Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Năm, 22 tháng 3, 2018

Thiên đường và địa ngục - Lưu Dĩ Sướng

Tôi là một con ruồi.
Tôi sinh đã một tháng. Đối với loài ruồi, tôi được coi là thanh niên.
Một tháng nay, tôi sống trong cái thế giới bẩn thỉu và hôi hám: ngủ thùng rác, lượn lờ nơi cống rãnh, ăn vỏ dưa, vỏ cam, hít thở toàn bụi bậm và khí nóng.
Cái thế giới này thật chẳng ra làm sao? Không những kiếm ăn đã vất vả, lại có thể bị con người tiêu diệt bất cứ lúc nào. Sống những ngày như loài ruồi chúng tôi thật không đáng sống, tôi hiểu rõ điều ấy.
<!>
Nhưng ruồi lớn lại bảo:
- Thế gian không đến nỗi tồi như cậu tưởng? Cậu không đến những nơi tốt đẹp cậu mới coi chỗ này là địa ngục. Đó là vì cậu chưa hiểu sâu biết rộng đấy thôi!
Ruồi lớn sinh trước tôi hai tháng, theo thứ bậc tôi phải coi như cha chú. Tôi hỏi:
- Chú ơi, chả lẽ thế gian này lại còn có nơi sạch sẽ?
- Sạch sẽ thôi à. - Chú đáp - Chẳng những sạch sẽ mà còn như thiên đường. Ngoài những thứ ngon, những cái đẹp, còn có cả máy lạnh. Cậu đã bao giờ nghe nói đến máy lạnh chưa? Đó là mùa xuân do con người tạo ra, cực kỳ mát mẻ. Cậu mà gặp, cậu sẽ thích đến mức phải tìm ngay một thứ gì mà ăn?
- Đi xem một chút có được không ạ?
- Sao lại không?
Từ thùng rác, chú dẫn tôi bay đi, qua đường Hoàng Hậu thì rẽ, rồi đến một tòa nhà cao đẹp, tôi đậu đằng trước một cánh cửa bằng kính khá lớn. Chú bảo:
- Chỗ này gọi là tiệm cà phê.
Cửa tiệm cà phê bỗng mở, một luồng gió mát lạnh bay ra. Chàng thanh niên đầu bóng mượt lững thững đi vào, chúng tôi nhân dịp đó bay theo.
Vào trong nhà, chú hỏi:
- Thế nào? Chỗ này có tuyệt không?
Chỗ này thật tuyệt! Hương thơm sực nức. Không biết từ đâu tỏa ra cái mùi dễ chịu đến như thế. Những người đàn ông âu phục chỉnh tề, những người đàn bà phấn son sặc sỡ cứ như bươm bướm! Trên các bàn bầy đầy bánh ngọt, đồ uống và những viên đường. Thật sạch, sạch đến mức tôi phát sợ!
Không biết chú đi đâu mất, còn lại một mình, tôi chỉ có cách bay đến ẩn dưới một cái bàn nhiều hương vị.
Ngồi bên bàn là một người đàn bà đứng tuổi, vẻ hiền từ, và một thanh niên chừng hai mươi, nước da trắng trẻo. Người đàn bà hỏi:
- Mấy hôm nay anh chết gí ở chỗ nào thế?
Người thanh niên đáp:
- Chơi hụi mất hết cả tiền, còn đi chỗ nào được nữa?
Người đàn bà vặn lại:
- Tôi cho anh ăn, cho anh mặc, cho anh ở, cho tiền anh tiêu hàng ngày, còn hụi với họ gì?
Người thanh niên nói:
- Nhưng tiền mất rồi!
Người đàn bà hỏi:
- Mất bao nhiêu?
- Ba nghìn.
Người đàn bà mở ví, rút ra sáu tờ năm trăm:
- Cầm lấy? Từ nay không được hụi với họ gì nữa! Bây giờ tôi phải đến đường Hoàng Hậu mua mấy thứ, tối nay chín giờ đợi anh ở nhà hàng Vân Hoa. Đồ chết tiệt!
Bà đưa tiền cho người thanh niên rồi với bộ mặt cười cười đứng dậy đủng đỉnh bước ra.
Người đàn bà vừa đi, người thanh niên liền đến một cái bàn khác. Bên bàn là một cô gái rất trẻ, phấn son tươi roi rói, xinh đẹp và hấp dẫn. Mái tóc cô kẹp một bông hoa bằng nhung.
Tôi bay đến, đậu lên bông hoa nhung nghe trộm.
Chàng trai nói:
- Em ơi! Bây giờ thì em có thể tin được rằng công việc chẳng có gì rắc rối hết?
Cô gái nói:
- Đưa đây!
Chàng trai:
- Nhưng em phải làm một việc anh yêu cầu cơ?
- Việc gì?
Chàng trai đặt tiền vào tay cô gái, ghé tai cô thì thầm những gì, tôi không nghe được, chỉ thấy cô thốt ra mấy tiếng: "Đồ quỷ!"
Chàng trai hỏi:
- Được không?
Cô gái đáp:
- Có gì mà không được? Anh đi trước, em còn phải ở đây đợi một người. Một giờ sau em sẽ đến!
- Không được lỡ hẹn đấy nhé!
Cô gái hỏi:
- Thế em đã lỡ hẹn với anh mấy lần?
Chàng trai đi rồi, cô gái đến phòng gọi điện thoại. Tôi thừa cơ bay tới hộp đựng đường, ăn thoải mái, rồi đậu trên chén cà phê, nếm vị ngọt ở miệng chén.
Đang ăn một cách thích thú thì cô gái trở lại ghế ngồi, lấy tay đuổi, tôi chỉ còn cách bay đến đậu lên tường.
Mười phút sau xuất hiện một người đàn ông to béo, khoảng năm mươi tuổi, mặc bộ lụa đen Quảng Đông, ngực đeo dây chuyền gắn hình bán nguyệt. Ông ngồi phịch xuống chiếc ghế da, bảo cô gái: "Đưa đây!" Cô gái đưa sáu tờ năm trăm, ông ta giắt vào thắt lưng: "Đối phó với bọn ấy kể cũng dễ nhỉ!"
Cô gái nói:
- Tiền anh ta lừa một người đàn bà đấy!
Ông béo bảo:
- Trên đời, xưa nay, vốn dĩ người này lừa người khác. Chỉ có điều, loại tiền này không phải kiếm từ tội ác thôi!
Lúc ấy, bỗng nhiên người đàn bà đứng tuổi cầm một túi nho từ cửa đi vào, xem ra có ý muốn tìm chàng trai, hình như có điều gì bà quên nói với anh ta. Nhưng chàng trai đi rồi, bà trông thấy ông béo, liền bước đến, tay chắp sau lưng, nghiêm mặt, hai mắt mở tròn xoe, không nói một lời.
Ông béo thấy bà thì lúng túng đứng dậy, dắt bà ra cửa. Tôi bay đến đậu trên vai ông, nghe hai người trò chuyện. Bà kia hỏi:
- Con đĩ ấy là ai thế?
Ông béo cười cười:
- Bà đừng có nóng nảy, nghe tôi nói đây. Cô ta là người quản lý cửa hàng Kiều Quang, tôi có chuyện mua bán nhờ giúp, phải đi cửa sau, bà hiểu không. Đây là ba nghìn, bà cầm lấy mua gì thì mua, tối về nhà tôi nói kỹ chuyện này cho bà nghe, bà vợ yêu quí của tôi ạ!
Bà ta cầm tiền, bỏ vào ví, vẻ mặt nghiêm trang:
- Nhớ về sớm đấy! Nhà vắng người. Tôi phải đến bà Tiêu chơi mạt chược, có thể về muộn!
Nói rồi, bà lững thững đi ra.
Tôi lập tức bay theo. Tôi cảm thấy ở cái chốn thiên đường này bề ngoài thì sạch bên trong lại bẩn hơn rác rưởi. Tôi thà sống tiếp những ngày địa ngục ở thùng rác còn hơn! Cái thiên đường này bẩn đến mức loài ruồi cũng không muốn lưu lại một giây một phút !

                             
Lưu Dĩ Sướng

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét