Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Bảy, 3 tháng 3, 2018

Mối tình “trọn đời trọn kiếp” của cặp đôi từ lúc tuổi 15 đến gần 90 - DKN


Có biết bao cặp đôi từng thề non hẹn biển mà rút cuộc vẫn chẳng thể chung đường. Giữa hối hả và cám dỗ, những ai có thể cùng nhau vượt qua gian khó càng ngày càng hiếm. Liệu trên đời có thực sự tồn tại 1 tình yêu mà chỉ cái chết mới có thể chia lìa tất cả?

Câu chuyện tình yêu của cụ ông Byong-man Jo 98 tuổi và cụ bà Gye-Yeul Kang 89 tuổi 
chính là câu trả lời chân thực nhất.<!>



Tình yêu là cùng nhau nắm tay đi qua những năm tháng cuộc đời.

Trong thời gian năm 2013-2014, 1 đạo diễn người Hàn Quốc đã mất 15 tháng để quay bộ phim tài liệu ghi lại cuộc sống hôn nhân của cụ ông và cụ bà. Khi bộ phim đươc công chiếu, chỉ trong vòng 23 ngày đã có hơn 2 triệu người xem, và trở thành bộ phim thành công nhất từ trước đến nay của Hàn Quốc khi thu về 3,7 triệu USD.

Trong suốt 76 năm chung sống của 2 cụ, không có những cuộc cãi vã, cũng không có xe hơi, hoa hồng hay những điều xa xỉ. Mỗi thước phim đơn giản chỉ là miêu tả cuộc sống bình dị, nhưng những khoảnh khắc ấy đều khiến khán giả xúc động.Hồi nhỏ nhà cụ ông rất nghèo, đến năm 9 tuổi thì mẹ ông qua đời, cuộc sống của ông khi đó rất vất vả. Đến năm 23 tuổi ông phải đi ở rể, khi đó bà cụ mới 14 tuổi.


Hai cụ sống trong một ngôi làng nhỏ, có một con suối nhỏ chạy qua cửa nhà, xung quanh trống trải 
chỉ có những mảnh đất rộng lớn. Họ và một chú chó sống chung với nhau.


Tình yêu chính là cùng nhau vượt qua những đắng cay ngọt bùi của cuộc sống.


Cho đến khi già họ vẫn muốn mặc áo đôi và dắt tay nhau đi dạo phố như thủa nào.


Đôi khi họ cùng nhau quét lá và chơi đùa…


Và cùng nhau nộm tuyết…


Hai cụ cùng nhau chơi ném tuyết rất vui vẻ…


Do tuổi già nên đầu gối bà vẫn hay bị đau nhức. 
Những lúc ấy cụ ông thường xoa đầu gối và thổi cho bà như dỗ dành em bé vậy.


Đôi khi cụ ông cũng nhảy múa rất ngộ nghĩnh 
chỉ vì muốn nhìn thấy nụ cười trên môi cụ bà.


Đã mấy chục năm qua cụ ông vẫn giữ thói quen cài cúc áo cho cụ bà.


Trước khi ngủ cụ ông vẫn thường vuốt nhẹ lên má của cụ bà, mặc dù mấy chục năm qua, khuôn mặt xinh đẹp của cụ 
giờ đã nhăn nheo theo năm tháng, nhưng trong mắt cụ ông cụ bà vẫn xinh đẹp như thủa nào.


“Trong mắt tôi, bà luôn luôn xinh đẹp nhất”.


Bà cụ có đôi mắt luôn luôn ngập tràn yêu thương.


Trời tối đi đâu bà cùng kéo ông đi cùng, bà nói: 
“Ông vừa đi vừa và hát cho tôi nghe nhé!”


Và ông hắng giọng bắt đầu hát…


Mặc dù cụ bà đã hỏi cụ ông một câu hỏi suốt cả cuộc đời là, “Tôi nấu cơm có ngon không?”,
nhưng lần nào cụ ông cũng trả lời, “Chỉ cần là bà nấu thì món nào cũng ngon”.


Bà cùng ông lên núi, khi trở về ông mang theo một bó củi lớn, ông cho biết: “Chỉ 2 năm nữa là tôi đã 100 tuổi,
và không biết tôi có thể ra đi bất cứ lúc nào, vì vậy tôi cần phải tranh thủ tích nhiều củi khô cho bà nấu nướng”.


Những ngày ấm áp và tốt đẹp, điều lãng mạn nhất là được bên cạnh người bạn già của mình.


Tuy nhiên không gì là vĩnh cửu, sức khỏe của cụ ông đã dần dần kém đi. Cụ ông như một kỵ sĩ vì công chúa 
mà trèo đèo lội suối, nhưng bây giờ lại như bông cỏ may mong manh trước gió chiều.


Cụ bà đã chăm sóc cụ ông rất chu đáo, cho ông ăn, tắm cho ông, chải tóc và đấm lưng cho ông, cụ nói, 
”Trước đây ông chăm sóc cho tôi, giờ đến lúc tôi sẽ chăm sóc cho ông”.


Rất nhiều khi cụ bà ngồi bệnh cạnh cụ ông mà không nói câu gì… 
đáng tiếc là sức khỏe của cụ ông đi xuống quá nhanh chóng…


Khuôn mặt cụ ông hốc hác và đau đớn do bệnh tật và sức yếu.


Cụ bà vốn rất cứng rắn nhưng nay đã không cầm được nước mắt…


Khi bệnh tình của cụ ông trở nên trầm trọng, cụ bà không dám lại gần mà chỉ đứng ở cửa lo lắng
và nhìn xung quanh. Rất nhiều người sợ cái chết, nhưng cụ bà lại hi vọng có thể cùng ông 
tay trong tay đi đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời.


Cụ bà biết rõ việc này cuối cùng cũng sẽ đến, 
nhưng vào khoảnh khắc chia ly bà vẫn không thể nào nén nổi nước mắt.


Ngày tiễn biệt, tuyết rơi trắng trời trắng đất, cụ bà mặc lên mình bộ quần áo trắng,
đó cũng là bộ quần áo mà cụ ông thích nhất.


Cụ bà ngồi nhìn tuyết rơi trong vô vọng và liên tục hỏi:
”Nếu như có thể đi cùng nhau có phải tốt hơn không?”


Cảnh phim tài liệu kết thúc là hình ảnh cụ bà cô độc, 
đối diện với ngôi mộ của cụ ông trên sườn núi phủ đầy tuyết trắng.

Rất nhiều khi chúng ta thường luận đàm về tình yêu, mà thường quên đi bản chất thực sự của nó. Thực ra nó không hề quá cao siêu, mà chỉ đơn giản là tìm được một người thích hợp, mãi mãi không xa rời, cùng nhau bước đi cho đến khi rời xa nhân thế.


Tình yêu chính là cùng nhau nắm tay vượt qua những năm tháng cuộc đời.


Theo Daikynguyenvn.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét