Cây lá Phong là một biểu tượng của đất nước Canada, thậm chí nó còn hiện diện trên quốc kỳ Canada, nó dược sự yêu mến và tự hào của người dân tại đây. Và cứ mỗi độ thu về, đất trời của xứ sở Canada nhuộm đỏ rực màu của cây lá Phong đã lấy đi không biết bao nhiêu là cảm xúc của mọi người, nhưng ẩn sau sự thơ mộng, rực rỡ ấy nó còn ẩn chứa những bí mật thú vị không phải ai cũng biết. Trước khi chính thức trở thành biểu tượng trên quốc kỳ của Canada vào mùa xuân năm 1965, hình ảnh chiếc lá phong đã trở nên thân thuộc và phổ biến với những người dân Canada từ thế kỷ 18.
<!>
Thời kỳ đó, chiếc lá phong là biểu tượng cho những người Canada gốc Pháp sinh sống dọc bờ sông Saint Lawrence, nó xuất hiện trên phù hiệu áo giáp của hai tỉnh bang Ontario (lá phong vàng) và Quebec (lá phong xanh) bắt đầu từ năm 1868, và xuất hiện trên quốc huy của Canada một thời gian sau đó. Năm 1867, Alexander Muir đã sáng tác bản nhạc “The Maple Leaf Forever”, bài ca lá phong đã nhanh chóng trở thành quốc ca trong cộng đồng người Canada gốc Anh. Thêm vào đó, hình ảnh lá phong còn xuất hiện trên tất cả các đồng tiền của nước này trong giai đoạn từ 1876 đến 1901.
Mời anh chị và các bạn đọc tiếp CHỚM THU theo link dưới đây:
TẢN MẠN TÌNH THU
THU CÔ ĐƠN
"Tôi viết vì đam mê viết, viết để làm đẹp cuộc đời và cũng cho tôi.
Viết phải vô tư, độc lập, trong suy nghĩ.
Tôi thích cô đơn. Sự cô đơn làm tôi thấy tâm hồn mình thư thái hơn, khỏe mạnh hơn, nhiều sáng tạo hơn vì không vướng bận và lệ thuộc vào bất cứ một thứ gì.
Thả những câu văn, ý thơ bay theo gió, trong một ngàn người đọc chỉ cần một người đồng cảm là sung sướng lắm như là tìm được người tri kỷ"
Đêm thu, gió se sẻ lạnh. Khói trắng bay lên không đủ ấm, trăng mênh mang trên bầu trời xanh. Cái cảm giác buồn, cô độc lẻ loi như trăng.
Tỉnh tâm ....
đường Thu hoang vắng
những bước chân miên man trên cái thảm vàng quanh co không biết về đâu?
hãy quên đi những tất bật của cuộc đời, những hệ lụy của cuộc nhân sinh.
thả hồn vào hương thu chất ngất, buông tâm trí vào trong cái vũng vàng úa của rừng thu.
nghe như có tiếng hát của Thu ca ngợi tình yêu
nắng thu xiên ngang trên vàng cây lá đỏ
một chút nắng thu gầy lại những dạt dào đã chìm lắng trong tận cùng của đáy tim
mặt hồ thu bềnh bồng sóng chôn vùi những mối tình thu tuyệt vọng
gió thu lên cao xoáy mạnh vào những vết đau kỷ niệm của một cuộc tình tưởng đã phôi pha
hương thu trên tóc, gió thu nhè nhẹ lướt qua trên từng phân vuông da thịt mơn man đưa ta về
vùng ký ức của những lần bên nhau…
Thu phong, vàng bay trong nắng
tiếng thu, những búp măng lướt nhanh trên phiếm làm rung động những nỗi niềm yêu
có tiếng chim lạc đàn ngân thánh thót trong hoàng hôn tắt nắng
Thu đã về….
Đêm thu mây trắng treo trăng.
Ngắm trăng bỗng thấy lăn tăn giọt buồn.
Đi tìm nguyên thủy cội nguồn,
Mới hay cô độc trăng buồn trăng treo!
Trăng buồn, trăng trốn đáy hồ.
Giả làm Lý Bạch xuống hồ vớt trăng.
Hồ sâu sóng nước lăn tăn,
Tìm hoài chỉ thấy nếp nhăn đá buồn.!
Ôm trăng ru giấc mộng vàng.
Đưa tâm về cõi thiên đàng miên xuân.
Bỏ buông buông bỏ muộn phiền.
Tỉnh tâm ta đón nàng Thu mới về.
THÁNG 9 MÙA THU
Tôi yêu màu trời thu trong vắt, hiền hòa; những dải mây trắng bàng bạc bay ngang trời. Yêu những sợi nắng vàng như mật ngọt, những cơn gió heo may lả lướt trên lá cành. Và yêu hơn những loài cỏ hoa, màu vàng của lá. Tôi đứng ngẩn ngơ giữa tiết trời se sẽ mà bâng khuâng, nhung nhớ.
Mùa thu bắt đầu gọi về những cơn mưa tầm tã, dai dẳng ngày qua ngày. Nước thu trở nên xanh, nên trong hơn. Lao xao trên từng cây lá, sắc thu đang khoác lên mình màu áo mơ phai đẹp mắt.
Thu về trong niềm vui của lớp lớp đàn em tung tăng đến trường với niềm hân hoan ngời sáng. Những tà áo trinh nguyên, những nụ cười tỏa nắng, những bài học ý nghĩa. Tuổi học trò hồn nhiên, thơ mộng. Còn gì đẹp hơn thế.……………….
"Mùa thu mặc áo da trời." (1)
Lá vàng cài tóc tóc huyền hương bay.....
(1)thơ Phạm thiên Thư
CUNG TIẾN VỚI
Thu vàng, Hương xưa, Hoài cảm.
Với ba sáng tác trác tuyệt là Hoài Cảm, Thu Vàng và Hương Xưa lần lượt ra đời vào năm ông 14, 15 và 16 tuổi, Cung Tiến được xem như một hiện tượng âm nhạc Việt Nam.
Có thể gọi Cung Tiến là nhạc sĩ của mùa thu vì nhạc ông phảng phất hương tiền chiến, một chút lãng mạn của Xuân Diệu, một chút trữ tình đượm nét thiên nhiên của Huy Cận. Tôi đã nghe qua hầu hết những bản nhạc do ông sáng tác và chọn ra những bản nhạc say đắm lòng người như Hương xưa, Hoài cảm, Thu vàng...
Chúng ta hãy cùng nghe nhạc Cung Tiến và đọc những bài thơ viết từ những rung cảm khi thưởng ngoạn nhạc của ông....
Thu vàng
Sáng tác: Cung Tiến
Mời anh chị và các bạn thưởng thức THU VÀNG theo link dưới đây:
Hương xưa
Sáng tác: Cung Tiến
Mời anh chị và các bạn thưởng thức HƯƠNG XƯA theo link dưới đây:
HOÀI CẢM
Sáng tác: Cung Tiến
Mời anh chị và các bạn thưởng thức HOÀI CẢM theo link dưới đây:
MÙA THU QUA NHỮNG RUNG… ĐỌNG TỪ NỐT NHẠC…
Khi nhắc tới mùa thu, người ta thường liên tưởng tới bầu trời với những đám mây màu xám lũ lượt kéo nhau về vây kín cả không gian. Cây cối như đứng im buồn bã, những chiếc lá như chẳng lưu luyến cành.Lá vàng ngập trời, gió thu hiu hiu khẽ thổi cũng đủ làm lá rụng rơi. Mùa thu thường mang sắc màu của sự ảm đạm, của những nỗi buồn.Ấy thế mà với nhạc sĩ Ngô Thụy Miên mùa thu trải ra lại đẹp đẽ dịu dàng. Ông như đang lắng nghe tiếng gọi của mùa thu. Âm thanh của chiếc lá rụng, của con nai vàng ngơ ngác đạp xào xạc trên lá vàng khô cũng được ông lắng nghe một cách tinh tế.
Mưa mùa thu nhẹ nhàng tí tách, làn gió nhẹ hiu hiu thổi nhưng lại làm cho tâm hồn của nhạc sĩ ngây ngất mà chẳng thấy vẻ của cô liêu.
Vạn vật đang thay cho mình chiếc áo mới và con người cũng chậm bước lại để cảm nhận điều tuyệt diệu của cuộc sống. Cảm xúc ấy được nhạc sĩ ví von như ‘‘trái tim vương màu xanh mới’’. Đó như lời nhắc nhở rằng, thu sang rồi tâm hồn ta cũng cần phải khoác lên nó một chiếc áo mới, một sức sống mới, tình yêu và niềm hi vọng.
Em có nghe mùa thu mưa giăng lá đổ
em có nghe nai vàng hát khúc yêu đương
Và em có nghe khi mùa thu tới
mang ái ân mang tình yêu tới
em có nghe nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé
Em có hay mùa thu mưa bay gió nhẹ
em có hay thu về hết dấu cô liêu
Và em có hay khi mùa thu tới
bao trái tim vương màu xanh mới
em có hay hay mùa thu tới hồn anh ngất ngây
Có thể thấy rằng, tình cảm dành cho mùa thu được nhạc sĩ Ngô Thụy Miên thể hiện vừa lãng mạn, vừa kín đáo nhưng vẫn có sự nồng nàn say đắm theo nhịp của yêu thương vốn sẵn có trong con tim yêu được thể hiện qua từng bản tình ca của ông.
Cái đặc biệt của ca khúc Mùa thu cho em có lẽ chính là con mắt nhìn đầy lạc quan về cuộc sống của nhạc sĩ. Người ta có thể dệt lên những ca từ mang sắc vẻ buồn bã, của sự ảm đạm, hay vẻ cô liêu, nhưng với Ngô Thụy Miên, ngay cả trong cái buồn cũng vẫn đẹp. Nắng úa nhưng lại đẹp như hàng mi của em, nắng thu nhè nhẹ lại đủ làm cho đôi má em hồng, đôi môi nhạt nhưng lại thơm nồng. Dẫu mùa thu có làm người ta bồi hồi như người đang đợi chờ thì nó cũng đẹp thơ mộng như thể anh đang chờ em, chờ người yêu thương.
Mùa thu cho em
Sáng tác: Ngô Thụy Miên
Mời anh chị và các bạn thưởng thức MÙA THU CHO EM theo link dưới đây:
MÙA THU QUA NHỮNG RUNG… ĐỌNG TỪ NỐT NHẠC…
VĂN CAO với Buồn tàn thu
Nhạc sĩ Văn Cao viết Buồn Tàn Thu khi ông mới 16 tuổi. Trước đó không biết là có bài hát nào khác hay không, nhưng sau này người ta thường nói Buồn Tàn Thu là sáng tác đầu tay của Văn Cao.
Bài hát đầu tay của một thư sinh 16 tuổi, nhưng đã trở thành bất tử, nổi tiếng suốt hơn 70 năm qua. Ở cái tuổi mà hiện nay người ta vẫn ăn chưa no, lo chưa tới, thì ở thời điểm giữa thập niên 1940, vào cuộc giao thời của lịch sử đất nước đang diễn ra với đầy những mảng tối, có một chàng thư sinh 16 tuổi đã viết được một ca khúc như Buồn Tàn Thu. Đó chính là sự khác biệt của một thiên tài.
Buồn Tàn Thu – bài hát đánh dấu một thiên hướng sáng tác riêng biệt của ông trong buổi đầu tân nhạc – Những ca khúc vương nét cổ phong mang một nỗi sầu miên man, nhưng lạ thay lại có thể mang đến cảm giác rất dễ chịu và thăng hoa cho cả người hát lẫn người nghe. Ai có thể hiểu được vì sao một chàng thiếu niên 16 tuổi đã có thể cảm nhận thế nào là “kề má say xưa” và “tình xưa còn đó xa xôi lòng”, hay có thể nghe được “tiếng thu đang tàn” xa dần vời vợi ngoài sương gió, như nỗi lòng của một người con gái bẽ bàng vấn vương… Chàng Văn Cao nghe được, hiểu được, và chép lại được bằng nhạc, để hơn 70 năm sau, hậu sinh vẫn có thể nghe được tiếng mùa thu đang chết rơi theo lá vàng. Ở thời điểm mà Văn Cao vẫn còn đang say sưa viết loại nhạc bay bổng lãng mạn, chưa bị nhuốm màu chinh chiến, người ta có thể thấy được cái chất “thần tiên” trong nhạc của ông. Sử dung chất liệu của văn thơ cổ, giống như bài Trương Chi và Thiên Thai sau này, ca khúc Buồn Tàn Thu mang dấu tích của câu chuyện Chinh Phụ Khúc. Nét cổ phong được thể hiện rõ ở câu hát: Nhờ bóng chim uyên, nhờ gió đưa duyên Chim với gió bay về: chàng quên hết lời thề… Người chinh phụ đêm đêm chờ chồng, nghe những tiếng bước độc hành trong sương gió ngoài kia. Biết bao lần nàng mong đó là bước chân của người yêu trở về. Nhưng hỡi ôi, những ái ân ngày cũ, những lời hẹn thề xưa nay đã trở thành xa xôi, rồi cũng đã cuốn theo những chiếc là mùa thu cuối cùng đang dần tàn rơi.
Từ bản thu đầu tay này, Văn Cao còn bị “ám ảnh” bởi những mùa thu buồn khác sau này, với Thu Cô Liêu, Suối Mơ. Ông đã chia sẻ cảm nhận của mình về mùa thu như sau: “Có lẽ cuộc đời sinh ra tôi ở mùa thu. Đấy là những ngày sinh nhật của tôi lại vào mùa thu. Và không hiểu tại sao thơ mà tôi chịu ảnh hưởng thì đều là những bài thơ vào mùa thu. Và với bản thân tôi thì mùa thu nó có cái ấm, có cái se lạnh vào cuối mùa, cũng là những ngày có nhiều tưởng tượng nhất”.
Như một định mệnh, nhạc sĩ Văn Cao đã trút hơi thở cuối cùng vào một ngày đầu Thu năm 1995
Hãy nghe Văn Cao viết về thu... qua lời trần tình của Thái Thanh.
BUỒN TÀN THU
Mời anh chị và các bạn thưởng thức BUỒN TÀN THU theo link dưới đây:
MÙA THU QUA NHỮNG RUNG… ĐỌNG TỪ NỐT NHẠC…
ĐẶNG THẾ PHONG và Giọt mưa thu.
Giọt mưa thu là nhạc phẩm cuối cùng của cố nhạc sĩ Đặng Thế Phong được ông viết vào những ngày cuối đời trên giường bệnh năm 1942. Ban đầu bản nhạc mang tên Vạn cổ sầu, nhưng theo ý một vài người bạn, ông đặt lại là Giọt mưa thu cho bớt sầu thảm hơn.
Giọt mưa thu được xếp vào những ca khúc hay nhất của tân nhạc Việt Nam. Phạm Duy cho rằng Giọt mưa thu cùng hai nhạc phẩm khác của Đặng Thế Phong khởi đầu cho dòng "nhạc thu" Việt Nam đã được Văn Cao và Đoàn Chuẩn tiếp nối. Nhiều ý kiến cho rằng Trịnh Công Sơn đã ảnh hưởng bởi Giọt mưa thu khi viết bản nhạc đầu tay Ướt mi.
"Thế rồi, một hôm mưa rơi tầm tã, giọt mưa lộp bộp trên mái lá, thánh thót từng giọt xuống đường, Đặng Thế Phong buồn quá, con tim như thắt lại, máu trào lên để có được một nhạc hứng lai láng, tràn trề khiến ông gượng ngồi dậy viết một hơi điệu nhạc buồn da diết, não nề. Ông viết xong bèn đặt tên cho sáng tác mới ấy là Vạn cổ sầu. Chập tối ông Thọ về có thêm dăm người bạn đến thăm, Đặng Thế Phong ôm đàn hát cho mọi người nghe. Nét mặt của mọi người nín thở nghe, đều buồn như muốn khóc. Nghe xong, ai nấy đều khen bài hát thật hay, xoáy vào tim vào óc nhưng cái tên bài bi thảm quá, nên sửa lại thì hơn. Chính vì thế mà Đặng Thế Phong, đổi tên là Giọt mưa thu. Có lẽ đây là cái điềm báo trước, là lời di chúc tạ từ nên Đặng Thế Phong lấy mưa ngâu, mùa mưa là dòng nước mắt tuôn chảy lênh láng của Chức Nữ với Ngưu Lang để ví cuộc tình Phong - Tuyết cũng phải cùng chung số phận phũ phàng giống vậy chăng? Đến một ngày cuối năm 1941, biết mình khó qua khỏi lưỡi hái của tử thần, Đặng Thế Phong mới ngỏ ý trở về Nam Định để được chết tại quê nhà và muốn ông Thọ dìu ông về."
Những nốt nhạc cuối cùng của Đặng thế Phong …..
Giọt Mưa Thu.
Sáng tác: Đặng Thế Phong
Mời anh chị và các bạn thưởng thức GIỌT MƯA THU theo link dưới đây:
MÙA THU QUA NHỮNG RUNG… ĐỌNG TỪ NỐT NHẠC…
HOÀNG TRỌNG và Ngàn thu áo tím.
“Áo tím viền tơ, áo tím mơ
Mặc chi áo tím, áo ngàn thơ
Để tên lãng tử thêm vương vấn
Miên man ảo vọng… hút thu chờ”
Đó là những câu thơ về tình cảm của chàng lãng тử dành cho người con gái mang màu áo tím của nhà thơ Nguyên Thạch trong Áo tím ngàn thơ. Nếu thơ có Áo tím ngàn thơ kể về một chiều thu với mối tình vấn nương, ảo vọng thì trong nhạc có Ngàn thu áo tím của Hoàng Trọng và Vĩnh Phúc lại là một chiều thu bên màu áo tím trong cảnh buồn xa cách của hai người yêu nhau. “Ngàn thu áo tím” là một ca khúc иổi tiếng của nhạc sĩ Hoàng Trọng, nhưng ít ai biết đến lời bài hát này là của Vĩnh Phúc.
Không có nhiều thông tin về Vĩnh Phúc , chỉ biết rằng Vĩnh Phúc thuở ấy là một cô gái với tên đầy đủ là Lưu Thị Vĩnh Phúc, sinh năm 1937 và là con của Mục sư Lưu Văи Mão. Mục sư Lưu Văи Mão là một nhà thơ иổi tiếng với tập thơ “Nam sơn thi phẩm” (1971). Sinh thời, nhạc sĩ Hoàng Trọng và Mục sư Lưu Văи Mão như đôi bạn tri kỷ, thường đàm đạo chuyện đời. Có lẽ đây cũng là cơ ᴅuyên cho những sáng tác sau này mang tên Hoàng Trọng –Vĩnh Phúc.
Nhạc sĩ Hoàng Trọng (1922-1998) là một nhạc sĩ nổi tiếng, được mệnh danh “Vua Tango” của nền âm nhạc Việt Nam. Trong khoảng 200 nhạc phẩm của Hoàng Trọng, ông chỉ đặt lời khoảng 40 bài. Số còn lại là do sự kết hợp giữa ông và các nhạc sĩ khác như: Hồ Đình Phương, Hoàng Dương, Nguyễn Túc,…. Và trong đó có sự kết hợp giữa lời của nhà thơ Vĩnh Phúc và nhạc sĩ Hoàng trọng. Những ca khúc иổi tiếng mang tên hai người như: Cánh hoa yêu, Người tình không chân ᴅung, Nhạc sầu tương tư và Ngàn thu áo tím.
“Ngàn thu áo tím” là một nhạc khúc với điệu Valse nhịp nhàng, kể về một một bức tranh lãng mạn bao trùm bởi một màu tím.
Ngày xưa xa xôi em rất yêu màu tím
Ngày xưa vô tư em sống trong trìu mến
Chiều xuống áo tím thường thướt tha
Bước trên đường gấm hoa
Ngắm mây chiều lướt xa
Ngày xưa xa xôi khi em biết anh, em là cô gái rất yêu màu tím, “em sống trong trìu mến”. Đó là những ngày tháng em khoác mình áo dài sắc tím, đi trên con đường gấm hoa trong những tháng ngày êm đềm “ngắm mây chiều lướt xa”. Đó là một cuộc sống nên thơ và rất dịu dàng với sắc tím. Nhưng khi biết anh rồi, anh không thích màu tím của chia ly, nên “anh bắt xa màu tím”.
Từ khi yêu anh anh bắt xa màu tím
Sầu thương cho em mơ ước chưa kịp đến
Trời đã rét mướt cùng gió mưa
Khóc anh chiều tiễn đưa
Thế thôi tàn giấc mơ
Nhưng màu tím không mang chia ly cho em, nhưng lại phải “khóc anh chiều tiễn đưa”. Anh bảo màu tím là màu buồn, màu chia xa, anh không muốn chuyện mình như màu tím. Em đã chia xa màu tím rồi, nhưng sao anh vẫn ra đi? Chiều hôm ấy, trong “rét mướt cùng gió mưa” em đành tiễn anh đi xa trong sầu thương, chuyện tình ta cũng khép lại từ đó, giấc mơ nay cũng tàn.
Anh xa xôi bóng mưa giăng mờ lối
Anh xa xôi áo bay trong chiều rơi
Anh xa xôi áo ôm tim lẻ loi
Tím lên khung trời nhớ nhung đầy vơi
Bóng mưa mờ lối anh đi rồi, chiều rơi áo bay, áo ôm trái tim lẻ loi. Anh ra đi trong khung trời tím bao trùm những nhớ nhung đầy vơi. Đoạn điệp từ “anh xa xôi” như khắc sâu nỗi đαυ của cô gái ấy trong một chiều mưa giăиg ngập lối. Nỗi đαυ ấy như được nhân lên gấp bội trong cảnh mưa, trong sắc tím u buồn nhớ nhung.
Mưa rơi rơi bóng anh như làn khói
Mưa rơi rơi bóng anh xa ngàn khơi
Mưa rơi rơi có hay chăиg lòng tôi
Có hay bao giờ bóng người yêu tới
Mưa rơi rơi làm bóng anh mờ như làn khói, đưa bóng anh xa ngàn khơi. Hạt mưa rơi vào đất che khuất bóng anh, hạt mưa rơi vào lòng, gây nhớ thương lòng em. “Mưa rơi rơi có hay chăng lòng tôi. Có hay bao giờ bóng người yêu tới”. Chiều tiễn đưa, khung trời tím, mưa rơi rơi, tất cả như khắc họa rõ hơn về cảnh buồn chia xa, về nỗi đαυ của người ở lại nhìn bóng người yêu xa dần khuất trong màn mưa.
Từ khi xa anh em vẫn yêu và nhớ
Mà sao anh đi đi mãi không về nữa
Một bóng áo tím buồn ngẩn ngơ
Khóc trong chiều gió mưa
Khóc thương hình bóng xưa
Dù chia xa nha, nhưng lòng em vẫn yêu và nhớ. Chỉ là anh không về nữa, màu áo tím ngày nào bây giờ “buồn ngẩn ngơ”. Để rời những chiều ngắm mưa rơi, nước mắt em lại rơi như mưa kia. Nhớ lại những mộng ước ban đầu chưa thành đôi đã tan vỡ, nhớ lại chiều mưa ấy đưa tiễn anh, em chỉ biết “khóc thương hình bóng xưa”.
Ngàn thu mưa rơi trên áo em màu tím
Ngàn thu đαυ thương vương áo em màu tím
Nhuộm tím những chuỗi ngày vắng nhau
Tháng năm càng lướt mau
Biết bao giờ thấy nhau.
“Ngàn thu mưa rơi trên áo, ngàn thu đαυ thương vương áo”, câu hát êm đềm nhưng xoáy vào tận sâu thẳm lòng người bởi hai từ “ngàn thu”, hàng ngàn năm sau, mãi mãi về sau em vẫn yêu và nhớ. Màu áo tím nay mang trong mình nỗi sầu thương ngàn thu, nỗi vấn vương ngàn năm. Ngày xa anh, là “nhuộm tím những chuỗi ngày vắng nhau”, những ngày xa nhau là những ngày em sống trong màu tím buồn, màu tím của chia ly. Xa nhau rồi biết bao giờ gặp lại, nhưng hình bóng xưa xιɴ cho em cất giữ vào tim. Em yêu màu tím, như yêu anh, một tình yêu ngàn thu…
Ngàn Thu áo tím
Sáng tác: Hoàng Trọng
Mời anh chị và các bạn thưởng thức NGÀN THU ÁO TÍM theo link dưới đây:
MÙA THU QUA NHỮNG RUNG… ĐỌNG TỪ NỐT NHẠC…
TRỊNH CÔNG SƠN và Chiếc lá thu phai
“Chiếc lá thu phai” là một trong những sáng tác Trịnh Công Sơn viết vào giai đoạn nửa sau của cuộc đời, khi dâu bể, thăng trầm đã đi qua để lại trải nghiệm sâu sắc về con người, tình yêu và số phận… Nửa trước với niềm đam mê, tột cùng cháy bỏng cùng khổ đau về số phận đời mình đã lưu lại trên tác phẩm, còn nửa của những chiêm nghiệm, từng trải để lại phía sau trên tư tưởng thẩm mỹ, xét con người với tư cách của một hiện hữu tại thế. Và ở giai đoạn “trăm năm ruộng dâu hóa biển xanh” này, hương vị cuộc đời đều chất chứa, ẩn tàng bên trong nội dung ca từ, cũng như âm nhạc vốn đa nghĩa của ông.
“Chiếc lá thu phai”, chủ nghĩa lãng mạn với niềm đam mê cháy bỏng một thời không còn phát tác trong bối cảnh của một tâm cảnh đã khác. Bóng tà của tuổi đời và bóng người của tuổi trời đã hằn vết, in bóng xuống đời tác phẩm. “Chiếc lá thu phai” bỗng từ sự rục rã tự thân trở về cội nguồn, lay động những cảm thức trần thế, nhi nhiên trong cuộc đời mỗi người vốn thế.
Về đây đứng ngồi
Đường xa quá ngại
Để lòng theo chút nắng bên ngoài
Mùa xuân quá vội
Mười năm tắm gội
Giật mình ôi chiếc lá thu phai
……
“Chiếc lá” ấy chẳng khác nào “Công án” Thiền làm tác giả “hoát nhiên đại ngộ”, buông trôi một cách tuyệt vời cho khoảnh khắc đất trời và tạo vật hòa quyện vào nhau. Đó là xét trên phương diện ngữ nghĩa trong lời ca, còn về tính chất âm nhạc, “Chiếc lá thu phai” đã phôi pha tất cả những tính chất âm nhạc “định tính”, diệu vợi từ trước đến nay trong đặc điểm, phong cách âm nhạc Trịnh Công Sơn. Nó không còn vẻ đượm buồn hay tính chất đối tỷ (về điệu tính) thường thấy, cũng không còn đam mê cháy bóng của tuổi trẻ hư hao, cay đắng… mà trở về với tâm thái nhẹ nhàng, thanh thoát, hồn nhiên như mây trời, nhẹ trôi bồng bềnh sau những mệt mỏi của một kiếp lưu đày còn tiếp diễn trong sự thảnh thơi, tiêu dao...
Tôi đã nghe không biết bao lần “Chiếc lá thu phai”, bất kể ở giữa mênh mang đất trời hay trong quán xá đông người, dẫu người hát có là ai, người phối khí theo phong cách nào, tính chất âm nhạc vẫn mang một hơi hướng không đổi, buông trôi tuyệt vời! “Chiếc lá thu phai” hoàn toàn đã thoát khỏi bối cảnh âm nhạc của salon, vũ trường, phòng trà, thính phòng điển hình trong âm nhạc Trịnh Công Sơn. Không thấy tính chất đối tỉ về điệu, tạo cao trào ở phần điệp khúc, thường gặp nơi nhiều ca khúc lãng mạn, mà nó trở về tận gốc của sự mộc mạt, hồn nhiên, trung tính và hàm súc...
Những nốt nhạc vàng phai của Trịnh công Sơn …..
Chiếc lá thu phai
Mời anh chị và các bạn đọc tiếp TẢN MẠN TÌNH THU theo link dưới đây:
LÊ VĂN TÂM
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét