Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Sáu, 23 tháng 7, 2021

Truyền thuyết: Cuộc di cư vĩ đại của người Maya - Hương Thảo


Kim tự tháp của người Maya
Nền văn minh Maya là một nền văn minh cao độ xuất hiện trong rừng rậm nhiệt đới, vẫn còn được bao phủ bởi một bức màn bí ẩn cho đến ngày nay…
Sự tương đồng giữa nền văn minh Maya và nền văn minh Trung Hoa
<!>
Trong văn hóa truyền thống Trung Hoa, tục thờ trăng và cúng trăng đã có lịch sử từ lâu đời. Ở phía trên bên trái của bức tranh lụa về Lăng mộ Hán số 1 ở Mã Vương Đôi, có các họa tiết Hằng Nga đang bay lên cung trăng, một con cóc ngậm một đám mây trong miệng và một chú thỏ ngọc.


Một phần của bức tranh lụa hình chữ T trong Lăng mộ Hán số 1 ở Mã Vương Đôi

Tuy nhiên, tín ngưỡng sùng bái mặt trăng không chỉ xuất hiện trong văn hóa thần truyền của người Trung Hoa, mà trong văn hóa Maya cổ đại, chúng ta cũng có thể tìm thấy những ghi chép liên quan về sùng thượng nữ thần mặt trăng và thỏ ngọc.

Trong Bảo tàng Nghệ thuật Boston, có một chiếc bình đầy màu sắc từ thời kỳ văn hóa Maya, với hình ảnh của nữ thần mặt trăng và thỏ ngọc được khắc trên đó.


Nữ thần Mặt trăng và Thỏ Ngọc (Ảnh: Bảo tàng Nghệ thuật Boston)

Trong nền văn hóa Maya, các đồ vật bằng ngọc tương tự như ngọc khuê trong thời đại nhà Ân và nhà Thương cũng được tìm thấy. Ngoài ra, các học giả Liên Xô cũ cũng phát hiện ra rằng chữ viết của người Maya cũng giống như Hán tự, là một loại văn tự hiếm thấy trên thế giới kết hợp ý âm và ý hình; ở cả hai nền văn minh đều có truyền thuyết được ghi chép lại bằng cách khắc trên cột đá và khối đá.
Truyền thuyết từ nền văn minh Maya

Nền văn minh Maya là một nền văn minh cao độ xuất hiện trong rừng rậm nhiệt đới, vẫn còn được bao phủ bởi một bức màn bí ẩn cho đến ngày nay. Trong vài trăm năm trở lại đây, giới học thuật và khảo cổ học ngày càng thấy rõ rằng, trong khoảng từ 4 vạn đến 2 vạn năm trước, eo biển Bering đã trở thành một cây cầu trên biển do mực nước biển giảm và biển đóng băng; một số người châu Á đã di cư đến châu Mỹ qua con đường biển này và mở ra tiền thân của nền văn minh Maya. Vì vậy, văn hóa Maya và văn hóa Trung Quốc có sự tương đồng nhất định; ngoài ra cũng có ý kiến cho rằng người Maya và người Mông Cổ có mối quan hệ trực hệ.

Có lẽ tất cả những điều này thực tế đã phát sinh trước đây, chỉ là nó chưa có khoa học hiện đại khám phá.

Nhưng trong giới tu luyện, một người tu hành thông qua công năng của tự thân đã nhìn thấy một sự tình đã xảy ra trong thời kỳ băng hà viễn cổ. Những người không tin có thể coi nó như một câu chuyện cổ tích hoặc huyền thoại.

Trong một nền văn minh tiền sử, tại vùng phúc địa ngày nay của châu Á và khu vực phía bắc của Trung Á, có một nhóm người Mông Cổ có trình độ văn minh cao độ sinh sống. Trong thời kỳ văn minh đó, người Mông Cổ tiền sử có trí huệ cao, có thể di chuyển các vật thể bằng suy nghĩ hoặc ngao du giữa các hành tinh trong Thái dương hệ; Sự thông thạo lịch thiên văn của họ đã đạt đến trình độ phát triển rất cao.

Tuy nhiên, tại thời điểm này, vị Thần tạo hóa của chủng tộc này đã nhìn thấy rằng nền văn minh khi ấy đã đến lúc kết thúc. Nhưng vì những người Mông Cổ vào thời điểm này có lịch pháp và khoa kỹ hoàn bị; do đó, Thần liền điểm hóa cho một số người cao thượng về đạo đức của dân tộc này, giúp họ mang theo những người nhận thức được ly khai nơi này, và đi qua biển lớn đến một vùng đất khác lập gia viên. Chỉ cần xuôi theo dòng nước chảy dọc theo lục địa, liền tìm thấy một nơi cư trú ấm áp.

Và tại đây, nền văn minh huy hoàng và mỹ lệ một thời đã biến mất gần như vô ảnh vô tung dưới pháp lực của các vị Thần.
Cuộc di cư vĩ đại

Số ít những người có đạo đức cao thượng này đã đưa khoảng 20 vạn người, bao gồm người thân, bạn bè, cấp trên và bộ hạ mà họ biết, chiểu theo ý chỉ của Thần mà ly khai gia viên vạn tuổi! Có thể tưởng tượng được nỗi buồn và sự khốn khổ của họ. Nhưng bản năng sinh tồn của sinh mệnh đã khiến họ nhận thức sâu sắc rằng nơi đây rồi sẽ hoang tàn, muốn tồn tại thì tất phải rời đi. Vì vậy, họ đã giúp đỡ người già và trẻ em, và cùng nhau bắt đầu cuộc hành trình di cư trường cửu của bộ tộc!

Hơn 20 vạn người đã đi bộ về phía bắc dọc theo bờ biển. Trên đường đi, đoàn di cư có thể nói là đã trải qua ngàn nguy vạn hiểm. Trong cuộc di cư khó khăn, họ đã gặp phải nhiều địa hình giống như rừng nguyên sinh, những con thú khổng lồ, khủng long, và tất nhiên là một số bộ lạc dã man nguyên thủy khác. Một số người trong bộ tộc không chỉ trở thành miếng mồi ngon của những con vật to lớn, mà còn trở thành bữa ăn trưa trên đĩa của những bộ lạc man rợ.

Lúc này, tiền bạc và địa vị đã trở nên vô giá trị. Mọi người đều nhận thức sâu sắc rằng, bộ tộc chỉ có thể tồn tại bằng cách tương thân tương ái, yêu thương tương trợ nhau!
Bảo trì thiện lương và chính tín đối với Thần

Khi bộ tộc này chỉ còn lại khoảng một vạn người, vào một đêm giông bão, những đàn khủng long xuất hiện trong khu rừng rậm nơi họ qua đêm.

Một trong những thủ lĩnh thấy bộ tộc đã mệt mỏi lâu ngày không chống nổi quá nhiều quái thú, ông đã kiên quyết giương đuốc lên và chạy đến trước đám đông khủng long, định kéo khủng long về phía mình. Trong đám đông có mười mấy thanh niên cường tráng, khi thấy thủ lĩnh có thể xả thân vì bộ tộc, bọn họ đều xung phong đi theo giơ cao ngọn đuốc, đối đầu với hàng chục con khủng long. Cuối cùng, tất cả họ đều bị khủng long ăn thịt.

Khi nhìn thấy điều này, các thủ lĩnh còn lại nhanh chóng thúc giục bộ lạc tiến lên. Nước mắt lưng tròng, mọi người tiếp tục hành trình đi tìm gia viên mới trong một đêm giông bão …

Sau tất cả những khó khăn, chỉ còn lại hai ngàn người lảo đảo và rách rưới đến một bãi biển (nay là biển Bering). Tại đây, họ bất ngờ chạm trán với một nhóm dã nhân, và nhóm dã nhân đã bắt cả chục người lột da và ăn thịt. Lúc này một cô gái xinh đẹp bước ra đứng trước mặt thủ lĩnh và nói: Đêm qua, tôi nằm mơ thấy mình sẽ dùng nụ cười của mình để cứu người của chúng ta. Vì vậy, cô bước tới chỗ nhóm người man rợ này mà không hề sợ hãi, và với nụ cười hồn nhiên của mình, ra hiệu cho tên dã nhân thả những người đã bị bắt. Kết quả là những dã nhân đó đứng lặng như bị thôi miên, và chúng thực sự đã thả vài chục người. Về sau vị cô nương này đã trở thành anh hùng của cả bộ tộc!

Lúc này, biển Bering với sóng cao và nước sâu, căn bản không cách nào có thể qua được; trong đám đông có một số chán nản, một số thất lạc, một số vẫn đang nỗ lực tìm cách tiếp tục hành trình. Nhìn vào eo biển trước mắt, một số vị thủ lĩnh đã thảo luận rằng chỉ bằng cách cầu xin sự giúp đỡ của Thần, bộ lạc đang bị biển lớn ngăn lại mới có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn.

Kết quả là, toàn bộ bộ lạc bắt đầu đả tọa minh tưởng, dùng chân tâm kiền thành cầu xin Thần giúp cho họ hoàn thành nguyện vọng di cư sang Mỹ châu.

Gió lớn thổi suốt ba ngày ba đêm, họ vẫn bất động. Sau đó, trời đổ mưa lớn trong ba ngày và ba đêm, và một số người bắt đầu nghi hoặc Thần. Đột nhiên, trên không trung xuất hiện một trận sấm sét, có người đã bị sét đánh chết; thấy vậy, một số người bắt đầu run lên. Sau cơn sấm sét, một ngày mưa đá nữa lại ập xuống, và một số người đã chết trong trận mưa đá. Bằng cách này, bảy ngày bảy đêm tăm tối cuối cùng cũng trôi qua, ánh mặt trời rực rỡ cuối cùng cũng xuất lộ! Giống như một thế giới hoàn toàn mới, hy vọng đã ở trước mắt!

Có một người đã đến biển Bering để xem, thấy đá trồi lên và nước rẽ ra! Một vài người cố gắng xuống nước thăm dò, chỗ sâu nhất của nước chỉ vừa qua ngực, họ có thể bước qua được!

Cuối cùng, khoảng tám trăm người còn lại đã đi qua eo biển Bering bằng cách tương trợ lẫn nhau, và sống sót sau thảm họa lớn nhất trong cuộc đời của họ.

Sau khi gian nan vượt qua eo biển Bering, họ đến lục địa Châu Mỹ. Nhưng vào thời điểm này, lục địa Châu Mỹ gần như cằn cỗi, chỉ còn lưu lại một số di tích của nền văn minh trước đó. Sự xuất hiện thường xuyên của dã thú, thủy thổ bất phục, thiếu lương thực… tất cả đều là những âm ảnh khắc nghiệt trong trái tim của bộ tộc này.
Xây dựng lại nền văn minh và đoái hiện sứ mệnh

Những người đã trải qua bao nhiêu ma nạn giờ đây hiểu sâu sắc hai điều cần phải làm để tồn tại: đó là niềm tin kiên định vào Thần, và bảo trì một bản tính thuần chân.

Kể từ đó, họ trở nên rất thiện lương và hòa thuận, giữa người với người bao dung và thấu hiểu lẫn nhau. Bất cứ khi nào, bất cứ ở đâu và làm bất cứ việc gì, trước tiên họ đều nghĩ đến Thần và cách kính ngưỡng Thần!

Khi thực sự làm được điều này, họ phát hiện rằng trí huệ của họ dường như đã tốt hơn trước. Một thế hệ đã già, và một thế hệ khác bắt đầu kế thừa chí hướng của thế hệ trước, kiến lập gia viên và làm phong phú nền văn minh. Kinh qua hơn một chục thế hệ của bộ tộc, ảnh hưởng của họ đã lan rộng khắp Mỹ châu. Bởi họ cảm thấy rằng ở Trung Mỹ họ gần Thần nhất, nên có nhiều người tụ cư ở đây hơn. Ngay tại đây, họ đã khai sáng một nền văn minh Maya được hậu nhân ngưỡng mộ!


Tàn tích nền văn minh Maya

Trong thời kỳ đó, trình độ văn minh của họ rất cao, và đạo đức của họ cũng rất tốt. Vào lúc nền văn minh đang ở thời kỳ huy hoàng nhất, Thần đã hữu ý giúp họ sáng tạo ra dương lịch, và cũng minh xác nói rõ rằng, trong thời kỳ hiện tại của Địa cầu, sẽ có một kỳ canh tân và tịnh hóa, những người bất hảo sẽ bị đào thải, và phần còn lại sẽ tiến vào thời kỳ huy hoàng mới. Sau khi người Maya hoàn thành sứ mệnh của mình, dân tộc của họ đã bị Thần đào thải theo nhiều cách, và chỉ còn lại một bộ phận nhỏ trong số họ.

Năm 1526, một đoàn thám hiểm Tây Ban Nha đến bộ tộc Maya (người Maya lúc này không còn là người Maya thời tiền sử nữa, mà là người Maya còn lại sau khi bị đào thải, và trình độ kỹ thuật, văn hóa và văn minh của họ không thể sánh với người Maya thời tiền sử). Người Maya hiếu khách đã cử một vị thông dịch viên để kết nối với đoàn thám hiểm, kết quả là các nhà thám hiểm kinh hãi trước nền văn hóa Maya, họ đã thiêu hủy hết thảy điển tịch của người Maya. Kể từ đó, người Maya đã biến mất một cách bí ẩn khỏi tầm mắt của lịch sử. Thực ra đây cũng là một sự an bài bí mật, khi họ đã hoàn thành sứ mệnh “kết nối” với nền văn minh hiện đại thì nên biến mất. Họ không bị tuyệt chủng, có thể họ chỉ đi đến một nơi thâm sơn cùng cốc để tránh cho người hiện đại tìm thấy họ.

Ngày nay, khi mọi người thảo luận về những dự ngôn chính xác trong nền văn minh Maya, và ngạc nhiên trước những thành tựu rực rỡ của họ trong các phương diện thiên văn học, toán học, giải phẫu học, v.v.. thì câu chuyện về cuộc di cư vĩ đại của bộ tộc đã bị phủ bụi theo năm tháng mà không được người hiện đại biết đến, tin tưởng và lý giải.

Những người không tin vào tất cả những điều này có thể coi nó như một câu chuyện hoặc huyền thoại. Nhưng có lẽ, khi sinh mệnh trong gian nan, khi giống nòi đang đứng trước nguy cơ diệt vong, con người vẫn có thể bảo trì chính tín phát tự nội tâm vững như bàn thạch vào Thần Phật và thiện tâm đối với đồng loại, thì đó chính là sức mạnh cội nguồn để một dân tộc có thể tồn tại và sinh sôi – là nền tảng chân chính của sự sống còn!

Hương Thảo biên dịch

Bí ẩn lịch sử: Vì sao người Maya cổ có trình độ phát triển vượt cả thời hiện đại?

Trung Dung


Nền văn minh Maya đã lụi tàn nhưng từ những vết tích còn lại có thể thấy họ có trình độ phát triển văn hóa, nghệ thuật, thiên văn học, toán học, lịch pháp… cao đến mức đáng ngạc nhiên. Đặc biệt, điều khiến người hiện đại kinh ngạc nhất chính là những dự ngôn xa xưa của cư dân Maya về tương lai dường như rất chính xác, hiện vẫn đang được lưu truyền và chứng nghiệm cho tới ngày nay…

Một tấm bia đá của người Maya phát hiện ra trên đỉnh núi Queragua cho chúng ta biết những thông tin cách đây 90 triệu, thậm chí đến 400 triệu năm. Điều đó có nghĩa là cách đây 400 triệu năm, nền văn minh Maya đã tồn tại rồi. Nhưng 400 triệu năm trước Trái đất đang ở Đại Trung sinh, hoàn toàn không có dấu chân con người.

Người hiện nay cho rằng, văn hóa người Maya có liên quan đến người Mexico hiện nay. Thực tế nó hoàn toàn không có liên quan đến người Mexico. Người Mexico chỉ là người lai giữa người Tây Ban Nha và thổ dân. Còn văn hóa Maya là thuộc về thời kỳ văn minh lịch sử lần trước, còn gọi là văn minh tiền sử, nhân loại thời kỳ đó đã bị hủy diệt ở Mexico rồi, chỉ còn thiểu số người đã trốn đi. Thực ra, nền văn hóa Maya này có quan hệ trực tiếp với người Mông Cổ.
Tại sao nói văn hóa Maya có mối quan hệ đến người Mông Cổ?

Trong lịch sử của nền văn minh lần này, chạy trốn bức hại và di cư lớn thì có người Do Thái, được Moses dẫn ra khỏi Ai Cập đến Trung Đông định cư. Rất nhiều tín đồ Thanh giáo trốn tránh cuộc bức hại ở châu Âu mà đã chạy đến Bắc Mỹ. Trong thời kỳ lịch sử lâu dài, trên lục địa châu Á đã xảy ra những sự kiện kinh thiên động địa sau:

Ở thời kỳ rất xa xưa, trên lục địa châu Mỹ, khi hình thành lục địa này thì có các di vật văn minh tồn tại trên các tinh cầu khác. Bản thân nền văn minh trên lục địa châu Mỹ này cũng trải qua nhiều lần thay thế nhau. Ngày nay, tra cứu từ trang Wikipedia, chúng ta cũng có thể tìm thấy được một số vết tích:

“Trong thời kỳ Băng hà gần đây nhất thì mực nước biển đã thấp đủ để cho con người và các động vật khác di cư từ châu Á sang Bắc Mỹ bằng cách đi bộ dọc theo cái mà ngày nay người ta gọi là eo biển Bering, nằm ở phía bắc của biển này. Người ta gọi nó một cách chung nhất là “cầu đất liền Bering” và người ta cũng tin rằng đây chính là lối đi đầu tiên của loài người vào châu Mỹ“.

Đây là những điều mà con người thông qua các biện pháp khoa học biết được. Nhưng cũng theo khoa học hiện đại thì ở thời kỳ Băng hà dường như hoàn toàn không có con người. Hơn nữa cứ cho rằng thời đó có con người đi nữa thì để có thể vượt qua môi trường giá lạnh và khắc nghiệt như thế, hẳn họ phải có trình độ văn minh rất cao, nếu vậy thì họ còn đi săn để làm gì? Giống như con người hiện đại sống trong các thành phố thì ai còn muốn đi săn nữa? Mặc dù thuyết đi săn này còn nhiều điều nghi vấn, nhưng vì nguyên cớ gì khiến những người có trình độ văn minh cao như thế này phải di cư số lượng lớn đến châu Mỹ và sáng tạo ra nền văn minh huy hoàng như thế, đồng thời để lại một loạt các ẩn đố để cho người hiện nay chờ phá giải, để suy nghĩ về lịch sử ngày nay? Rất nhiều nghi vấn đặt ra chưa có lời giải đáp. Tuy nhiên, thông qua công năng túc mệnh thông của một người tu luyện có thành tựu, thì tình hình thời đó như sau.

Nói về thời kỳ Băng hà, thực ra khái niệm này không phải giống như chúng ta vẫn tưởng tượng về một thời kỳ vô cùng giá lạnh, băng tuyết mù trời, không có sức sống, nó hoàn toàn không phải như thế.

Ở trong lòng châu Á hiện nay, khu vực phía bắc Trung Á khi đó văn minh nhân loại phát triển cao độ. Bởi vì đối với các khu vực khác nhau, các vị Thần sẽ căn cứ vào các nhân tố và diện mạo núi sông ở từng nơi mà tạo ra nhân chủng khác nhau sao cho phù hợp. Vùng giữa châu Á này thuộc phạm vi nhân chủng Mông Cổ. Khi đó nền văn minh đã phát triển đến giai đoạn vô cùng cao. Họ đã có thể du hành đến các hành tinh trong hệ mặt trời, dựa vào ý niệm di chuyển vật thể. Về thiên văn cũng rất xuất sắc, lịch pháp vô cùng hoàn hảo.

Lúc này Thần cũng thấy nền văn minh lần này của họ cần kết thúc. Do họ đã có lịch pháp và kỹ thuật khá hoàn thiện nên Thần có ý điểm hóa những người có đạo đức cao thượng, để họ đem những người mà họ quen biết rời khỏi nơi này, đi đến bờ bên kia của biển, men theo nguồn nước lục địa đến vùng ấm áp định cư. Còn vùng đất văn minh vô cùng hoa lệ, vô cùng huy hoàng này, dưới Pháp lực của Thần, trong chớp mắt đã biến mất tuyệt vô tông ảnh.


Những người có đạo đức cao thượng đó lần lượt dẫn theo khoảng 200.000 người gồm bạn bè thân thích, cấp trên, cấp dưới… theo ý chỉ của Thần rời khỏi quê nhà mà tổ tiên họ đã vất vả gây dựng hàng vạn năm. Nỗi lòng buồn rầu đau khổ đó khó mà diễn tả hết. Nhưng bản năng sinh tồn của sinh mệnh khiến họ ý thức được sâu sắc rằng, ở đây đã là đống đổ nát, nếu muốn sống sót thì ắt phải rời khỏi nơi này. Thế là họ dắt díu nhau lên con đường trường chinh của cuộc đại di cư chủng tộc.

Tiền bạc và địa vị lúc này đã trở thành không quan trọng nữa. Bởi vì trong quá trình di cư, những thứ này chẳng thể dùng được, chỉ còn dựa vào yêu thương lẫn nhau mới giúp ích cho sự tồn vong của chủng tộc. Bởi vì khu vực Bắc Á hiện nay khi đó đều là núi rừng rậm rạp, dã thú rất nhiều, đều là những dã thú khổng lồ, như loài khủng long vậy. Hơn nữa do trình độ phát triển văn minh khác nhau nên ở đó còn có các bộ lạc mông muội và dã man.

Đoàn người nườm nượp men theo bờ biển lên phía bắc, dọc đường đã trải qua bao gian nan nguy hiểm. Lúc thì động vật khổng lồ đến ăn thịt họ, lúc thì tộc người dã man đến ăn thịt họ. Hơn nữa họ không quen thủy thổ, hoàn toàn không dự tính trước được những tai nạn giáng xuống, số người của họ cứ dần dần ít đi.

Khi bộ tộc còn lại khoảng 10.000 người, vào một đêm mưa gió, những bầy khủng long xuất hiện ở khu rừng rậm rạp mênh mông. Một trong những người thủ lĩnh thấy mọi người đều trải qua mệt nhọc kéo dài, hoàn toàn không còn cách nào để kháng cự với cuộc tấn công của nhiều khủng long như thế này nữa. Thế là ông đứng lên cầm bó đuốc chạy qua trước mặt bầy khủng long, ý đồ dẫn chúng đuổi theo ông. Hơn chục chàng trai dũng mãnh thấy ông bỏ mình vì bộ tộc nên cũng dũng cảm cầm đuốc chạy cùng ông, dẫn theo mấy chục con khủng long đuổi theo họ. Cuối cùng họ lần lượt bị khủng long ăn thịt.

Mấy vị thủ lĩnh còn lại thấy vậy vội vàng giục bộ tộc lên đường. Họ vừa đi vừa khóc trong đêm mưa gió, lại tiếp tục con đường trường chinh dài dằng dặc tìm quê hương mới…

Một lần ở bên bờ biển Bering hiện nay, họ gặp phải một bầy người dã man. Lúc này đội ngũ của họ chỉ còn lại khoảng 2.000 người. Bầy người dã man đó bắt mấy chục người chuẩn bị ăn thịt. May thay lúc này có một cô gái xinh đẹp và can đảm trong đoàn bước ra nói với thủ lĩnh: “Hôm qua con mộng thấy con phải dùng nụ cười để giải cứu người bộ tộc mình”.

Thế là cô không hề sợ hãi chạy đến nơi bầy người dã man, dùng nụ cười thuần thiện của mình để thuyết phục và tỏ ý với người dã man hãy thả những người họ đã bắt ra. Kết quả là những người dã man như bị hút hồn, đã thả mấy chục người đó… cuối cùng cô gái này trở thành anh hùng của bộ tộc.
Chỉ có sự kính tín Thần linh và tình yêu thương mới có thể giúp con người vượt qua kiếp nạn

Lúc này, biển Bering sóng cao nước sâu không thể nào đi qua được. Nhìn tộc người bị biển ngăn chặn, mấy vị thủ lĩnh bàn bạc, chỉ có Thần giúp mới có thể vượt qua được kiếp nạn này. Thế là toàn bộ bộ tộc bắt đầu tọa thiền, dùng cái tâm thành kính nhất cầu khẩn Thần để họ có thể vượt qua biển. Khi ấy bỗng chốc gió lớn nổi lên 3 ngày 3 đêm, nhưng họ vẫn không dao động. Sau đó lại mưa lớn 3 ngày 3 đêm, đã có người hoài nghi Thần. Lúc này sấm sét xuất hiện. Có người bị sét đánh chết. Có người thấy tình hình như thế này lại dao động. Sau đó trời đổ mưa đá, có người bị mưa đá rơi chết.

Khi 7 ngày 7 đêm đen kịt không thấy mặt trời qua đi thì cuối cùng ánh nắng rực rỡ đã xuất hiện. Không biết ai đó đến bờ biển Bering xem, quả là có cảm giác như: “Con đê đứt đoạn ngàn thước, nước rút đá lộ nhấp nhô”. Một số người thử lội xuống nước, nơi nước sâu nhất ngập đến ngực, có thể đi qua được. Thế là những người còn lại (còn khoảng 800 người) dìu dắt nhau đi qua eo biển Bering, vượt qua kiếp số lớn nhất trong cuộc đời họ. Tuy đã qua eo biển Bering rồi, đến được lục địa châu Mỹ rồi, nhưng nền văn minh khi đó ở lục địa châu Mỹ ngoài một số di tích còn lưu lại thì dường như là một vùng hoang dã. Dã thú thường xuất hiện, không hợp thủy thổ, thiếu thực phẩm… tất cả đều là mối lo lắng trong lòng của bộ tộc tiền sử này.

Những người đã trải qua bao ma nạn như thế này, lúc này họ đã hiểu sâu sắc rằng để tiếp tục sinh tồn được cần làm được 2 điểm: Tuyệt đối tín Thần và giữ được bản tính thiện lương, thuần chân. Đây là điều quan trọng biết bao.

Từ đó họ đã trở nên rất thiện lương và hòa mục. Bất kể lúc nào, ở đâu, làm bất kể việc gì thì đầu tiên là nghĩ đến Thần, nghĩ đến kính Thần như thế nào. Giữa người với người sống với nhau cũng ngày càng hòa hợp. Khi họ thực sự làm được những việc này, họ phát hiện ra trí tuệ của họ đã lớn lên rất nhiều so với trước đây. Một thế hệ cuối cùng đã già đi, một thế hệ khác lại bắt đầu kế thừa chí hướng của thế hệ trước, xây dựng quê hương, làm phong phú nền văn minh. Do chủng tộc sinh sôi nảy nở, dần dần trải qua mấy chục đời, bóng dáng của họ đã rải rác khắp châu Mỹ. Ở vùng lục địa Trung Mỹ họ cảm thấy gần với Thần nhất nên đã tập trung ở đó nhiều hơn. Ở đây họ đã khai sáng ra nền văn minh Maya khiến người hiện đại đời sau phải trầm trồ kinh ngạc.


Do trình độ văn minh lúc đó của họ rất cao, đạo đức cũng rất tốt, vào lúc huy hoàng nhất, Thần đã có ý để cho họ sáng tạo ra lịch mặt trời (dương lịch), đồng thời có dự ngôn nói rõ về thời kỳ hiện nay của trái đất, sẽ có một thời kỳ tịnh hóa canh tân, người không tốt sẽ bị đào thải, người tốt còn lại sẽ tiến vào thời kỳ huy hoàng mới, và còn để họ tính toán chính xác ra ngày tháng cụ thể. Đồng thời cũng để cho người hiện đại – vốn đã quá mê tín vào khoa học hiện đại và thuyết Tiến hóa, những chứng cứ vật thực và ghi chép văn hiến, để con người đứng trước nền văn minh rất cao đã từng tồn tại này mà phản tỉnh suy nghĩ lại về lý luận của mình và những gì mình đã làm.

Sau này, người Maya của lần văn minh này đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của họ, rồi sau đó họ bị Thần dùng các phương thức khác nhau đào thải, chỉ còn lại một bộ phận rất ít.

Mãi cho tới năm 1526, một đoàn thám hiểm Tây Ban Nha đã tìm đến bộ lạc Maya (người Maya lúc đó đã không còn là người Maya tiền sử nữa mà là những người Maya còn sót lại sau khi bị đào thải, trình độ kỹ thuật, văn hóa, văn minh của họ đều không thể sánh được với người Maya tiền sử). Người Maya khi ấy rất hiếu khách, họ phái một người thông dịch đứng ra kết nối, kết quả là các nhà thám hiểm này bị văn hóa Maya làm cho kinh sợ, đã đốt hết tất cả các điển tịch của người Maya. Từ đó người Maya đã mất đi sự thần bí trong cái nhìn của lịch sử. Thực ra sứ mệnh của họ là ‘nối tiếp’ với văn minh hiện đại, sau khi đã hoàn thành rồi thì cũng là cần đào thải, thì phải xuống dưới lòng đất hoặc núi sâu nào đó, không để người hiện đại tìm được họ nữa.

Ngày nay, khi nghĩ đến những dự ngôn chính xác của người Maya, chúng ta vẫn không khỏi kinh ngạc về những thành tựu huy hoàng của họ trên các phương diện như: thiên văn, toán học, giải phẫu, cũng không thể không đề cập đến quá trình di cư chủng tộc đầy ly kỳ của họ, một lộ trình đã phủ đầy phong trần của tuế nguyệt.

Nhìn lại ngày nay, đạo đức của nhân loại lần này đã băng hoại toàn diện, môi trường thiên nhiên bị tàn phá thảm hại chưa từng có. Trong lịch sử, mỗi lần gặp phải tình trạng như thế này thì chính là lúc những người có đạo đức rất xấu phải chịu nhận sự đào thải. Thế nên nếu muốn tiếp tục tồn tại và phát triển ở trên trái đất này thì cần phải tín Thần, kính Thần, quan tâm yêu thương lẫn nhau chứ không được lãnh đạm thờ ơ, lại càng không được hùa theo thế thời hỗn độn mà trượt theo băng hoại và ‘giậu đổ bìm leo’.

Nhân loại có thể vượt qua số kiếp này hay không thì phải xem con người đối xử với Thần như thế nào, đối xử với đồng loại như thế nào, đối xử với thiên nhiên và vạn sự vạn vật như thế nào… Tất cả đều phụ thuộc vào thái độ và sự lựa chọn của mỗi cá nhân.

Trung Dung biên dịch


Những tiên đoán về vũ trụ của người Maya khiến các nhà khoa học sửng sốt

Nam Minh


Từ xa xưa người Maya đã sở hữu kiến thức vũ trụ đáng kinh ngạc

Nền văn minh Maya chứa đầy sự thần bí và trí tuệ mà con người ngày nay không thể tưởng tượng nổi. Phương thức tư duy trừu tượng ở trình độ cao, tri thức thiên văn phong phú, thâm sâu cùng với hệ thống lịch pháp phức tạp, hoàn thiện, chuẩn xác của nó khiến cho các nhà khoa học ngày nay phải kinh ngạc và thán phục.

Người Maya cổ đại từng nói: “Vào ngày 21 tháng 12 năm 2012, mặt trời sẽ mọc lên từ kẽ nứt đen tối trong vũ trụ”, họ gọi kẽ nứt đen tối này là “mẹ của vũ trụ”. Kẽ nứt đen tối này kỳ thực chính là lỗ đen siêu cấp nằm ở trung tâm của hệ ngân hà. Đến năm 2005, bằng các luận chứng khoa học, các nhà khoa học hiện đại đã phát hiện ra rằng tất cả hành tinh trong hệ ngân hà đều được sinh ra từ khu vực cao năng lượng của lỗ đen siêu cấp nằm ở trung tâm của dải ngân hà này, điều này hoàn toàn trùng khớp với cách gọi “mẹ vũ trụ” của người Maya.


Hình ảnh một hố đen siêu cấp nằm ở trung tâm hệ ngân hà

Người Maya cổ đã tính toán một cách tỉ mỉ chu kỳ lịch của họ, họ lấy ngày đông chí của tháng 12 năm 2012 là ngày mở đầu cho một thời đại tiếp theo. Vào ngày này, trái đất, mặt trời và lỗ đen trong hệ ngân hà nằm trên một trục đường thẳng, đây là một hiện tượng thiên văn hiếm thấy mà 25.800 năm mới xuất hiện một lần.

Lịch của người Maya cổ được xây dựng dựa trên quy luật vận hành các “mùa của hệ ngân hà”, họ phân chia lịch sử nhân loại từ xưa đến nay thành tổng cộng năm kỷ mặt trời. Theo ghi chép trong lịch pháp Maya: nhân loại trong thời kỳ tiền sử đã từng bị hủy diệt bốn lần, bốn kỷ mặt trời trước đây đã kết thúc vào thời kỳ tiền sử, và bắt đầu từ Kỷ mặt trời thứ năm. Trong mùa ngân hà, hệ mặt trời trong đó có trái đất của chúng ta đang đi qua một chùm tia vũ trụ phát ra từ trung tâm của hệ ngân hà. Người Maya cho rằng sau khi hệ mặt trời đi ra khỏi tia vũ trụ của hệ ngân hà, nó sẽ bước vào một chu kỳ hoàn toàn mới “đồng hóa các thiên hà”.


Lịch pháp của người Maya vô cùng thâm ảo

Kể từ khi kính viễn vọng Hubble và các kính viễn vọng kích thước lớn khác được đưa lên vũ trụ, cùng với việc xây dựng một loạt các kính thiên văn vô tuyến, nhân loại đã và đang chứng kiến vũ trụ đang trải qua một sự thay đổi chưa từng có. Sự tăng tốc giãn nở của vũ trụ, sự bùng phát của rất nhiều các tia gammar và các siêu tân tinh, sự va chạm dữ dội và trùng tổ của rất nhiều thiên hà và nhóm thiên hà, sự “cải lão hoàn đồng” của các thiên hà cổ xưa, sự xuất sinh và diệt vong của rất nhiều hành tinh, thiên thể, đang diễn ra ở gần như mọi góc cạnh của đại khung vũ trụ.

Tháng 12 năm 2004, sao Nhân Mã trong hệ ngân hà đã xảy ra một vụ nổ mãnh liệt, trong vòng 0,1 giây nó đã giải phóng tổng số năng lượng tương đương với năng lượng mà tặt trời phóng ra trong 100.000 năm.

Vào tháng 01 năm 2005, các nhà khoa học đã phát hiện ra một sự kiện lớn nhất từ trước đến nay trong nhóm thiên hà MS0735+7421. Lỗ đen ở trung tâm thiên hà này đã nuốt chửng một lượng vật chất tương đương với 300 triệu mặt trời. Vụ nổ đã tạo ra hai khoảng trống lớn với đường kính 600.000 năm ánh sáng.

Năm 2005, các nhà thiên văn học đã phát hiện một thiên hà rộng lớn mới chào đời cách trái đất khoảng gần 1 tỷ năm ánh sáng, nó to gấp 8 lần hệ ngân hà.


“Đài thiên văn” tại Chichen Itza, rất có thể từ đây các nhà thiên văn cổ đại đã theo dõi chuyển động của các ngôi sao.

Tháng 10 năm 2006, trong một thiên hà ở gần góc của hệ Ngân Hà đã diễn ra một cảnh tượng ngoạn mục “sự va chạm lớn của hai thiên hà”. Khi hai thiên hà va chạm nhau, đã có 1 tỷ hành tinh mới liên tục ra đời.

Tháng 01 năm 2007, các nhà thiên văn quan sát thấy tại lỗ đen ở trung tâm của hệ Ngân Hà đã xảy ra một vụ nổ dữ dội. Vụ nổ này sáng gấp 1.000 lần so với bất cứ vụ nổ nào mà họ quan sát được, thời gian sáng cũng kéo dài gấp 1.000 lần.

Tháng 06 năm 2010, một vụ nổ tia gamma mạnh mẽ chưa từng thấy cách Trái đất 5 tỷ năm ánh sáng khiến cho thiết bị đo Swift của NASA bị bão hòa. Năm 2010, các nhà thiên văn phát hiện xung quanh một thiên hà cổ xưa xuất hiện những vòng tia tử ngoại rất đẹp, có cái lớn đến mức đủ bao quanh mấy hệ Ngân Hà, trong đó có rất nhiều hành tinh mới, có nghĩa là những thiên hà cổ xưa này đã được “cải lão hoàn đồng”.


Từ rất lâu người Maya đã có những dự đoán về những thiên hà “cải lão hoàn đồng”

Tháng 12 năm 2010, các nhà thiên văn phát hiện một quần thể rất lớn các thiên hà trẻ đang trải qua thời kỳ “sơ sinh”, quy mô và tốc độ sản sinh ra hành tinh mới của chúng khiến người ta kinh ngạc.

Tháng 06 năm 2011, các nhà thiên văn học phát hiện trong bốn thiên hà tử vong cách chúng ta 4.000 năm ánh sáng xuất hiện những hằng tinh và nhóm hằng tinh mới sinh, những thiên hà “tử vong” này lại bừng bừng sinh cơ.

Tháng 09 năm 2011, các nhà thiên văn học đã phát hiện bảy siêu tân tinh ở trong cùng một thiên hà mà các nhà khoa học cho là chưa từng có trong lịch sử.

Tháng 03 năm 2012, người ta đã phát hiện trong kết cấu hình đĩa của hệ ngân hà của chúng ta có 5.000 khí bào vũ trụ, dấu hiệu cho thấy sắp có hằng tinh mới ra đời.

Tháng 08 năm 2012, các nhà thiên văn học phát hiện tại thiên hà trung tâm của nhóm thiên hà Phượng Hoàng cách trái đất 5,7 tỷ năm ánh sáng đang hình thành những hành tinh mới với tốc độ 740 hành tinh mỗi năm, những kết quả quan sát trước đó cho thấy thiên hà này mỗi năm chỉ hình thành 150 hành tinh mới.


Vũ trụ đang có những thay đổi mãnh liệt, sự thay đổi đó liệu có ảnh hưởng đến Trái Đất?

Các nhà thiên văn học cho rằng vũ trụ đang diễn ra sự thay đổi kinh thiên động địa trên một phạm vi rộng lớn, vũ trụ đang trải qua quá trình đổi mới và trùng tổ chưa từng có từ trước đến nay. Qua đó ta có thể thấy được rằng người Maya là những bậc thầy trong ngành thiên văn học. Tuy nhiên, bằng cách nào họ có thể có được những kiến thức thiên văn học phong phú và thâm sâu như vậy cho đến nay vẫn là một ẩn đố với các nhà khoa học.

Nam Minh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét