Đúng vậy, quả có sự sợ hãi.Có tình trạng ta phải cách ly.Có quang cảnh hoảng loạn thu mua.Có tình trạng lan xa bệnh dịch.Có đến cả quanh ta cái chết.Nhưng người ta, sau hết, nói rằngVũ Hán đã không còn tiếng ồn.Sau vài tuần không gian lặng ngắtBầu trời không còn phủ khói đenMà sáng lên mầu xanh, xám, trong.Assisi, đường vang tiếng hátMà dân chúng đua nhau cùng cấtVới cửa sổ mở toang, họ tặng nhauĐể những người cô đơn, ưu sầuBiết gia đình đâu đây quanh họ.Người ta nói một khách sạn nọỞ miệt Tây xứ Tô Cách LanĐã tặng miễn phí nhiều phần ănCho những người nằm nhà, ly cách.Một phụ nữ trẻ, tôi mới biếtĐã bận rộn đi khắp quanh vùngPhát những tờ giấy nhỏ có mangSố điện thoại của mình, cốt đểCác cụ già đơn côi có thểGọi cô đến giúp đỡ khi cần.Những nhà thờ, thánh thất, chùa chiềnĐang mở cửa để làm chỗ trúCho người bệnh, mệt, không nơi ở.Bây giờ trên toàn thể địa cầu,Người ta thôi vội vã, bắt đầuSuy tưởng, và nhìn vào hàng xómVới một nhận định mới, khác hẳn.Khắp nơi, mọi người thức tỉnh dầnVà nhận ra sự thật hiển nhiênCon người không thật tình vĩ đại,Con người không kiểm soát mọi thứ nổi.Và mình biết rõ cái thật cần,Mình thấu hiểu hai chữ yêu thương.Nên ta sẽ dốc lòng cầu nguyện.Và tự nhắc mình là: Rất đúngNỗi sợ hãi ta đang đối diện,Nhưng không vì thế vướng hận thù.Đúng, ta đang phải chịu cách ly,Nhưng ta có cô đơn đâu chứ!Có hoảng loạn thu mua mọi thứ,Nhưng sao phải giận dữ, khó khăn!Đúng là có dịch bệnh nguy nan,Nhưng sao để tâm thần nhuốm bệnh?Đúng, cũng có ngay cả thiệt mạng,Nhưng từ đó, tỏa sáng tình yêu.Hãy thức tỉnh, chọn cách sống để theo.Hãy hít thở, lắng nghe, vứt bỏNhững xáo động, hốt hoảng, kinh sợ.Ngoài kia, chim lại đã hót rồi.Mầu xanh trong đã phủ bầu trời.Mùa Xuân cuối cùng rồi cũng tới.Và tình yêu, với chúng ta, mời gọi.Hãy mở rộng cửa sổ mọi tâm hồn,Và tuy tay bạn không thể vươnQua được khoảng vườn hoang trước mặtĐể chạm vào những người thân thiếtThì cũng không sao hết, bạn ơi.Cứ cất vang tiếng hát, ngợi ca đời!MÙI QUÝ BỒNG(phóng tác)03/04/2920
Nhìn Ra Bốn Phương
▼
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét