Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Tư, 1 tháng 6, 2016

Lưới trời lồng lộng, thưa mà không lọt - Nguyễn Văn Lục

(Nguyễn Thanh Tú, con trai c ký giả Đạm Phong)
Cả đêm qua và sáng nay, tôi chờ đợi buổi họp báo ở Washington DC diễn ra vào hôm nay, mồng một tháng sáu năm 2016 về những nhà báo gốc Việt bị giết vào thập  niên 1980.

<!> 
Đầu óc còn đang quay cuồng với chuyến đi của ông TT Mỹ. Một ông bạn rủ buổi trưa đi ăn bún chả của Obama.. Chẳng ra làm sao cả, mùi cá chết- hình như ở nước mắm- đã xông lên mũi. Thằng chả TT. Mỹ hay thật, ăn bún chả, nước mắm thúi mà còn mua thêm bốn phần để take out. Ăn một bữa bún chả mà bán được 100 máy bay phản lực. Cuối tuần  vừa qua cũng đã phải chiều ý bà vợ đi mua hai caisse nước mắm dự trữ, sợ sau này phải ăn nước mắm cá chết nhiễm độc!!

Nhưng đàn bà họ không nghĩ xa hơn một tý nữa dùm, hết hai caisse rồi thì sao?|Đàn cá chết ở miền Trung và số phận như thế nào dành cho Trần Huỳnh Duy Thức. Trương Duy Nhất, Điếu Cầy đều được ra tù rồi sang bên này trở thành rác Mỹ.

Buổi họp báo nhằm kêu gọi Bộ Tư Pháp Hoa Kỳ mở lại cuộc điều tra về cái chết của năm nhà báo bị giết cho đến nay vẫn chưa được giải quyết xong.

Trong số những nhân vật có mặt trong buổi họp náo này có ký giả A.C Thompson và anh Nguyễn Thanh Tú.

Thiên duyên tiền định chăng? Một câu chuyện avant-gout gửi đến riêng anh Nguyễn Thanh Tú.

Trong buổi tối ngày 31 tháng năm, đang ngồi trước màn hình, tôi nghe được tin có cuộc phỏng vấn mẹ của một bé trai 5 tuổi cách đây 31 năm đã bị bắt cóc và ám sát chết khi em bé trai này ra đứng chơi gần nhà.

Em bé tên Demi-Roux Bergevin chỉ ra khỏi nhà khoảng 15 phút, ngày 5 tháng sáu, 1985 và từ đó em biệt tích. Khu em ở là khu St Paul, một khu dành cho dân nghèo, ngoại ô thành phố Montreal.

Ba ngày sau, người ta đã tìm được xác của bé trai ở rất xa nơi em cư ngự và sau đó cảnh sát đã mở cuộc điều tra để tìm ra thủ phạm!! Thủ phạm đã không tìm được ra như trong một số trường hợp tương tự.

Bà mẹ của em bé trai đã không bỏ cuộc.

Suốt 30 năm- toute seule- Bà tự nguyện và hứa với con trai là bà sẽ bằng mọi cách tìm ra thủ phạm. Bà tự mở một cuộc điều tra riêng, thu thập tin tức, hình ảnh liên quan đến những vụ ám sát tương tự.

Năm 1993, bà đã báo cho cảnh sát điều tra một nghi phạm tên J.Baptiste Duchesnau, tên này lúc ấy đang bị giam giữ về một vụ án hình sự khác. Nhưng vẫn chưa đủ bằng cớ tội phạm.

Tiếc thay, tên tội phạm này sau đó đã tự tử chết trong nhà tù. Vụ án kể như chìm xuồng. Nhiều cảnh sát điều tra tội phạm đã làm việc với bà, kết quả không đi đến đâu.

Từ 1993 đến nay 2016, có một cảnh sát điều tra tội phạm đã có thể tìm ra dấu tích tội phạm và cuối cùng, họ đã thông báo cho bà biết, đã có đủ bằng cớ tội phạm chính là tên sát nhân Duchesnau đã tự tử năm 1993.

Được hỏi bà có cảm nghĩ gì khi thủ phạm được tìm ra và nhận diện( Identifiés). Bà nói trong xúc động: Lời hứa với con đã được thực hiện.

Được hỏi có dự tính gì cho tương lai?

Bà trả lời: Như một giải thoát- một immense soulagement.

Nghĩ đến câu chuyện này, tôi nghĩ đến trường hợp anh Nguyễn Thanh Tú.

Sẽ có một ngày anh Tú ạ.. Người Việt Nam thường có câu tự an ủi: Lưới Trời lồng lộng thưa mà không lọt.

Tôi và rất nhiều người cầm bút khác chia xẻ với anh trong một niềm hy vọng không lâu, cơ quan tư pháp Hoa Kỳ sẽ mở cuộc điều tra để tìm ra những thủ phạm đã ám hại cha anh- ký giả Đạm Phong và những người khác.

Phần tôi chống mắt lên để xem những tờ báo lớn nào, những cơ quan truyền thông nào trong nay mai, đăng hay không đăng những tin tức liên quan đến vụ án báo chí này. Đấy cũng là dấu hiệu hay đấy chứ. Phải không cô Hà Giang? Ký giả gạo cội của một tờ báo lớn.

Xin chờ xem nhé!!

Nguyễn văn Lục

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét