Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Ba, 27 tháng 10, 2020

THÌ THẦM - Đông hương Tôn nữ

Hưng xuống nhà xin ba mẹ cho Thì Thầm đi chơi với anh . Tối Noel,Thân mướn một gian phòng tiếp tân trong một khách sạn thật sang để mở bal, mời bạn bè rất đông đến dự để từ giã cuộc đời độc thân của mình vì tuần sau anh cưới vợ . Thân người bạn đồng khóa với Hưng, gia đình có tiếng tăm trong giới thương mãi, và Thân cũng là bạn của Hưng và Huệ, người bạn gái của Hưng mà Hưng xem như một người chị và cũng là chị của Thì Thầm. Hưng đang học khoá sinh viên sĩ quan Võ Bị Đà Lạt . Lúc đầu mẹ Thì Thầm không muốn lắm vì bà nghĩ con gái mình mới vừa mười sáu tuổi, đi bal với bạn trai có sớm quá không ? nhưng vì mẹ Thì Thầm rất thương Hưng, và được ba của Thì Thầm cho phép, lại có anh chị của Thì Thầm cùng đi nên mẹ Thì Thầm bằng lòng .
<!>
Anh Ngân của Thì Thầm là Trung tướng nhảy dù, chị Huệ của Thì Thầm là thư ký riêng của Ngân . Hưng quen với gia đình Thì Thầm qua chị Huệ, và Hưng chừ cũng rất được gia đình Thì Thầm mến chuộng vì lẽ thứ nhất là Hưng mồ côi; thứ nhì là Hưng không còn gia đình vì ba mẹ anh là con một, mà ba mẹ anh cũng chỉ có mỗi mình anh . Chị Huệ gặp Hưng trong một buổi tiệc trà nhà bạn chung hai người, chị rất mến Hưng vì anh thật thà, hiền hậu, chị mời Hưng về nhà chơi cho biết và từ đó Hưng như là người con thứ tư của gia đình Thì Thầm .
Đã mấy năm qua, lúc Hưng đến nhà chơi, Thì Thầm mới có mười ba tuổi, còn mặc quần yếm, bú ngón tay khi gặp ai, mắc cỡ .
Anh Ngân thì quá nghiêm nghị vì chức phận anh, chị Huệ cũng vậy cho nên ở nhà, Thì Thầm rất buồn vì không có ai để tâm tình . Gặp Hưng không có anh em Hưng rất thương Thì Thầm , Hưng luôn chìu chuộng Thì Thầm như đứa em gái, luôn quà cáp, bánh kẹo nên mỗi lần Hưng đến chơi, Thì Thầm rất vui mừng , Cô cứ lẽo đẽo theo Hưng như hình với bóng; hay nhõng nhẽo vòi anh đủ thứ.Thì Thầm hay thích ăn khế ngọt, trong vườn nhà có cây khế ngọt thật ngon, mỗi lần Thì Thầm vẫn đòi Hưng đồn đồn mình lên vai cho hái ....
Hưng rất đẹp trai, rất tốt với bạn bè và thích làm thơ . Thơ Hưng vẫn hay được đăng trong báo Tuổi Trẻ của Huế .
Mấy năm trời trôi qua, anh vẫn độc thân, gia đình Thì Thầm hỏi tại sao anh chưa nghĩ đến chuyện lập gia đình anh chỉ cười không đáp , trong lúc biết bao nhiêu bạn gái của chị Huệ mê anh , nhưng Hưng vẫn giã lơ .
Mỗi khi Hưng đến nhà chơi , Thì Thầm chạy ra đón, nhảy lên tay anh cho Hưng đón vào lòng; xong lí lắc nắm tay anh lôi vào nhà, miệng tía lia đủ chuyện nào lớp, nào trường nào giận hờn bạn bè, điểm tốt điểm xấu ...luôn cà tài phá trêu thầy cô của Thì Thầm nữa .
Nhưng hôm đó, khi Thì Thầm thấy Hưng đến, cô chạy ra nắm tay anh, bỗng dưng cả Hưng và Thì Thầm vội giựt tay nhau ra ngay vì cả hai cùng cảm giác bị điện giật .
Thì Thầm ngước mắt nhìn Hưng, hỏi ngầm, Hưng chỉ mỉm cười không trả lời, tuy trong thâm tâm anh, Hưng biết chuyện gì đã xảy ra . Anh biết tình cảm anh vừa thay đổi .
Anh không còn nhìn Thì Thầm như một cô bé mười ba nữa, vì Thì Thầm đã mười sáu, chủ nhật tuần rồi anh đã đến mừng sinh nhật Thì Thầm, anh mua tặng cho Thì Thầm một chiếc nhẫn bằng bạc có nhận hạt ngọc trai . Thì Thầm đeo ngay vào ngón áp út bên tay mặt, bỗng nhiên không hiểu sao, Hưng biểu Thì Thầm tháo nhẫn ra đưa cho anh, anh cầm nhẫn, nói Thì Thầm đưa anh bàn tay trái, và anh đeo vào cho Thì Thầm ở ngón áp út với tất cả tình thân dưới mắt hiểu ngầm của chị Huệ và mẹ Thì Thầm .
Từ ngày đó, Thì Thầm cũng thấy mình đổi khác, những khi cô ngồi một mình trong phòng Thì Thầm không hiểu tại sao cô thấy bâng khuâng và cô nghĩ đến Hưng thật nhiều .
Thì Thầm không còn dám nhảy trên tay Hưng như ngày xưa khi anh đến nhà, mà cô cũng không dám vòi Hưng đồn đồn trên vai đi hái khế ngọt nữa, mỗi lần Hưng đến chơi, Thì Thầm trốn ở trong phòng, hay nếu không trốn vào phòng được thì Thì Thầm cúi chào Hưng, xong cô biến mất ra vuờn
Nhiều khi Hưng ra vườn tìm Thì Thầm, thấy Thì Thầm ngồi trên ghế cạnh góc hòn non bộ, anh đi lại gần, nhìn trước nhìn sau không thấy ai, anh bạo dạn nắm tay Thì Thầm, cô không ngửng nhìn anh mà chỉ gục mắt xuống không nói năng gì cả, Hưng cầm tay Thì Thầm đặt trong tay anh :
_Em !
Vừa nghe tiếng em, Thì Thầm rụt tay lại và chạy mất vào nhà
Thì Thầm bắt đầu thử làm thơ, và cô không ngờ trong những con chữ Thì Thầm đã gửi gấm một tình cảm chưa thành tên và cho ai, cô còn lờ mờ về hình dáng người trong thơ cô .Rồi mỗi ngày trôi qua, hình dạng Hưng bắt đầu hiện rõ, một hôm Thì Thầm kể chuyện này cho Nguyệt, bạn thân Thì Thầm, Nguyệt ôm vai Thì Thầm, thì thầm vào tai :
- CChết rồi mi ơi ! mi đang yêu đó ! mà ai đã được người đẹp phong vương rứa ?
- Tau còn ai ngoài anh Hưng để nghĩ đến nữa hả khỉ mắc gió !
-Thôi nàng ơi ! mi yêu chàng ta rồi, mà chàng ta đối với mi ra răng hử khỉ mắc phong ?
- Tau không biết nữa, có lẽ anh cũng mến tau nhiều hơn ngày xưa, rồi Thì Thầm đưa tay khoe chiếc nhẫn Hưng tặng cô, kể cho Nguyệt nghe anh đòi đeo nhẫn vào ngón này và chuyện Hưng cầm tay cô .
- Ngu ơi là ngu khỉ mắc phong, anh Hưng cũng yêu mi đó, mười sáu tuổi mà mi ăn chi để ngu không thấy chi cả rứa khỉ mắc phong ?
Thì Thầm không trả lời bạn, cô nhìn bàn tay Hưng đã cầm, nói nhỏ trong lòng :
-Hình như em cũng đang nhớ anh Hưng ơi !
Hưng vẫn đến nhà Thì Thầm như lệ thường, bây giờ thì Thì Thầm đã dạn hơn, cô ngồi nán lại sau bửa cơm nhìn Hưng và anh chị mình nói chuyện nhiều lúc hình như anh Ngân vờ xin đi nghỉ trưa, rồi đến lượt chị Huệ cũng đứng dậy nói chị có chuyện phải làm, như muốn để tự do cho Hưng nói chuyện với Thì Thầm .
Hưng rủ Thì Thầm ra vườn chơi hay đi dạo với anh một lúc vì nhà Thì Thầm ở gần trường đại học sư phạm, và con đường thật đẹp, đất đỏ, hai bên đường những cây khuynh diệp cao trưa trời nắng , gíó lay những đám lá khuynh diệp rì rào rất thơ mộng, Thì Thầm chỉ có đợi những giờ phút được đi riêng với Hưng , cô bằng lòng để Hưng nắm tay mình khi trên đường chỉ có hai người .Tình yêu đến không cần lời chỉ nhìn Hưng và Thì Thầm, gia đình biết ngay là cô cậu thương nhau ; và gia đình Thì Thầm cũng đồng ý cho Hưng yêu Thì Thầm.
Được phép đi chơi với Hưng, Thì Thầm vui lắm, cô nhờ chị Huệ trang điểm cho cô, thoa phớt chút phấn hồng lên má, kẽ đen đôi mắt mình cho to ra,Thì Thầm có đôi mắt rất đẹp, Hưng công nhận là lần đầu tiên Hưng đến nhà chơi, dù lúc đó Thì Thầm mới có mười ba tuổi, Hưng đã sửng sốt trước đôi mắt thật to và có cái gì thật lưu luyến khi Thì Thầm nhìn ai, Hưng đã bị thu hút bởi cặp mắt này từ lâu .
Thì Thầm hỏi ý Hưng muốn cô mặc đồ đầm hay áo dài, Hưng trả lời anh muốn Thì Thầm mặc áo dài, Thì Thầm gọi anh vào phòng, mở tủ áo cho anh chọn, Hưng chấm chiếc áo vàng màu vua, làm cho khuôn mặt Thì thầm nỗi bật lên dưới ánh đèn ,Hưng ngẩn ngơ khi Thì Thầm bước ra, anh thật ngạc nhiên: Thì Thầm đẹp một cách liêu trai ; cái đẹp Thì Thầm có chút gì hư ảo không tả được .
Anh rất hãnh diện đưa Thì Thầm đi bal này .
Lúc đến chỗ, anh đưa Thì Thầm vào cửa, nghe những tiếng huýt gió sau lưng, Thì Thầm biết người ta ngưỡng mộ cô Thì Thầm quýnh chân, càng níu tay Hưng chặt thêm .Trong bửa tiệc, bạn bè Hưng và Thân chạy đến :
- Bồ toa đó hả Hưng ?
- Em moa đó
Thật giã ?
- Thật mà hỏi cô ấy xem . Bạn Hưng xoay qua Thì Thầm đợi câu trả lời, chỉ có chữ dạ nhỏ lí nhí trong miệng, rồi ngồi yên. Tuy chơi rất thân với Hưng, nhưng Thân cũng không hề biết rõ gia đình Hưn, cũng ngỡ Thì Thầm là em gái Hưng thật nên không hỏi tới .Sau bửa tiệc là bắt đầu bal .
Bạn Hưng đem sổ bal đến xin ghi tên với Thì Thầm những bản nhảy,Thì Thầm nói mình không biết nhảy, người nào cũng nói :
- Không sao cả, anh sẽ dạy em nhày !
sổ xin bản nhảy với Thì Thầm đầy gần hết trang. Hưng nhìn lại số bản nhạc của giàn nhạc sẽ chơi, chỉ còn mỗi một bản chót, anh giành viết tên anh vào liền, sợ sẽ mất chỗ .
Giàn nhạc trổi lên, mọi người đứng lên ra sàn nhảy, bạn Hưng mời Thì Thầm, cô nhìn anh, lưỡng lự không muốn lắm nhưng Hưng gật đầu ra chiều bảo :
- Em cứ ra chơi cho vui, anh nhìn em là đủ rồi !
Một anh chàng tên Bào dạy cho Thì Thầm điệu tango :
hễ em nghe tiếng trống đánh thùng là đặt chân xuống, bây giờ nghe theo anh, nhịp như vầy:
- 1, 2 . 1, 2, 3.. , 1,2 , 1,2, 3 ... cứ như vậy mà theo anh, anh sẽ dìu em theo, đừng sợ .Những bạn Hưng hỏi Hưng tên em gái Hưng , anh trả lời :
_Thì Thầm.
_Thì Thầm !
Trời ! tên này tụi moa sẽ muốn ghé tai gọi mỗi ngày đó Hưng !
Nhảy hết bản này đến bản khác với mọi người, Thì Thầm chán nản, cô chỉ muốn được Hưng dìu cô trong vòng tay, cô nhìn lại bàn, Hưng đã biến mất .
Thì Thầm xin lỗi người con trai đang nhảy với cô, đi ra cửa, Hưng đang đứng yên trong bóng tối cạnh cánh cửa, Thì Thầm chạy đến, giụi đầu mình trong vai anh, nước mắt chảy dài như một lời thì thầm xin lỗi Hưng .
Hưng ôm Thì Thầm trong tay anh hôn lên tóc Thì Thầm:
- Em có lỗi gì đâu, ai biểu em đẹp quá tối này làm chi !
Thôi mình vào trở lại đi em, hình như bản này là bản chót anh đã dành riêng cho em
- Sao em không thấy anh nhảy bản nào hết vậy ?
- Tại anh không muốn, tại anh chỉ muốn ôm em thôi mà không ai khác .
Bản nhạc sau cùng là bản love story, Thì Thầm không cần học những bước nhảy vì Hưng dìu cô đi nhè nhẹ, điệu slow khỏi cần học và chỉ dành cho những người yêu nhau ...
***
Tiếng súng đã bắt đầu nghe rất gần những tỉnh thành, Hưng đã ra trường, mang lon thiếu uý ở ngành mũ đỏ, anh cũng như bạn đồng khoá phải tham dự những trận đụng độ ở các vùng khói lửa xa .
Hôm trước ngày Hưng đi, gia đình Thì Thầm làm tiệc tiển anh trong không khí thật buồn, anh Ngân cũng bị cấm trại không về được ! Hưng rủ Thì Thầm tối đó đi xem ciné với anh lần cuối, trong rạp hát anh ôm đầu Thì Thầm, kéo lại gần và hôn lên môi Thì Thầm.
Chiếc hôn môi đầu tiên anh tặng Thì Thầm, cô nghe cả thân cô run lên như sốt, nước mắt Thì Thầm ứa ra ướt cả mảng áo Hưng .
Hưng lấy khăn chậm mắt cho Thì Thầm, rút trong túi quần anh một hộp nhỏ :
- Quà đính hôn của em đây Thì Thầm, em mở xem , anh mong em sẽ thích và sẽ giữ cho đến ngày anh về xin ba mẹ cho anh cưới em .
Thì Thầm từ từ mở hộp quà :
Một chiếc nhẫn bằng vàng trắng có gắn một hột kim cương chiếu óng ánh dưới ánh đèn màu của phòng ciné. Đê nước mắt Thì Thầm lại càng vỡ ào ra, trên mắt Thì Thầm bây giờ lấm lem màu viết chì hoá trang, chảy đen trên má, Hưng lại lôi khăn giấy trong túi anh ra lau cho Thì Thầm ....
***
Mười năm sau : 1985 .
Ngồi uống café với mấy người bạn Hưng thấy một người con gái cỡ hai mươi lăm, ba mươi tuổi ôm cặp táp đi lại ngồi xuống bàn cạnh bàn anh .Trời mùa hè Paris hôm ấy thật nóng . Hưng chăm chú nhìn. Cô gái Việt này thật giống người yêu cũ của Hưng chi lạ !chỉ có tóc cô nhuộm vàng và mặc đồ đầm, áo ngắn tay.
Hưng nhìn hai bàn tay búp măng của cô gái, bỗng anh giật mình đánh thót :
trên hai ngón áp út của hai bàn tay, hai chiếc nhẫn rất quen thuộc với anh, anh đứng bật dậy, đi lại bàn cô gái :
-Thì Thầm !
Cô gái nhìn anh như vừa thấy một bóng ma (un spectre), miệng há hốc không nói được .
Hưng tiếp :
-Em ! Thì Thầm ?
Nước mắt cô gái ràn rụa, người cô run run . Hai người đã nhận lại được nhau.
Hưng trở về bàn xin lỗi mấy người bạn và trở lại kéo ghế ngồi cạnh Thì Thầm:
-Bao lâu rồi hả em từ ngày anh đi ?
Thì Thầm đã hoàn hồn cô trả lời :
-Hơn mười năm rồi anh . Mà sao anh lại có mặt ở đây ?
- Anh cũng hỏi lại em câu đó . Xong Hưng bắt đầu kể cho Thì Thầm bao lâu nay Hưng đã làm gì .
- Từ ngày chia tay em anh theo các đơn vị hành quân liên miên, trong một lần tham dự trận Đồng Xoài anh bị thương nên được đưa về chữa trị ờ bệnh viện Cọng Hoà . Sau khi bình phục, chuyện đầu tiên khi anh ra bệnh viện, anh bay liền lên Đà Lạt tìm em và gia đình, nhưng không còn ai nữa anh có hỏi nhiều người quen nhưng không ai biết em và gia đình em đã về đâu, có người nói là gia đình em đã dọn về Saigon
Nhưng Saigon rộng lớn quá và anh biết gia đình em cũng không có ai thân thuộc ở Saigon để hỏi thăm, anh vẫn trở ngược lại Saigon tìm em khắp nơi nhưng vẫn không có tin tức em và gia đình . Anh buồn quá, mất em, anh như người mất phương hướng, nghĩ đến em bây giờ như cánh chim trời, không biết phải tìm em nơi phương nào đây nữa, anh đành chịu thua, sống trong mong nhớ, thì ngay vào lúc miền nam bị lọt vào tay quân đội miền Bắc và cũng như bao nhiêu sĩ quan cũ VNCH, anh đã phải khăn gói vào tù cải tạo .
Thời gian anh trong tù gần 8 năm dài, sau đó anh được thả ra dưới sự quản chế hằng ngày của nhà cầm quyền đương thời .
Một thân một mình, vô gia đình, ngày xưa anh đã lấy gia đình em làm gia đình anh, bây giờ không còn gì để giữ chân anh lại đây, anh chưa biết phải làm gì trong thời gian trống này thì anh may mắn được theo diện HO qua Mỹ, từ đó anh đi học lại ngành kỹ sư về informatic và tìm được việc làm.
Mất em, anh không còn yêu ai được nữa nên vẫn thờ chủ nghĩa cô đơn vì anh tự nguyện với chính anh là dù bất cứ trong hoàn cảnh nào, không gian nào và lúc anh còn sống, anh phải đi tìm em vì anh có linh cảm sẽ có một ngày nào đó anh sẽ tìm lại được em.
Cách đây mấy tháng, anh gặp lại Thân bạn anh em còn nhớ Thân không ? lần anh đưa em đi bal vào đêm Noel ngày xưa đó ? Thân giờ sống với gia đình ở Paris, làm ăn khá giả, Thân liên lạc được anh qua một người bạn, rủ anh qua Paris chơi, mình đã còn duyên nên anh gặp lại em hôm nay ! Còn em và gia đình ?
Nghe Hưng kể chuyện anh và Thì Thầm nhìn ngón tay áp út của Hưn, một nỗi hy vọng đang chớm . Thì Thầm trả lời :
- Ba mẹ mất rồi vì nhà cửa mất, đi vượt biên mấy lần không xong, tiền của cũng không còn phải trở về, hai ông bà phần vừa già, phần khóc con nên không bao lâu ba bịnh và mất, sau đó mẹ buồn quá nên cũng lâm bịnh mà vì lúc đó không còn tiền để vào nhà thương nên mẹ cũng mất, em khốn khổ quá, chị Huệ và em đành nhờ hàng xóm chôn cất giùm .
_Rồi anh Ngân và chị Huệ nay ra sao ? có cùng qua đây với em không ?
- Không, anh Ngân chết rồi !
- Hôm đó anh Ngân muốn đi ủy lạo gia đình binh sĩ nhưng khi từ giã họ,chiếc trực thăng của anh bị bốc cháy, anh chết cùng với người phi công; còn chị Huệ và em đi vượt biên, trên chiếc thuyền nhỏ hôm đó người thì đông, không đủ thức ăn đồ uống trời nắng chang chang cả gần tuần lễ lênh đênh trên biển, lại gặp sóng gió, nhiều bà già và trẻ con không chịu nỗi nên chết vì đói khát, người thuyền trưởng cho lệnh quăng những xác chết xuống biển trước những lời cầu xin của gia đình họ . Thêm vào đó, thuyền lại bị bọn hải tặc Thái Lan chận lại để khám xét hành lý, tìm vàng bạc, nữ trang . Nhiều cô còn trẻ và những người như chị Huệ có chút nhan sắc bị bọn chúng bắt qua tàu của chúng, đưa vào đảo để hãm hiếp ,từ lúc đó , em không còn tin tức gì chị Huệ nữa . Sau khi thuyền được lệnh cho ghé vào đảo, em vội đi hỏi tin tức chị, sau khi em tả hình dạnh chị Huệ, thì được một bà đến đảo trước bọn em kể cho hay chị chịu không nỗi bị làm nhục, chị chờ tàu hải tặc trở ra khơi, chị leo lên mõm đá gần đó, gieo người xuống tự tử, những người ở trại có mặt lúc ấy, chạy xuống chỗ chị vừa nhảy thì không tìm thấy xác chị đâu cả .
Còn em lúc đó không có ăn, ốm nhom như con mắm, mặt mày rám nắng đen thui, em sợ đám hải tặc nhìn thấy em, em ngồi thu mình nhỏ lại như con chó đói sau mấy tấm vải dùng để che nắng gần cột buồm nên khó thấy em, và chắc chúng lục được nhiều vàng bạc qúi báu, tiền của của những người khác trên thuyền nên cũng không để ý đến em . Cũng may lúc đó, em đến cữ tháng, phải mang băng em đem theo, em tháo hai chiếc nhẫn quà anh cho, em giấu vào miếng băng dơ em đang dùng nên em còn giữ được những kỷ niệm của anh . Vào được Mã Lai, em may mắn được làm thông dịch cho một phái đoàn toàn người Pháp vì có rất nhiều người không biết tiếng Việt, hỏi đám vượt biên muốn đi đâu nên nhờ em hỏi hộ. Sau đến lượt em họ hỏi em muốn đi đâu, em trả lời xin đi Pháp, vì đã có cảm tình trước và vì ở Pháp có chú Hoàng em ba, chú mà ngày xưa hay bàn chuyện chính trị với anh đó nên họ ký giấy cho em đi . Bây giờ em đang ở nhà chú Hoàng, anh còn nhớ chú không ? Chú vẫn hay nhắc anh và không biết anh còn hay đã chết . Chú gặp lại anh, sẽ mừng lắm . Thấy Hưng cũng chăm chăm nhìn bàn tay mình, Thì Thầm như hiểu ra, cô xòe ngón tay đang mang chiếc nhẫn đính hôn đưa trước mặt Hưng, anh hiểu ý Thì Thầm.
Hưng trả tiền café cho hai người, cầm tay Thì Thầm đứng dậy :
- Trời đẹp quá !
Hưng quàng tay lên vai, ghé tai cô ... Thì Thầm ...
đông hương

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét