Biết tui là dân HO nên có người biểu tui kể thử một câu chuyện thật xảy ra trong tù cải tạo . Nếu tui kể hổng được thì người ta hổng tin vào cái bằng Tiến-Sĩ Cải-Tạo của tui . Chắc người ta nghi tui làm bằng giả để đi HO . Mà cũng thông cảm thôi vì Việt-Nam sau khi bị VC toàn trị rồi thì cái gì cũng có thể dỏm được . Mà bằng cấp thì càng dỏm nhiều hơn và Tiến-Sĩ thì nhiều đếm hổng xuể . Bởi tại bị vậy nên tui mới viết bài nầy hổng thôi người ta nói cái bằng Tiến-Sĩ Cải-Tạo của tui là bằng giả . Bài nầy tui đặt tựa là “Con Trâu Đâu Có Cải Tạo !”.<!>Câu chuyện nầy xảy ra tại trại cải tạo Nam-Hà vào khoảng năm 1979-1980 ( vì lâu quá nên tui hổng dám chắc năm nào ) . Thời gian đầu của đời tù cải tạo thì những người tù bị đưa lên vùng núi Hoàng-Liên-Sơn do bộ đội quản lý . Tới năm 1978 vì sư phụ Trung Cộng muốn dạy cho đệ tử Việt Cộng một bài học nên đánh tràn qua biên giới Việt-Trung . Do đó tù cải tạo được chuyển giao qua cho công an quản lý để bộ đội rảnh tay mà tiếp thu bài giảng của thầy . Rất nhiều tù , trong đó có tui , được chuyển về trại Nam-Hà vào năm 1978 .
Sau vài ngày ổn định mọi thứ thì các tù binh bắt đầu được lên lớp và sau đó là đi lao động . Về lên lớp , nói chung , thì các cán bộ công an cũng nói y hệt như các cán bộ bên bộ đội . Đại khái như : Mỹ là đế quốc xâm lược ; ngụy quyền miền Nam là tay sai bán nước ; ngụy quân là công cụ đánh thuê ; tất cả các người tù đều là có tội chết nhưng được Đảng khoan hồng tha chết và cho đi cải tạo , lao động để trở thành người lương thiện ; lao động là vinh quang chớ hổng phải là đày ải , hành hạ .
Chỉ khác một điều duy nhứt là bên bộ đội thì không kêu chúng tôi là tù mà cũng cấm chúng tôi không được tự xưng và kêu nhau là tù ; còn ở trại Nam-Hà nầy thì các cán bộ công an nói thẳng chúng tôi là tù cải tạo . Còn về công việc lao động thì tui đã làm qua nhiều thứ như phụ xây thêm nhà tù , làm ruộng trồng lúa , đào kênh thủy lợi , trồng nấm , đục đá . Mỗi công việc đều có nhiều chuyện để kể nhưng trong phạm vi đề tài của bài nầy tui chỉ kể giới hạn về công việc làm ruộng trồng lúa mà thôi .
Trại Nam-Hà nằm trên một khu đồi cao gần bên một quả núi nhỏ và ngay cạnh con đường đất (nghe nói đường nầy có thể đi tới chùa Hương) . Bên phía dưới thấp là vùng đầm lầy ăn liền ra đồng ruộng của hợp tác xã . Công việc làm ruộng được bắt đầu lúc đó là đang mùa đông . Và ai cũng biết làm ruộng trồng lúa thì sẽ có những việc như cày , bừa , gieo mạ , cấy lúa , gặt lúa rồi đập và phơi lúa . Đám tù được dẫn ra tới ruộng mới biết công việc cụ thể mà mình phải làm ra sao .
Những thửa ruộng đã gặt xong tự hồi nào chỉ còn trơ gốc rạ . Ruộng đang ngập nước , đất đã mềm sẳn nên hổng cần cày mà chỉ có bừa . Bừa để nhận những gốc rạ chìm xuống sình lấy chỗ cấy lúa . Và xưa nay việc kéo cày hay kéo bừa nếu hổng có máy thì là do con trâu làm . Người thì cầm càng đi phía sau điều khiển con trâu . Nhưng khi ra tới ruộng mới biết hổng có máy cày mà cũng hổng thấy con trâu nào dù trại có nuôi một bầy trâu mấy chục con . Té ra là mọi thứ sẽ do người tù làm hết . Tù được chia thành từng nhóm 4 người cho một cái bừa . Trong nhóm thay phiên nhau , ba người kéo bừa đi trước thay con trâu và một người cầm càng đi sau giữ bừa . Mèn ơi ! Trâu thì hổng xài lại bắt người kéo thế . Cái nầy mà dám nói là vinh quang hổng phải đày ải đây .
Theo tui thì đày ải chỉ một phần , mà phần lớn là muốn hạ nhục người tù . Dĩ nhiên là tất cả mọi người tù đều phải chịu nhục mà làm . Người nầy nhìn người kia cùng nuốt hận để làm . Không hẹn mà nên , những người cầm càng phía sau không ai dám đứng lên cái bừa cho bạn kéo như khi điều khiển trâu mà chỉ lội sình để cầm càng . Coi vậy chớ kéo cũng nặng lắm vì lội sình đã khó đi rồi mà đằng nầy còn phải kéo cái bừa nữa . Những bước chân nặng nề dưới ruộng sình . Những bắp chân tái tím vì dầm trong nước lạnh buốt. Những thân hình co ro, lầm lũi trong gió mùa đông .
Hoạt cảnh nầy liệu có nơi nào trên thế giới có được hay không . Làm được một lúc là bắt đầu nghe có tiếng cự nự trong các nhóm kéo bừa . Mấy anh kéo bừa phía trước cự anh cầm càng phía sau :Bộ mắc ông nội mầy hay sao mà đè chi nặng dữ vậy mậy . Đè vừa thôi . Một hồi tới phiên mầy kéo là tao đè lại cho biết .
Thì ra anh cầm càng mà đè mạnh chừng nào thì mấy anh phía trước phải kéo nặng chừng nấy . Mà hể đè hổng mạnh thì gốc rạ hổng chịu chìm . Nghe nhóm nầy cự rồi tới nhóm kia cự đâm ra thấy tức cười . Mà cười ra nước mắt . Hổng ai có thể tưởng tượng được cuộc đời của mình có lúc lại thê thảm như vầy . Chắc mấy tay cán bộ trên bờ đang hả hê trong bụng lắm . Người nào nghĩ ra được “phương cách” lao động nầy chắc phải được Đảng tuyên dương .
Trong đám cán bộ có một người có vẻ là có thớ lắm , đó là thiếu-úy Lự . Hắn đi vòng vòng từ đội tù nầy tới đội tù khác dòm ngó . Đi tới đâu hắn cũng kêu tập họp tù lại cho hắn lên lớp . Bởi vậy đám tù cũng khoái cho hắn tới chỗ mình mà lên lớp lắm. Hổng phải vì hắn nói hay nên muốn nghe. Vì hắn nói thì cũng như con két nói, chỉ toàn lập lại những điều cũ rích . Hắn vừa nói một tiếng là ai cũng biết hắn sẽ nói tiếp cái gì . Vậy thì tại sao tù lại khoái nghe hắn nói ?
Thưa hổng phải khoái nghe hắn nói , mà chính là khoái được đứng để nghỉ ngơi khỏi làm trong mươi mười lăm phút . Hắn nói càng dai càng tốt vì mình được đứng nghỉ càng lâu . Lần đó hắn lại chỗ đội tù của tui để lên lớp . Sau khi nói đã đời , hắn kết luận :
"Các anh cần phải tích cực lao động cho có năng suất cao. Về với gia đình sớm hay muộn là tùy ở chính bản thân các anh . Không phải chỉ làm chiếu lệ cho hết giờ , mà làm cho hết việc và mỗi người cần phải phát huy sáng kiến để gia tăng năng suất ".Nói xong thì hắn hỏi như thường lệ là ai có ý kiến hoặc thắc mắc gì hông . Thường thì hổng ai có ý kiến ý cò gì ráo . Nhưng lần đó có một anh bạn tù đưa tay lên . Hắn chỉ về anh bạn đó và hỏi anh muốn nói gì . Anh bạn tù nói :
Thưa cán bộ , muốn gia tăng năng suất lao động , ở trại có nuôi một bầy trâu mấy chục con sao không xử dụng để kéo bừa ?Chà ! Câu hỏi nầy có lý quá ha . Ai cũng thấy ý kiến của anh bạn tù nầy cũng chính là ý kiến của mình nên rất hào hứng với câu hỏi nầy. Các bạn có biết thiếu úy Lự trả lời ra sao hông ? Hắn hổng cần suy nghĩ gì cho lâu mà phán ngay một câu xanh dờn với một vẻ đắc ý như vừa nghĩ được một câu danh ngôn bất hủ :
"Các anh cải tạo chớ con trâu đâu có cải tạo mà bắt nó kéo bừa " .Nói xong hắn gật gù với vẻ mặt hả hê , dương dương tự đắc nhìn từng gương mặt xanh tái của đám tù vì câu nói xanh dờn của hắn . Mọi người im thin thít và nghẹn họng như vừa bị tạt một gáo nước lạnh vào mặt giữa trời đông . Đúng là VC nói vậy mà hổng phải vậy .
Tui chợt nhớ tới lời của tổng thống Nguyễn-văn-Thiệu “Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn những gì cộng sản làm” . Tiếc thay khi mà cả miền Nam lẫn miền Bắc Việt-Nam đã nhìn thấy được những gì cộng sản làm thì…quá trễ . Vậy mà tới giờ cũng vẫn còn có những người hổng nhìn thấy , hay nhìn mà cố tình hổng chịu thấy những gì cộng sản đã làm .
LHN ..
Nhìn Ra Bốn Phương
▼
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét