Một chiều đông lạnh buốt. Trên đường về nhà, tình cờ tôi nhặt được một
chiếc ví bằng da màu nâu đã cũ sờn, có sợi dây nơ màu đỏ. Bên trong ví
không có bất cứ giấy tờ tùy thân nào mà chỉ có vỏn vẹn 3
đô la và một phong thư nhàu nát. Những chữ duy nhất có thể đọc được
trên bì thư là địa chỉ của người gửi.<!>
Tôi
liền mở lá thư ra, hy vọng sẽ tìm được chút ít manh mối về chủ nhân của
chiếc ví. Hàng chữ ghi ngày tháng đập vào mắt tôi đầu tiên. Bức thư này
được viết cách đây đã
hơn năm mươi năm!
Lá
thư được viết với nét chữ con gái mềm mại, trên nền giấy xanh điểm
xuyết vài bông hoa nhỏ phía góc trái. Đó là thư chia tay gửi cho một
người tên Michael. Cô gái nói rằng
cô không thể gặp anh ta nữa vì gia đình ngăn cản, nhưng dù vậy, cô vẫn
sẽ luôn yêu anh. Cuối thư ký tên là Hannah.
Nội
dung thư khá xúc động, nhưng chẳng có chi tiết gì rõ ràng, ngoại trừ
cái tên Michael, để xác định chủ nhân của chiếc ví. Tôi gọi điện cho
tổng đài để xin số điện thoại
dựa vào địa chỉ ghi trên bao thư.
Sau
khi nghe tôi trình bày, người trực tổng đài ngần ngừ một lát rồi nói:
“Chủ nhà ở địa chỉ trên có đăng ký số điện thoại, nhưng rất tiếc tôi
không thể cho anh số điện thoại
được”. Cô lịch sự đề nghị rằng chính cô sẽ gọi điện cho người ở địa chỉ
đó, giải thích câu chuyện và hỏi xem họ có muốn tiếp chuyện với tôi hay
không. Vài phút sau, cô quay lại và chuyển máy cho tôi.
Tôi
hỏi người phụ nữ ở đầu dây bên kia về người phụ nữ tên Hannah. Bà ta
vội đáp, “Ồ, chúng tôi mua căn nhà này cách đây đã 30 năm. Hình như gia
đình ấy có cô con gái tên
là Hannah, nhưng cách nay vài năm Hannah đã đưa mẹ vào viện dưỡng lão.”
Tôi gọi điện đến viện dưỡng lão và được biết bà cụ đã qua đời, nhưng họ có biết số điện thoại của người con gái.
Tôi lại tiếp tục gọi đến số điện thoại được cho và biết rằng Hannah hiện cũng đang ở trong một viện dưỡng lão.
“Thật
là ngốc!” – Tôi tự nghĩ. “Sao mình lại cất công đi tìm chủ nhân của một
chiếc ví chỉ có 3 đô la và một bức thư cũ mèm những năm mươi năm trước
kia chứ?”
Tuy
nhiên, tôi vẫn gọi đến nhà dưỡng lão nơi có lẽ cô Hannah, giờ đây đã là
bà Hannah, đang ở. “Vâng, bà Hannah đang ở với chúng tôi,” đó là câu
trả lời tôi nhận được.
Mặc
dù đã 10 giờ đêm, nhưng tôi vẫn lái xe đến viện dưỡng lão. Sau khi giải
thích với cô y tá trực đêm, tôi được cô đưa lên tầng ba của tòa nhà,
giới thiệu tôi với bà Hannah.
Bà cụ trông thật phúc hậu với mái tóc bạch kim, gương mặt tươi tắn và
đôi mắt sáng tinh anh.
Tôi
kể cho bà nghe chuyện mình nhặt được chiếc ví và cho bà xem bức thư.
Vừa trông thấy phong thư màu xanh điểm vài cánh hoa nhỏ nơi góc trái, bà
Hannah hít một hơi dài và
nói, “Đây là lần liên lạc cuối cùng của bà với Michael!”.
Bà
quay đi một lúc như chìm trong suy tưởng, rồi nhẹ nhàng nói, “Bà yêu
anh ấy biết bao. Nhưng khi ấy, bà chỉ mới mười sáu tuổi và gia đình bà
cho rằng bà còn quá trẻ để
yêu. Chao ôi, anh ấy mới tuyệt vời làm sao!”.
Rồi
bà tiếp tục, “Michael Goldstein là một người tuyệt vời. Nếu cháu tìm
thấy anh ấy, hãy nói rằng bà luôn nghĩ đến anh. Và…,” ngập ngừng một lúc
lâu, gần như cắn chặt môi,
bà nói tiếp, “nói rằng bà vẫn yêu anh ấy. Cháu biết không,” bà khẽ mỉm
cười, đôi mắt ngân ngấn nước, “bà chưa từng kết hôn. Bà nghĩ rằng không
ai có thể sánh bằng Michael cả…”
Tôi
xúc động nhưng phải chào tạm biệt bà Hannah vì đêm đã khuya. Xuống tới
tầng một, tôi gặp người bảo vệ ở ngay trước cửa thang máy. Anh ta hỏi,
“Bà cụ có giúp gì được cho
anh không?”
Tôi
trả lời rằng bà đã cho tôi thêm được một manh mối, “Ít nhất tôi biết
được họ của ông ấy. Nhưng tôi nghĩ chắc phải gác chuyện này sang một bên
ít lâu. Cả ngày nay tôi
đã cố tìm cho được chủ nhân của chiếc ví này.”
Tôi
lấy chiếc ví ra cho anh ta xem. Vừa trông thấy chiếc ví, anh bảo vệ la
lên, “Khoan đã! Đây là chiếc ví của ông Goldstein. Tôi có thể nhận ra nó
bất cứ đâu nhờ vào sợi
dây nơ này. Ông cụ thường hay làm mất ví. Ít nhất ba lần tôi tìm thấy
chiếc ví trong hội trường này.”
- Ông Goldstein là ai vậy? – Tôi hỏi mà có cảm giác tay mình run lên.
- Ông sống ở tầng tám. Chắc chắn đây là ví của Michael Goldstein. Chắc ông cụ đã làm rơi nó trên đường đi dạo.
Tôi
cám ơn anh bảo vệ rồi chạy vội đến phòng y tá để kể cho cô y tá trực
ban những gì anh bảo vệ vừa bảo. Chúng tôi trở lại thang máy lên tầng
tám. Tôi thầm cầu nguyện ông
Goldstein vẫn còn thức.
Chúng
tôi bước vào căn phòng duy nhất còn sáng đèn. Một người đàn ông đang
ngồi đọc sách. Cô y tá đến hỏi ông có làm mất chiếc ví hay không. Ông
Goldstein ngước lên với vẻ
ngạc nhiên, rồi lần tìm túi sau của mình và nói, “Ồ, nó lại bị mất
rồi!”
- Chàng trai này đã tìm thấy chiếc ví và chúng cháu nghĩ có lẽ là của ông.
Tôi
trao cho ông Goldstein chiếc ví, vừa trông thấy nó, ông cụ mỉm cười nhẹ
nhõm rồi nói: “Đúng nó rồi! Chắc ông đánh rơi nó chiều nay. Này chàng
trai trẻ, ông muốn thưởng
cho cháu một món gì đó.”
-
Không cần đâu thưa ông. – Tôi đáp và nắm lấy tay ông cụ – Nhưng cháu
muốn kể với ông một việc. Cháu đã đọc bức thư bên trong với hy vọng tìm
thấy chủ nhân của chiếc ví.
Đột nhiên nụ cười trên gương mặt ông cụ tắt ngấm.
- Cháu đã đọc lá thư đó à?
- Không chỉ đọc lá thư, cháu còn biết được bà Hannah hiện đang ở đâu nữa.
Ông xúc động nắm chặt tay tôi:
- Hannah? Cháu biết Hannah ở đâu à? Cô ấy khỏe không? Còn xinh đẹp như trước không? Làm ơn, làm ơn cho ông biết đi!
- Bà ấy khỏe… vẫn xinh đẹp như khi ông biết bà. – Tôi đáp khẽ.
-
Cháu cho ông biết nơi ở của cô ấy được không? Sáng mai ông muốn gọi
điện cho cô ấy. – Giọng ông run run, gần như thầm thì. – Cháu biết
không, ông yêu Hannah đến nỗi khi
nhận được lá thư này, ông có cảm giác cuộc đời mình cũng chấm dứt từ
đó. Ông chưa từng kết hôn. Ông chỉ yêu một mình cô ấy thôi…
- Ông đi với cháu nhé. – Tôi nói.
Chúng
tôi đi thang máy xuống tầng ba. Sảnh đã tắt đèn, chỉ còn một hai ngọn
đèn thắp sáng dẫn lối chúng tôi đến phòng sinh hoạt chung. Nơi đó,
Hannah vẫn ngồi một mình xem
tivi.
Cô y tá bước lại gần chỗ của bà.
- Bà Hannah. – Cô nói nhỏ, chỉ tay về phía Michael đang đứng đợi ở cửa. – Bà có biết người này không?
Chỉnh lại gọng kính, bà nhìn một chút nhưng không nói lời nào. Michael khẽ lên tiếng, dường như chỉ là thì thầm:
- Hannah, anh là Michael đây. Em còn nhớ anh không?
Bà thở mạnh:
- Michael ư?
Em không tin nổi! Michael! Đúng là anh rồi! Michael của em!
Ông bước chầm chậm tới chỗ của bà, và họ ôm chầm lấy nhau.
Ba
tuần sau, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ viện dưỡng lão. “Chủ
nhật này anh có thể sắp xếp để đến đây dự lễ cưới không? Ông Michael và
bà Hannah sẽ trao nhẫn cưới
cho nhau!”
Một
đám cưới tuyệt vời! Tất cả mọi người ở viện dưỡng lão đều tham dự. Bà
Hannah mặc một chiếc áo đầm dài màu be nhạt, gương mặt ngập tràn hạnh
phúc. Cụ Michael mặc một bộ
vét màu xanh đậm, hãnh diện sánh bước bên cô dâu của mình.
Một kết thúc thật đẹp cho câu chuyện tình kéo dài gần sáu mươi năm!
Thái Hiền – The Wallet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét