Tôi đã viết rất nhiều bài viết về lý do tại sao miền Nam thua trận mất về tay CS. Nhưng dường như năm nào vào tháng 4, vẫn phải viết lại. Vâng, cho dù còn một chút sức tàn, tôi vẫn phải viết, vì rất nhiều người nhìn vào sự sụp đổ đó như cái tội của lãnh đạo VN thời bấy giờ, là cái tội của ông Thiệu ông Kỳ .. Chính tôi, hơn 40 năm trước khi miền Nam sụp đổ tôi cũng đã nghĩ và “đổ tội” như vậy. Nhưng, với thời gian, với những tài liệu được bạch hóa, tôi thấy mình ngây thơ và hồ đồ khi nghĩ như thế.
Trước hết, ta không nên nhìn sự sụp đổ của miền Nam trong giới hạn của tháng tư 1975, mà ta phải có cái nhìn tổng thể, nhìn từ lúc ra đời HĐ Geneve 1954 chia đôi đất nước.
Người CS không bao giờ giữ lời với những gì họ đã ký. HĐ Geneve chưa ráo mực, thì Lê Duẫn thay vì phải tập kết ra Bắc, ông ta đã ở lại miền Nam để tổ chức chiến tranh. Mà lại là chiến tranh khủng bố, chiến tranh du kích.
Ông ta làm chiến tranh khủng bố, chiến tranh du kích y như của Mao Trạch Đông theo đúng phương châm: lấy nông thôn bao vây thành thị.
Miền Tây sông ngòi chằng chịt, là vựa lúa nuôi cả miền Nam. Xây dựng một cây cầu nhỏ bắc qua sông cho sự di chuyển hàng hóa lúa gạo, cần biết bao nhiêu nhân lực và thời gian. Nhưng, chỉ cần 1 tên VC và 30 phút trong bóng đêm, là cây cầu đã bị giật sập. Miền Nam vì thế, sống trong sự khủng bố thường xuyên.
Chưa có đất nước nào thắng được chiến tranh khủng bố. Giàu mạnh như Mỹ, mất cả ngàn tỷ dollar, chỉ mới lấy được cái đầu của tên trùm khủng bố Bin Laden.. rồi sau đó lại mọc thêm những tổ chức khủng bố khác như IS.. etc. Âu Châu, phương tây khốn đốn như thế nào để chống khủng bố, thì có lẽ ai cũng biết ..
Trở về cuộc chiến VN, tôi không đổ tội người Mỹ cho sự sụp đổ miền Nam, nhưng tôi vẫn nhớ câu nói danh tiếng “Làm kẻ thù còn dễ hơn làm bạn với Mỹ”. Người Mỹ trước hết vì quyền lợi của họ, đến giúp miền Nam chặn đứng làn sóng đỏ phương bắc.
Nhưng, qua các cuộc bầu cử, ông Tổng Thống Mỹ nào cũng nghĩ trước hết làm thế nào mình thắng được cho cuộc bầu cử sắp đến. Vì thế mới có cuộc du hành của Nixon qua Bắc Kinh để bắt tay Mao Trạch Đông… Số phận miền Nam đã thấy được từ đó !
Ông Thiệu hiểu người CS hơn ai hết và biết trước, ký vào HĐ Paris là ký vào án tử cho miền Nam, ông đã cố kéo dài như có thể. Nhưng trước sức ép cúp viện trợ, rồi phong trào phản chiến đui mù khắp thế giới, ông đành phải ký bút.
HĐ Paris, trên danh nghĩa là hiệp định lập lại hòa bình chấm dứt chiến tranh, chấp nhận sự tự quyết của dân miền Nam có quyền chọn lựa một chính thể qua lá phiếu.
Nhưng, người CS cũng như với HĐ Geneve, họ chẳng bao giờ giữ những cam kết họ đã ký. Biết thời cơ đã đến, họ biến chiến tranh du kích thành chiến tranh quy ước, và vẫn giữ sự khủng bố ở các thành phố lớn.
Chúng ta bình tâm mà suy nghĩ, đến viện trợ nhân đạo 400 triệu dollar cũng bị quốc hội Mỹ từ chối, thì miền Nam còn hơi sức nào để chống đỡ với bọn VC ? Trong khi đó, 13 nước CS trên thế giới lúc bấy giờ viện trợ mãnh liệt cho VC, viện trợ từ cây súng, xe tăng, đến đôi giày, và đến từ ngay những bữa ăn.
Một người đã què quặt, làm sao có thể chống cự với thằng khỏe mạnh sức lực dồi dào ??
Sự sụp đổ miền Nam vào tay CS là điều dĩ nhiên trong bối cảnh lúc bấy giờ…
Lãnh đạo miền Nam, và trước hết những người lính anh hùng của QLVNCH đã làm hết những gì họ đã có thể. Người miền Nam từ đó phải chấp nhận cái chết trên biển cả mà tìm đường ra đi..
Tôi xin chấm dứt bài viết này với những lời comment của Ngô Nhật Đăng, một người bạn, một người em mà tôi rất quý mến và kính trọng:
“Em cũng tiếc VNCH, nhưng rồi một hôm đọc 1 ý kiến của 1 người VNCH nói rằng : sự thua của VNCH như là định mệnh đã được an bài, nó như 1 sự trừng phạt người miền Nam vì đã có lúc không biết trân trọng điều mình đã được hưởng vv….đại khái thế. Và em hiểu rằng, sự “thua” ấy là một điều cần để cho 1 cuộc hồi sinh vĩ đại của đất nước, cả Trung-Nam- Bắc.”
Tôi hy vọng bạn tôi, em tôi có lý
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét