Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Ba, 1 tháng 11, 2022

ÚT: CON MA TRONG XÓM TÔI. - Nguyễn Thị Thêm


Má hốt hoảng nói với tôi:
- Con Út chết rồi con!
Tôi đứng bật dậy, hai tay xoa vào nhau để phủi lớp đất bám vào tay khi nhổ cỏ cho đám rau thơm của má.
- Hồi nào? Tại sao vậy má?
- Má không biết, má ra phía hàng rào coi trái mít chín chưa, nghe bên nhà bác Bao lao xao khóc la bên đó. Nghe nói con Út tự tử chết rồi.
Tôi run rẩy vào nhà rửa tay rồi vạch hàng rào đi qua vườn nhà Út. Nhà Út cách nhà tôi chỉ có một cái hàng rào tạm bằng một dãy mít trồng làm ranh. Ba tôi cắm thêm một ít khoai mì xen kẻ. Lâu lâu muốn ăn khoai mì ra đó nhổ một gốc lấy củ, chặt cây cắm lại ở đó. Thế là cứ tiếp tục cha mì con nối vừa làm ranh vừa có khoai mì ăn.
<!>
Trong nhà mọi người khá ngạc nhiên thấy tôi đi vào. Bác trai vừa khóc vừa nói:
- Cái Út chết rồi cô Chín. Cháu nó còn nằm trong phòng.

Tôi như người mộng du không kịp chào ai hết, theo ngón tay bác trai tôi đi thẳng vào phòng Út. Trên giường Út nằm đó, mắt mở thao láo, mặt trắng bệch, tay để xuôi theo thân hình. Vẫn bộ đồ hôm qua Út sang nhà chơi với tôi. Vẫn gương mặt đó mà giờ đây Út đã bỏ lại tôi.

Tôi bước lại bên giường, đưa tay nắm tay Út, bàn tay lạnh ngắt, mặt cũng đã lạnh, tôi vuốt mấy sợi tóc Út lòa xòa trên mặt và vuốt mắt Út:

-Sao em lại thế này! Sao em dại dột vậy hở Út.

Tôi vuốt mắt cho em nhưng đôi mắt vẫn mở lớn như hoảng hốt, như giận dữ và như muốn nói một điều gì.

Bác gái bước vào, tôi chào bác và hỏi về cái chết của Út. Bác nhìn tôi với đôi mắt đẩm đầy nước mắt

- Em nó dại dột quá cô Chín ơi! Trời ạ! Tôi chết khổ vì con. Con ơi là con!

Rồi bác khóc rưng rức, bác kể lể lung tung không đầu không đuôi. Bác giận Út, tức Út mà cũng thương con vô cùng. Nhìn Bác tôi không biết phải an ủi thế nào. Chờ cơn khóc dịu lại, tôi nói với bác:

- Thôi sự thể là vậy rồi, bác bình tĩnh để lo cho em. Có cần cháu giúp gì bác cứ nói.

- Cám ơn cô Chín. Tôi chờ các anh nó về rồi mới tính được.

Tôi thương Út quá. Mới hôm qua Út tới nhà tôi, hai chị em dẫn nhau xuống vườn, tôi vói tay hái một chùm chôm chôm chín đỏ thật ngon mời em ăn. Em dường như có nhiều tâm sự. Em lặng yên nhìn mông lung rồi nắm tay tôi em khóc. Tôi hỏi em có chuyện gì nói với chị được không? Em lắc đầu và chỉ khóc rất đau khổ. Trong tiếng nấc nghẹn ngào em nói:

- Chắc em không sống được nữa chị ơi!

Tôi ôm em vào lòng và khuyên em nhiều lắm. Tôi đoán em có một nỗi buồn không thể thố lộ với ai kể cả tôi. Ở nhà em là út với 3 anh trai. Họ đều có gia đình và đều ra ở riêng. Lý do là bác gái rất khó tính, con dâu và mẹ chồng thường bất hòa cãi nhau nhiều lần trước khi ra riêng. Út thường tâm sự với tôi là đã nhiều lần bị mẹ chửi thậm tệ bằng những câu không đẹp trước mặt bạn bè. Em luôn luôn tủi thân vì mình xấu xí không được đẹp. Em từng mơ ước có một người yêu thương em, không để ý đến khuyết điểm trên gương mặt em. Em sẽ có một đám cưới, có một mái nhà riêng, một bầy con xinh xắn. Những ước mơ nhỏ nhoi, bình thường em hay dệt cho tôi nghe và tôi luôn chúc phúc cho em.

Thật ra nhan sắc Út không tệ. Em trắng trẻo, hiền lành và dễ thương. Chỉ cái tội miệng em hơi méo một chút do ngày còn bé em bị giật kinh phong và cứu cấp không kịp nên em có tật. Đối với tôi, người nào cưới được Út sẽ hạnh phúc vì em rất siêng năng, sống có tình có nghĩa.

Vì là con gái út của bác Bao cho nên bác giữ em rất chặt. Bác không cho phép em giao du với bạn bè sợ em bị gạt gẩm. Mấy lần đi làm chung các em thường kể cho tôi nghe là bác không muốn ai tới nhà rủ rê Út nhất là con trai. Tội nghiệp Út đã cô đơn lại bị bạn bè cô lập nên em nói với tôi muốn nghỉ làm cho rồi. Nhưng rồi em vẫn đi làm và những lần đi lãnh hàng nhu yếu phẩm hàng tháng hay lãnh lương em vẫn trái lời mẹ về không đúng giờ nên bác gái và em thường xung đột.

Tôi đổi qua việc làm khác nên hàng ngày không tiếp xúc với Út chỉ thỉnh thoảng sau giờ làm hay cuối tuần hai chị em mới gặp nhau nói chuyện linh tinh. Không biết em có người yêu chưa nhưng tôi thấy em lúc sau này vui vẻ nhiều và chịu khó trau chuốt mình hơn. Tôi hỏi em nhưng em mắc cỡ lắc đầu không chịu nói.

Vậy mà giờ này Út nằm đó, Út tự hũy hoại bản thân mình vì lý do gì không ai biết được. Tôi giận mình hôm qua đã vô ý không tìm hiểu tâm sự của Út. Nếu tôi chú ý đến Út nhiều hơn, giúp đỡ Út nhiều hơn biết đâu Út đã không như thế này.

Tôi về nhà hình ảnh Út cứ lãng vãng trong tôi. Gương mặt đó, đôi mắt đó và tâm sự của em làm tôi không thể nào ngủ được.

Bác Bửu quyết định sẽ chôn Út ngay trong vườn trên, cách con đường phía trước nhà độ vài chục thước. Ngày đem em tẩn liệm đôi mắt em chỉ khép hờ. Tôi đứng bên những người đạo tỳ thương em không cầm được nước mắt. Tôi không có em gái, tôi đã từng coi em như em gái mình, vậy mà giờ này tôi đã vô tình để em ra đi một cách đau khổ oan nghiệt như vậy.

Trong ngày làm đám, hàng xóm đến phụ một tay. Rạp dựng bên ngoài sân, ban đêm khách khứa, bạn bè, bà con cùng thức với gia chủ. Các anh của Út cũng về đủ để lo tang sự cho em. Tôi coi như người nhà đến phụ tiếp khách, châm trà, thêm rượu cho khách. Đám ma buồn và hoang lạnh đến rợn người với những lời kể lể thống thiết của bác gái.

Đêm thứ nhì làm đám, sáng mai sẽ chôn đúng như lời của ông thầy nào đó coi ngày giờ động quan hạ huyệt. Tiếng kèn đám thỉnh thoảng lại kéo ò e buồn não ruột. Bỗng dưng Tân trai của Út từ dưới nhà bổng giận dữ bước ra đứng trước quan tài tự đập vào ngực mình la lớn:

- Tại sao anh lấy cái quần em mới mua. Anh có biết em dành dụm bao lâu mới mua được nó không? Anh biết má chửi em bao nhiêu khi em khoe với má không? Trả lại cho em, mau trả lại cho em!

Tiếng la rõ lớn giọng đầy uất ức. Cả nhà không hiểu gì hết chỉ đứng nhìn rồi nhào vào giữ không cho Tân tự hành hạ lấy mình. Một hồi sau Tân ngã ra bất tỉnh. Khi tỉnh lại, Tân run rẩy vào nhà lấy ra một cái quần Jean còn mới để lên quan tài và lạy như tế sao. Thì ra lúc liệm Út, thấy cái quần Jean của em gái còn mới tinh Tân tiếc của nghĩ liệm theo rất uổng nên giữ lại để mặc. Không ngờ hồn Út nhập vào Tân và đòi lại. Ai cũng nói Út là con gái còn trinh, chết oan nên linh lắm. Ngày đem chôn Út, cái quần Jean và một số đồ dùng của em cũng được chôn theo. Số tiền Út dành dụm bác gái mua giấy tiền vàng bạc đốt theo, không ai dám lấy một xu.

Sau ngày đám ma Út, tôi cũng hay qua mả đốt hương cho em. Nấm đất đắp cao cho tôi một cảm giác ly biệt ngậm ngùi trên cõi đời này. Sự vô thường và nghiệp duyên của kiếp con người. Công lao nuôi dưỡng khó nhọc của cha mẹ mà chỉ vì sự lạc lòng thiếu suy nghĩ mà Út đã quyên sinh. Khiến hai đấng sinh thành phải đau khổ trong cảnh cha mẹ già phải khóc con thơ. Hai bác giờ quạnh quẽ, nhà chỉ còn hai người già trong vườn tược mênh mông thật tội nghiệp.

Điều đáng sợ là sau ngày mở cửa mả, những người bạn của Út mờ sáng đi làm thường gặp Út cùng đi theo. Út đi theo họ lặng lẽ, im lìm đến cuối đường rẻ vào khu nhà máy mủ thì không thấy nữa. Những ngày đi lãnh nhu yếu phẩm hay lãnh lương về tối họ cũng gặp Út đứng ở cỗng nhà đưa tay vẫy vẫy chào như khi Út còn sống. Bà con trong xóm thường thấy Út ngồi trước mả khóc một mình mỗi khi họ đi ngang vườn nhà bác Bửu.

Tôi nghe nhiều người trong xóm kể lại hồn ma của Út hiện về, nhưng thật kỳ lạ, tôi chưa bao giờ trực diện được gặp lại em. Tôi đã đốt nhang trước mộ em khấn em hiện về báo mộng cho chị biết nội tình như thế nào nhưng em vẫn không đến với tôi.

Tiếng đồn Út chết oan hồn không siêu thoát. Út lẩn quẩn không hại ai nhưng làm mọi người sợ hãi, đêm tối chẳng dám đi ngang qua đó. Bác Bửu đi coi thầy và đúng 49 ngày của Út bác rước thầy pháp làm lễ đàn tràng trấn yếm mả của Út.

Nghe má tôi nói lại hai ông thầy pháp đến cúng bái lớn lắm. Họ vẽ bùa dán trong nhà, ngoài cửa nhà bác Bửu đồng thời dùng mấy đạo bùa trấn yếm ở mả Út. Họ dùng dao đóng bốn bên ngôi mả và làm gì đó để Út không thể ra ngoài. Người ta đã không thấy Út hiện về nữa.

Đúng 100 ngày bác Bửu xây mả cho Út. Những gì của Út đã khép lại, chỉ còn đó một ngôi mả buồn thiu nằm trong vườn vắng lặng. Không biết hồn ma của Út đã bị chận lại nằm sâu dưới ba lớp đất hay Út đã đi đến thế giới nào rồi. Riêng tôi thỉnh thoảng vẫn đến thăm em, đốt cho em ba cây nhang, cầu nguyện cho em siêu thoát.

Bây giờ tháng 10, ngày mai là lễ Halloween, những con ma sẽ hiện diện trên đường, sẽ vào từng nhà xin kẹo. Khu nhà tôi ở trang trí ma quái, mồ mả dựng trong sân, trước nhà khiến tôi nhớ tới Út và bóng ma của em trong xóm tôi. Đã lâu tôi không về VN thăm nhà, thăm Út và đốt cho em một nén nhang. Hai bác bây giờ đã mất, em chắc cũng đã tái sinh ở một nơi nào đó trên thế giới này. Mong là như thế. Cầu nguyện cho em có cuộc sống tươi đẹp và nhiều phước báo.

Hôm qua tin tức ở Đại Hàn trong ngày lễ Halloween vì tham gia vui chơi ở một nơi quá đông đúc chật hẹp ở phố Itaewon, Seoul họ giẩm đạp lên nhau khiến ít nhất 150 người thiệt mạng, đa phần là phụ nữ trẻ ở độ tuổi 20-30. Ngoài ra có khoảng trên 100 người bị thương nhẹ.

Tại Hoa Kỳ, giới chứa liên bang và địa phương cũng khuyến cáo các phụ huynh hãy cẩn thận kiểm tra kẹo Halloween của các cháu. Vì sau vụ tịch thu 12.000 viên fentanyl giấu trong hộp kẹo tại phi trường Los Angeles, người ta sợ không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu các cháu ăn phải kẹo này. Fentanyl mạnh gấp 50 lần heroin và chỉ cần 2 miligram cũng đủ gây chết người.

Cho nên các phụ huynh nên cùng đi với các con khi xin kẹo. Khi về kiểm tra lại tất cả. Chỉ nên cho các cháu để lại các loại kẹo thường dùng và vỏ kẹo còn mới không bị rách hoặc khác lạ.

Tôi lại nghĩ với thời đại người ma lẫn lộn, kẻ xấu quá nhiều. Lễ hội hóa trang ma quỷ này rất nguy hiểm cho các cháu. Thôi thì ta cũng giới hạn và cẩn thận tối đa trong ngày lễ này.

Nguyễn Thị Thêm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét