Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Năm, 27 tháng 12, 2018

Dốc Ma - Trần Đại

Không có văn bản thay thế tự động nào.
Ltg: …xin đừng kể lại cho trẻ em!
"Thiên đường nếu có chờ mong
Thì tình em đấy còn nồng như xưa?"

Đạt nắm cái chéo màn một bên cửa sổ, kéo ra rồi nghiêng mình, ngước đầu nhìn lên tìm cách tháo gỡ thanh cây treo màn, đang loay hoay thì anh chợt thấy một bóng người chạy xẹt qua cửa phòng, Đạt quát lên :
- Ai đó !
Không có tiếng trả lời.
Vì mắt Đạt nhìn xuyên qua chéo màn thưa mõng nên anh không định được cái bóng đó là đàn ông, đàn bà hay trẻ con nhưng tâm trí anh thì quả quyết rằng nhất định có ai đó, vừa đi nhanh ngang qua cửa phòng nơi anh đang làm việc.<!>

Đạt tiến nhanh ra hành lang đuổi theo kẻ lạ, anh mở từng cửa phòng, tủ áo cho đến khi anh ra đứng trước cửa sổ hành lang nhìn xuống sân sau dưới lầu. Tuyệt nhiên không có một bóng người hay thú vật, không gian im lặng như tờ. Đạt đứng thẩn thờ như kẻ vô hồn, một hồi lâu anh mới quay gót trở lại. Trước khi bước vào căn phòng đang dở dang công việc, Đạt đứng vịn thành gỗ nhìn xuống thang lầu, phòng khách im phăng phắt ngoại trừ những tấm vải trắng phủ bàn, ghế, tủ, đèn … nhẹ lay mường tượng như đám người trùm khăn trắng đang run rẫy vì gió lạnh lùa vào từ các cửa sổ đã được anh mở ra cho thoáng khí. Ngôi nhà này mà đã bỏ không, hoang vắng, thiếu bóng người từ lâu.
Đạt chưa từng thấy ma. Đạt cũng không tin có ma nhưng chuyện vừa xảy ra khiến anh không khỏi rùng mình, lạnh gáy…
Đạt tới vùng này từ sáng hôm trước sau khi lái xe qua núi đồi, sa mạc, lọt vào rừng cây và qua nhiều cánh đồng không mông quạnh, cuối cùng xe phải leo lên một cái đèo ngoằn nghoèo, hiểm trở. Đạt đến nơi thì đã trễ giờ hẹn vì có một khúc ở lưng đèo đang được sửa chửa, làm giao thông bị nghẹn khá lâu.
Đó là cuộc gặp gỡ để bàn giao công việc và chìa khoá. Vừa đến nơi, Đạt đã thấy có hai người đứng chờ sẵn, họ lộ vẻ vui mừng, hớn hở thay vì khó chịu vì anh đã đến trễ gần hơn nửa giờ. “Tôi là Nick, chuyên gia đầu tư, còn đây là cô Helen, chuyên viên mua bán nhà đất,” người đàn ông nói trong khi chìa tay cho Đạt bắt. “Hân hạnh được biết ông Trần,” Helen cũng vừa đưa tay ra, vừa nói. Đạt tự giới thiệu tên Mỹ của mình, “tên tôi là Dough.” Rồi anh mĩm cười xả giao nói, “Rất hân hạnh được biết ông Nick và cô Helen.” Nick có dáng người nhỏ thó, bụng ỏng còn cô Helen thì dáng dong dỏng cao, người thon thả, mặt xinh xắn. Nick hết nhìn Đạt rồi nhìn chiếc xe của anh, ông nói:
- Chúng tôi rất mừng gặp ông nơi đây! Lúc nãy đứng chờ mà chưa thấy tới, tôi sực nhớ lại một mẫu tin nghe được sáng nay và đã kể cho cô Helen nghe về một tai nạn, xe đâm xuống vực vào lúc giữa khuya, Tin tức không nói rõ tên họ nạn nhân mà chỉ cho hay thi thể người chết là một người đàn ông Á đông. Chúa ơi! Chúng tôi cứ ngỡ ông đã gặp nạn nên vừa thấy ông thì chúng tôi mừng lắm. Tạ ơn Chúa !
- Cám ơn ông và cô Helen đã lo cho tôi. Có lẽ chỗ nghẹn giao thông là nơi họ đang sửa lại bờ đường làm tôi đến trễ. Mong được hai người thông cảm !
Helen cười dể dãi:
- Không có chi. À kia! Chủ nhà đã đến.
Helen chỉ tay xuống con đường nhựa tư gia dưới dốc. Trong khoảnh khắc xe đã dừng lại trước sân nhà.
Sau khi Nick giới thiệu chủ nhân của căn nhà là ông Matheson và người vợ Việt tên Hương với Đạt, mọi người cùng bước lên thềm nhà nhưng không mở cửa vào mà đứng đấy giao Đạt chìa khoá và thảo luận về những việc anh sắp phải làm.

Ngôi nhà hai tầng này nằm biệt lập với thôn xóm trên non cao, có đường trải nhựa riêng, phía sau và bên trái là bìa rừng, bên phải có một con dốc đất vàng chạy lên đồi cao và đứt ngang giữa da trời xanh biếc. Mái nhà cất theo kiểu xứ tuyết vì làng này ở cao độ trên bốn ngàn bộ nên mùa đông thường có tuyết rơi. Tường nhà đựợc sơn đi, sơn lại chẳng biết bao nhiêu lớp và dường như vừa mới được sơn cách đây không lâu nên trông toàn diện cũng khá mỹ lệ, khang trang. Với con mắt nghề nghiệp, Đạt ước chừng nó được xây vào khoảng thập niên 1930, nghĩa là đã trên dưới 80 tuổi. Những chủ nhân qua các thời đại phải là những người giàu có hay quyền thế. Đạt đề nghị vào nhà cùng nhau bàn thêm chi tiết nhưng ông chủ nhà lắc đầu nói :
- Tôi nghĩ như vậy là đã đủ, không cần phải bàn thêm, ông cứ việc tiến hành theo ý ông miễn là các cửa nẻo đều kín gió, cầu thang không còn tiếng kêu khi dẫm lên mỗi bậc và phá bức tường làm thành cái kho chứa ngay dưới thang lầu. Đấy! Chỉ có bấy nhiêu thôi.
Bà vợ cắt ngang lời ông chồng nói bằng tiếng Việt:
- Vài hôm nữa sẽ có công ty đến định giá gắn hệ thống máy sưởi mới, nếu họ có thắc mắc gì anh nhớ cho cô Helen đây hay nhé!
Rồi bà quay sang cô Helen hỏi:
- Cô đã gọi mở lại điện, ga rồi chưa cô Helen ?
Helen gật đầu trả lời:
- Vâng, nhà đã có điện, ga rồi ạ.
Nói xong, Helen quay qua Đạt nhưng không nhìn thẳng vào mặt anh, cô ta ấp úng nói:
- Tôi nghĩ … Ông nên… dùng cái phòng bên trái ở trên lầu có cửa lớn bước ra bao lơn phía sau vườn… vì nơi đó tương đối đầy đủ tiện nghi và gần buồng tắm hơn …
Đạt nói cám ơn rồi bắt tay từng người và tiễn họ ra về.

Nền kinh tế suy sụp như đất trùi giữa cơn mưa lũ, những người đầu tư không giữ nổi được bất động sản đành phải để các nhà băng kéo mất làm ảnh hưởng trầm trọng đến công ty của Đạt, bao nhiêu công trình hoàn tất anh không lấy được một xu mà còn phải mang tiền riêng ra để cầm cự. Lại còn thêm cái nạn những người ở mướn cứ lì ra tiền tháng, đuổi không đi, số khác, thường là bà con thân thiết của những người đầu tư, tự tiện tháo gỡ vật dụng trong nhà cũng như phá hoại bất động sản… Rốt cuộc Đạt phải đóng cửa công ty vì khánh kiệt. Hậu quả bây giờ là anh đang đứng trước căn nhà hoang nhận việc mà anh sẽ vừa làm thầy, vừa làm thợ kiêm cả lau chùi, dọn dẹp… Nghe đâu, chủ nhân mới mua căn nhà cao lớn này với giá còn rẻ hơn một căn hộ chung cư trong xóm nghèo.
Còn một mình, Đạt chưa vội vào nhà, anh đi một vòng chung quanh vườn, nơi đâu anh cũng thấy cây cỏ được cắt tỉa gọn gàng chỉ riêng một góc sát bìa rừng thì cỏ dại, và gai góc mọc um tùm.
Đạt tra chìa vào ổ khoá, khó khăn một hồi lâu anh mới mở được cửa vào. Hai cánh Cửa trông bên ngoài bóng loáng như mới mà khi đẩy vào lại nghe bản lề rít lên những tiếng nhói tai, rùng rợn. Đạt bước vào nhà. Tóc gáy anh bất ngờ dựng đứng, anh sửng sờ, nổi da gà khắp mình mẩy và ruột gan thì đong đưa như không còn điểm tựa … Quang cảnh trong nhà trông thật khiếp vía, tất cả bàn ghế, tủ kệ, đèn tường đều được phủ bằng vải trắng để che bụi, tất cả đều đã ngã màu vàng vọt. Những chiếc ghế nệm phình ra nột vài chổ tưởng như có người đang ngồi trùm khăn phủ kín từ đầu tới chân. Thẳng hướng Đạt đứng là một hành lang dài dẫn tới cửa sân sau, nắng bên ngoài chiếu bóng cành lá chờn vờn in trên cửa giống như những cánh tay quơ quào đòi bên trong mở cửa cho vào… Đạt nhìn lên thang lầu, một hành lang dài nằm ngang, trên đó có ba bốn cửa phòng, cái đóng kín, cái khép hờ. Đạt hít một hơi dài tự trấn tỉnh tâm thần nhưng càng làm cho khứu giác anh thêm khó chịu, một thứ mùi ẩm mốc hoà cùng mùi gỗ mục, rơm ủ làm cho ngôi nhà đã lâu không người ở càng thêm hoang liêu, rùng rợn, đầy âm khí.

Đạt bắt đầu cảm thấy rét lạnh sau gáy, một nổi kinh hãi dấy lên trong lòng. Những chuyện ma thời thơ ấu ùa về tâm trí, những cuốn phim kinh dị với những căn nhà bị ma ám trên màn ảnh như The Amityville Horror, The Other, The Pshycho, The Haunting in Connecticut … cùng nhau hiện rõ nét trong trí nhớ hơn lúc nào hết. Đạt nín thở thật lâu như người muốn dằn cơn nấc cục, anh thở ra rồi hít một hơi dài, Đạt nhủ thầm “nếu như các con mình đang kẹt trong đám cháy nhà… liệu mình có can đảm xông vô cứu con mà bất chấp lửa thiêu chết cháy không ?” Anh gật gù nghĩ tiếp, “nếu như ma có nhát mình, hay qủy có hành hạ mình thì cũng còn ít sợ, ít đau đớn hơn là chết cháy.” Đạt cho là mình đã quyết định đúng đắn khi nhận việc sửa chửa và ở luôn trong ngôi nhà xưa cũ này nên anh gác cơn lo sợ hão huyền sang một bên rồi hùng dũng vừa chu miệng huýt gió bài “Cầu Sông Kwai”, vừa bước chân lên lầu để sắp đặt chỗ ngủ…
Đi dọc theo hành lang trên lầu ngang qua từng cửa phòng tìm cái bóng người vừa lướt qua cửa phòng làm việc vừa rồi… đến cuối hành lang Đạt dừng lại, tì tay trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài. Trời xanh biên biếc, mây lơ thơ bay từng chòm, lúc này đang là mùa hoa nở nên dưới những gốc cây và rải rác trên đồi có những cụm vàng, xanh, tím đỏ trông đến … rộn lòng họa sĩ. Một con dốc chạy thẳng lên đỉnh đồi bị nền trời cắt phăng mất đầu trông như một dãi lụa úa vàng đang phơi trước gió. Trong một thoáng Đạt chợt nhớ về thuở ấu thơ, một thuở đầy ma cỏ, mộng mị vu vơ …
Đã bao năm qua kể từ khi khôn lớn, lúc một mình dong ruổi núi rừng, khi kề cận bên xác chết… Đạt không còn tin là trên đời này có ma. Những phim ảnh, sách truyện về ma qủy, Đạt từng xem qua, chỉ tạo cho anh những cảm giác mạnh đầy thú vị mà thôi nhưng bây giờ, anh đang đứng một mình trong căn nhà lâu ngày không bóng người lai vãng, anh rờn rợn hồi tưởng lại những ngày còn thơ, đêm đêm rúc mình vào lòng mẹ nằm nghe tiếng thông reo trên đồi Cu-Rú, cái tên đã làm kinh hãi một thủa ấu thơ của Đạt và trẻ nhỏ trong làng. Trên đồi có ngôi biệt thự của tây xây bằng đá bê tông mà Đạt thường nghe nói rằng có rất nhiều trẻ em lên hai, lên ba thường bị bệnh chết , cũng như những chủ nhân hầu hết đều bị xẩy thai. Dưới chân đồi Cu-Rú và sát bên hông nhà Đạt là một gò đất chôn các thai nhi. “không biết trên đời này ma có thật không ?” Đạt hỏi thầm.
Đạt lại nhớ năm xưa… một buổi trưa mùng một tết, khi ấy chừng bảy, tám tuổi, Đạt đứng mãi bên hè không chịu vào nhà, đòi mẹ phải có cho Đạt cái áo mới như lũ trẻ trong xóm. Mẹ dỗ dành, hứa hẹn qua tết sẽ ra chợ mua cho nhưng Đạt muốn có ngay, năn nỉ, hứa hẹn không được, mẹ giận bỏ vào nhà còn Đạt đứng lì bên ngoài suốt cả buổi chiều… Lúc Đạt tỉnh dậy thì người ta đang móc bùn đất trong miệng Đạt ra còn mẹ thì đang ngồi lau tấm thân dính đầy đầy sình thối , Đạt nhìn ra thấy đông đảo dân làng tay còn cầm đuốc lửa chiếu sáng khắp sân nhà. Người ta nói là tìm thấy Đạt bị ma giấu dưới con mương ngay chân dốc của đồi Cu-Rú.
Một lần khác, năm mười sáu tuổi, cũng nơi con dốc bị mưa soi đất làm trồi những rễ cây thành những bậc thang thiên nhiên, Đạt ham chơi với bạn nên khi cuốc bộ về đến đồi Cu-Rú thì trời đã tối, ánh trăng trung tuần chiếu xuống con dốc tỏ mờ những làn sương mõng đang bay. Đạt quen lắm những bậc thang bằng rễ cây nên phóng mình xuống dốc gió hú, ma kêu này… chợt Đạt phải dừng ngay lại, suýt té vì một bóng người đang leo dốc vừa bất ngờ hiện ra giữa làn sương đêm, Đạt đứng sang một bên tránh đường, cái bóng kia cũng làm y như Đạt, hai người cứ nhường nhau, đến lúc tưởng như người kia lách sang trái , Đạt đưa chân tiếp tục xuống dốc, dè đâu Đạt đâm sầm vào và xuyên qua thân hình người ấy, Đạt hãi hồn quay lại thì người kia đã tan biến thành làn hơi thoảng bay theo những cụm sương đêm lướt xuống đồi. Là ma hay là ảo giác, Đạt không thể nào khẳng định được.
Bây giờ nhớ lại những chuyện ma thời thơ ấu… Đạt nghe tim mình đập loạn xạ, không biết là vì chuyện ma cỏ thuở xưa hay cái bóng người vừa băng qua cửa phòng, mất hút ngoài hành lang khiến anh cảm thấy bất an đến nỗi muốn rời khỏi căn nhà ghê rợn này ngay lập tức.
Đạt rời cửa sổ bước vào giữa hành lang, anh chống tay lên lan can nhìn xuống lầu quét mắt một vòng, mọi vật đều im lìm trong những tấm khăn phủ bụi, nhưng anh bỗng giật thót người khi ánh mắt vừa lướt nhanh qua hai người mặc đồ trắng đứng ở một góc phòng khách. Đạt dụi mắt nhìn kỹ lại thì ra đó là cái giá mắc áo đứng sát cái đèn có chân cao được phủ khăn che bụi trông thật giống hai người mặt áo trắng đang cùng nhau trò chuyện. Đạt nhìn lên trần nhà, những vết ố vì nước hình thành bộ mặt có ranh nanh, cái sừng một con qủy nhìn nghiêng, đứa bé thò đầu lên miệng giếng, người con gái tóc dài đứng giữa rừng xương cây … Đạt chẳng ngờ những trò chơi đầy thú vị là nhìn mây đoán thú vật với hai đứa con nhỏ của mình bây giờ lại gây tác động khủng khiếp, đầy những hình ảnh kinh dị trong trí. Đạt tìm cách vẽ lại nụ cười con chị, cái mếu khóc của thằng em và ánh mắt hiền lành của vợ … để xoá dần những hình ảnh ghê rợn kia như cứ chực tràn vào lấp đầy não bộ.

Một lát sau Đạt vơi bớt hoang mang và những mụn da gà trên tay lành lặn, Đạt mới quyết định bỏ ngang công việc đang làm để đi khắp nhà mở hết các cửa phòng, tủ áo, kho chứa … mà đánh tan nỗi nghi ngờ đầy lo sợ vu vơ.
Đêm nay sẽ không là một đêm an bình cuộn mình ngủ giấc mệt mỏi với đường xa như đêm qua nếu chưa biết hết tường tận các ngõ ngách, trên gác, dưới hầm trong căn nhà mà ngay chính chính chủ nhân cùng ông Nick và cô Helen phải biến sắc từ chối đặt chân vào bên trong bàn việc.

Phòng ngủ trên lầu mà cô Helen đề nghị đúng là có đầy đủ tiện nghi như mọi thứ trông thật cổ kính. Chiếc giường có chân cao với bốn trụ cây cao hơn đầu người, đặt giữa một tường dán giấy hoa, được phủ bằng vải bông giống nơi đàn bà, con gái ngủ hơn là dành cho nam giới. Bàn ghế, tủ kệ đều bằng gỗ chạm khắc khéo léo. Trên bàn ngủ có vài khung hình chạm bạc nhưng không lộng hình. Ngoài ra còn một sợi dây có tua màu ngũ sắc ở một bên đầu giường khi nắm giật sẽ nghe tiếng chuông vang dưới nhà.

Rời phòng ngủ đó, Đạt xem xét các phòng khác, tất cả đều trống rỗng không chứa một vật gì. Cuối hành lang là một thang gác hẹp, tối tăm vừa đủ một người đi. Đạt leo lên thang quan sát. Đây là cái gác trống dùng làm chỗ chứa đồ đạt hoặc cho con nít chơi, trần là nóc nhà, tường dán giấy hoa mấy đời chưa được lột ra thay mới. Nơi một góc có giường tủ, bàn ghế nhưng đó chỉ là đồ chơi nhỏ nhắn của bé gái. Ánh sáng lọt vào từ cửa sổ làm trên mái nhà, ngồi lên bệ cửa sẽ nhìn thấy cả khung trời mây lơ và cánh rừng thưa cây già rợp bóng mát cây con. Hai bên cửa sổ là hai cái bàn hẹp mà dài dùng để các chưng những khung ảnh người sống hoặc người đã chết, khung ảnh đủ loại, đủ hình dáng, lớn, bé nhưng phần nhiều là chạm bạc. Đạt trông qua đã rợn người vì nó giống như những bức hình gắn trên bia mộ ngoài mã thánh dọc theo con đường tắt từ trường về nhà thủa xưa. Đi xuống gác rồi xuống lầu, lúc ngang qua nhà bếp, Đạt kịp thời dừng lại, sau khi mở cửa xuống hầm nhà, vì hình ảnh Roméo và Juliet tự tử chết thảm thiết dưới hầm mồ của dòng họ Capulets vừa ám ảnh tâm trí anh .
Sau khi khám xét hết mọi nơi trừ cái basement-hầm nhà, Đạt hơi yên tâm vì không thấy một “bộ xương” hay “xác chết” nào. “Chù mẹ ! Mi to xác, lớn đầu mà cũng lo sợ chuyện hão huyền !” Đạt chữi thầm. Nhưng chẳng bao lâu thì tiếng chim ríu ríu bên ngoài, hơi lạnh bắt đầu xông vàotừ các cửa sổ báo hiệu ngày đã tàn, hoàng hôn chỉ còn một chút đỏ hồng trên đầu dốc. Màn đêm buông xuống thật nhanh với những đoàn quân đen đúa tay cầm giáo mác đứng ngoài bìa rừng chờ bủa vào nhà đánh cướp đi cái cứng cõi cuối cùng của Đạt.
Đạt lấy khăn và quần áo đi nhanh vào buồng tắm vì bản tính anh e ngại tắm đêm. Đạt mở nước nóng hơn thường lệ cho xoa nước làm ấm lại thân thể. Gội đầu xong, Đạt nhắm nghiền mắt cho nước trôi hết xà phòng nhưng bỗng nhiên anh nghe tiếng sột soạt như có ai vừa vén màn bồn tắm nhìn vào, Đạt hết hồn, mở mắt ra ngay … chiếc màn nhựa vẫn khép kín và nước đang dội vào nó vang lên thành tiếng như ai vén màn. Mắt Đạt cay xót nên anh nhắm lại tiếp tục xả nước lên tóc cho sạch xà phòng. Mắt nhắm chặt nhưng lần này Đạt cảm nhận rõ chất nhờn sền sệt đang xối lên thân mình … Đúng là máu, máu đỏ thẩm tuôn ra từ cái bông xoa nước … Đạt kinh hoàng mở mắt, anh vuốt mặt rồi để yên bàn tay tự bóp cổ mình để dằn cơn khủng hoảng … nước trong ấm vẫn đang phun ra làm trôi bọt xà phòng trên thân thể … Đạt không dám nhắm mắt nữa anh vớ lấy khăn, nghiêng đầu lau hai mắt rồi cứ thế mà tắm thật lẹ để mau rời khỏi cái buồng tắm đèn vàng, mờ ảo, ma mị này. Trước khi tắt đèn, Đạt cũng vừa trông thấy trong gương một cái mặt …không phải của mình…vừa biến mất thật nhanh. “Chù mẹ ! Lại yếu bóng vía, khéo tưởng tượng…” Đạt lại chữi thầm sự nhút nhát của mình.

Bữa ăn tối chỉ có bánh mì và một hộp cá mòi. Đạt loay hoay mở các hộc tủ tìm đồ khui lon bỗng anh nghe một tiếng thét tuy rất nhỏ và nhanh nhưng cũng đủ để biết là anh vừa đóng cửa tủ làm kẹt ngón tay ai đó, nên mới nghe la thất thanh như vậy. Đạt mở lại cửa tủ vừa rồi. chẳng có gì, anh khép nhẹ từ từ, lòng bắt đầu xôn xao, chân tay nhẹ hẫng. Đạt lâm râm những lời chính anh cũng không tin là chúng thốt cửa miệng của mình, “Tôi cũng là người đến tá túc nơi đây … xin đừng quấy nhiễu làm tôi sợ … Tôi hứa sẽ không làm kinh động nhà này … dùng xong thứ gì sẽ cất lại chỗ cũ … sẽ không mang Thánh Giá vào nhà … sẽ không cầu nguyện đọc kinh trong nhà … xin cho tôi yên để làm xong công việc … Tôi túng lắm… Và…và thương con mới vào đây làm!” Đạt “khấn” xong anh thấy an tâm phần nào, anh dặn lòng là từ giờ sẽ thành khẩn tôn trọng người “bên kia” và hứa sẽ không văng tục, chữi thề bừa bải nữa.
Đạt gieo mình lên giường đo độ êm nệm gối rồi nằm vắt tay lên ót thả hồn về thăm nhà, nơi đó Quyên đang đọc sách cùng thằng cu Liêm bên cạnh là con bé Khanh ngồi học bài hay có thể cả ba đang riêng tư nằm nhớ chồng, nhớ bố. Đạt không tài nào hình dung được cảnh vợ con thêm nữa vì hai cái trụ cao nơi chân giường cứ vẽ trong trí anh… khi thì là hai vị thần to lớn đứng chống gươm bảo vệ, lúc thì dường như hai con qủy đứng cầm chùy chờ anh nhắm mắt là đập xuống đầu nát sọ. Hình cái sân ga trong bức tranh treo tường vừa gợn sóng lùa ký ức ngày xưa còn bé tràn về, vỗ vào trong anh từng mảnh rời kinh dị mà ông chú “nhẫn tâm” đã gieo vào đầu óc non nớt của thằng cháu ngày nào…
Chú Đạt kể về một thằng bé cứ mãi nằm mơ thấy bị một bóng đen rược chạy trên sân ga cho đến khi chui vào trong hang đá của xe lửa chi qua núi thì giật mình tỉnh dậy. Thằng bé thao thức hằng đêm không dám ngủ suốt cả thời niên thiếu… Sau này, hắn lấy vợ, sinh con thì lâu lâu mới mơ lại bị rược đuổi trên sân ga một lần… Một đêm kia, thằng bé bây giờ là người đàn ông cỡ tuổi chú, nó lại mơ thấy cái bóng trên sân ga, nó quyết không sợ nữa mà quay lại thì cái bóng liền chạy trốn, nó rược theo vừa đến miệng hang đá thì bóng đen ấy dừng lại … Nó đánh bạo bước tới giáp mặt với cái bóng đen. Dưới ngọn đèn leo lét trên sân ga nó nhận ra cái người trước mặt từng rược đuổi nó cả một thời niên thiếu trong mơ … rồi cả hai cùng sợ … kẻ chạy về sân ga, người đâm đầu vào hang sâu hun hút …
Một chuyện khác ám ảnh mãi Đạt cũng do ông chú này kể … cũng vào một đêm trên sân ga không bóng người. Chú đứng đợi tàu đến mà lòng lo sợ sẽ phải gặp một chuyến tàu ma hay một con tàu chở nhiều xác lính chết trận về ngang như có lần chú đã gặp… Chợt chú thấy một bóng người đứng ở xa xa và không biết người ấy đã đứng đó từ bao giờ… Chú mừng quá, đã có bạn cho bớt lo sợ đứng một mình. Chú bước về phía người kia, tay rút thuốc hút giả vờ làm quen xin mồi lửa … người kia móc túi lấy diêm ra và quẹt sáng rồi mồi thuốc cho chú … bất ngờ chú chú rú lên và ngã lăn ra bất tỉnh vì vừa thấy cái mặt kia của người đối diện …
Đạt rùng mình không dám nhớ hết vì trong tranh cũng có hình một người đàn ông mặt áo bành, đầu đội nón nỉ đứng trên sân ga đưa lưng về phía anh nằm. “Ai lại treo bức tranh này trong phòng ngủ bao giờ !” Đạt rùng mình thắc mắc, “hay người từng nằm trên giường này thường hoài vọng một cuộc chia lìa hoặc đón đợi giữa sân ga mới treo tranh mà ngắm?” Một lúc sau Đạt bập bềnh trôi dần vào giấc ngủ… Vừa mới chợp mắt Đạt giật bắn người, anh ngồi dậy dụi mắt liên tục vì người đàn ông trong tranh đang cất bước tiến về hang xe lửa. Anh nhảy vội xuống giường, dán mắt thật gần tranh và bất ngờ chúi đầu té xấp xuống …đường rầy xe lửa. Đạt lồm cồm bò dậy, bước theo người đàn ông kia. Anh đi nhanh thì hắn đi nhanh, anh chậm lại thì bóng đó cũng chậm lại, sau cùng anh phóng chân chạy, hắn cũng chạy … trước khi hắn chui vào cái hang đá đen ngòm thì Đạt nắm được đai áo, anh giật mạnh, đai đứt làm hắn ngã chúi xuống đường rầy… Hắn ngồi lên được thì úp mặt xuống hai đầu gồi, tay ôm gáy ra chiều đau đớn lắm… Đạt tiến tới nâng đầu hắn lên thì anh kinh hãi tột cùng … dưới ánh trăng mờ chiếu gương mặt hắn giống y chang Đạt, giống như hai giọt nước… Hắn cũng kinh hoàng đứng lên đâm đầu vào hang núi cùng lúc với Đạt cũng xoay mình chạy hối hả về hướng con tàu…chưa đến nơi, Đạt đã giật mình tỉnh dậy. Người đàn ông trong tranh vẫn đứng im nhìn về phía con tàu xa xa, riêng Đạt nằm thở hổn hển khá lâu mà cơn sợ hãi vẫn hoài chưa tan.
Đạt không muốn nhìnbức tranh ấy nữa nhưng góc mắt tò mò cứ lâu lâu lại thoáng nhìn… mệt mỏi, tâm thần bấn loạn, Đạt cảm thấy thân mình như nằm trên chảo chiên sắp chín…Chợt Đạt vừa thấy đầu người trong tranh nhút nhích như muốn quay lại nhìn anh. Đạt kinh hãi vùng quay người chạy trốn thì hắn đuổi theo… anh chạy càng nhanh thì hắn rược càng nhanh, anh đi chậm lại thi hắn cũng chậm lại…sợ qúa anh phóng chân trốn chạy vào hang đen … nhưng đã trễ… Hắn vừa nắm được chéo áo giựt ngược làm Đạt ngã chúi xuống đất. Hắn nâng Đạt đứng lên rồi nói, “ông cho xin lửa mồi!” Đạt rút diêm ra quẹt cháy rồi mồi thuốc cho hắn nhưng Đạt kinh hoàng há hốc miệng vì mặt hắn không mắt, không mũi, không miệng …chỉ là một khối thịt phẳng lì… Đạt xoay người chạy hút vào hang sâu vừa lúc nghe tiếng máy xe lửa to dần sắp đè cán anh trong cái hang tăm tối không một ánh đèn… Đạt ngồi bật dậy, hét lên một tiếng kinh hoàng giữa đêm khuya tỉnh mịch.

Đạt không dám nhìn thẳng vào bức tranh sân ga, anh đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng. Đạt cúi gầm mặt, không dám nhìn lên, anh đi một mạch xuống lầu rồi vào nhà bếp lấy nến và chai rượu. Đạt mang hai thứ đi thẳng lên lầu tiến về cuối hành lang. Đạt dự định sẽ kéo ghế ngồi nhìn trăng, uống ruợu cho đến say mèm mới về lại phòng ngủ.
Vầng trăng khuất trên nóc nhà tỏa ánh sáng yếu ớt xuống vũng đồi và con dốc, có lẽ phải đợi đến khuya mới thấy được ánh trăng tà ló dạng ở phương tây bên kia đầu con dốc. Ngồi chưa nhấp chút rượu nào, Đạt đã cảm thấy bất an, hồi hộp vì bất cứ lúc nào “ma” cũng sẽ xuất hiện ở hành lang sau lưng và biết đâu “nó” rón rén bước đến bóp cổ anh bất ngờ … Đạt xoay lại cái ghế dựa lưng vào vách, với vị trí này anh vừa ngắm bên ngoài cửa sổ vừa cảnh giác được các “diễn tiến” phía hành lang. Chất rượu ngấm dần vào cơ thể không làm Đạt lâng lâng mà gây cho quả tim anh càng lúc càng đập mạnh. Đã mấy lần cần cổ không giữ được cái đầu nặng nề, cứ nghoẻo sang một bên.
Đạt cố gắng chống cự với “ma men” và cơn buồn ngủ … Chợt đèn điện trong nhà tắt hết, ngọn nến lung lay lúc mờ, lúc tỏ như có bàn tay ai quơ qua, quơ lại che ánh sáng … Đạt nhìn hành lang tối đen sợ hãi và xoay người nhìn xuống cửa sổ … thật lạ lùng … hai bên con dốc vẫn mờ mịt trong bóng đêm mà đường dốc lại sáng tỏ như ban ngày … Đạt đang có cảm giác như lạc vào chốn hoang đường thì bất thình lình … một cô gái xuất hiện… tay cầm chiếc dù hoa che nắng, tay kia dắt theo một con chó lông xù, nàng đi rất chậm lên dốc, thế mà thoáng một khắc đã ở trên đầu dốc … và cả nàng cùng con chó khuất dần bên kia đỉnh đồi. Đạt dụi mắt mấy lần, ngồi chờ cô ta dắt chó quay về nhưng một lúc sau thì … trên đỉnh dốc trồi lên cái nón lính, đầu súng, thân người vạm vỡ, tay gậy đong đưa khua không khí …
Người lính cầm gậy đi dần xuống dốc. Đạt càng nhìn, càng kinh sợ… có lúc anh tưởng nếu người lính mà ngước đầu nhìn lên thì mặt anh ta sẽ chính là mặt mình như trong chuyện “Bóng Người Trên Sân Ga” mà ông chú anh từng kể cho nghe. Đạt nghi là … cô gái lúc nãy ra ngoài nhưng quên đóng cửa, anh đứng phắt dậy, nắm lấy cây nến, chạy ù xuống nhà dưới để khóa lại … nhưng đã trễ … Người lính đang đứng ngay lối vào … Đạt đi thụt lùi, chân vấp vào bậc thang, chao nghiêng té ngã về một bên, cây nến rơi xuống thang lầu, lăn đến bên tai làm nóng bừng một bên má … Đạt giật mình tỉnh dậy, anh vừa nhận ra mình nằm dưới sàn nhà, cái ghế ngã nằm ngang hông và cây nến đã tắt lửa nhưng tim nến đang dí chạm vào một bên má Đạt, còn đang bốc khói.

Sáng hôm sau Đạt thức giấc vì tiếng máy cắt cỏ vang ở sau vườn. Đạt vươn vai đứng dậy đi đánh răng rửa mặt rồi bước thẳng ra cửa sau. Anh gặp một gã “phi công” mặc áo liền quần, đầu đội cái bịt tai cản âm to quá khổ đang cong lưng đẩy máy cắt cỏ. Thấy Đạt, anh ta tắt máy, dơ tay chào và nói như hét:
- Chào ông. Ông ngủ ngon không ?
Đạt buồn cười, ra hiệu cho anh ta tháo cái earphone cản âm trên đầu xuống rồi đáp:
- Chào anh. Cám ơn anh, tôi ngủ được. Tôi là Dough còn tên anh là gì ?
- À tôi tên Jesús. Tôi đến đây cắt cỏ mỗi tháng một lần. Ông … ở đây bao lâu thì xong việc ?
Đạt nghe hắn nói mà mặt cứ lấm le, lấm lét nhìn qua vai mình, anh nhún vai:
- Tôi không biết bao lâu nhưng xong việc thì mới về.
Vừa lúc đó cái hai đứa bé chạy đuổi nhau đâm sầm vào người Jesús. Chúng gây với nhau một lúc rồi mới đứng yên nhìn Đạt trân trân. Đạt hỏi tên, đứa lớn trả lời còn đứa nhỏ vặn hỏi:
- Ông là ma hả ?
- Sao cháu hỏi thế ?
- Vì nhà này của ma.
Jesús định đưa tay lên bịt miệng thằng nhỏ nhưng không kịp, hắn ấp úng:
- Nó nói bậy, xin ông đừng để ý !
Đạt tò mò nhưng làm bộ diễu cợt:
- Nhóc này nói đúng, ngày hôm qua tôi đã gặp ma nhưng chưa kịp chào thì họ biến mất.
Jesús trợn mắt, nửa ngạc nhiên, nửa như khâm phục, giọng hắn đứt đoạn:
- Ông gặp … ma … thiệt hả ? Nhưng … sao ông không bỏ đi mà còn … ngủ tới sáng vậy ?
- Tại sao tôi phải đi khỏi nơi đây ?
- Vì …bởi vì không ai ở quá một đêm trong căn nhà này … dường như ông đến đây đã ba hôm rồi thì phải ?
- Không, mới có hai ngày thôi.

Đạt mời cha con Jesús vào nhà uống nước nhưng họ từ chối. Jesús đuổi hai đứa ra sân trước chơi rồi kéo Đạt ra bìa rừng làm như không muốn cho “ma” nghe những điều hắn sắp “nhiều chuyện”. Jesús kể, “Ông biết không …,” hắn nuốt nước bọt rồi nói tiếp với nét mặt tái mét, “ngôi nhà này cứ bán đi, bán lại nhiều lần, cũng có lần người ta dọn vào rồi thì trả nhà lấy tiền lại. Mới đây có một cặp vợ chồng cùng sáu đứa con, người đạo Cơ-Đốc, xin vào ở tạm. Cô Helen bằng lòng với điều kiện là họ phải giúp tôi dọn dẹp quanh nhà. Chỉ qua có một đêm, phải … chỉ có một đêm là sáng hôm sau họ dông đi đâu mất tiêu. Nhà này đúng là bị ma ám ông ạ !” Nói có bấy nhiêu mà Jesús thở hổn hển như lực sĩ chạy nước rút. Hắn vỗ vào cánh tay Đạt như dò xét anh là thật hay ma rồi hỏi, “Ông hay thật ! Ngủ đã hai đêm và gặp ma mà cứ tỉnh bơ …” Đạt mĩm cười, “tôi không tin là ma đuổi họ đi khỏi nhà, mà dù có ma đi nữa, thì chưa chắc tôi tin vì trong đầu tôi tưởng tượng là thấy ma đó thôi, xin lỗi đã làm anh sợ.” Sắc mặt Jesús đang tái bỗng như không còn giọt máu nào, hắn trộn hơi thở vào tiếng nói, “Trời ! Chính tôi đây cũng đã thấy ma từ trong nhà bước ra đi thẳng lên … lên cái dốc kia kìa !” “Anh nói sao?” Đạt hồi hộp hỏi, “Anh nói là thấy ma nhưng là nam hay nữ? Già hay trẻ? ” Jesús nhìn lên dốc nói, “một cô gái, tay cầm dù, tay kia dắt chó.” Đạt bàng hoàng nhớ lại giấc mơ đêm qua, anh hỏi gấp Jesús:
- Anh có thấy người đàn ông trên dốc không?
- Không, nhưng tôi từng nghe lời kể lại là họ thấy một người đàn ông xuống dốc đi thẳng vào nhà … Tôi thì không thấy ai ngoài cô gái vì lúc đó trời chạng vạng tối nên tôi sợ mà quăng cả đồ nghề bỏ chạy … từ đó tôi không bao giờ dám đến đây dọn vườn vào buổi chiều nữa.
- Anh nói là cô ta dắt theo con chó mà có phải chó lông xù không?
- Dạ Phải ! Vậy là ông thấy cô gái ấy sao?
Đạt lắc đầu rồi xin kiếu Jesús, anh nói thầm để trấn an mình, “cái anh chàng này mang tên Chúa Giê-Su mà gặp ma cũng chạy vắt giò lên cổ … ” Nhưng đạt không cười được với lời bông đùa của mình, tim đập nhanh, gáy lạnh ngắt … anh quay vào nhà, chân bước nhẹ hẫng như người đi trên cung trăng.

Đạt đứng trong nhà bếp nhìn ra sau vườn, đầu anh nghĩ lung lắm. Cha con người làm vườn đã đi khỏi.
Có tiếng chuông reo, Đạt bước lên nhà trên mở cửa nhưng chẳng thấy ai mới sực nhớ ra tiếng reo từ điện thoại đang sạc pin trên bàn. Đạt bấm số phôn vừa gọi đến thì nghe tiếng Helen:
- Hello, chào anh Dough
- Vâng, chào cô Helen
- Công việc của anh tới đâu rồi ? Anh đã có bảng thời hạn chưa ?
- Chưa ạ! Vì tôi phải phá một lỗ tường dưới thang lầu mới định được vật liệu và thời gian. Tôi đã bắt đầu công việc từ hôm kia.
- Vậy anh nghĩ chừng bao lâu thì hoàn tất ?
- Khoảng một tuần lễ.
- Có thể xong trước Chủ Nhật này không ?
- Tôi còn muốn xong nhanh hơn cô muốn nữa nhưng sao phải gấp vậy cô Helen ?
- À với tôi thì bao lâu cũng được nhưng bà Hương chủ nhà muốn biết nếu được thì Chủ Nhật này bà rước linh mục về làm phép nhà.
- Tôi nghĩ …chắc không kịp. Nhưng cô cứ nhắn với bà ấy rước cha làm phép nhà lúc nào cũng được. Tôi loanh quanh nơi đây cả ngày lẫn đêm, chẳng đi đâu xa.
- Được rồi! Cám ơn anh. Anh vẫn mạnh giỏi chứ ?
- Tôi vẫn bình thường nhưng nhà này có linh hồn cô ạ !
- …
- Cô Helen! Cô còn đấy không ?
- …

Điện thoại vừa mất sóng, Đạt tin là Helen chưa nghe lời nói đùa của anh. Đạt xuống nhà kho mang đồ nghề lên chân thang lầu để bắt đầu công việc một ngày mới.
Đạt quan sát bề rộng của mỗi bậc thang cộng với chiều sâu của kệ sách dựng dọc theo một bên thang thì vừa một người duỗi thẳng chân nằm ngang. Đạt lấy làm thắc mắc là với chiều ngang và chiều cao đủ để làm một cái kho chứa lớn, sao người ta lại đóng vách kín mít và gắn đá mỏng lên tường. Sau một vài nhát búa, tường vỡ ra một lỗ hổng đen ngòm. Đạt búa thêm một lỗ khác cho ánh sáng chiếu vào, xong anh ghé mắt nhìn bên trong … Đạt giật bắn người, anh khàn tiếng thốt lên “Ô …oh !”

Một mùi hôi thối như tử thi chết sình xông vào mũi làm Đạt nín hơi đến gần tắt thở. Bên trong tường dưới chân thang lầu là cảnh tượng một phòng tắm còn đầy đủ các tiện nghi. Một cái bồn nước nằm có bốn chân, một bồn cầu, một cái bồn rửa mặt nằm trên cái tủ có chân cong cong và một tủ gương hình trái xoan có khung chạm trổ hoa văn. Đạt di chuyển đồ nghề về phía cánh cửa buồng tắm bị lấp kín, anh phá mảng tường này rồi chui vào bên trong. Đạt bật điện, đèn sáng lên rồi tắt phụt, anh thay bóng đèn và đổ nước vào các lỗ thông xuống cống để chặn mùi hôi xú uế xông lên do vì lâu ngày các “con thỏ cản mùi” đã bốc hơi khô ráo làm mùi cống chính thoát lên ngữi như thi thể chết sình. Xong đâu đấy, Đạt tiếp tục quan sát … Tường nơi đây cũng dán giấy hoa như trên phòng ngủ. Giữa hai cái lỗ bị anh đục thủng từ trước là nơi mắc áo, khăn, một chiếc khăn voan cô dâu dài gần chấm đất đang treo trên móc cùng xâu chuỗi có Thánh Giá khá to. Lẫn lộn giữa gạch vụn dưới sàn còn có một đôi giầy cũ xưa nằm hơi khuất dưới chân bồn tắm. “sao ai lại mang Thánh Giá treo trong buồng cầu ô uế vậy kìa ?” Đạt nhũ thầm và bước ra ngoài gọi phôn cho Helen.
Đạt tả cho người đại diện mua bán nhà đất là cô Helen tất cả những gì anh vừa khám phá ra trong buồng tắm ngay dưới thang lầu. Helen bảo anh chờ một lát cô ta sẽ gọi lại. Nhưng người gọi sau đó lại là ông Matheson chủ nhà. “Hello ông Trần. Tôi nhờ ông xem lại các thứ trong buồng tắm đó còn dùng được hay không , nếu được thì ông trám vách, trổ lại cửa vào buồng, tôi sẽ gọi cô Helen cho người tới sơn phết, xin ông chờ một chút …” Sau một lúc như vừa bịt phôn vừa nói chuyện với ai xong, ông chủ nhà nói tiếp, “nếu không còn dùng được thì ông định giá tân trang lại thay vì làm kho chứa, tốn thêm bao nhiêu chúng tôi sẽ trả.” “Vâng, tôi sẽ làm theo ý ông.” Đạt nói. Ông Matheson vừa gác phôn thì cô Helen gọi đến nhắn với Đạt là chiều nay sẽ có người đến làm phép nhà.
Đạt lái xe xuống phố, tìm mua một vài thứ thay cho những bộ phận cũ nát và bột trám tường cho buồng tắm vừa mới khám phá dưới thang lầu, rồi quay về tiếp tục loay hoay đến xế chiều mới tạm ổn công việc. Anh chờ cho nước đục chảy ra hết từ các vòi nước mới dọn dẹp đồ nghề. Như đã dặn lòng, Đạt lên lầu tắm thật nhanh trước khi trời tối và lần này anh ngước mặt, trợn mắt mà dội nước chứ không dám nhắm lại để tránh việc “ma” vén màn nhìn trộm …

Đạt xuống nhà thì ngoài sân có tiếng xe ngừng rồi tắt máy, anh mở cửa thấy hai người mặc thường phục màu sậm đen, phía trước cổ áo màu trắng. Đạt biết là hai linh mục, anh chào họ xong liền rước vào nhà. Vị linh mục lớn tuổi đầu bạc khoát khăn lễ lên người rồi đi một vòng khắp nhà dưới. Linh mục trẻ tuổi thì bước lên lầu. Đạt để yên cho họ làm phép nhà, anh bước ra ngoài leo lên đỉnh con dốc vàng xem bên kia dốc như thế nào. Đạt chưa lên hết dốc thì nghe tiếng xe mở máy, anh quay lại, nhìn thấy chiếc xe của hai vị linh mục đang phóng nhanh xuống con đường cái làm mấy con quạ đen hoảng hốt bay tung lên trời, kêu “qu..ạ..q..uạ”.
Đạt ngạc nhiên lắm, “làm phép nhà mà nhanh thế sao?” Đạt vừa quay xuống dốc vừa thắc mắc không biết chuyện gì đã xảy ra cho hai linh mục kia. ..
Bước vào nhà Đạt cảm thấy cơn đói cồn cào, anh vào bếp định khui lon cá mòi ăn nhanh với bánh mì thì ngại ngùng ngay không dám mở cái hộc tủ lấy đồ khui vì anh sợ lại phải nghe tiếng rú bị kẹt tay của “hồn ma” đêm qua. Đạt đành nấu nước sôi cho vào ly mì ăn liền. Đạt ăn nhanh để còn đi gom củi khô ngoài bìa rừng về đốt lò sưởi, anh định bụng đêm nay sẽ dọn xuống ngủ nơi phòng khách vì không chịu nổi hình cái bóng người lẻ loi trên sân ga trong bức tranh treo trên tường phòng ngủ và bốn cái chùy của qủy nơi bốn góc giường sẽ đập nát đầu anh lúc ngủ say.
Hơi ấm lò sưởi xoa dịu và làm mềm những cơ thịt mệt mỏi qua một ngày làm việc không nghỉ. Đạt ngủ thiếp đi đến quá nửa đêm thì choàng tỉnh. Đạt đứng dậy định đi tiểu thì một bóng người bất ngờ ló đầu ra rồi thụt nhanh vào khung cửa buồng tắm dưới thang lầu. “Ai đó !” Đạt quát to mà chân nhấc không đi, thân thể rụng rời. Cố gắng lắm anh mới không khụy xuống. Tay Đạt thủ thanh sắt móc gỗ của lò sưởi, anh rón rén tiến về hướng buồng tắm. Còn cách hai ba bước, Đạt thình lình nhảy tới đứng trước cửa, tay quất thanh sắt vào không khí … Bên trong vắng lạnh như tờ, không xó nào núp trốn được, ánh đèn mà Đạt để cháy suốt đêm chiếu mờ mờ không đủ sáng, chiếc khăn voan hơi lay động nhưng xâu chuỗi Thánh Giá vẫn im lìm bất động … Đạt hoàn hồn, đứng dạng chân trước bồn cầu định móc … “cò” ra tiểu nhưng đã không còn một giọt nào vì đáy quần anh đang ướt sũng nước tự bao giờ.
Thay quần áo xong Đạt thẩn thờ, buồn bả ngồi bên lò sưởi. Đạt tu một hơi uống cạn phần rượu còn sót lại từ đêm qua, anh mới thiếp dần.

Giữa khuya thì Đạt mở mắt ra, anh thấy gió lùa vào cửa hông mới đứng lên, nhìn ra sân xem ai đã mở cửa thì ngoài kia cô gái che dù, dắt theo con chó đang lững thững đi lên dốc. Đạt dụi mắt mấy cái thì trên đỉnh dốc chỉ còn lại cái nóc dù đang chìm dần xuống bên kia đồi … như có mây bay ngang, con dốc tối sầm lại một chốc rồi sáng rực lên như ban ngày … Người lính to lớn đã xuống giữa con dốc từ bao giờ… Đạt đóng sầm cửa lại, anh quay mình định chạy trốn trên lầu nhưng trước mặt anh là một hố sâu do đất đã sụp lở giữa nhà, Đạt chới với cố tìm vật gì để níu lại … anh thấy mình rơi xuống vũng sâu không đáy.
Tiếng kim loại vang lên từ cửa chính đánh thức Đạt dậy, anh nhìn đồng hồ thấy đã hơn mười giờ sáng. Đạt mở cửa thì cô Helen lên tiếng ngay:
- Chào anh, xin lỗi đã đánh thức anh.
- À tôi ngủ quên…Cô khỏe chứ ? Xin chào cô!
- Tôi gọi phôn cho anh từ sáng, không nghe trả lời nên lái xe đến đây, tiện thể biếu anh vài món trái cây và thức uống.
- Ồ ! Cám ơn cô lắm !
- Anh Dough này, anh đã ở đây qua mấy đêm và hôm qua tôi nghe anh nói là nhà có ma, xin lỗi… mmm..có linh hồn. Tôi nghĩ … anh không nói đùa và cũng tin rằng anh là người rất đặc biệt … khác với…nhưng thôi, xin anh cho biết anh đã thấy gì ạ ?

Đạt bất ngờ nhìn cái đầm trắng mà Helen đang mặc, cái eo thon và bàn chân mang dép mỏng như chân không mang gì, anh thót tim khi liên tưởng đến sự giống nhau giữa Helen và cô gái cầm dù, dắt chó lên dốc. Anh lấp bấp:
- Ồ xin lỗi cô Helen, tôi quên mời cô vào nhà.
- Không sao, tôi cũng có việc sắp đi ngay.
- Cô vào nhà, mời cô vào nhà rồi tôi vừa pha nước vừa kể cho cô nghe.
Nét mặt Helen đổi sắc, cô vờ tìm thứ gì trong xách tay một lúc rồi mới theo Đạt bước vào.
Đạt đặt hai cái túi quà thực phẩm của Helen mang tặng anh lên bàn trong bếp rồi vừa đun nước sôi vừa kể cho Helen nghe chuyện anh khám phá ra cái nhà tắm dưới thang lầu. Helen đứng nghe mà như nóng ruột chuyện gì. Cô hỏi khéo:
- Trông anh phờ phạt…chắc là mất ngủ đêm qua…
- Không tôi ngủ được cô, cô không thấy tôi làm một giấc tới hơn mười giờ sáng sao ?
- Hình như anh muốn giấu tôi điều gì, anh không muốn kể cho tôi nghe thì thôi…chỉ là chuyện đó dính dáng tới nghề nghiệp mua bán của tôi nên tôi cần biết đấy thôi.
- Chẳng có gì cô ạ … ngoài những ác mộng tôi thường mơ khi ngủ trên giường lạ mà thôi !
- Anh mơ thấy gì ?
- Hmm…hmm thì… thì là một cô gái, một con chó và. ..và một ….
Helen cắt ngang:
- Một người lính chân đi khập khểnh phải không ?
- Sao cô biết ?
- Tôi nghe vài người ở lâu năm dưới đồi kể lại … Ông chắc là nằm mơ thấy chứ ?
- Tôi mơ thật mà cô !

Helen không hỏi gì thêm nữa, cô ta ra hiệu muốn từ biệt. Đạt tiễn Helen ra cửa, khi ngang qua chân thang lầu anh chỉ vào buồng tắm muốn Helen xem qua những việc anh đã làm. Helen chỉ nhìn lướt qua rồi bước nhanh ra sân trước. “Tôi nghĩ,” Helen nói, “anh nên mang cái Thánh Giá trong đó ra ngoài tìm nơi nghiêm trang mà treo.” Đạt chào tạm biệt rồi quay vào làm theo lời Helen. Sau cùng Thánh Giá đã được dựng trên bệ lò sưởi.
Đạt lấy xà-beng dẹp nậy ván bậc thang cuối cùng lên vừa đủ để bơm keo vào khe hở dưới đáy, xong anh xoáy hai ba đinh ốc để trị chứng kêu kẻo kẹt của thang lầu. Mấy giờ sau, Đạt dẫm chân lên từng bậc một để chắc chắn là không còn chỗ nào sót lại. Đạt khoan khoái xếp đồ nghề vào túi xách xong anh mang ra xe cất. Công việc tưởng kéo dài cả tuần lễ hoặc hơn, không ngờ lại hoàn tất nhanh chóng. Các cửa đã kín gió, thang lầu hết kêu và may mắn chỉ thay một vài cái ống rĩ sét, khóa nước cho buồng tắm thay vì phải cất công cưa, cắt làm nhà kho dưới thang lầu.
“Ngày mai nếu bàn giao xong sớm thì tối mai sẽ được đoàn tụ với gia đinh.” Đạt xoa tay sung sướng.

Trời ngã về chiều. Những đám mây đen từ phương tây kéo đến và gió thổi từng cơn rung rinh cành lá nhưng không đuổi được những con quạ đen lì lợm đậu trên cây, chúng nhìn mãi vào cửa sổ nơi Đạt đang đứng. Đạt bực mình, anh mở cửa sổ khoa tay xua đuổi lũ quạ nhưng chúng cứ đứn trơ trơ, lâu lâu lại kêu lên những tiếng nghe rợn cả người. Một làn gió thổi thốc vào làm da Đạt ớn lạnh. Anh khép cửa rồi quay vào chuẩn bị bữa ăn tối.
Đạt vặn lửa nhỏ hâm nóng lon xúp rồi đi mở đèn ở khắp phòng, hành lang để sẵn cho sáng suốt đêm xong mới trở lại nhà bếp. Mới nuốt được vài muỗng xúp, Đạt cảm thấy nhợn trong ngực và ớn lạnh xương sống. Anh bỏ ăn vì nhảy mũi, hắt hơi nhiều lần. Đạt tìm rượu uống cho nóng người nhưng chỉ thấy đầu nóng ran mà khắp mình như đang lên cơn rét lạnh. Nằm trong phòng ngủ thì sợ bức tranh “sân ga vắng vẻ” và bốn con quỷ đứng “hầu”, ngủ dưới lầu thì sợ lính tông cửa vào tấn công thình lình không kịp đỡ … còn những phòng khác thì trống trơn không giường chiếu. Chắc ăn nhất là ngủ ngồi ngay cửa sổ cuối hành lang để tiện bề quan sát con dốc “ma” và làm sáng tỏ chuyện ma hiện ra trong mơ hay là hiện thật.
Đạt đặt cái ly cheo leo trên cạnh cái bàn con, “nếu ly rơi mà mình không hay thì đó mới là mơ.” Đạt thầm nghĩ trong đầu và anh lấy thắc lưng vòng ngang đùi mình với chân bàn.
Đạt ngồi trên lầu nhìn xuống cảnh vật bên ngoài. Những đám mây đen và gió lộng ban chiều chỉ hù dọa một cơn mưa bão không thành. Lúc này chỉ còn hiu hiu gió nhẹ chập chờn cành lá, Bầu trời tối đen, cỏ cây mờ ảo dưới ánh sáng trăng. Thỉnh thoảng có một vài cụm sương bay lững lờ ngang con dốc.
Đạt cong hai ngón tay như càng con dế đá rồi kẹp vào khoảng da giữa hai lông mày, anh giựt gió cho hạ cơn sốt trong đầu. Anh quấn chăn kín người chỉ chừa khoảng chân đang cột vào cái bàn con. Đạt vừa nốc cạn ly rượu đỏ thì ngoài kia con dốc bắt đầu ửng vàng như mây thôi che ánh trăng đêm … chẳng bao lâu thì con dốc đã sáng rõ như ban ngày. Đạt chăm chú nhìn không biết đã bao lâu …chợt anh thấy cô gái vừa xuất hiện với mái tóc dài, nàng không cầm dù hoa, không dắt chó mà lần này nàng đội cái voan trắng dài của cô dâu và không đi chân đất. Cô gái từ từ đi lên dốc…Gần tới đỉnh thì người lính xuất hiện, hắn ôm cô gái vào lòng xong đứng dang ra rồi nâng bàn tay nàng lên làm cử chỉ giống như đeo nhẫn và ôm hôn nàng … Trong một khoảnh khắt sau đó… cả hai đều tan biến như những cụm sương đêm nhạt nhòa bay qua đồi dốc. Dường như mặt trời ban đêm rọi vàng con dốc cũng vừa tắt nắng trả lại không gian một màn đêm âm u, quái dị, liêu trai…
Đạt bất ngờ cảm thấy mình cô đơn, sợ hãi vì từ đâychỉ còn anh là một bóng ma đơn độc trong căn nhà hoang lạnh này. Đạt nghĩ hay mình đã chết vì một tai nạn xe tuôn xuống hố hay bị giết giữa đường khi đến đây, hồn ma thường tìm đến những ngôi nhà hoang vô chủ, âm khí bao trùm mà ở trọ. Đạt mở toang cửa sổ… réo gọi hai cái bóng ma kia quay về nhưng âm thanh gào la của Đạt như lọt vào chân không ngay chính anh cũng không nghe được tiếng mình gào. Đạt chạy lên tận đỉnh đồi tìm cô gái và tình nhân của cô nhưng bên kia dốc là cánh đồng hoang dài xa vô tận … Đạt quay về, bước lên thềm nhà mở cửa nhưng anh không tài nào chạm được trái nắm, những ngón tay như sương khói khi cố gắng nắm vào bất cứ vật gì. Đạt vô cùng hoảng sợ vì mặt trời cũng sắp ló dạng phía sau lưng. Đạt tiếp tục vận dụng hết tàn lực để mấy ngón tay chạm vào trái nấm nhiều lần nhưng chỉ hoài công, áng sáng mặt trời bắt đầu liếm cháy một phần lưng, anh nghĩ chỉ trong phút chốc toàn thân sẽ bị thiêu cháy thành tro bụi nên rướn người dán sát vào cánh cửa “Trời ơi ! Em ơi ! Con ơi !” anh gào to trong tuyệt vọng vẫn là những tiếng không thanh âm… Bất ngờ một thanh âm của anh vang lên làm Đạt rùng mình tỉnh dậy và nhận thấy tay chân mình dường như cử động lại được…
Đạt nhìn đồng hồ thấy mới quá nửa đêm nghĩa là còn những năm, sáu giờ nữa trời mới sáng. Cơn sốt rét làm anh rã rời và cơn buồn ngủ thì cứ mãi đánh đu với sự căng thẳng thần kinh nên đầu óc anh vật vờ và năm giác quan chẳng còn phân biệt đâu là thật giả… Đạt cố gắng không cho mình ngủ thiếp, sợ sẽ bị lạc vào mộng dữ vừa qua nhưng rồi anh đành xuôi tay chấp nhận … Đạt cảm thấy mình vừa trải qua một cơn mê thiếp như người lái xe ngủ gật, anh choàng dậy mừng rỡ vì mặt trời đã bừng sáng ở bên ngoài, Đạt liền lao nhanh ra sân sau, bất ngờ anh bị ánh sáng mặt trời đốt cháy như một con ma cà-rồng trong phim chiếu bóng, anh vội chạy ngược vào trong … nhưng không còn kịp nữa, từng mảng da, thớ thịt đang rụi dần thành tro bụi. Đạt hét lên rồi như bừng tỉnh anh mừng khôn tả khi thấy mình còn nằm trên chiếc giường và bên ngoài màn trời vẫn còn đen kịt. Thì ra mình vừa lại trải qua một cơn mơ kinh dị nữa, Đạt mừng thầm và tiếp tục nằm im cho đến khi tiếng côn trùng ru anh chìm sâu vào giấc ngủ thật nồng.
Những tia nắng mai đầu tiên đánh thức Đạt dậy, anh định đứng lên làm một vài động tác thể dục cho giản gân cốt chẳng dè anh không tài nào cử động được tay để chống xuống giường, anh cố co chân lại, cũng không xong, toàn thân Đạt cứng đờ ra mặc dù mắt anh vẫn thấy cảnh vật chung quanh và ánh sáng đang lùa vào khung cửa sổ. Đạt hãi hùng, anh cố gắng la hét thật to mà chỉ nghe những âm thanh xa lạ của ai đó đang vọng về từ đáy vực. Đạt đành nằm im chịu trận thật lâu … bất giác anh cảm thấy hai giòng nước nóng đang trào ra khóe mắt. Đạt nghẹn ngào mấp máy “Em ơi ! Con ơi !”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét