Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Ba, 28 tháng 8, 2018

Vài Câu Chuyện thật ..ngắn.


1. CHUYỆN CÁI VÉ :
Một người cha dắt đứa con 6 tuổi đi sở thú chơi. Đến quầy bán vé người cha dừng lại đọc bảng giá: 
"Người lớn: $10.00 
Trẻ em trên 5 tuổi: $5.00 
Trẻ em dưới 5 tuổi: Miễn phí" 
Đọc xong ông nói với người bán vé: 
- Cho tôi 1 vé người lớn và 1 vé trẻ em trên 5 tuổi. 
- Con ông trên 5 tuổi à? – Người bán vé tò mò hỏi lại. 
- Vâng. 
- Nếu ông không nói cho tôi biết thì thằng bé được miễn phí rồi. 
- Vâng có thể không ai biết nhưng con tôi tự nó biết.<!>
LỜI BÌNH :
"Dạy cho con tiếng nói thật thà" Người lớn muốn con mình không nói dối thì trước hết người lớn phải luôn luôn nói thật nhất là những lời thật trước mặt con trẻ. Đừng tưởng bé còn nhỏ chưa biết gì chính đây là giai đoạn tâm hồn trẻ thơ của bé tiếp nhận và làm theo những gì người lớn đã làm và đang làm
Đời này có mấy ai người lớn làm được điều "không nói dối không nói láo" . Đã lâu lắm rồi thiên hạ cứ giả dối lẫn nhau với nhau có nói thành không không thành có trắng ra đen đen thành trắng dối lừa cả ở tầm vĩ mô xuống đến vi mô. Sống thật nói thật thì bị cho là "hâm hâm điên điển" giả trá thì được cho là bình thường bởi nói láo riết thành thói quen cứ tưởng mình nói thật. Hic! Bao giờ cho hết ...giả trá ở VN.

2.Ba…:
Học lớp 12 tôi không có thời gian về nhà xin tiền ba như 2 năm trước. Vì thế tôi viết thư cho ba rồi ba đích thân lên đưa cho tôi. 
Từ nhà đến chỗ tôi trọ học chừng 15 km. Nhà nghèo không có xe máy ba phải đi xe đạp. Chiếc xe gầy giống ba… 
Cuối năm làm hồ sơ thi đại học tôi lại nhắn ba. Lần này sau khi đưa cho tôi một trăm ngàn ba hỏi: 
- "Có dư đồng nào không con?". 
Tôi đáp: 
- "Còn dư bốn ngàn ba ạ". 
Ba nói tiếp: 
- "Cho ba bớt hai ngàn để lát về xe có hư như lần trước thì có tiền mà sửa". 
Ba về tôi đứng đó nước mắt rưng rưng.
LỜI BÌNH :
Thật cảm động đọc chuyện ngắn này tôi cũng rưng rưng nước mắt. Đời này người ăn không hết kẻ lần không ra .
Chỉ 2.000 đ chắc rằng Ba đã phải dắt bộ về nhà một quảng đường dài hun hút trên đường đi lướt vun vút qua mặt Ba là những chiếc xe bóng loáng mà lạnh tanh tấm lòng . Hỡi những người con hôm nay còn cha còn mẹ hãy luôn tri ân tấm lòng và đức hy sinh vô bờ của cha mẹ để đáp đền mai sau.

3.Mẹ và con :
Con lên ba chơi bên nhà dì bị xe đạp ngã trúng đầu chảy máu. Mẹ đang nấu cơm hốt hoảng bế con chạy ngay đến bệnh viện. Hú vía. Vết thương chỉ nhẹ bên ngoài thôi. Hoàn hồn mẹ nhìn lại mình: chân không dép quần ống cao ống thấp áo loang lổ vết máu. Chả giống ai! Mẹ cười. 
Con lớn mẹ bỗng bị chứng nặng tai. Lần lữa mãi mẹ mới nhờ con đưa đi khám bệnh. Bác sĩ bảo: Để quá lâu hồi phục thính lực cũng khó. Nhìn mặt mẹ ngơ ngẩn con khóc.
LỜI BÌNH :
Đã muộn rồi. "Tình cha nghĩa mẹ ơn sinh thành dưỡng dục như núi cao biển sâu. Sao không sớm quan tâm đến Mẹ một chút để giúp mẹ có được sức khỏe và niềm hạnh phúc nhỏ nhoi được các con chăm lo han hỏi" . Đừng để khi xảy ra chuyện mới thấy ray rứt đau xót trong lòng có khi ăn năn cả đời đấy

4. Người Anh :
Năm 18 tuổi anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố mẹ giận dữ mắng "Sanh ra… giờ cãi lời bố mẹ…phải chi nó ngoan siêng học như bé Út…" 
Anh lặng thinh không nói năng gì…Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế! 
Ngày bé Út vào Đại học phải xa nhà lên thành phố ở trọ. Anh tự ý bán đi con bò sữa -gia tài duy nhất của gia đình- gom tiền đưa cho bé Út. Biết chuyện bố thở dài mẹ lặng lẽ Út khóc thút thít…Anh cười "Út ráng học ngoan…" 
Miệt mài 4 năm Đại học Út tốt nghiệp loại giỏi được nhận ngay vào công ty nước ngoài lương khá cao… Út hớn hở đón xe về quê… 
Vừa bước chân vào nhà Út sững người trước tấm ảnh của Anh trên bàn thờ nghi ngút khói…Mẹ khóc "Tháng trước nó bị tai nạn khi đang phụ hồ… lúc hấp hối biết con đang thi tốt nghiệp nó dặn đừng nói con biết…"
LỜI BÌNH :
Quá cảm động trước tình anh em . Đây là đức tính cao cả của người biết sống vì kẻ khác . Mới chỉ là em thôi mà tình anh còn vậy huống chi là mẹ cha. Sao hôm nay nghĩa tình cha mẹ anh em như bọt bèo ảo ảnh chỉ biết dành lấy tài sản bạc tiền Có đuợc rồi phủi tay dứt sạch cái nghĩa lý thâm trọng của tình thân

5.Cua rang muối :
Khi xưa nhà còn nghèo mẹ hay mua cua đồng giả làm cua rang muối. Cua đồng cứng nhưng mẹ khéo tay chiên giòn đủ gia vị nên thật ngon. Thấy các con tranh nhau ăn mẹ nhường. Các con hỏi mẹ bảo: răng yếu. Giờ các con đã lớn nhà khá hơn chúng mua cua biển gạch son về rang muối mời mẹ. Các con nói vui: 
- Cua rang muối thật đó mẹ. 
Rồi chúng ăn rất ngon. Riêng mẹ không hề gắp. Các con hỏi mẹ cười móm mém: 
- Còn răng đâu mà ăn?!
LỜI BÌNH :
"Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào..." Bây giờ ai còn cha còn mẹ là điều hạnh phúc nhất vì còn có cơ hội để đáp đền. Để khi cha mẹ mất rồi một chút cơ hội cũng là không . Nhớ tiếc cả đời

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét