Tìm bài viết

Vì Bài viết và hình ảnh quá nhiều,nên Quí Vị và Các Bạn có thể xem phần Lưu trử Blog bên tay phải, chữ màu xanh (giống như mục lục) để tỉm tiêu đề, xong bấm vào đó để xem. Muốn xem bài cũ hơn, xin bấm vào (tháng....) năm... (vì blog Free nên có thể nhiều hình ảnh bị mất, hoặc không load kịp, xin Quí Bạn thông cảm)
Nhìn lên trên, có chữ Suối Nguồn Tươi Trẻ là phần dành cho Thơ, bấm vào đó để sang trang Thơ. Khi mở Youtube nhớ bấm vào ô vuông góc dưới bên phải để mở rộng màn hình xem cho đẹp.
Cám ơn Quí Vị

Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Bảy, 8 tháng 10, 2016

BỆNH GIÀ, Ai Tránh Khỏi Được ?

 alt
Đã cuối tuần, lẽ ra đọc được 1 email vui thì cũng lên tinh thần lắm nhưng cũng nên đc 1 chút sự thật của cuối đời mình.
Hy vọng con cái của chúng mình khôngg đến nỗi quá tệ.
Bạn bè thì lớp ra đi, lớp vất vưởng trong viện dưỡng lão, lấy ai mà chơi với mình đây.<!>
Thôi lui sớm cho khoẻ người, khoẻ ta. Không bịn rịn với cõi trần tục nầy nữa.
Vĩnh biệt trước.
Cái bóng của quá khứ níu kéo cuộc đời...
nhưng họ không thể trốn chạy được.
 Ngày xưa lo nuôi con... giờ phải tự chèo chống chính đời mình.
alt 
Ai thoát được bóng thời gian
alt 
Ngày nào đó Mẹ chỉ còn là như thế này!
alt 
Cùng là 1 con người với quãng đời 50 năm sau
alt

... (TT)
Người đàn bà ấy luôn chăm sóc chồng mình, từ lúc vào trung tâm cho đến bây giờ Bà luôn để ý cho ông từng li từng tí...
Lúc trước ông còn tự đi toilet, bây giờ ông chỉ lê được đôi chân mình không xa lắm là sẳn sàng quị xuống bất cứ lúc nào, chúng tôi luôn ngó chừng ông, nhưng... bà là người chăm sóc ông nhiều nhất.
Có đêm tôi trực, khi đi tuần tôi lại thấy bà làm sạch ống tiểu cho ông với đôi mắt còn ngái ngủ hoặc chính bà đứng cạnh chờ ông tiểu cho xong.
Không có gì có thể sánh được với tình yêu năm tháng ấy !
Khi tuổi già đạt tới cổ lai hy... nếu họ còn có đôi bên cạnh thì cuộc đời trong tuổi xế chiều bớt quạnh hiu...

Còn nếu chỉ 1 mình?
Tôi nghĩ sức chịu đựng của người Việt mình rất cao... 
Họ lấy sự thanh nhàn và gia đình con cái làm niềm vui, chẳng màng tuổi cao sức yếu. Mơ ước gì hơn ngày 2 chén cơm lưng!

Người đàn bà phòng 14 tuổi đã 92... con bà ở tận Can... bà được đưa vào đây sau khi té chấn thương không thể ở nhà 1 mình...
Mỗi ngày bà chờ đợi từ lúc sau bữa ăn tối 6:30 pm để nghe tiếng nói của con mình, bà lau sạch chăm chút cái điện thoại như chính tấm áo mình mặc, bà để điện thoại ngay ngắn trên cái bàn nhỏ trong tầm tay với và không để bất cứ gì bên cạnh cho dù chỉ 1 mảnh giấy nhỏ chạm tới... 
bà sợ bị chạm ngắt đường dây!!!
... chỉ nhìn bà chờ đợi tiếng nói của người con mới thấy nỗi lòng người Mẹ...''

Người đàn ông phòng 21 đã được đưa vào bịnh viện và sẽ không quay lại, vì sự cô độc làm ông nổi cơn điên!
Trung tâm từ chối nhận ông về và bịnh viện sẽ giữ ông lại đó để tránh mọi trường hợp xấu xảy ra vì lúc ở trung tâm ông cứ rung chuông để gặp mặt ai đóngay giữa lúc ban đêm... ông tự buông mình trèo ra giường để lăn xuống nền nhà và gọi cả 911 kêu cứu.
Chỉ vì : ông muốn thấy, gặp và nói chuyện với ai đó! dù mắt ông đã mờ, tai đã nghểnh ngng... cơ thể bị chứng đau nhức hành hạ triền miên... thuốc giảm đau đã làm ông mê sảng.
Ông sẽ chẳng còn bao lâu cơ hội để nhìn thấy ánh sáng mặt trời! ( Tình trạng sức khỏe như vậy chết còn sướng hơn).

Ông Tiến sĩ 101 tuổi vẫn nằm còn đấy nhưng ngủ triền miên... bất cứ lúc nào ông thức dậy là lụm cụm xỏ giầy buộc dây rồi bước ra ngoài...
Lúc 2:00 am nghe tiếng động bất thường, tôi đứng dậy đi tuần tầng trên đã thấy ông ngồi ngay cửa phòng mình ngó mông lung chờ đi đâu nữa... thấy tôi ông chống thành ghế đứng ngay dậy, cầm gậy trong tay rảo bước...
"Hey! Ông đang tính đi đâu thế?"
"Tao có người chờ ở dưới đấy, có buổi họp sáng nay..."
"... này này... ông không thể đi như thế... ông trần truồng ông không thấy à?"
"Mày không thấy à... tao có quần mà..." ông quay nhìn xuống chân mình chỉ tay vào cái thứ đang trên người ông.
Nhìn ông thương cảm tôi nói: "Daddy... quay trở lại bên trong đi, ông có thấy ông đang làm phiền mọi người không?"
Ông nhìn xung quanh... đèn sáng choang và quá yên tĩnh... ông nhận ra là ban đêm, tôi ra dấu rằng mọi người đang ngủ và để ngón tay trỏ lên môi ông "suỵt"
Ông lè lưỡi quay trở vào trong... bàn chân ông bị chứng gout nên tôi không mở giày cứ để ông như thế leo lên giường.
Chăn kéo lại... giường nâng lên... ông ngủ lại ngay tức khắc.
... nhưng chỉ khoảng 1 tiếng sauchuyện lại bắt đầu lại.
Đêm nào cũng như vậy.
Khi làm đêm, sáng ra tôi luôn làm vệ sinh chọn quần áo chỉnh tề thay đổi, thay sheet giường, lau dọn toilet... việc cần thiết phải làm đối với tôi là cố gắng giúp ông ăn cho hết tô cháo ngũ cốc... phần bánh mì để ông tự ăn, vì nếu không ông sẽ đói tới 12:00 trưa vì ngủ quên.
Tôi quí ông như cha mình!

Người đàn bà tầng 3... bà cũng đã 90, là chị em song sinh, nhưng người đó mất đã 6 tháng trước vì té khỏi xe lăn...
Bà mạnh mẽ dễ chịu không làm phiền ai, bà thương tôi vì tôi luôn giúp đỡ bà khi vào ca... 
nhưng đã 3 tuần rồi mọi việc đều đi ngược lại thói quen cố hữu.
Bà không để đồ dơ ra ngoài giặt nữa mà tự giặt lấy một mình...
bốc mùi khinh khủng khi bước đến từ ngoài hành lang.
Chúng tôi đã làm 1 cuộc thanh trừng toàn bộ...
Bà không vui tí nào... tuổi già họ quí từng chút của cải riêng họ có.
Bà càu nhàu khi tôi trực... nhưng đồng ý để tôi dọn dẹp giúp bà.
Sáng ra lúc mang khay điểm tâm lên thì thấy giường bị ướt...
Bà bảo: "Ai làm ướt chứ không phải tao''
Chúng tôi cười nói: "không sao chúng tôi biết phải làm gì"
Chuẩn bị đi ra bà lại kêu: "Mày có thấy cái gì treo tòng teng trên thanh sắt trong toilet không? Ai máng lên đó trông ghê quá".
Đó lại là miếng t lót bà thay ra máng lên đó và... lại đổ thừa!
Khi họ thay đổi như thế thì cũng sẽ không lâu nữa họ sẽ nằm lại trên giường để rồi chờ đến lúc ra đi...

Ở các viện dưỡng lão họ quảng cáo đủ mọi dịch vụ để làm người sống trong ấy cảm thấy hứng thú vui vẻ để chấp nhận nếp sống mới... nhưng!
Chỉ vào vài tháng thôi... chân đã mỏi, gối đã chồn... cơ thể bắt đầu xuống dốc trầm trọng, cái mà họ có để vui chỉ là cái TV 24/24...
Và cái người họ gặp trong thời gian lâu nhất là người lau dọn phòng có l 1 lần/ tuần.
những người care giver chỉ đến vào phòng thật nhanh và đi ra vội vả.
Nếu họ còn tự đi được thì họ có thể ra ngoài đi dạo...
nhưng khi họ không thể tự đi thì... đừng chờ mong ai giúp bởi người làm ... bận và lười!
Ngồi lâu tại chỗ sinh ra nhức mỏi... tê cả người, cơ thể cứng từ từ, lại đi nằm, khi nằm xuống thì lười thức dậy...
chẳng có động thái gì để làm họ phải chú ý hay phải lưu tâm...
Thời tiết lạnh lo của mùa đông còn làm đời thêm hiu quạnh.
Và cái sự cô độc đã giết lần mòn họ, mang họ đến gần với cái chết hơn.
Còn thân bằng quyến thuộc?
Ai... và bao lâu có thời khóa biểu để có thể theo lịch thời gian!
"Tuần này con sẽ đến thăm Mẹ"
"Mẹ ơi... con có chuyện rồi... tuần sau Mẹ nhé!"
...
Đừng đổ thừa trung tâm tại sao người thân của tui ra nông nổi...
Không là vì sao hết... 4 bức tường là nhà tù... người già không tự thoát được, thực phẩm không thể ngon khi họ chán ăn và nỗi cô quạnh mang họ về gần với đất trời...
Có thể bạn chưa thấy họ nói chuyện với cái bóng của chính họ!!!
Ngày nào đó có l tôi cũng sẽ tự nói chuyện cho chính mình nghe...

Không có nhận xét nào: