Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Bảy, 26 tháng 8, 2023

Những Điệp Khúc Còn Dang Dở…- Trần Ngọc Nguyên Vũ

Ngồi trên chiếc xe díp tuần phòng căn cứ, Trung Tá Tựu thấy chiếc C130 bay lướt qua đầu mình đáp xuống phi đạo, anh ra lệnh cho người tài xế ngừng xe lại để quan sát, chiếc phi cơ đang ngừng lại ở cuối phi đạo sát với vòng đai phi trường. Cửa hậu của phi cơ được mở ra, một đám đông khoảng ba bốn chục người tay mang hành lý tràn qua bãi cỏ phóng lên phi cơ. Cửa phi cơ được đóng lại, bốn cánh quạt cùng với hệ thống bán phản lực rít lên, phi cơ lao về phía trước rồi bốc mình rời khỏi phi đạo. Tựu đứng thẳng người, cánh tay giơ lên ra lệnh cho người xạ thủ vào vị thế chờ khi phi cơ vào đúng tầm đạn của khẩu đại liên. Nét mặt người xạ thủ đanh lên, anh cắn chặt môi đến bật máu, trên trán lấm tấm những giọt mồ hôi, ngón tay run run đặt lên cò súng sẵn sàng nhả đạn. 
<!>
Phi cơ bay ngang qua đầu nhưng Tựu vẫn đứng bất động, người xạ thủ ngước mắt nhìn “Ông Thầy” đợi lệnh để khai hỏa. Phi cơ bay lên như cố gắng nâng cao độ “climb” rồi từ từ biến mình sau đám mây mù dầy đặc trên bầu trời của quê hương vào lúc những dòng sử bi hùng của cuộc chiến đang từ khép lại…. Tựu buông một tiếng thở dài, vỗ vai người tài xế nói:
- Thôi mình đi về.
Sau bao năm theo “Thầy” đi hành quân ngoại biên, anh tài xế hiểu rõ “Ông Thầy”của mình hơn ai hết. Từ những cuộc hành quân vượt đỉnh Trường Sơn, tới những lần xâm nhập mật khu của địch, anh luôn luôn để toát ra một phong độ hào sảng của một tráng sỹ nơi biên cương quan tái chốn sa trường. Cuộc sống của anh là cuộc sống của những người con yêu sẵn sàng hy sinh thân mình cho đại cuộc. Mỗi bước chân của anh in đậm những dòng thơ đầy tính nhân bản, trên những trang quân sử bi hùng và lãng mạn của dân tộc… Sự quyết định của anh ngày hôm nay có thể là đúng và cũng có thể là sai, nhưng chắc chắn đó không phải là sự quyết định của lý trí mà là sự quyết định của con tim… C130 một cái tên nghe quen thuộc và cũng rất thân thương. Trong những lần làm việc với C130, anh ít tiếp xúc với phi hành đoàn mà chỉ biết họ qua “tần số”. Từ những phi vụ thả toán, đến những phi vụ “bốc” thông điệp và bốc “hàng sống”, anh coi chiếc C130 như một người bạn thân thiết nhất của anh, làm thế nào anh có thể bắn hạ nó, cho dù có phải đánh đổi lấy những hình phạt nặng nề nhất của quân đội dành cho anh. Nghĩ như vậy anh thấy lòng mình thanh thản hơn… Cuộc chiến này rồi cũng có lúc phải kết thúc, kết thúc như thế nào thì anh chưa biết, lệnh từ Nha Kỹ Thuật là phải bảo vệ sân bay để sẵn sàng cho cuộc triệt thoái toàn bộ của quân đội...

Ngày 30 tháng 4 năm 1975 miền Nam thất thủ, quân đội miền Bắc tràn qua vĩ tuyến 17 tiếp thu miền Nam và thủ đô Sài Gòn. Quân đội Việt Nam Cộng Hòa tự giải thể, nhân dân miền Nam tìm đường thoát ra nước ngoài xin tị nạn chính trị đẻ tránh sự trả thù tàn độc của Cộng Sản... Sau 20 năm nội chiến, một cuộc chiến tàn bạo nhất trong lịch sử chiến tranh của nhân loại ở thế kỷ thứ 20 này. Lằn ranh chia cắt đã được xóa bỏ, và Việt Nam trở thành một nước theo chế độ Cộng Sản. Nhưng cũng kể từ đó người dân miền Nam sống trong cảnh tối tăm, u ám với một tương lai mù mịt... Hàng trăm những trại tù, những vùng kinh tế mới được dựng lên để giam giữ hành hạ và cướp bóc vơ vét tài sản của dân miền Nam. Thảm cảnh vợ con của Ngụy Quân, Ngụy Quyền (tiếng của cộng sản) bị cưỡng bức bởi những kẻ có quyền thế của chế độ mới đã làm cho người dân miền Nam càng thêm tủi hổ...Vết thương đời ngày đêm rỉ máu. Bây giờ thì đã hơn nửa thế kỷ trôi qua, cuộc nội chiến đầy hận thù tàn bạo cũng đã chấm dứt, không còn những tiếng bom nổ đạn bay, những xác người gục ngã giờ đây cũng đã tan biến vào với cát bụi để biến thành chất tố để vun xới cho rừng cây xanh lá cho những khóm hoa trổ sắc vàng tươi và cái còn lại là cái “hào khí” của những anh hùng liệt nữ, những người đã nằm xuống mà không bao giờ được thấy cái thành bại của cuộc chiến mình đã tham dự, cái hào khí đó đang nằm trong những trang “Quân Sử” để tấu lên những “Điệp Khúc” cho bản “Trường Thiên Anh Hùng Ca” bất hủ của dân tộc…

Bây giờ thì đã hơn nửa thế kỷ trôi qua, những người “Tị Nạn” tham dự cuộc chiến ngày nào cũng đang kề cận với những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời, nhưng mỗi lần lật qua những trang chính sử của dân tộc thì cái hào khí “Đông A” của những người trai thế hệ “Màu Tím Hoa Sim” của một thời chinh chiến ấy lại bùng lên để dệt thành những dòng sử mới cho thế hệ ngàn sau chiêm ngưỡng…
20 năm sau ngày 30 tháng Tư oan nghiệt, tôi tất bật ngược xuôi làm kiếp chim trời xa tổ trên những nẻo đường xa lạ, tôi có dịp ghé thành phố San José, tôi điện thoại cho Tướng Minh xin được đến thăm ông. Nhận ra tôi ông mừng lắm, ông nói ông rất thích những bài viết của tôi trong mục “Đem tâm tình nói chuyện với lịch sử”, rồi ông nói với tôi để ông gọi cho Phan Vũ Điện tổ chức một tiệc rượu bỏ túi và mời một số anh em Không Quân đến nhà Điện để hàn huyên tâm sự... Trong lúc nói chuyện Điện kể lại chuyến bay nghẹt thở trong lúc cất cánh từ phi trường Long Thành, Chiến nói: - Trong cuộc đời bay bổng, bao nhiêu lần vào sanh ra tử, nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy hồi hộp và căng thẳng như lúc bay ngang tầm súng đại liên trên chiếc xe díp phòng vệ phi trường, lúc bấy giờ toàn thân anh như tê dại, miệng thầm đọc kinh “Đức Mẹ” hằng cứu giúp và “Quan Thế Âm Bồ Tát”... Khi phi cơ lên đến cao độ bình phi, thẳng đường lấy hướng đi Singapor anh mới hoàn hồn...
Tướng Minh ngồi trầm ngâm nói:
- ĐM... Cuộc đời thật là “Vô Thường” không biết đâu mà lường trước được…
Bẵng đi một khoảng thời gian sau, tôi có dịp gặp lại Tựu, người bạn cũ từ thủa còn mài đũng quần trên ghế nhà trường. Chung nhóm với Trịnh Đức Tự, Đào Văn Năng... Chúng tôi cùng xin đầu quân vào Quân Chủng Không Quân. Tôi và Tự qua khỏi vòng khám tổng quát, được đi tiếp, còn Tựu và Năng phải ở lại để đi theo con đường “định mệnh “ riêng của đời mình... Vì tính đa năng của Không Quân, thỉnh thoảng tôi vẫn được gặp họ, nhất là Tựu, trong những lần hành quân trên Bắc Thái... Chúng tôi yểm trợ cho Tựu “bốc” những toán Biệt Kích Dù trên đất Bắc... Ngồi nói chuyện trong buổi tiệc cưới của cô cháu gái Thanh Hà, nữ ca sĩ duyên dáng nổi tiếng nhất của cộng đồng người Việt tại thành phố Raleigh, thuộc tiểu bang North Carolina. Sau khi nâng ly mừng cho Cô Dâu và Chú Rể được bay cao và bay xa trong vòm trời của yêu đương hạnh phúc, Tựu nói với tôi:
- Trong cuộc sống hiện tại, có những chuyện ngày xưa mà bây giờ nghĩ lại tôi vẫn tưởng chừng như mới xẩy ra ngày hôm qua…Gương mặt Tựu chùng xuống chìm vào một vùng ký ức nhạt nhòa những hình ảnh của một thời... Tựu nói:
- Nếu sáng hôm ấy tôi ra lệnh cho người xạ thủ khai hỏa thì chắc chắn chiếc C130 sẽ bốc cháy và nổ tung trên bầu trời, thì suốt cuộc đời tôi sẽ không lúc nào được hưởng những giây phút thanh thản như ngày hôm nay... và biết đâu tôi lại chẳng theo 2 người bạn trong một tai nạn xẩy ra cho 3 người chúng tôi trong toán kiểm tra chương trình xây cất của tập đoàn “Trump Tower” ở Miami, FL. về một cõi vô hình nào đó rồi...
Tôi nói với anh:
- Cuộc đời thật là vô thường, nếu nói theo tinh thần “Thập Nhị Nhân Duyên” trong Phật Giáo thì đó là cái nghiệp của chúng sinh, không ai thoát khỏi…Tôi biết người lái chiếc C130 ngày hôm ấy, anh ta đang định cư ở San José, người đầu sông, kẻ cuối sông, nay bắc nhịp cầu “Ô Thước” để nhâm nhi ly rượu “tri kỷ tương phùng như sương khói…” chắc là sẽ thú vị lắm đấy.
Tựu trầm ngâm, giọng nói như tan loãng vào khoảng không vô tận: - Thôi…cứ để chuyện đó nằm yên trong quá khứ, nhắc đến chỉ làm cho cuộc sống càng thêm xáo trộn…
Tôi nâng ly ngửa cổ uống cạn ly rượu như cảm thông cùng câu nói đầy chất “thiền” của Tựu.

Trần Ngọc Nguyên Vũ

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét