục sôi tim gan, đánh tan quân bạo tàn. Lời ca đầy sắt máu hận thù.

Còn nhiều nhiều nữa. Có Miên Đức Thắng “Hát Từ Đồng Hoang“. Có Trần Long Ẩn, nhưng tui quên không nhớ bản nhạc nào của nó. Nhưng đứng đầu trong các bài hát trong tập nhạc “Hát cho Đồng Bào Tôi Nghe” là bài “Xuống Đường” của Huỳnh Minh Siêng. Cả đám tụi tui chưa bao giờ nghe nói đến Huỳnh Minh Siêng. Hỏi nhau, thằng đó học ở phân khoa nào, sinh viên năm thứ mấy mà chưa bao giờ gặp mặt. Sau nầy nằm trong tù cải tạo mới biết Huỳnh Minh Siêng chính là đồng chí Lưu Hữu Phước tác giả bài “Giải Phóng Miền Nam và Sinh Viên Hành Khúc“. Hèn chi chả ai biết nó là thằng sinh viên trường nào.

“Xuống đường, xuống đường đập tan mọi xích xiềng
Quyết kết đoàn tiến lên giành chính quyền.
Miền Nam quê hương ta sống nô lệ trăm năm qua
Nào vùng lên thanh niên ơi đất nước gọi vang nơi nơi
Cùng tiền phong quyết thắng ta lên đường giành cuộc sống
Cầm tầm vông, cầm gạch đá dù phải hy sinh ta nào sá
Giành lấy chính quyền về tay nhân dân…”

Bài hát  “Xuống Đường” là bài hát cuối cùng trong tập nhạc “Hát cho Đồng Bào tôi nghe”

Năm 1972 Tổng Động Viên, tui nhập khóa 3/72, Quân Trường Đồng Đế Nha Trang. Khóa có 704 SVSQ học lực từ Năm thứ tư đến Cao Học. Có rất nhiều Kỹ sư, Kiến Trúc sư, Cử Nhân, Cao Học các Viện Đại Học Toàn Quốc. Vào lính tui vẫn lơ ngơ với tâm trạng không thích chiến tranh, có rất nhiều câu hỏi, không có câu trả lời, như thời còn là một sinh viên phản chiến từ 1968-1972. Dù đã quỳ xuống Vũ Đình Trường, đã thề Trung Thành với Tổ Quốc với 3 Tín niệm Tổ Quốc – Danh Dự – Trách Nhiệm. Đã được Tổ Quốc trao cho Uy Quyền Chỉ Huy. Tôi vẫn còn mơ hồ về các ý niệm Danh Dự Trách Nhiệm. Lè phè trong học tập không có một ý chí vững vàng khi ra chiến trường.

Trên chiến trường cùng ăn, ngủ, chiến đấu với những người lính lớp ba trường làng. Tui đã học ở những người lính đó, từ lòng yêu nước, tinh thần chiến đấu can trường, sẵn sàng hy sinh, cho đến danh dự trách nhiệm của một người lính trong cuộc chiến. Tui như lột bỏ hẳn những tư tưởng yếm thế, những hoài nghi về một lý tưởng chống quân xâm lược phương Bắc. Tui trở thành một Kỵ Binh đúng nghĩa, hãnh diện với truyền thống Mạnh Mẽ – Hào Hùng. Không bao giờ lùi bước trước kẻ thù.

Qua bài viết nầy, tui đã kể lại phong trào phản chiến, chống chiến tranh trong giới sinh viên từ 1968-1972 mà tui là một thành viên đã có những hoạt động mạnh mẽ, biểu tình chống chính phủ, chống chiến tranh, chống Quân Sự Học Đường đến khi trở thành một nguời lính đúng nghĩa có lý Tưởng Quốc Gia, trong nhiệm vụ Bảo Quốc An Dân và nhất là sẵn sàng hy sinh cho Tổ Quốc cho Đồng Bào.

Cũng qua bài viết nầy, với những dẫn chứng cho thấy nhạc sĩ Trịnh Công Sơn chẳng có phản chiến gì cả. Chỉ là một anh hèn trốn lính nhờ những cây dù của những người có binh quyền như Đại Tá KQ Lưu Kim Cương và Tướng Nguyễn Cao Kỳ ăn dầm nằm dề trong căn cứ Không Quân Tân Sơn Nhất, đêm đêm ca hát uống rượu tại câu lạc bộ Huỳnh Hữu Bạc trong khi đó những Phi công anh hùng của KQVN vẫn mỗi ngày miệt mài cất cánh để Bảo Quốc Trấn Không và có nhiều cánh chim đã ra đi không ai tìm xác rơi, để tay trốn lính TCS sống chui sống nhủi sống lai rai, để rồi sau 1975 gặp Võ văn Kiệt lại đỡ đầu cho nó tiếp tục ca hát nâng bi bọn lãnh tụ CS vô thần.

Trịnh Công Sơn mãi mãi là một tên hèn nhát trốn lính. Bản nhạc “Gia Tài Của Mẹ” mà lời ca 20 năm nội chiến từng ngày gây nhức nhối cho bọn CS vô thần. Thật ra cuộc chiến 20 năm với người Miền Nam chẳng phải là nội chiến gì cả, mà là cuộc chiến Bảo Quốc An Dân chống lại sự xâm lược của toàn thể Khối Cộng trên thế giới. Cho nên Lê Duẩn, Tổng Bí Thư Cộng đảng VN đã tuyên bố “Ta đánh Mỹ là đánh cho Liên Xô Trung Quốc“ Qua câu nói đó cho ta thấy cuộc chiến 1954-1975 không phải là cuộc nội chiến mà Việt cộng hiện rõ nguyên hình là tay sai cho bọn cộng sản thế giới giết dân mình và dày xéo quê hương.

Trong kỳ ”học tập chính trị” của Văn Nghệ Sĩ Saigon khi bọn răng đen mã tấu dép râu từ Bắc vào Saigon chủ tọa gồm Chế Lan Viên, Vũ Khiếu, Xuân Diệu, hai nhạc sĩ Trịnh Công Sơn và Phạm Trọng Cầu dĩ nhiên đâu được ngồi chung với bọn chiến thắng nhưng hai cha nội nầy cũng không muốn ngồi chung với Văn Nghệ Sĩ Sài Gòn, nhắc ghế ngồi riêng nên Văn Nghệ Sĩ Sài Gòn và dân Sài Gòn gọi hai tay nầy là Phi Cầm Phi Thú (Hoàng Hải Thủy).

Hãy quên Trịnh Công Sơn và đừng nhắc nhở nó về cuộc đời hèn nhát của nó, về những bản nhạc nâng bi bọn cộng trong trận chiến khốc liệt một mất một còn của chúng ta. Nó không đáng để chúng ta bận tâm nữa. Hãy cho nó chìm vào dĩ vãng. Một dĩ vãng tệ hại.

Kb NguySaigon

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét