Namo BuddhayaGiá Trị Từ Sự Chịu Trả GiáCùng là một tảng đá, một nửa làm thành tượng Phật, một nửa làm thành bậc thang.Bậc thang không phục hỏi tượng Phật rằng:Tượng Phật trả lời:- Vì người chỉ chịu 4 nhát dao đã có được hình hài đó,còn ta lại trải qua trăm ngàn ngọn dao đục đẽo, đau đớn muôn vàn.Lúc đó bậc thang im lặng...Cuộc đời con người cũng thế:Chịu được hành hạ, Chịu được cô đơn,Gánh được trách nhiệm,Vác được sứ mệnh, Thì cuộc đời mới có giá trị...Bài học suy nghiệm:- Khi nhìn người khác huy hoàng, đừng đố kỵ, vì họ trả giá nhiều hơn bạn gấp nhiều lần.- Những gì hôm nay trả giá càng nhiều, thất vọng bao nhiêu, thì ngày sau sẽ nhận lại được giá trị,hạnh phúc và viên mãn bấy nhiêu.Tự TriNamo BuddhayaGiáo Lý Tối Thượng Của Con Đường Tu TậpBỐ THÍ tối thượng được tìm thấy trong sự không tham luyến.TRÌ GIỚI tối thượng là một tâm thức an bình.NHẪN NHỤC tối thượng là sự khiêm tốn.TINH TẤN tối thượng là từ bỏ sự dính mắc vào các hoạt động.THIỀN ĐỊNH tối thượng là tâm không tự phụ, khoe khoang.TRÍ TUỆ tối thượng là không bám chấp vào bất cứ điều gì khi nó xuất hiệnThiện xảo tối thượng nằm trong việc nhận ra tính chất vô ngã.Cao quý tối thượng nằm trong việc điều phục tâm bạn.Hoàn hảo tối thượng ở trong tâm cố gắng giúp đỡ người khác.Giáo huấn tối thượng là sự chánh niệm thường xuyên.Phương thuốc tối thượng là hiểu biết tính chất vô tự tánh của mọi sự.Hoạt động tối thượng là không đeo đuổi các mối bận tâm thế tục.Thành tựu tối thượng là sự giảm thiểu và chuyển hóa các đam mê..Tôn giả AtishaNhư Thế Cuộc ĐờiĐau thương, mới gọi là tìnhKhổ ưu, mới gọi nhân sinh kiếp ngườiĐổi thay, mới gọi cuộc đờiKhóc cười, mới gọi luân hồi nhục vinh,Thăng trầm, mới gọi điêu linhMệt nhoài, mới gọi ba sinh nỗi chìm.Tự tri, mới gọi biết mìnhVong nguyên, mới gọi hữu tình đắm say..Trót mang lấy mảnh hình hàiĐời là rứa đó đắng cay làm gì..Buồn nhiều, sự chẳng khác chi..Lo nhiều, đánh mất lưu ly hiện tiền..- Đảo điên, mới gọi là tiềnMê lầm, mới gọi truân chuyên cõi Tình..Chỉ vì là phận chúng sinhCòn ôm giấc mộng vô minh ngủ dài..Nhọc nhằn, mới gọi trần aiThú đau thương hẹn lai rai với sầu.- Không ưng, phủi áo qua cầuChưa cam, thì khổ chớ hầu bỏ tha!Hiểu chăng, đây là cõi ta bàKhổ đau, Hạnh phúc, vốn là bạn thân ?Ngày nao về lại nguồn ChânMới mong giả biệt gian truân cuộc đời.Thì thôi, chấp nhận mĩm cườiBao dung tâm lượng cho đời rộng thêm..Ngồi yên giữa cuộc lênh đênhBiết đâu vượt thoát hai bên vui, buồnĐể lòng ngát một làn hươngTừ miền cố quận Chân thường thoảng qua...Như Nhiên - Th TánhTuệ
Nhìn Ra Bốn Phương
▼


Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét