<!>
Người Mỹ gốc Việt thì thường có suy nghĩ nên đi VN vừa trú đông, vừa sống lại với những thân nhân, bạn bè, những năm tháng ngày, những phong cảnh ngày xưa nay đã đi vào kỷ niệm, nhưng đang còn bị nằm trong gọng kềm CS, khiến nhiều khi nhớ nhung không nguôi.
Nên mỗi lần Giáng Sinh, Tết Tây hết, Tết Việt đã nghe hơi, là mỗi lần một số người Việt nhứt là đồng bào lớn tuổi nghĩ đến chuyện đi, chuyện gởi tiền về Việt Nam do CS đã cưỡng chiếm và thống trị. Vấn đề đi VN và gởi tiền về VN -- mỗi năm hàng trăm ngàn người, mỗi năm cả chục tỷ Đô la trở lên – đã thành một vấn đề làm nhiều người căn cước tỵ nạn CS, chống Cộng bất mãn. Nhưng cũng có cách đi VN khéo léo tương kế tựu kế, có lợi cho chánh nghĩa đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN và vẹn toàn lãnh thổ của quốc gia dân tộc VN.
Không lẽ nhớ quê cha đất tổ, mồ mả ông bà là cái tội. Không lẽ để con cháu đói nghèo thất học trong gọng kềm CS. Đó là một nhu cầu rất người, người làm chánh trị chống Cộng không thể phủ nhận, chối bỏ, không thể giáo điều nhắm mắt chống đối, đùa đẩy bà con đi VN ra khỏi hàng ngũ, vô tình làm suy yếu lực lượng.
Thượng sách là tương kế tựu kế để đem cái lợi về cho công cuộc đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền khắc tinh của độc tài CS đảng trị toàn diện. Nhớ cảnh nhớ người, có công có việc mà đi VN là chuyện bình thường vì triều đại, chế độ, nhà cầm quyền CS Hà nội chỉ là quan nhứt thời, dân mới vạn đại. CS chỉ là hình thức cai trị giai đoạn, quốc gia dân tộc mới là thực thể, bản chất vạn đại. Người yêu nước thương dân xả thân chống Cộng là tranh đấu giành lại dân quyền, nhân quyền, quyền làm chủ đất nước cho đồng bào trong nước. Đất nước VN là của chung, chớ không phải của riêng của CS.
Nên biết đi, biết gởi tiền về VN, cái biết đó, cách đi đó sẽ có lợi cho chuyện chung và riêng. Cũng có kiểu làm hại cho nhân vị của chính người đi và hại cho chánh nghĩa đấu tranh của người tỵ nạn CS là đa số trong tập thể người Việt hải ngoại. Nên việc các đoàn thể và cộng đồng đả thông tư tưởng người đi VN là một công tác cần làm, làm liên tục.
Trước nhứt làm cho người đi biết mình. Nếu người đi VN biết mình, biết quẳng cái mặc cảm tự ti đi thì rất có lợi chung và riêng. Mặc cảm tự ti đó là mặc cảm thấy mình là người thua cuộc. Biết mình là người đã đi tìm tự do, được sống gần nửa thế kỷ trong tự do, dân chủ, có quyền công dân của các nước mà CS đang cầu cạnh về kinh tế và có đại diện ngoại giao tại VN. Biết ứng xử như người tự do, dân chủ, và tự tin có thể làm cho CS ghét nhưng sợ và trọng. Nên không lý do gì để hạ thể, làm mất tư cách, mất nhân phẩm, len lén nhét Đô la vào passport, đi lom khom qua trạm nhà Hồ. “Hải Quan” CS có làm khó, thì nghiêm chỉnh phản đối lớn lên cho thiên hạ nghe, nói bằng tiếng Mỹ, tiếng Pháp cho chúng sợ người ngoại quốc nghe.
Thứ đến là biết Việt Cộng rất cần tiền và sợ rắc rối ngoại giao với các đại siêu cường như Mỹ. Thử tưởng tượng mỗi năm VC mất cả chục tỷ đô chỉ tệ mạnh thì họ khốn đốn cỡ nào. Nên ngoài miệng họ khai thác và lợi dụng tình yêu quê hương, tình gia đình, bè bạn, biến “Việt Kiều” thành “cái vú sữa” cho VC và biến quê hương, mồ mả ông cha, thân bằng quyến thuộc của người Việt hải ngoại thành con tin, vật thế của VC. Tiền chuộc là cả chục tỷ đô la trở lên gởi về và hàng trăm ngàn người đi VN mỗi năm. Nhưng VC sợ các siêu cường, không dại gì gây rắc rối ngoại giao khi công dân các siêu cường đến VN.
Sau cùng đối với các thế lực đấu tranh chống Cộng. Trước một nhu cầu, một tình hình không thể phủ nhận, ngăn chận được thì tương kế tựu kế để làm lợi cho chánh nghĩa và công cuộc đấu tranh. Vận động đả thông tư tưởng được những đồng bào đi VN biết vị thế của người đi và vị thế của Việt Cộng như trên là có thêm cán bộ tuyên truyền miễn phí, cho tự do dân chủ, bằng sự sống, ngay trong lòng địch.
Ngoài đời hay trong chánh trị cũng vậy cái yếu của người này có thể là cái mạnh của người kia, và hay dở ở chỗ biết vận dụng chuyển cái yếu thành mạnh, để nhu thắng cương, nhược thắng cường. Cái yếu của người Việt Hải Ngoại trong việc đi về VN là do tình yêu đất nước và thân nhân. Đó là chuyện rất người, rất nhân đạo, nhân bản và rất tự nhiên, chánh trị không thể ngăn cản được. CS Hà Nội đã khai thác cái yếu đó để mỗi năm có cả chục tỷ Đô của người Việt Hải Ngoại.
Nhưng người Việt Hải ngoại có thể chuyển yếu thành mạnh, trong việc gởi tiền và đi về VN. Cho đến bây giờ thực tiễn cuộc sống xã hội VN cho thấy, tiền người Việt Hải ngoại gởi về cho thân nhân đã trở thành một vận động chánh trị hữu hiệu mà không cần tuyên truyền. Ở nông thôn nhà cao cửa rộng, người dân đều biết, không phải của VC thì cũng của Việt Kiều. Ở thành thị, sinh viên học sinh học trường có tiếng giỏi sinh ngữ, học tới nơi tới chốn không vì bị thiếu lệ phí, học phí mà bị đuổi ngang ra, đa số cũng là con cháu Việt Kiều, chớ không phải con cháu VC vì học cũng đòi hỏi nhiều thế hệ mới vươn lên được. Trên phương diện chánh trị, không ai có thể kể cả CS Hà Nội với công an đông đặc như rươi cũng không biết được trong cả chục tỷ người Việt Hải ngoại gởi về có bao nhiêu “yểm trợ” cho các phong trào đấu tranh chống CS. Có bao nhiêu tiền của CS tham nhũng vòng vo rửa tiền. Chính số tiền đó là số tiền CS tham nhũng khiến Tổ chức Minh bạch Quốc tế từng liệt VNCS vẫn trong nhóm 'tham nhũng nghiêm trọng' hạng thứ 113 trong số 176 nước toàn cầu.
Còn sự hiện diện của đích thân người Việt hải ngoại nơi nhà, nơi quê của thân nhân, bè bạn, chốn cũ, làng xưa mình là một hiệu quả chánh trị bằng hằng chục báo online, hàng chục giờ phát thanh ở hải ngoại chuyển lửa về quê hương. Ngày nào, “Mấy em Hai, Ba, Tư” làm ruộng bữa đói bữa no nhờ làm “taxi”, “canh me” vượt biên được. Ngày nào “mấy chú sĩ quan, công chức” ở tù cải tạo của CS về -- rất tội nghiệp -- phải đi vá vỏ xe đạp, chạy mướn xích lô, bán thuốc lá lẻ, nghèo rớt mồng tơi sau đó được đi Mỹ. Mươi, mười năm sau trở về, mặt mày phương phi, đỏ da thấm thịt, ai cũng có việc làm, ai cũng có lương, có trợ cấp an sinh, con cháu học hành tới nơi. Chỉ cần bà con xóm làng thấy sự thật đó là đã công nhận tự do, dân chủ hay hơn, thành công hơn CS.
Sẽ hết sức thiếu sót nếu không phân tích vai trò của người Việt đi về VN trong việc phá vỡ độc quyền truyền thông của CS – một độc quyền mà sự tồn vong của chế độ CS tùy thuộc rất nhiều. Cái biết dễ và cái làm dễ nhứt là ứng xử như một người Việt Hải ngoại có tự do, dân chủ, đầy đủ nhân quyền. Khẳng định quyền lợi, xác định nghĩa vụ, không khôn vặt bon chen, đút lót để được đi mau, đi dễ mà làm mất cái lớn hơn là quyền tự do, dân chủ, và quyền làm người. Ăn nói đường hoàng, tin gì, nghĩ gì nói đúng với lương tâm, lương tri của mình dù với người nhà hay với cán bộ VC. Cứ tin chắc hồi đó tới giờ CSVN chưa dám thủ tiêu hay bỏ tù nhiều năm một người Việt hải ngoại. Tư cách hơn một chút là đến thăm những nhà đấu tranh cho tôn giáo hay cho dân chủ. CS làm khó dễ, la lên, báo cho sứ quán, nói rõ trên các trang mạng xã hội cho báo chí ngoại quốc, và đồng bào nghe.
Nếu vận động được những người đi VN, gởi tiền VN như thế, phong trào đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền VN sẽ có thêm nhiều nhà đấu tranh bất khuất trong lòng địch. Còn nếu phong trào đấu tranh chống CS cứ “rầy rà, trách móc” hoài thì cũng không ngăn cản được. Trái lại đó là làm một điều phi chánh trị, vô tình xô đẩy bà con xa mình, làm suy yếu thế lực đấu tranh./.(VA)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét