Một chương trình truyền hình Mỹ trên đài CBS News sáng nay đã buộc tôi phải ngồi ngay vào bàn viết vì dường như con tim tôi đã vui trở lại.<!>
Trên màn ảnh truyền hình, một ông già đứng ảo não trước tấm bia có khắc tên: Mary Peterson.
Tiếng người dẫn chương trình kể lể:
Cách đây chưa lâu lắm, ở một nghĩa trang của thành phố Augusta, tiểu bang Georgia, có một cặp vợ chồng vừa được chôn cất - người vợ, quan tài nằm dưới một tấm bia phủ đầy hoa trắng. Còn người chồng, một núi sầu muộn đè lên thân xác còn thở của ông ta.
Ông già 82 tuổi, kể từ ngày vợ chết, đã tự chôn mình trong sự buồn nản mệt mỏi, ngày ngày chỉ ngồi trong căn nhà vốn quen thuộc với bóng dáng người vợ nay không còn nữa, nhìn ngắm những con sóc nhỏ tung tăng ngoài vườn.
"Sau đó thì bác sống vì điều gì ?"
"Thành thực mà nói, tôi cũng không biết nữa"
"Bác chẳng còn mục đích gì trên đời nữa hay sao ?"
"Đúng vậy ! Chẳng còn gì"
"Chỉ chờ cho đến ngày chết đi thôi sao ?"
"Đúng vậy !"
Trong suốt thời gian 6 tháng kể từ ngày vợ chết, ông già 82 tuổi đã trải qua những ngày sầu muộn như thế.
Thế rồi, mọi sự bỗng nhiên thay đổi sau khi ông già bước vào một chợ bán thực phẩm. Như bao người đàn ông - già, trẻ, xồn xồn - ông già thậm ghét việc đi chợ mua đồ ăn. Nhưng giờ thì ông không còn sự lựa chọn khác, "người nấu ăn" trong nhà đã chết, ông phải tự lo cho mình thôi.
Khi đang đẩy chiếc xe đựng hàng đến gần cuối quầy hàng đồ hộp, ông già có khuôn mặt đăm đăm khó đến gần này bỗng nghe một tiếng trẻ con. Đoạn phim thu lại với mục đích kiểm soát an ninh thường có ở những khu công cộng, cho người xem thấy một bé gái khoảng 4 tuổi, từ bên trong chiếc xe đựng hàng phía đối diện với ông, đứng dậy huơ tay về phía ông già và nói:
"Chào người già (old person) !Hôm nay là ngày sinh nhật của cháu đấy !"
Bà mẹ cô bé, đứng ngay đó, khuôn mặt lộ vẻ ngượng ngùng.
Màn ảnh lúc này chiếu cảnh phóng viên và ông già ngồi nói chuyện với nhau.
Phóng viên nhắc lại:
"Người già?"
Ông già nói nguyên văn câu của cô bé:
"Chào người già !"
Phóng viên:
"Cô bé nói như thế với một ông già cáu kỉnh ?"
Ông già cười:
"Phải !"
Màn hình lại quay về với đoạn phim thâu được trong chợ.
Lúc này, cô bé 4 tuổi lại còn "cả gan" đòi ông già phải ôm mình.
Ông già ngạc nhiên hỏi lại cô bé:
"Ôm cháu à ? Được thôi !"
Cô bé nhỏ được ôm xong rồi nhưng vẫn chưa chịu buông tha ông già quạu quọ. Cô bảo mẹ cô chụp một bức hình của cô với người bạn mới quen.
Mẹ cô kể lại cho phóng viên:
"Con nhỏ nhắm ngay ông già như một mục tiêu được chọn lựa từ trước. Nó không muốn điều gì từ ông già. Chỉ muốn ông già biết rằng nó muốn ôm ông già và muốn ông già ôm nó, như nó vẫn muốn ôm người thân thuộc trong gia đình vậy mà. Tôi thấy ông già xúc động đến độ môi ổng run run, mắt ổng ươn ướt. Tất cả xẩy ra nhanh chóng, tự nhiên và bất ngờ"
Những người lạ, không quen biết, lại là giữa một ông già 82 tuổi và cô gái nhỏ 4 tuổi.
Ông già cởi mở với bà mẹ:
"Cô biết không ? Đã lâu lắm rồi, hôm nay tôi mới được cảm thấy sung sướng như thế này"
Đó là câu chuyện xẩy ra cách đây một hai tháng. Từ đó, nụ cười đã trở lại khuôn mặt khắc khổ của ông già. Ngày một thường hơn.
Từ đó, cô bé được mẹ chở đến thăm ông già một tuần ít nhất một lần. Cứ mỗi lần cô đến, hoạt cảnh đẹp đẽ xẩy ra nơi tiệm bán thực phẩm lại được tái diễn.
Trên màn hình, xuất hiện cảnh cô bé lao vào vòng ta mở rộng của ông già. Khuôn mặt cả hai đều rạng rỡ. Không thể có khuôn mặt nào rạng rỡ hơn như thế.
Ông già thú nhận:
"Hoàn toàn không thể tin được điều kỳ diệu vừa xẩy ra !"
Ông cũng có con, có cháu nội cháu ngoại riêng của mình. Nhưng chúng đều đã lớn, đã ra khỏi nhà và sống cách xa ông. Còn cô bé cũng có ông nội, ông ngoại riêng của mình. Nhưng theo lời bà mẹ của cô bé, đây là một sợi dây tình cảm kỳ lạ khó có ai tìm được lời giải thích.
|
(ảnh: Internet)Bà mẹ cười to hơn |
"Có lúc con nhỏ ngủ thiếp đi tay vẫn ôm chặt khung hình nó với ông già ôm nhau"
Còn với ông già, ông cho đó là một phép lạ, chứ chẳng có gì gọi là huyền bí trong câu chuyện của ông với cô bé nhỏ 4 tuổi. Ông tin rằng, cô bé là một thiên thần đúng nghĩa một thiên thần.
"Nó đã đánh thức trong tôi một tình yêu mà hồi nào tới giờ tôi không biết vẫn hiện hữu trong tim tôi"
Tiếng người phóng viên hỏi ông già:
"Này Dan (tên ông già - Dan Peterson) ! Tôi hỏi bác câu này nhé! Khi vợ bác qua đời, bác đã cảm thấy mình chẳng còn mục đích nào trên đời này để giúp bác sống nữa. Vậy hôm nay, với câu chuyện bác vừa kể cho mọi người nghe, bác có cảm thấy mình đã tìm thấy một mục đích để sống không?"
"Tất nhiên rồi ! Đó là Nora (tên cô bé 4 tuổi - thiên thần của ông già) ! Tôi muốn sống để nhìn thấy nó lớn lên từng ngày. Tôi cũng biết lòng tôi bây giờ rộng mở hơn cho rất nhiều chuyện khác nữa"
Màn hình bây giờ im lặng, và xuất hiện người anchor chính của đài truyền hình: Josh Elliot, anh chàng trẻ tuổi đẹp trai duyên dáng. Vừa lúc tôi đưa tay lên quệt nhẹ giọt nước mắt già hiếm hoi của mình thì cũng là lúc tôi nhìn thấy Josh có một cử chỉ y hệt trên màn hình.
Câu chuyện đơn sơ, nhưng đẹp, đẹp hơn bất cứ đóa hoa đẹp nào trên cõi đời này, xuất hiện đúng lúc xẩy ra nhiều những câu chuyện bạo lực, kỳ thị, phỉ báng lẫn nhau, như ly nước trong giữa sa mạc, như cơn mưa rào giữa những ngày nắng hạn.
Bảo sao anh chàng trẻ tuổi người Mỹ như Josh Elliot, dù đang ngồi trước ống kính có hàng triệu người theo dõi, lão già cáu kỉnh khó chịu như tôi, dù ngồi một mình trong căn nhà vắng vẻ - đều có cùng cử chỉ đưa tay chặn dòng lệ đang chảy trên má.
Và…
Con tim đã vui trở lại.
T.Vấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét