Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Sáu, 17 tháng 1, 2025

MÙA XUÂN, CHÚC NHÁNH SÔNG ĐỜI - Thơ NGÔ MINH HẰNG


Mùa Xuân, mau quá, lại xuân rồi 
Vùn vụt thời gian lặng lẽ trôi
Đứng giữa sông đời nhìn nước cuốn 
Mà lòng thương cảm nỗi đầy vơi

Mà cay khoé mắt hỏi dòng sông 
Bao nhánh sông ơi, bạc trắng lòng? 
Bao nhánh hoang vu, tình nước cạn 
Và bao nhánh đục, mấy dòng trong?
<!>
Đôi dòng trong ấy chảy cô đơn 
Một tháng Tư đen, mấy oán hờn 
Thương cảnh lao tù, lòng mộ tủi
Giận đời oan nghiệt những nguồn cơn

Xót hồn sông núi đứng bơ vơ
Trước buổi vàng thau, cảnh hững hờ 
Và trước mị từ đầy nọc độc
Trước lòng phản trắc, trước ngây thơ...

Những dòng sông ấy đã đau thương
Đã khóc cùng quê nỗi đoạn trường 
Đã gánh, đã chia niềm thống khổ 
Chia sầu chia hận với quê hương!
 
Và dòng sông nhỏ vẫn trong veo 
Dù giữa phong ba giữa hiểm nghèo
Bão táp của đời không đục được
Những hồn trung nghĩa, những tình yêu!

Ôi, dòng sông ấy, những dòng sông
Làm đẹp giàu thêm vốn Lạc Hồng 
Đã bốn nghìn năm và sẽ mãi
Là niềm hãnh diện của non sông!

Nhân mùa Xuân đến mượn tình thơ 
Chúc sẽ hồi sinh lại cõi bờ
Đất nước không còn bày quỉ đỏ 
Cờ Vàng bay rợp bến sông mơ...

Mùa Xuân, sông nhé, chúc muôn dòng 
Gạn đục cho đời những nhánh trong 
Và chúc dòng trong, nguồn nước ngọt 
Năm này vận bĩ sẽ khai thông...

Ngô Minh Hằng



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét