Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Tư, 3 tháng 8, 2022

Người pha chế những giấc mơ - Ngo


- Chị à, em đã kể cho ông ấy nghe về vodka và tonic. - Em lại thử thách người ta bằng câu chuyện của nước? - Chị biết không? Ông ấy làm em thất vọng, ông ấy hững hờ nói đó là loại cocktail tầm thường nhất của các quán bar và ông ấy không thích những gì tầm thường! - Rồi em nói gì? - Em kể cho ông ấy nghe câu chuyện của sự trong suốt. Vodka và tonic là sự pha trộn, hòa lẫn và thách thức của hai sắc độ trong suốt: Vodka có sắc trong lạnh lẽo của băng đá và ấm nồng của ngọn lửa. Tonic trong veo đến lấp lánh như nắng lọc qua lá, vừa mong manh như pha lê chảy. Vodka và tonic hòa quyện vào nhau mà không hòa lẫn. Đó là giấc mơ trong vắt nhất mà con người có thể nghĩ ra được.
<!>
- Ông ấy không thể hiểu được ngôn ngữ của em. Ông ấy không là vodka chị à. Và cũng không là tonic.
Em cũng đang thở dài, mắt nhắm lại đen như hai đường chì kẻ. Hàng lông mi dày đậm chấp chới. Vầng trán thanh tú chau lại như những giấc mơ đang bay qua.
***
Nhà có bốn chị em gái. Như một bức tranh, vừa nồng, vừa dịu.
"Tam nam bất phú, tứ nữ bất bần."
Người ta thì thầm khen, nhà có bốn cô con gái, cô nào cũng đẹp. Nhưng chỉ có một người khác lạ, đó là em, bé Tư.
Bé Tư mê mẩn pha trộn mùi hương từ nhỏ. Chị gọi bé Tư là phù thủy pha trộn những giấc mơ.
Có lẽ đam mê này bắt đầu từ những buổi chiều bốn chị em chăn dê trên núi. Những đồi cỏ xứ Quảng mùa Hè ngập tràn những bụi hoa mua, hoa ngủ sắc và vô vàn hoa sim tím.
Tháng Tám đầu Thu, gió Thu mang mang gai gai người chuyển màu trái sim từ hồng non sang tím thẫm, rồi đen sậm tỏa mùi mật ngọt ngào. Chui vào những bụi, lùm sum suê trên đồi cao, tụi nhỏ vặt được từng bụm sim chín, phủi qua lớp lông măng tơ mịn màng ngoài vỏ, bỏ tọt trái sim vào miệng cho mật sim vừa ngọt vừa chát tứa ra khắp trên đầu lưỡi. Ăn hết vốc này đến vốc khác cho đến khi miệng mồm, tay chân, răng, lưỡi đều tím rịm một màu và người say lừ đừ như uống rượu, lũ trẻ mới chịu lùa đàn dê về chuồng. Giấc ngủ của trẻ thơ chăn dê ngan ngát mùi mật sim núi và lơ lửng lưng chừng trời mây.
Bé Tư không mê mải hái trái sim chín như những đứa trẻ khác, mà say sưa đi tìm mật hoa tứa ra từ bông ngủ sắc, trâm ổi, xác pháo và trộn lẫn chung với mật sim, đường mía xứ Quảng. Hỗn hợp lạ lùng đặc quánh đó một thời là thứ rượu lạ mà lũ trẻ con lén lút vụng trộm uống dưới những lùm sim qua hết mùa Hè trẻ con.
Mùa Hè hết lung linh nắng, lũ trẻ trở lại trường học, vất những giấc mơ dở dang trên đồi hoa sim. Chỉ có bé Tư mang theo giấc mơ màu tím thẫm của mình vào đại học.
Ngày đầu tiên chân ướt chân ráo vào Sài Gòn, bé Tư lặng lẽ ban ngày theo một khóa bartender, pha chế rượu, ban đêm cạy cục đi làm ở những quán bar nhỏ mọc lên khắp Sài Gòn. Khi cả nhà biết tin thì em đã tốt nghiệp xuất sắc khoa bartender. Bài thi tốt nghiệp của em làm ngơ ngẩn ban giám khảo: trong lòng một ly vodka trắng trong vắt lơ lửng những sợi khói tím thẫm màu dẫn dắt tầng tầng lớp lớp sắc độ tím khác nhau dưới đáy ly. Một bức tranh tím ngắt nhớ nhung của đồi sim miền Trung với mùi vị ngọt đắng chát như trái sim tím đang tan ra trên đầu lưỡi. Đọng hoài hương vị của ký ức.
Bài thi tốt nghiệp đã giúp em có được công việc bartender phụ của một vũ trường nổi tiếng nhất Sài Gòn, Gossip. Ở đó, ngay ngày ra mắt đầu tiên, em đã trở thành cây đinh trong màn showmanship đặc biệt. Không có màn tung hứng chai rượu, cũng không ném bắt chồng ly pha lê, không ngậm rượu phun ra lửa như những bartender khác, trên nền bản nhạc romance độc tấu guitar da diết, em gọi tên tâm trạng của từng khách hàng bằng những câu chuyện của riêng em qua những ly cocktail lóng lánh sắc màu.
Ly Apple Martini màu biêng biếc xanh như lá nõn em dành cho cặp tình nhân tay trong tay mắt trong mắt.
Màu Grasshopper vui nhộn xanh trong như màu trời và những chú cào cào dành riêng cho những cô nàng trẻ trung mắt dày cộm mascara, vớ ren điệu đà, môi hồng sen lần đầu chen chân vào vũ trường.

Ly Mai tai sang trọng cho những doanh nhân trịnh trọng trong vest đen và cà vạt cứng ngắc.

Một ly B52, với vị đặc trưng ngọt, thơm và béo của kem sữa từ rượu bay lên, hương café từ rượu Kahlua, lớp lửa cháy bùng từ lớp rượu mạnh trên cùng thu hút những anh chàng có máu yên hùng liều lĩnh.
Cocktail Long Island Ice Tea được tổng hợp từ nhiều loại rượu mạnh khác nhau phối hợp hài hòa với Coke, nước cốt chanh tạo hương thơm nhẹ nhàng, dễ chịu đánh thức một đêm sôi động dành cho anh chàng đẫm ướt mồ hôi vừa rời khỏi sàn piste.

Và cho cô nàng mơ màng ngồi một mình trong góc quầy bar, đôi mắt tím trống rỗng mơ màng, một ly Scarlet O'hara đem lại sắc hồng mận ửng chín trên gò má cao cô đơn.

Buổi trình diễn đầu tiên ấn tượng dù không lời đã đưa em ra vùng ánh sáng spolight của vũ trường. Giản dị trong áo chemise trắng muốt đính thêm chiếc nơ đen bé nhỏ và quần jean xanh bạc, đôi mắt đen biết nói, mái tóc đen dài óng ả và thân hình cao ráo, em trở thành cây đinh của vũ trường Gossip, làm lu mờ cô nàng DJ sexy nóng bỏng đang là bồ ruột của ông chủ vũ trường.
Cô DJ nóng bỏng không chấp nhận ai hot hơn mình và không thể chịu đựng ánh đèn spotlight hàng đêm hướng vào một cô gái gầy gò nhỏ bé bên quầy bar hơn là tập trung vào những đường nét hừng hực như đồi núi miên man thăm thẵm của cô.

Cuối cùng bé Tư phải rời vũ trường Gossip về đầu quân cho một bar có cái tên lạ lùng, bar Địa ngục.
Ở đó, em đã gặp người đàn ông của mình. Theo một cách không ai nghĩ đến.
Tôi gặp em ở bar Địa ngục một ngày cuối năm tăm tối khi đã chán ngán với những bar rực rỡ ồn ào nhan nhản khắp thành phố. Tụi bạn cười khùng khục khi biết tôi chọn bar Địa ngục thay vì những thiên đường lộng lẫy chân dài khác.
Tôi cũng không thể ngờ mình có thể bắt gặp một góc thiên đường của mình ở nơi địa ngục này cho đến khi tôi nếm ly cocktail Black Russian đầu tiên từ tay em. Cùng với lời chào mời độc đáo:

- Mời ông ly Black Russian tối Đen hơn cả quỷ Satan. Chào mừng ông đến với địa ngục!
Em là bartender chính và đỉnh cao của bar này. Mùi vị ly cocktail Black Russian ngay lập tức đem đến cho tôi cơn shock lạ lùng từ vị Vodka đắng gắt trộn lẫn với vị đắng nồng nàn của cà phê, làm đánh thức tất cả các giác quan đã mỏi mệt. Tôi tỉnh táo hẳn để nhìn rõ hơn em.

Em không đẹp, nhưng cũng như ly Cocktail Vodka, em gây ấn tượng khó quên bởi khuôn mặt đầy góc cạnh và đôi mắt xếch dưới hàng mi dày đen mượt, long lanh tia sáng thông minh, hóm hỉnh. Và đôi môi đầy đặn nhiều cảm xúc.
Em luôn là người dẫn dắt cảm xúc cho người đối diện.
Em cười hồn nhiên khi tôi chau mày với hớp Black Russian đầu tiên, nhưng sau đó cảm giác đắng cay nồng nàn làm tôi dịu xuống. Em đẩy ly Tequilla kế tiếp cho tôi và giảng giải qua hàng lông mày đậm đen digan:
- Tequila là thứ rượu chưng cất từ một loại cây như xương rồng. Chua nhưng không gắt, vì thế ông sẽ cần đến một chút vị mặn của muối - em rải nhẹ một lớp muối ánh bạc lên bàn tay tôi - ông nếm thử xem - bằng lưỡi nhé, không bằng gì khác!
Ly Tequila của em lạ lùng hơn tất cả các bar khác tôi đã từng nếm trải, là tổng hòa của cả đắng, cay, chua, ngọt, và mặn mòi... như cuộc đời.
- Chính xác - em nói, với một cái nhướng mày ngộ nghĩnh - như chính cuộc đời. Uống là chiêm nghiệm phải không ông? Xương rồng không chỉ có gai mà còn có hoa và có thứ nước của sự sống. Người ta nói rượu ngon là Nước của sự sống, ông ạ.
- Có ai đó đã nói "Rượu là cả một thế giới sinh động và đa dạng như cuộc sống. Chất men đắng ngắt độc đáo kia cũng có tất cả cảm xúc và tính cách như con người? Vì rượu cũng biết thở, biết điệu, biết nóng tính, biết đam mê, biết khuất phục được kẻ bạo chúa, biết làm mê lòng phụ nữ, biết làm đàn ông ngã quỵ vì tình, rượu mưu mô, rượu hiền lành, rượu ôm chặt tình yêu, rượu đánh chìm thần thái… "
Sau bài thuyết minh về rượu hùng hồn, em đánh gục tôi bằng đôi mắt biết nói và nụ cười trong veo.
Sinh động làm sao cách em dạy tôi uống rượu Tequila: - Ông phải đặt ly rượu ở thấp dưới mũi một chút, ông sẽ cảm nhận được mùi hương thanh nhã đặc trưng của cây xương rồng blue Agave của Mexico, nếu tinh ý một chút, ông còn cảm nhận được mùi của đất trồng, mùi gỗ sồi, trái cây và cả mùi khói. Đó chính là loại Tequila ngon.

Em gọi tôi bằng "Ông", dù tôi chưa già, tôi chỉ hơn em có 20 tuổi và vào độ tuổi 40 của tôi, chưa có cô gái 20 tuổi nào cả gan gọi tôi bằng "Ông". Nhưng từ "Ông" từ môi em mới nhẹ nhàng duyên dáng và giản dị làm sao. Đến không làm gợn mảy may chút tự ái nào trong tôi.

Trong lúc tôi đã chán lối xưng hô "Anh" với giọng nũng nịu kéo dài của những cô bé phục vụ vừa kịp bước vào tuổi 16, hoặc "Anh yêu" với một chút đơn đớt suồng sã của những cô nàng tự cho mình đầy trải nghiệm ở tuổi 20 đến 30, và tệ nhất là "Anh Cưng" từ đôi môi tím màu nho của cô người yêu chân dài cuối cùng. Ngày tôi đến quán bar Địa ngục là ngày tôi chia tay với cô bồ chân dài. Và tôi đã rời bar quen để tới một nơi khác hoàn toàn cách biệt với không gian cũ.

Nơi đây có nhạc của nhóm rock Nivarna xưa và có Em. Cô gái pha rượu thông minh tự tin và thích đặt tên cho mọi sự việc theo cách của mình.
Em đặt tên cho nỗi buồn của tôi là nỗi buồn đóng cặn.
Em nói:

- Có 4 cách pha cocktail: shake, stir, build, blend, lắc, khuấy, cắt lớp và pha trộn. Cũng tương tự như thế nếu mình muốn quên một nỗi buồn. Và cuối cùng với nỗi buồn đóng cặn như của ông chỉ còn cách vò nát nó.
Em đâu hay rằng, em đã vò nát nỗi buồn của tôi vụn vằn thành từng mảnh nhỏ, lóng lánh trong tay em, từ ngày đầu tiên tôi bước vào quán bar Địa ngục.
Khi em dắt ông ấy về nhà, chị đã giật mình nhận ra ông ấy một trong những CEO trẻ và nổi tiếng của thành phố.

Chị thầm thì với bé Tư:

- Ông ấy nổi tiếng lắm, em thật là may mắn. Em phải ráng giữ người đàn ông này.
Bé Tư cau mày:
- Ông ấy phải ráng giữ em mới đúng. Vì ông ấy phải chia sẻ em với đam mê nghề nghiệp pha chế của em.
Ôi, những người trẻ, họ luôn luôn quá tự tin và ngây thơ!
Chiều nay đi làm về, chị bắt gặp em thất thểu trên đường, đôi giày sandal trắng nằm trên tay, tóc ướt đẫm nước mưa, áo chemise trắng dán sát vào thân hình gầy gò. Chị lật đật ép em lên sau xe, chở về nhà. Đặt em vào góc giường ủ ấm trong đống chăn và một ly rượu sake nóng. Từ trong đống chăn, em cất giọng đều đều không còn chút sức sống:
- Ông ấy muốn giới thiệu em với gia đình. Nhà ông ấy là một biệt thự trong quận 7, lộng lẫy sang trọng, không có gì giống như căn nhà mướn của hai chị em mình. Em vẫn mặc đồng phục đi làm của em, áo chemise trắng, quần jean xanh, giày sandal trắng. Em nghĩ em tự tin nhất trong đồng phục đi làm. Trong bữa ăn, mẹ ông ấy đã hỏi em:

- Bác nghe nói cháu làm quản lý một nhà hàng lớn à?
Em ngạc nhiên trả lời:
- Dạ không, cháu chỉ làm bartender thôi mà.
- Bác không hiểu rõ - giọng của mẹ ông ấy chợt đanh lại, lạnh lùng - Bartender là nghề gì?
- Dạ, cháu làm nghề pha chế rượu trong một vũ trường. Em nhỏ nhẹ trả lời, ngạc nhiên vì có người không biết đến nghề nghiệp của em.
Ông ấy ngắt ngang lời em vội vã:
- Em ấy đang đi học quản lý nhà hàng, bartender chỉ là bước đầu khởi nghiệp.
- Cháu có kế hoạch cho tương lai thế là tốt, gia đình cũng có một nhà hàng lớn trong quận 7, bác đã có người quản lý, nhưng có người thân tín trong nhà vẫn tốt hơn. Bác muốn cháu về làm quản lý cho nhà.
Em ngập ngừng:
- Cháu không biết cháu có phù hợp làm quản lý hay không, hiện tại cháu chỉ đam mê pha chế cocktails thôi ạ.
Ông ấy đằng hắng, chau mày:
- Em chắc chắn sẽ thích. Em sẽ suy nghĩ và trả lời mẹ sớm thôi.
Phần còn lại của buổi ăn trôi qua trong im lặng.
Trên đường về, ngồi sau tay lái, ông hỏi em bằng một giọng trầm lạ:
- Em có thể vì tôi mà thay đổi nghề bartender không?
Em trả lời nhẹ nhàng nhưng đầy cương quyết:
- Tại sao em phải thay đổi, em rất mê công việc này, em làm điều em thích, và người ta cũng thích điều em làm.
- Nếu em thay đổi vì tôi? Ông e dè hỏi tiếp.
- Sao em phải thay đổi công việc vì ông? Ông mắc cỡ khi có người yêu pha chế rượu như em à? Ông chưa có người yêu làm pha chế rượu trong bộ sưu tập của ông mà. Ông biết không, thượng đế tạo ra loài người và đặt tên cho muôn loài, thì dân bartender như em tạo ra các loại cocktail và đặt tên cho nó, em phải hãnh diện vì đều đó chứ! Em không đặc biệt hơn ông sao?
... Và em đã kể cho ông ấy nghe chuyện Vodka và tonic.

Ông ấy gằn giọng hỏi:

- Em muốn ám chỉ điều gì? Tôi không thể nào hiểu được ngôn ngữ dân bartender của em.
- Từ bao giờ ông không thể hiểu được ngôn ngữ của em? Em chỉ muốn nói ông và mọi người hãy cố gắng nhìn thấy vẻ đẹp và sự sâu sắc từ những điều tưởng chừng như hết sức tầm thường và đơn giản. Dù ông là nước hay là vodka, hãy làm cho cuộc sống tốt đẹp hơn, tuyệt vời hơn bằng chính bản chất trong veo của mình. Chỉ có thế thôi!
Em gần như hét lên những lời cuối cùng.
- Ông dừng xe lại ở đây giùm em.
Và em mở cửa xe, bước xuống. Ông ấy gằn giọng:
- Em phải suy nghĩ kỹ trước khi bước đi khỏi tôi! Chưa từng có ai dám làm như thế với tôi!
Em gượng cười:
- Ông CEO à, chưa có ai từng làm, thì bây giờ em làm. Em không thể ngồi chung với người không coi trọng nghề nghiệp của em.
- Em đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi. Em bước đi là sẽ không có đường quay trở lại - ông nghiến răng.
Và như thế em bước đi. Trên đôi chân trần của mình, quai giày sandal đứt, trời đổ mưa.
Chị nghĩ nghề Bartender của em có xứng đáng cho quai giày đứt và một lần dầm mưa không?

Ôi, những người trẻ, sao em lại tự mình đóng sập hết những cánh cửa trước mặt mình?
- Bây giờ em định làm gì? - chị dịu dàng vuốt tóc em.
- Chị biết không em sẽ tiếp tục nghiên cứu để thêm được rượu Việt mình vào cocktail, để dân mình có dấu ấn trên bản đồ cocktail của thế giới. Đầu tiên là rượu sim quê mình.
Chị nhìn vào mắt em lung linh hai đốm lửa đam mê. Lửa của đam mê khi người ta trẻ.

Khi người ta trẻ, người ta có thể yêu một người hay một điều gì đó hơn cả yêu bản thân mình.
Như là yêu những giấc mơ.

Và tôi hiểu ra khi người ta yêu một người, người ta sẽ yêu cả đến giấc mơ của người đó. Người ta muốn nói bằng thứ ngôn ngữ của người đó. Dù con đường đi đến trái tim không chỉ thông qua ngôn ngữ.

Cuối cùng tôi biết con đường của tình yêu là con đường của định mệnh.
Không có cách nào cho người ta trốn khỏi định mệnh của mình?
Tôi lẽo đẽo đi theo định mệnh của mình hàng đêm, khi vũ trường mở cửa, tôi ngồi trong một góc khuất sau quầy bar, lặng lẽ nhìn mắt em hắt ngọn lửa của riêng em lên những ly cocktails lóng lánh sắc màu. Khi vũ trường đóng cửa, tôi thần người ngồi sau tay lái chiếc BMW đời mới nhìn em phơi phới trên chiếc xe đạp Martin của em biến mất vào màn đêm.
Bình minh của tôi đến khi mặt trời lên. Bình minh của dân bartender như em đến khi mặt trời lặn. Và tôi sống bằng ánh bình minh của em.
Ngày đầu tiên của lớp bartender chuyên nghiệp mà em được mời thỉnh giảng, tôi bước vào lớp khi tất cả các chỗ ngồi đã kín người, và dãy người đứng phía sau đang nhấp nhô trầm trồ ngắm em làm phù thủy với các loại rượu và sắc màu mùi vị trên bục giảng, đôi mắt em đen rực rỡ như có ngọn lửa đang âm ỉ cháy. Tôi ước gì mình được chiếm trọn đôi mắt có lửa ấy cho riêng mình.

Phần trình diễn của em kết thúc, tràng vỗ tay như sóng trào vừa dịu xuống, em nhẹ nhàng chờ mọi người đặt câu hỏi.

- Nhiều người nói bartender, bản thân nó không phải là cuộc sống, mà chỉ nhằm để phục vụ cuộc sống. Không ai đi theo nghề bartender cả đời, bạn nghĩ sao?

Tôi hỏi vọng lên từ hàng người cuối cùng.

Không ngần ngại em trả lời ngay:

- Đúng là ít ai đi theo nghề bartender cả đời, nhưng những ngày đứng sau quầy bar, trong cái thế giới riêng của tôi, tôi đã cảm nhận cuộc sống, với tất cả mùi vị của nó, rõ ràng nhất, trọn vẹn và đầy đủ nhất. Thế giới đẹp hơn, ý nghĩa hơn trong mắt và trong tim dân bartender, những người không chỉ dám mơ mà pha chế ra được màu sắc và mùi vị giấc mơ của nhiều người khác.

Đợi tràng vỗ tay và tiếng xì xầm thán phục lắng xuống. Tôi bước lên phía trước:
- Và nếu có một người sẵn sàng vì yêu em mà yêu luôn cả nghề bartender của em, thì em có chấp nhận người ấy không? Em có cho người ấy một con đường quay về không?

Trong một phút, tất cả mọi người vụt biến mất, mặt đất bồng bềnh dưới chân tôi, thân hình nhỏ nhắn của em nằm gọn trong vòng tay của tôi, chỉ còn mùi hương sim rừng chín mọng ngọt ngào say đắm ./.

Ngo

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét