Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Ba, 26 tháng 4, 2016

Viết Tưởng Niệm Ngày 30 Tháng 4 Năm 1975 - Mũđỏ Trương Văn Út

   Sau khi cánh màn nhung sân khấu của hí viện khép lại, ngoài hí trường không phải là cánh cổng thiên đường đẹp lung linh bởi nhiều ánh đèn màu sắc chiếu rọi xanh đỏ tím vàng lên khuôn mặt phấn son với xiêm y loè loẹt, người nghệ sĩ  là đào kép hát đã đóng trọn vai tuồng trở về với thực tại đời thường …Hay thời thượng như Arthur Rimbaud với trường phái thi ca trữ tình, lãng mạn trộn  lẫn với máu mủ tanh hôi và chất phế thải của thân xác con người, hoặc như Genet kêu gào thân phận trần truồng, đau khổ, đói khát của kiếp người như một hiến chương cách mạng tranh đấu cho Đời Thật, Thơ Thật, Văn Chương<!->-Thi Ca Thật thoát khỏi viễn mơ, ảo tưỏng xa rời đời thường với  tình yêu trăng sao, chàng và nàng bước vào thiên đường cõi mộng lơ lửng giữa hư không mà thực tế loài người  đang sinh sống khắp trên trái đất nầy còn thói tánh ăn thịt và hành hạ, tàn hại lẫn nhau vì tiền bạc, của cải, vật chất thật tang thương…! Hay như  Broken Wings (Uyên Ương Gẫy Cánh) của  Kahlil Gibran minh thuyết cho:  "Tình yêu cho tôi tiếng nói và nước mắt... là sự tự do độc nhất trên thế giới này vì nó làm thăng hoa tinh thần tới độ luật lệ của loài người và các hiện tượng thiên nhiên không thể nào làm lệch dòng chảy của nó"...? Hay cô động cảnh sắc như:
落 霞 與 孤 鶩 齊 飛,
秋 水 共 長 天 一 色
Lạc hà dữ cô vụ tề phi, 
Thu thuỷ cộng trường thiên nhất sắc
(Đằng Vương Các)
Đọc qua nghe hay thật hay ! Nhưng là cảnh “chết“ tả cánh cò cô lữ bay qua và trường giang cùng với trời xanh một mầu mà không khơi được sự sống động, minh hoạ trạng thái phong cảnh để thưởng cảnh sinh tình ? Thật kém thua cảnh sinh động, lung linh “thấp thoáng cánh buồm xa xa” trong Kim Vân Kiều:
Buồn trông cửa biển chiều hôm
Thuyền ai thấp thoáng cánh buồm xa xa
(Kim Vân Kiều - thi hào Nguyễn Du)
Và cảm cảnh sinh tình, khơi dũng khí, tráng  hùng tâm con dân Nước Việt đang mài kiếm dưới trăng, nghe tiếng trống Trường Thành, ngẩng mặt nhìn bóng trăng sáng như lung linh xao động vì chính Tâm thức của chàng cũng đang dâng trào cảm xúc trước hiểm hoạ nước nhà đang hồi nguy biến mà chuẩn bị sẵn sàng nhập ngũ tòng quân ra sức chiến đấu để bảo vệ Sơn Hà:
Trống Trường Thành lung lay bóng nguyệt
Khói Cam Tuyền mờ mịt thức mây 
Chín tầng gươm báu trao tay
Nửa đêm truyền hịch định ngày xuất chinh.
(Chinh Phụ Ngâm - Đoàn Thị Điểm - Đặng Trần Côn)
Hoặc luyến ái, trữ tình, lãng mạn với dục tính rất sớm trong Thi Ca Việt Nam còn bị quan niệm đạo đức xã hội lên án và che dấu như Bích Câu Kỳ Ngộ:
Lả lơi cười với hoa nhan, 
Trải chăn thúy vũ, buông màn phù dung.
Phòng tiên dìu dặt chén đồng, 
Rèm tương giủ thấp, trướng hồng treo cao. 
Ngẩn ngơ hé cửa động đào, 
Mây tuông bể ái, mưa rào sông ân.
Bích Câu Kỳ Ngộ - Khuyết Danh)
Và ở xa mãi tận trời Tây,  nước Pháp sau thời Phục Hưng cận đại, khynh hướng tr tình, lãng mạn tính đưa thi ca viễn du vượt giới hạn điạ lý bay bổng muôn phương với L'Adieu của  Guillaume Apollinaire người thi sĩ vô nhiễm với tội lỗi thực dân mẫu quốc , đa sầu đa cảm với Mùa Thu Paris và hoài niệm mối tình thổn thức chia lìa:
J’ai cueilli ce brin de bruyère 
L’automne est morte souviens-t’en
Nous ne nous verrons plus sur terre
Odeur du temps brin de bruyère
Et souviens-toi que je t’attends
Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho Mùa Thu đã chết rồi   
Chúng ta sẽ chẳng còn gặp nhau nữa 
Hương thời gian, mùi thạch thảo
Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em 
(L'Adieu - Guillaume Apollinaire)
Ngôn ngữ của Thi Ca dù là Âu hay Á tự “nó” có tính chung làm rung động, xao xuyến tâm hồn con người  không có biên giới của thói tục phàm nhân phân ranh, cắm mốc  và nhốt tù…  Nếu không có cuộc chiến Quốc - Cộng thì chúng tôi những thanh niên được an hưởng đời sống thanh bình, phong hoa tuyết nguyệt, đàn ca tài tử nơi thôn làng mộc mạc hoặc lên tỉnh học đòi “thói” văn minh của thị dân Sài Thành huê dạng Hòn Ngọc Viễn Đông có biết bao người thanh lịch chẳng kém khách Âu Mỹ đương thời… !  Ôi…”cái” chất Tố vẻ đẹp của Thi Ca, Văn Chương Phong Tình Cổ Lục của nước tôi trải qua hơn “4000 Năm Văn Hiến” là di chỉ căn tính cội nguồn dân tộc Việt là một Nòi Tình, đã lịch lãm du cư và định cư trên 18 bình nguyên lấy sông Dương Tử và núi Ngũ Lĩnh làm căn cứ địa khi mà nòi Hán chưa lập quốc với tên gọi Trung Hoa ngày nay…Và trơ cùng tuế nguyệt qua bao nhiêu lần đá nát vàng phai, thương hải biến vi tang điền …Lịch Sử biến thiên theo dòng thời gian đào thải thật tàn bạo biến trạng thái đầy vơi  và vô tình như nước chảy mây trôi, vô thuỷ vô chung thì  tất cả sự Hành (Sankhara, Hành Uẩn) trong thế gian nầy có khác chi vở tuồng diễn trên Sân Khấu…? Nay trước một thực tế thua bại trên chiến trường bởi “Lệnh Buông Súng Đầu Hàng” từ vị Nguyên Thủ Quốc Gia bị lừa gạt như trẻ thơ trong ván bài Chính Trị khiến cho cả Quân  Dân miền Nam bị đoạ đày chìm đắm trong muôn ngàn máu lệ, bi thương …điển hình qua câu nói của tên Đỗ Mười Bộ uỷ viên BBT/TƯĐCS hắn nhanh nhẩu theo chân Lê Duẫn vào Nam và tuyên bố:” Giải phóng miền Nam, chúng ta có quyền tịch thu tài sản, trưng dụng nhà cửa, hãng xưởng, ruộng đất chúng nó. Xe chúng nó ta đi, vợ chúng nó ta lấy, con chúng nó ta bắt làm nô lệ. Còn chúng nó thì ta đày đi kinh tế mới và nơi rừng sâu nước độc. Chúng nó sẽ chết dần cho nên chúng ta phải róc thịt chúng ra. Bắt chúng lao động sản xuất…”!!! Tang thương buồn xơ xác như cảnh đời tạm bợ tựa vở hát về khuya, Ôi… sân khấu trơ trọi, chỉ còn những người phu âm thầm trong đêm khuya thu dọn “bãi hý trường”…! Nhưng chúng tôi Quân -Dân miền Nam Việt Nam thực sự, không phải là diễn viên, đào kép…Chính chúng tôi phải vừa chiến đấu với kẻ thù đồng chủng  xâm phạm Hiệp Định Geneva  1954 đưa quân lén lút cho tới công khai mở những trận địa chiến khốc liệt cấp sư đoàn, quân đoàn như “Trận Tổng Công Kích Mậu Thân 1968”, “ Chiến Dịch Xuân Hè 1972” và “Chiến Dịch Mùa Xuân 1975” trên toàn cõi miền Nam… và Chúng Tôi phải cật lực gian khổ để xây dựng lại những đổ nát của cả gần một thế kỷ thời đất nước bị đô hộ, cai trị bởi người Pháp và chính sách thực dân thuộc địa đại diện cho bản tính “văn minh” civilizacion frances  người da trắng từ phương Tây đã liên quân với  Tây Ban Nha (Spain) đem tàu chiến và súng đạn nã vào thành Đà Nẵng ngày 1-9-1858 đến 1859 là phương cách giải quyết những bế tắt Chính Trị với triều đình Nhà Nguyễn từ những năm 1847 – 1848  cũng là khởi đầu cho giai đoạn mất chủ quyền thực thụ để định đoạt cho số phận Đất Nước và Dân Tộc Việt Nam mãi tới ngày nay…! Chúng ta hãy ôn cố Lịch Sử cận đại vì đấy là diễn biến Chính Trị thời qua đã đưa đến hậu quả hiện tại và tất yếu sẽ là thế Chính Trị tương lai. Từ những sự kiện quá khứ không khó để suy xét và nhận định nếu không phải là người ấu trĩ, hời hợt, thờ ơ dễ tính, nông cạn và cưởi ngựa xem hoa hay chỉ rỗng trí nhàn cư, nhiễu sự múa mõm thanh nhàn đàm trường trên bữa tiệc trà dư tửu hậu…thì chúng ta sẽ hiểu rõ:
Trí ngã giả kỳ duy Xuân Thu hồ
Tội ngã giả kỳ duy Xuân thu hồ
Và khi đã hiểu rõ thấu đáo như soi rọi ánh sáng vào bóng khuất  hiển lộ căn nguyên, rồi ta sẽ phải duy Lý mà dụng Trí chôn cất khối u tình, uất nghẹn, nỗi cô nghiệt của riêng hơn 20 triệu Quân Dân miền Nam Việt Nam  bị những nhà Đại Trí, Đại Lược thượng tầng Quyền Lực Mỹ  thiết kế Chiến Lưọc Toàn Cầu,  thi hành kế sách thâm sâu là hãm nịch, dìm cho chết cả triệu tay súng anh dũng , kiên cường, thiện chiến Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà trở thành chiến bại để bàn giao cho Cộng Sản Bắc Việt là kẻ thừa sai Cộng Sản Nga - Tàu điên cuồng “sẵn sàng đánh tới người Việt Nam cuối cùng cho Trung Hoa đắc lợi”(câu nói tâm đắc của Mao Trạch Đông (Mao ZeDong) là một  “Scene” trong cuốn  “Film” Chính Trị  dài còn đang diễn biến chưa đến chung cuộc, và đau xé tâm hồn thương cảm chung cho giống nòi Hồng Lạc với hơn 22 triệu Đồng Bào Miền Bắc bị đồng hiến tế xương máu trên bữa tiệc “Lịch Sử Của Loài Người Là Giống Ăn Thịt Đồng Loại“ chưa thấy có dấu hiệu hồi đầu bỉ ngạn, kéo chuông rao giảng nước trời có một chút nhỏ giọt rơi rớt ân sũng giúp đỡ, đền bù cho một dân tộc bất hạnh vì Địa Lý Chính Trị và Chiến Đấu Tính tuyệt vời đã được hun đúc, ấn chứng kinh qua từ cuộc chiến đấu trường thiên niên kỷ triền miên chống kẻ thù xâm lăng truyền kiếp phương Bắc là Trung Hoa để giữ Nước và Sống Còn Tiếp Nối Tiến Hoá đến ngày nay và đã bị Mỹ lợi dụng, “xử dụng” như thân phận con Chốt thí trên Ván Cờ lừa gạt cả Thế Giới hoàn thiện…?!!!
  Trong buổi bình minh kỹ thuật khoa học thực nghiệm Tây Phương, các quốc gia như England, German, France, Spain, Portugal, Italy…đã phát minh phương tiện cơ giới: phi cơ, tàu chiến, xe tank, thiết vận xa, súng đạn chiếm thượng phong và chiến thắng trên khắp chiến trường với các tiểu quốc có nhiều tài nguyên, nhưng với nền binh bị yếu kém, khí giới thô sơ đã bị đè bẹp, thua trận dẫn tới thảm hoạ bị thực dân đô hộ, cai trị dã man và Việt Nam là một trong số những quốc gia bị France xâm chiếm tàn bạo với “nền” Văn Minh” khai phóng đốt phá xóm làng, nhà cửa ruộng vườn, bố ráp bắt bớ hãm hiếp phụ nữ, đàn áp bắn giết, chặt đầu, cầm tù người yêu nước quật khởi rất dã man, thu tóm của cải, tài nguyên đem về làm sự giàu sang cho mẫu quốc… với mỹ từ:”Chính  Sách Bảo Hộ Thuộc Địa”, chí cho tới nước Tàu rộng lớn, đông dân nhất thế giới cũng phải bị hiểm hoạ “Bát Quốc Liên Minh” chiếm giữ và phân chia Tô Giới. Bấy giờ ở mãi tận bên kia Thái Bình Dương, nước Mỹ đã chiến đấu và tháo gỡ được ách thống trị của mẫu quốc Anh.  Tin lành  từ vùng đất mới (New Land) đã được truyền về lại Âu Châu, làm nao nức biết bao người muốn vượt biển cả để đến vùng đất tân lập sinh sống đầy hứa hẹn những tương lai hạnh phúc đang chờ đón sẽ hiện thực…và cứ như thế nhiều chuyến tầu viễn dương liên tiếp cập bến cảng chở theo những đoàn người tấp nập, đông đảo gồm đủ mọi thành phần đến đất hứa để định cư. Những di dân thông minh ưu hạng đã ý thức Khởi Điểm Chính Trị là Giáo Dục. Nên cùng thời điểm xây dựng tiện nghi vật chất hạ tầng cơ sở như: nhà ở, đường xá, cầu cống, bến cảng cho dòng thủy lưu…họ kiến tạo trường ốc, lớp học và tổ chức hệ thống giáo dục để đào tạo nhân tài cho tân quốc gia và Chung Điểm Chính Trị là thành quả của Xã Hội Nước Mỹ hùng mạnh và phồn thịnh. Cũng chính ở quốc gia tân kỳ nầy, vị Tổng Thống thứ ba của nước Mỹ là Thomas Jefferson  là người sáng lập ra Đảng Democratic-Republican Party, và là một trong những người theo chủ nghĩa tự do nhiệt thành lớn nhất thời đại , Ông cũng là tác giả của Bản Tuyên Ngôn Độc Lập Hoa Kỳ , đã công bố tư tưởng dân chủ mà dựa vào đó nền tảng  Dân chủ Hoa Kỳ được xây dựng và phát triển như ngọn hải đăng soi sáng làm lý tưởng cho những ai yêu chuộng tự do và hiểu biết, ý thức đến những quyền căn bản của con Người  dụng lấy “nó” như kim chỉ nam mà tranh đấu phá bỏ, tháo cởi  gông xiềng, áp bức, hà hiếp …trói buộc thân phận con người thế cô, yếu đuối bị tước đoạt mất đi những quyền tự do căn bản mưu cầu hạnh phúc…Những nhà lãnh đạo nước Mỹ đã phóng tầm viễn kiến tương lai và định hướng, thiết kế nền Chính Trị chi phối và phương lược Kinh Tế - Thương Mãi,  Quân Sự, Giáo Dục, Xã Hội và y cứ thực dụng thiện xảo theo cách riêng của Mỹ là đãi lọc, điều chỉnh và khai phóng con người thoát qua khỏi những câu nệ, lệ thuộc như trói bị buộc vào những  nền tảng mông muội nguỵ duy tâm, duy vật bản năng, duy sinh quá độ linh lạc nhân văn,  và thực dụng vô nhân tính thống trị và làm trì trệ sức tiến hoá của con người. Do vậy nước Mỹ trở thành tiền phong dẫn đầu cuộc cách mạng son trẻ đụng chạm và xung đột với những nền tảng quyền lực, quyền lợi khối Âu Châu đã thu hoạch biết bao đặc quyền, đặc lợi trên những quốc gia thuộc địa và đại khối Cộng Sản do Nga – Tàu phát động phong trào cách mạng bạo lực đang trên đà phát triển nhân rộng lôi cuốn theo nhiều quốc gia ngã theo và Bắc Việt được “vỗ béo”, được yểm trợ tối đa tài lực, vật lực trong số là những vũ khí tối tân bậc nhất đương thời trội vượt hơn hệ vũ khí do Mỹ quân viện cho quân lực miền Nam, mãi cho tới khi Việt Cộng mở “Trận Tổng Công Kích” Tết Mậu Thân 1968 Chính Phủ Mỹ mới tân trang bị cho Quân Đội VNCH những loại vũ khí tân tiến tương đương. Cộng Sản Bắc Việt trở thành mũi “tên lửa” trên giàn phóng hung hãn lao vào cuộc chiến Đông Dương với mỹ từ “Cách Mạng Thần Thánh” sẵn sàng xẻ dọc Trường Sơn, thực chất “nó” chỉ là sự khai thác mâu thuẩn của đế quốc chủ nghĩa với dân tộc thuộc địa và đánh lừa dân thuộc địa tưởng như đưọc có phần vinh dự ảo tưởng mang “thiên mệnh” giải phóng tầng lớp người lao động, nghèo khổ mà thực là thí thân lao vào chiến tranh để tranh đoạt làm lợi cho Đại Nga bành trướng chỉ là “giấc mộng đế quốc Nga” và Tàu trục lợi trên sinh mệnh của người cán binh Bắc Việt đã bị hy sinh oan uổng tại chiến trường…!
   Vào Thế Chiến Thứ Hai, nước Mỹ được lãnh đạo, chỉ huy bởi những nhân vật tài năng xuất chúng điều hành bộ máy chiến tranh hữu hiệu, ứng dụng thành quả khoa học vũ khí tân tiến mà họ đã đầu tư vào giáo dục từ buổi ban đầu thành lập Quốc Gia. Quân Đội Mỹ vượt đại dương sang Âu Châu, chiến thắng trên khắp chiến trường, đánh bại quân: Đức, Ý, Nhật và kết thúc Thế Chiến Thứ II với hai trái bom nguyên tử thả xuống hai thành phố Nagasaki, Hiroshima của Nhật Bản, giải phóng toàn cõi các quốc gia Âu, Á Châu thoát khỏi sự chiếm đóng của: Đức, Ý, Nhật  và  tiếp nối diễn biến Chính Trị thời hậu chiến:  Mỹ áp lực các quốc gia: Anh, Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha phải “Giải Thực” trao trả thuộc địa và cũng chính Mỹ đã hào sản chuẩn chi cho chương trình Marshalls viện trợ hơn 80 tỷ Dollars để tái thiết, phục hồi nền kinh tế Âu Châu và  Nhật Bản làm lợi ích cho những quốc gia thua trận có cơ hội phát triển tài năng, sinh lực tiến tới   thịnh vượng cho mãi đến ngày nay. Trong năm 2012, chính phủ Nhật Bản đã liệt kê và cám ơn Vị  Ân Nhân đã giúp đỡ cho nước Nhật thành công, phú cường có hạng trên thế giới là Đại Tướng Douglas Mac Arthur. Nạn nhân bị trị, ca ngợi và biết ơn kẻ cai trị…? Có lẽ trên thế giới có rất ít và hiếm chuyện ngược đời như thế ?  Vậy “Mỹ” thật là Mỹ (美) là tốt đẹp hay xấu xa …?  May mắn cho Âu Châu và Nhật Bản mà lỡ thay cho những quốc gia nhỏ bé Á Châu kém mở mang như Việt Nam, Miến Điện, Lào, Miên,…nếu được Mỹ viện trợ giúp đỡ tương tự như thế, có thể nào không tiến bộ, vượt lên và có cơ may cạnh tranh ngang tầm với Âu Châu, Nhật Bản…và Mỹ vẫn luôn ở thế Siêu Cường với Chính Trị, Kinh Tế, Quân Sự thì có phải là thế giới tốt đẹp hơn không…?  Từ thời điểm năm 1954, để ngăn chận hiểm họa Cộng Sản bành trướng trên thế giới, Mỹ đã cố vấn và viện trợ cho Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa, Quân Đội Việt Nam Cộng Hòa được bổ sung, huấn luyện và kiện toàn trở thành Quân Lực hùng mạnh, tinh nhuệ, thiện chiến có hạng trên thế giới như một cường quốc quân sự…và chính Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa nầy đã được tôi luyện gian khổ từ trong những quân trường “luyện thép” có tầm vóc quốc tế, đã chứng tỏ khả năng thiện chiến kinh qua những chiến trường khắp bốn Vùng Chiến Thuật, đã đoạt những chiến thắng oanh liệt vang dội thế giới như: Tết Mậu Thân (1968), Khe Sanh (1969), Quảng Trị, An Lộc, Kontum (1972), …Và bi hùng oanh  liệt thay…có gì để so sánh hơn ở giai đoạn cuối mùa cuộc chiến, Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa bị “Đồng Minh” Mỹ cắt đứt quân viện đến nỗi mỗi binh sĩ trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa chỉ được trang bị cấp số đạn giới hạn, mỗi khẩu trọng pháo chỉ được bắn chưa tới vài chục quả  đạn mỗi ngày, toàn thể chiến đấu cơ Skyraider AH-1 là lực lượng phi pháo, đánh bom rất chính xác bởi những Pilot tài hoa và gan dạ của Không Lực Việt Nam Cộng Hoà xử dụng tinh nhuệ, thiện xảo hết công xuất loại Khu Trục Cơ do người Mỹ chế tạo hữu dụng trên chiến trường Việt Nam  nay phải bị Ground (cho nằm ụ) vì thiếu nhiên liệu cho loại phi cơ nầy…Nhưng chính Quân Lực khốn cùng đó đã đánh một trận để đời tiêu diệt hơn 2 Trung Đoàn Việt Cộng tại mặt trận Xuân Lộc trước khi nghe lệnh buông súng đầu hàng.
.Nền Đệ Nhất Cộng Hoà:
  Sau Đệ Nhị Thế Chiến, Mỹ tuy là đồng minh với Pháp nhưng lại chống đối gay gắt với nhau vì quyền lợi quốc tế. Mỹ chủ trương giải thực giúp các quốc gia thuộc địa đạt được độc lập. Nhưng Pháp vẫn đeo đuổi đường lối thực dân như cũ với mỹ từ: “Liên Hiệp Pháp”  và De Gaulle nghiêm khắc cảnh  cáo:” Người Pháp nào làm cho nước Pháp mất đi một phần lãnh thổ trong Pháp Quốc Hải Ngoại thì sớm muộn cũng sẽ bị xét xử trước toà án tối cao”. Chính điều nầy đã ảnh hưởng tới những người Việt Quốc Gia Chân Chánh không muốn hợp tác với Chính Phủ thân Pháp do Pháp “bảo hộ” từ trước nữa, và một số đã ngã theo Cộng Sản tranh phần trong nhiệm vụ lãnh đạo công cuộc kháng chiến giành Độc Lập cho Tổ Quốc. Ngày 7 tháng 7 năm 1954 ông Ngô Đình Diệm với sự thoả thuận của Pháp và Bảo Đại, được Thế của Mỹ và Vatican đưa về Việt Nam làm Thủ Tướng chính phủ miền Nam. Nhưng chưa có Lực và cũng nhờ Mỹ giúp để thu phục và tạo Lực cho Ông để kiện toàn Chính Phủ Việt Nam Cộng Hoà.  Đây là lần đầu tiên phía Quốc Gia có được đủ cả 3 điều kiện: Thiên Thời - Địa Lợi - Nhân Hoà:
Thiên Thời: Vì Hiệp Định Geneva đã qui định phân chia rõ 2 nước Việt Nam với 2 chế độ khác nhau : Miền Bắc chịu ảnh hưởng của khối Cộng Sản theo Xã Hội Chủ Nghĩa, miền Nam theo chế độ Cộng Hoà trong khối các quốc gia Tự Do – Dân Chủ và lằn ranh chiến tuyến Quốc - Cộng rõ ràng.
Địa Lợi: Miền Nam có cả một dãy lãnh thổ đủ thiết kế chiến tranh ở thế công cũng như phòng vệ và có đủ cả yếu tố cần thiết để làm kinh tế trở nên thịnh vượng. Tuy nhiên “bán tại sơn hà bán tại nhân” khai thác được tài nguyên đất đai ít hay nhiều là tuỳ ở tài năng giới lãnh đạo và sức lực của dân chúng.
Nhân Hoà: Miền Nam đương thời đưọc sự hổ trợ toàn vẹn của Mỹ và những quốc gia có cảm tình trong khối Tự Do và Chính Phủ được sự tín nhiệm của lực lượng Quân Đội và đại khối đồng bào miền Bắc di cư làm nòng cốt để thực hiện từng giai đoạn vững chắc xây dựng Chế Độ Việt Nam Cộng Hoà. Tuy người Pháp đã cố tình gây rối tạo ra những trở ngại khó khăn cho Chính Phủ lúc ban đầu còn non kém và đang trên đà kiện toàn…Nhưng nền Đệ Nhất Cộng Hoà đã thành công ổn định miền Nam và dân chúng hưởng được giai đoạn thanh bình, trên đà thịnh vượng…Nhưng chỉ được hơn nửa thập niên đầu chế độ rồi bắt đầu suy thoái ! Yếu tố Nhân Hoà bị suy kéo theo yếu tố Địa Lợi bị phân hoá ngay trong guồng máy lãnh đạo thượng tầng… và bấy giờ trên thế giới đang giăng mắc đầy rẩy những quyền lực quốc tế: Những quốc gia Âu Châu bị mất phúc lợi thuộc địa béo bở đang âm mưu phục hồi quyền lực và cố tình phá hoại thế hổ tương Việt - Mỹ, thế quyền Tôn Giáo quốc nội và quốc tế phá rối gây bất lợi cho chính quyền miền Nam, thế lực tập đoàn Tài Chánh-Ngân Hàng có liên quan tới lợi nhuận thu đạt từ Đông Dương minh bạch cho tới dịch vụ rửa tiền đen tối, những trung tâm sản xuất ma tuý Tam Giác Vàng (Burma-Lao-Thailand) của thủ lãnh Khun Sa (gốc Hoa chỉ huy  đám tàn quân của Tưởng Giới Thạch bị Hồng Quân Mao Trạch Đông đánh đuổi chạy Từ  Vân Nam xuống Miến Điện) hắn có quân đội riêng để bảo vệ cơ sở chế biến và trồng trọt cây anh túc, Nam Mỹ với Drug Cocaine Trade Columbia, Panama… , Afghanistan với những cánh đồng á phiện (Opium) trổ hoa bát ngát và lợi nhuận thu hoạch được chia chát và cung ứng cho những quỹ đen của Big Boss quyền lực hắc- bạch, Nga, Tàu, Âu …có ảnh hưởng tới Cuộc Chiến Việt Nam. (Sau chiến tranh Việt Nam, Mỹ ngang nhiên đưa quân sang Panama bắt tổng thống Noriega đem về Mỹ xử với tội danh Drug Trafficking và Prisoner Of War, (hiểu ngầm) Nga bị mất  mỗi năm cả tỷ Dollar tiền “viện trợ” là một điển hình) Mỹ biết rõ những đường dây liên hệ tinh vi ma quỉ nầy, nhưng vì vướng chân  vào chiến tranh Việt Nam và đang bị nhiều kẻ thù lăm lăm tay đao chờ cho con Voi Mỹ ngã xuống là xẻ thịt và Mỹ đành phải làm ngơ mà cố thi hành cho mau thành tựu giải pháp Lừa Gạt để phân hoá Nga – Tàu tranh lợi Việt Nam rồi xung đột lẫn nhau, phá vỡ thế liên minh chống Mỹ,  quyền lực  tập đoàn tài phiệt Kỹ Nghệ Dân Sự - Quân Sự Mỹ, Âu Châu, nay có thêm  Singapore và khối England Commonwealth, Japan, Taiwan đang trên đà phát triển kinh tế có ảnh hưởng tới Việt Nam,  quyền lực Ngoại Giao-Tình Báo-Gián Điệp-Truyền Thông Quốc Tế của những nước thù Mỹ  nhập cuộc cộng tác với khối Cộng Sản hãm hại Nam Việt Nam…Những tương quan, xung đột có tầm ảnh hưởng Chính Trị quyết liệt tới Việt Nam rất phức tạp mà tổng thống Ngô Đình Diệm và nội các Chính Phủ của ông không bén nhậy để thích ứng, khế hợp, hoặc định hướng giải pháp Chính Trị sao cho được thuận lợi mà không gây thiệt hại tới quyền lợi của Việt Nam và Đồng Minh. Nhưng không phải dễ dàng, vì đòi hỏi rất nhiều yếu tố: trí tuệ, bản lãnh, tài năng thao lược xuất chúng để ứng phó, hoá giải, xây dựng và vượt qua bao nỗi khó khăn giành lấy chiến thắng đ tồn tại …Ông bị mất dần Thế yểm trợ của Mỹ và nguồn Lực bị phân tán, chia rẽ , chính sự rối bời với những phong trào có nhiều tầng lớp dân chúng chống đối chính quyền ít nhiều có thế lực thù địch, “đồng minh” lợi dụng, giật dây điều động khuất lấp từ phía sau… và sự việc Phật Giáo 1963 là một kết thúc của nền Đệ Nhất Cộng Hoà. Theo những tài liệu CIA đã  được giải mật và  những nhân chứng có  dính líu đến vụ  Đảo Chánh ngày 1-11-1963 xác minh là: Đảo Chánh lật đ tổng thống Ngô Đình Diệm là hoàn toàn do Mỹ chỉ đạo. Nhưng Mỹ không chủ trương giết anh em ông Diệm-Nhu mà chính là tướng Dương Văn Minh thân Pháp.
  Tại miền Bắc Việt Nam năm 1954, có gần 1000 000 (một triệu) người dân dứt khoát bỏ lại tất cả gia sản, nhà cửa,  ruộng vườn  di cư vào miền Nam để được sinh sống trong thể chế Tự Do. Nhưng ngược lại từ miền Nam cũng có gần 400 ngàn người ra Bắc tập kết. Đó là chưa kể con số ở lại nằm vùng phá hoại và một thiểu số  người dân có cảm tình với Cộng Sản lỡ lầm ngộ nhận người Cộng Sản là những người yêu nước! Người dân miền Bắc chỉ thực sự phản tỉnh khi sống dưới chế độ Cộng Sản. Nhưng mọi hình thức chống đối đều bị đàn áp không nương tay. Vụ Nhân Văn Giai Phẩm của giới văn nghệ sĩ kháng chiến, vụ Quỳnh Lưu khởi nghĩa của nông dân đều được giải quyết nhanh gọn bằng súng đạn và tù đầy. Người dân miền Nam cũng chỉ thực sự phản tỉnh sau khi họ sống dưới chế độ Cộng Sản.  Tất cả đều bị lừa dối bằng một âm mưu thâm độc có lớp lang hẳn hòi. Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam công cụ xâm lược miền Nam của Hà Nội cũng bị giải tán và lãng quên như những con múa rối, sau buổi trình diễn bị vứt vào xó tối như một phương thức  trừng phạt kẻ ngu si mê muội và ảo tưởng…!

.Nền Đệ Nhị Cộng Hoà:
  Vì cần phải chỉ đạo cuộc chiến Việt Nam hữu hiệu, Tổng Thống Lyndon Johnson quyết định đem quân Mỹ vào Việt Nam và chính quyền quân sự Uỷ Ban Hành Pháp Trung Ương do trung tướng Nguyễn Văn Thiệu và thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ lãnh đạo đã cho về hưu một số các tướng lãnh thân Pháp. Đây cũng là mối tương quan biện chứng Mỹ đang phải tham chiến để chống trả với những thế lực có quyền lợi quốc tế ở Đông Dương và khối Cộng Sản phát động chiến tranh cách mạng khắp thế giới… Ngày 1 tháng 11 năm 1967 chính thể dân sự Việt Nam Cộng Hoà được thành lập trên cơ sở của bản Hiến Pháp tháng 4 năm 1967 và cuộc bầu cử ngày 4 tháng 9 năm 1967, liên danh Nguyễn Văn Thiệu và Nguyễn Cao Kỳ đắc cử với chức vụ Tổng Thống là trung tướng Nguyễn Văn Thiệu làm Chủ Tịch Uỷ Ban Lãnh Đạo Quốc Gia và Phó Tổng Thống là thiếu tướng Nguyễn Cao Kỳ làm Chủ Tịch Uỷ Ban Hành Pháp Trung Ương. Kể từ mốc điểm nầy Nền Đệ Nhị Cộng Hoà được trân trọng thành lập.  Sau lễ nhậm chức Tổng Thống, nhân  ngày họp mặt thân nhân đại gia đình Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu, ông Nguyễn Văn Kiểu là bào huynh làm Đại Sứ Việt Nam tại Taiwan đã có nói:” Gia tộc chúng ta có Nguyễn Văn Thiệu làm Tổng Thống nước Việt Nam là Phúc đấy mà Hoạ cũng ở đấy, Hoạ là làm bạn với Mỹ …vì Mỹ rất tinh xảo, nên làm bạn với Mỹ  rất nguy hiểm hơn là làm kẻ thù với Mỹ…”…! Thực ra không phải chỉ có Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu ôm Hoạ mà rõ là toàn thể Quân – Dân miền Nam Việt Nam bị “Người Mỹ” chôn sống có khác gì…?!  Nhưng không phải tất cả Chính Trị Gia nước Mỹ  đều có trái tim bằng sắt thép vô tình, khối óc chiết tính con số lời lỗ, bàn tay bom đạn, gươm đao tróc nã thân phận con người thua thiệt lấy làm lợi nhuận, có cái lưỡi của loài lươn trơn tuột xảo thuyết và tuôn đồng Dollar thu hút máu mủ nhân loại …Những kẻ nào có tài năng, bản lãnh, gan dạ dám có âm mưu tiến hành vịệc in ấn lưu hành một loại tiền tệ có giá trị để thay thế đồng Dollar trên thế giới (IMF) thì kẻ “mó dái ngựa” đó đã “phạm Thánh”, y sẽ phải ân hận cho thân phận con ong, cái kiến của mình mà cầu nguyện Kinh Lạy Cha câu cuối :”…xin cứu chúng con ra khỏi sự dữ, Amen” như trường hợp của IMF head Dominique Strauss-Kahn…là một điển hình !!! Trong bóng đêm thâm u lương tâm con Người bậc Thượng Đại Nhân có tấm lòng Bồ Tát tổng thống Ronald W. Reagan đã lên tiếng: ”Chấm dứt chiến tranh không đơn thuần là chỉ rút quân về nhà là xong. Vì lẽ, cái giá phải trả cho hòa bình là ngàn năm đen tối cho các thế hệ sinh tại Việt Nam về sau”. Và có phải chăng trong cùng với ý niệm của bậc Thượng Phụ Lập Quốc Mỹ tổng thống George Washington đã khai thị :” Khi con người bị tước đoạt quyền tự do ngôn luận, thì chúng ta như bầy cừu ngu xuẩn sẽ bị dẫn dắt tới lò sát sinh”, có khác gì đâu: Khi người Việt Nam bị Mỹ âm mưu siêu xuất lừa gạt tước đi chủ quyền vận mệnh rồi  bàn giao cho kẻ thù tống cổ vào lò sát sinh ?  Trí thức cho nước Mỹ và đau thương thay cho Việt Nam không nguôi ! Thế của tổng thống Nguyễn Văn Thiệu là Thế Hờ do Mỹ yểm trợ và tạo cho để dễ bề tiện dụng và lừa gạt cho dù nguồn Lực có được từ đại khối Quân Nhân – Cán Chính và với luật số 003/60 Ngưòi Cày Có Ruộng được ban hành cấp đất cho nông dân canh tác được số lớn Dân chúng ủng hộ trong những năm tại vị.   Ông tuyên bố như tâm sự: "Hôm nay là ngày vui sướng nhất của đời tôi". Báo chí Mỹ  đang bài ca ngợi như tờ Washington Evening Star viết:”  Đó là  tin tức tốt đẹp nhất đến từ Việt Nam kể từ khi kết thúc sự chiếm đóng của người Nhật". Tờ Newyork Times: "Có lẽ đây là cuộc cải cách ruộng đất không Cộng Sản mang nhiều tham vọng và tiến bộ nhất của thế kỷ 20", và có nhiều quan sát viên quốc tế nhận xét và lên tiếng khen tặng Nam Việt Nam: “Bộ Luật Người Cày Có Ruộng là một trong những chương trình cải cách điền địa thành công nhất ở các nước chậm  tiến và là thành quả tốt đẹp đáng được trân trọng của nền Đệ Nhị Cộng hòa". Từ sau ngày ban hành luật Người Cày Có Ruộng đời sống tầng lớp nông dân đã khởi sắc tích cực cải thiện với hiệu quả thu hoạch năng xuất lúa gạo, hoa mầu tăng cao đầy triển vọng thúc đẩy kinh tế hàng hóa trong nông nghiệp phát triển. Nhưng “cái” Lực nầy rồi cũng bị chi phối và hụt hẫng khi Mỹ cắt đứt quân viện dẫn tới sự xụp đổ toàn diện của miền Nam và chấm dứt Chính Thể Đệ Nhị Cộng Hoà ngày 30 tháng Tư năm 1975. Từ năm 1967 – 1968 có hai sự kiện đáng chú ý:
. Trận Chiến Tết Mậu Thân 1968: Nhân dịp Tết Nguyên Đán và cũng như mọi năm trước đó Việt Cộng đề nghị ngưng bắn để dân chúng ăn Tết theo truyền thống lâu đời của người Việt. Trong khi toàn thể nhân dân miền Nam tự do vui mừng khấp khởi cúng lễ Giao Thừa tống cựu nghinh tân chào đón năm mới thì Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam (MTGPMN) nổ súng phát động “Tổng Công Kích” khắp hầu hết các đô thị, quận, tỉnh lỵ toàn cõi miền Nam gây nhiều thiệt hại nhân mạng và tài sản cho dân chúng…Riêng tại Huế bắt đầu từ ngày 31 tháng 1 năm 1968, và kéo dài tổng cộng 26 ngày, quân Việt Cộng đã hành quyết tàn sát đồng bào vô tội rất ác độc dã man bằng cách bắn giết, đập đầu bằng cuốc xẻng, chày vồ và chôn sống tập thể hằng loạt như ở Bãi Dâu, Khe Đá Mài, Khu Phú thứ, Đụn Cát và ngay cả trong sân chùa chiền…Sau chiến trận Uỷ Ban Truy Tìm Nạn Nhân Chiến Cuộc  phát hiện hàng chục ngôi mộ tập thể chôn xác nạn nhân trong và xung quanh thành phố Huế. Nạn nhân bao gồm phụ nữ, nam giới, trẻ em và trẻ sơ sinh.  trong 22 địa điểm tìm được các mồ chôn tập thể, người ta đếm được 2,326 sọ người. Sau tết, các gia đình kê khai lập danh sách xác định số người chết và mất tích lên tới 4.062 theo các báo cáo thống kê của Chính Phủ Việt Nam Cộng Hòa và  báo cáo tổng kết của Douglas Pike là nhân viên cơ quan thông tin Mỹ năm 1970. Nhưng chưa chấm dứt…Theo giới chức Quân Đội và Dân Sự Việt Nam làm việc khảo sát tại Huế thì tổng kết về người chết và mất tích như sau: Tổng số dân sự tử vong: 7.600 nạn nhân chết và mất tích, 1900 thưòng dân bị thương trong chiến cuộc, 944 thường dân chết vì chiến cuộc. Trong sách “Chronicle of History's 100 Worst Atrocities is a book by Matthew White” viết: Cuộc thảm sát nạn nhân thường dân ở Huế do Việt Cộng phát động  nên là một trong 100 sự kiện tử vong cực cao trong lịch sử nhân loại …”! Mark Woodruff trong quyển “The Defeat of the Viet Cong and the North Vietnamese Army, 1961-1973 by Mark Woodruff Foreword by James L. Jones, General, U.S. Marine Corps” ghi rằng: “một bản báo cáo của Mặt trận Dân Tộc Giải Phóng bắt được ngày 25 tháng 4 năm 1968 ghi chép: đã loại khỏi vòng chiến đấu (giết)1.892 nhân viên hành chánh, 38 cảnh sát, 790 tên ác ôn, sáu đại uý, 1 trung uý, 20 thiếu uý và nhiều sĩ quan trừ bị… trong trận đánh khởi đầu ở Huế…”. Những thảm cảnh đó tố cáo chính sách dã man tàn bạo của CS, dù với nhân dân vô tội hay với kẻ thù cũng như với ngay đồng chí cũng chỉ là một !
. Sự dũng cảm và hiệu quả của quân đội VNCH trong việc chống giữ và ngăn chặn để rồi tiêu diệt trọn bộ lực lượng quân sự của MTGPMN không được báo chí quốc tế và Mỹ đề cập. Đó là một sự bất công hay phải “nói” cho đúng hơn là thói tánh bất lương, giảo hoạt trong việc truyền thông nhưng hàm chứa những dụng ý đã được chỉ đạo thật chi tiết hoàn “mỹ”…!  Thực chất của cuộc “Tổng Công Kích” Mậu Thân chỉ là sự tái diễn thủ đoạn tàn độc của người Cộng Sản đã từng áp dụng khi xưa đối với những người Quốc Gia theo kháng chiến chống Pháp là : “mượn địch giết thù” và kẻ thù “đồng chí” mà Bắc Việt cần phải trừ khử  là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam được thành lập với Luật Sư Nguyễn Hữu Thọ làm Chủ Tịch, và sự tham gia của một số nhân sĩ miền Nam, những người có khuynh hướng chủ trương đường lối Trung Lập theo chủ trương của Tổng Thống De Gaulle - Pháp và Ngoại Trưởng Nehru - Ấn Độ,  có sự hậu thuẩn của thái tử Sihanouk, người công khai tuyên bố: “Tôi theo de Gaulle”. Vì những hứa hẹn của các quyền lực quốc tế nên để cho MTGPMN mượn và xử dụng hải cảng Kampong Som để tiếp nhận quân trang, quân dụng vũ khí đạn dược cũng như để cho Mặt Trận này đóng quân trên đất Miên làm nơi tập trung quân xuất phát tiến đánh phá miền Nam. Bắc Việt tham dự trong âm mưu quốc tế để xẻ thịt “con voi Mỹ” và  biết chắc là sẽ thắng. Vấn đề chỉ còn là thời gian nên đã thâm độc âm mưu phát động “Tổng Công Kích Tết Mậu Thân” để mượn tay Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà triệt tiêu bộ phận quân sự chủ lực của MTGPMN gồm những người đi tập kết khi xưa để trừ hậu họa sau nầy sẽ tiếp thu miền Nam, thống nhất đất nước, đưa toàn dân tiến nhanh tiến mạnh tiến vững chắc lên xã hội chủ nghĩa! Nhiệm vụ làm tiền đạo dẫn đường và tiên phong của Mặt Trận Giải Phóng  đã chấm dứt! Những người tập kết ra Bắc đã phạm vào một trọng tội mà giới lãnh đạo Cộng Sản Bắc Việt không thể tha đó là: biết rõ bản chất tàn độc của Hà Nội và thực tế bi đát của “Thiên Đường Xã  Hội Chủ Nghĩa miền Bắc” ! Ngoài ra họ còn bị nghi ngờ vì bản chất lè phè, quen thói thích hưởng thụ, phóng  túng  của người miền Nam “đất lề quen thói” nên dễ bị hủ hoá vì đã sinh sống, tiếp xúc trong  xã hội miền Nam phồn vinh với văn minh tân tiến Tây phương.  Bắc Việt đã thành công vì Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà đã tiêu diệt  gần như toàn thể bộ phận quân sự chủ lực của MTGPMN để rồi giai đoạn chuyển tiếp sau đó  Hà Nội đã đưa đại quân chính qui  Bắc Việt vào thay thế và kiềm chế “Chính Phủ Lâm Thời Miền Nam” đang có khuynh hướng tách rời khỏi trung ương Hà Nội để chịu ảnh hưởng của Trung Cộng và Pháp.  Đứng trên phương diện lãnh đạo Hà Nội tỏ ra khá giỏi tiên liệu và tạo Thế, cài Lực để ngăn ngừa những bất trắc có hại trong mai hậu, nhưng đồng thời cũng gây khó khăn cho chính họ là không ai dám tin và ít ai dám gần vì bản chất phản trắc và lật lọng với cả đồng chí chứ đừng nói gì đến bạn bè, “đồng minh”  trong và ngoài khối Cộng Sản như một vài quốc gia phương Tây ảo tưởng về tính chất Chính Nghĩa Dân Tộc của Việt Cộng .
. Bài học cay đắng của người Quốc Gia Chân Chính trong thân phận cô nghiệt, bị chết đứng giữa hai lằn đạn thù là Cộng Sản và Thực Dân thời kháng chiến 1945-1954 đã không được những “người tập kết” biết đến, học và hiểu…!  Và “Chính Trị của ngày qua” vẫn còn nối tiếp nhau làm nên Lịch Sử: Những trang sử đau thương không riêng cho miền Nam mà chung cho cả nước Việt hai miền, cho toàn thể dân tộc Việt !
. Tổng Thống Lyndon Johnson tuyên bố không tái ứng cử nhiệm kỳ II vì thất bại ở Việt Nam trên mặt trận truyền thông tại Mỹ và quốc tế mặc dù Quân Lực Việt - Mỹ và Đồng Minh đạt được nhiều chiến thắng trên khắp chiến trường miền Nam. Tiếp đến năm 1969, Richard Nixon đắc cử Tổng Thống Mỹ với lời hứa giải quyết vấn đề VN trong danh dự. Nhưng làm sao mang được toàn bộ đại quân trở về Mỹ.  Cái khó nhất của kẻ làm Tướng là lúc triệt thoái bảo tồn được lực lượng trong một hoàn cảnh thua kém mọi mặt và kẻ thù vây quanh chờ xẻ thịt. Do đó giải pháp tốt nhất là bàn hội nghị, tuy có phải hạ mình, khẩn cầu nhục nhã, nhưng với nghệ thuật đi đêm có bóng tối đồng lõa thì mọi chuyện đều có thể ổn thoả deal dễ dàng …?! Kết quả và cũng là hậu quả tai hại cho miền Nam Việt Nam, vào ngày 27 tháng 1 năm 1973, Hiệp Định Paris được ký kết giữa bốn bên.  Nhưng cũng trong năm 1973, Tổng Thống  Richard Nixon bắt đầu nhiệm kỳ II được ít tháng thì vụ án Watergate xẩy ra. Báo chí tấn công tới tấp, quần chúng bất mãn và cuối cùng Nixon phải từ nhiệm trong uất ức, đớn đau và tủi nhục …! Trên mặt trận ngoại giao, Mỹ  cũng vấp phải nhiều trở ngại, uy tín chính trị cao vút của thời thập niên 1950 sau Đệ Nhị Thế Chiến bị  sa sút một cách tệ hại trước phong trào “Phản Chiến” do trí thức Âu châu đứng ra tổ chức để chống Mỹ, đề cao Hà Nội, tâng bốc Hồ Chí Minh, đã làm Mỹ  mất uy tín quốc tế và khơi  động phong trào chống đối trong nước.  Ngay khi nhận định được Việt Nam  là vũng lầy được che đậy bằng những âm mưu quốc tế, Mỹ  đã nhanh chóng và khôn khéo đổi chiến thuật, chấp nhận hòa đàm Paris, chịu ngồi ngang với Hà Nội trong phái đoàn 4 bên: Mỹ, Sài Gòn, Hà Nội và Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam, với thủ đoạn “ngoại giao đi đêm” và thật nhiều hứa hẹn dành cho Hà Nội nhiều quyền lợi và tạo ly gián giữa các thế lực quốc tế đang chống Mỹ. Đã từ lâu nhờ phương tiện máy móc tối tân người Mỹ đã thăm dò đo lường được ở thiềm lục địa Việt Nam có những túi dầu có trữ lượng theo cơ quan US Energy Information Administration gọi tắt là EIA của Hoa Kỳ loan  báo chính thức là trữ lượng dầu hỏa tại Biển Đông lên đến 11 tỷ thùng và 190 ngàn tỷ cubic ft khí đốt (một cubic foot tương đương với 0.28 mét khối). Họ đã cử chuyên viên dầu khí sang Việt Nam giúp tổng thống Thiệu khoan giếng dầu Hoa Hồng và châm lửa khai mạc trong buổi lễ đánh dấu sự thành công có nhiều cơ quan truyền thông, báo chí Việt và Ngoại Quốc tham dự chứng kiến phát tin đi khắp thế giới. Tại Mỹ có bẩy tập đoàn dầu khí: Exxon, Gulf, Texaco, Mobil, Socal, BP, and Shell có nickname Seven Sisters cũng đã biết sự kiện nầy. Nhưng chính phủ Mỹ chưa “bật đèn xanh” để giúp khai thác và họ cũng hiểu được rằng muốn khoan dầu ở ngoài biển khơi hiện tại chỉ có Mỹ  và Anh là trùm vì có kỹ thuật tân tiến để khoan và chỉ có hãng Hughes Oil Tools tại Houston, Texas độc nhất làm được mũi khoan Diamond Head để khoan dưới độ sâu ngoài biển. Dầu khí ở Việt Nam đã khiến cho nhiều quốc gia tân tiến muốn khai thác hoặc chiếm đoạt China, Russia, England, France …và đây cũng là mồi nhử của Mỹ để nhanh chóng “bàn giao” Nam Việt Nam trước hạn kỳ và Việt Cộng đã mau vội xé Hiệp Định Paris tấn chiếm miền Nam bằng võ lực. Kết cuộc Việt Cộng biết đã bị Mỹ lừa gạt và có biện pháp trả thù là sẽ giết hết tất cả “Tù Cải Tạo” đang bị giam cầm ở các trại tù tân lập ở vùng sơn lam chướng khí khắp miền Nam - Bắc Việt Nam. Nhưng Mỹ đã can thiệp ban cho Việt Cộng một số  lợi lộc để giải cứu tù nhân số đông là Sĩ Quan Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà và mở chương trình Special Release Reeducation Center Detainee Resettlement Program diện HO và thân nhân của họ sang Mỹ định cư. Như vậy  Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và nền Đệ Nhị Việt Nam Cộng Hòa với sự giúp đỡ của Mỹ  đã đặt nền móng đầu tiên cho Nền Kỹ Nghệ Dầu Hỏa của Dân Tộc Việt Nam chúng ta . Cộng Sản Hà Nội phải chậm mất gần 20 năm mới có thể tiếp tục lại những dự án khai thác dầu hỏa và tất cả lợi nhuận tiền bán dầu đã chui vào túi riêng  của những quan chức lãnh đạo trong Đảng và Nhà Nước (chính phủ) Việt Cộng với những chương mục được che dấu kín đáo ở những nhà Bank ngoại quốc và người dân Việt không hưởng được quyền lợi từ mỏ dầu mẫu quốc. Một trong những yếu tố là khối lượng “Vàng Đen” dưới thềm lục địa Việt Nam và con đường vận chuyển số lượng lớn hàng hoá giao thương trị giá hơn 5 ngàn tỷ Dollars ngang qua Biển Đông, nên Mỹ “tự chủ” vùng Biển Đông là “sân sau”  nhà mình. Vậy từ năm 1974 Mỹ đã “làm ngơ” để cho Trung Cộng ngang nhiên lấn chiếm quần đảo Hoàng Sa rồi Trường Sa như chỗ không người . Vậy hỏi Ai đã tiếp gắn lắp thêm móng vuốt nhọn sắc bén để cho con quái vật Red Dragon tham lam, ngu xuẩn ăn tạp cấu xé “loài người yếu” và trở thành công địch của thế giới ? Hỏi tức trả lời và như thế có phải số phận của Trung Cộng đã được tính toán trong qui trình soạn sẵn rồi không ?!!!
. Năm 1974, Phó Tổng Thống Ford lên thay.  Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu  bắt đầu gặp những khó khăn với những chống đối của quần chúng: Phong Trào Luật Sư Tranh Đấu, Phong Trào Chống Tham Nhũng, …Mỹ cử một phái đoàn Thượng Nghị Sĩ Hoa Kỳ sang Sài Gòn tham quan tình hình, cứu xét vấn đề viện trợ cho Việt Nam và tiếp xúc với các nhóm đối lập, chống đối. Một trong những đề nghị của nhóm đối lập là Mỹ phải chấm dứt ủng hộ Thiệu và cắt viện trợ.  Được thế và còn gì bằng Thượng Viện Mỹ quyết định mau chóng biểu quyết cắt đứt viện trợ. Và sau cùng Tổng Thống Thiệu phải từ chức. Phước Long mất. Quân Đoàn I di tản. Ngày 10-3-75, trận đánh Ban Mê Thuột bắt đầu. Ngày 14-3-75, Quân Đoàn II rút trên đường “Liên Tỉnh Lộ 7” đường lui quân bi thảm với máu nước mắt xác người ngã xuống vì đạn pháo và tấn công của quân chính qui Bắc Việt đầy kinh hoàng...!!! Tiếp đến là những gì đến phải đến, đúng như dự tính của những “Thượng Đại Nhân” tác giả của “vở tuồng” đã hoạch định chương trình và điều động hiệu quả. Bước kế tiếp Tổng Thống  Dương Văn Minh làm nguyên thủ Quốc Gia vỏn vẹn có 3 ngày từ ngày 28 đến ngày 30 tháng 4 năm 1975. Nhưng ông được xem là có công giữ cho thành phố  Saigon  khỏi bị Việt Cộng tàn phá bằng cách kêu gọi binh sĩ Quân Lực Việt Nam Cộng Hoà bỏ vũ khí, ngưng bắn và tuyên bố đầu hàng vô điều kiện.  Những tin về giải pháp 3 Thành Phần với  sự can thiệp của người Pháp - Trung Cộng … đã không xẩy ra! Tất cả đã bị lừa! Mỹ thành công đã bàn giao miền Nam cho Bắc Việt trước kỳ hạn!  Cũng như Pháp, Mỹ  “đã thua “ ở Việt Nam và phải ký Hiệp Định Paris  để rút quân về mẫu quốc an toàn. Với  những cái nhìn cục bộ ở tầm mức chiến thuật, nhiều người đã suy luận là: Trên cương vị siêu cường Mỹ  không thể thua Cộng Sản Bắc Việt. Sự kiện Mỹ bỏ miền Nam chỉ là sự đổi chác lấy một quyền lợi nào đó với Nga hoặc Trung Cộng…? Tuy nhiên, nếu xét trên Chính Lược thì sẽ thấy khác: Mỹ đã thua! Thua vì đã nhận định sai lầm về Bạn và Thù, về Ta và Địch, về Bản Chất và Mục Đích của  Chiến Tranh để Thiết Kế một Chính Lược làm trục cho nhiều chu kỳ Chính Trị liên tiếp, tạo thuận lợi cho việc xây dựng một Trật Tự Mới Toàn Cầu (New World Order)  ngay sau Đệ Nhị Thế Chiến...? Do đó người Mỹ đã chới với trước sự cạnh tranh công khai và ngấm ngầm của những Quyền Lực đang hồi phục ngay trong khối Tự Do mà Mỹ đã giúp đỡ. Những yếu tố không được tiên liệu này đã làm cho cuộc chiến Việt Nam  kéo dài hơn thời gian hoạch định, phải đổ vào Việt Nam một số quân lớn hơn dự trù, phải chi tiêu một ngân khoản vượt ngoài khả năng. Kết quả là sự suy giảm kinh tế đưa đến sự chia rẽ nội bộ trầm trọng. Từ sau The American Civil War 1861 to 1865 như bối cảnh Gone With The Wind (1936 Novel ) tan tác, đau khổ, chia ly…Nhưng người dân Mỹ thuần lương vẫn còn niềm tin vào tín ngưỡng Thanh Giáo (Tin Lành, Cơ Đốc) và giá trị nền tảng gia đình, Little House on the Prairie như một khuôn mẫu lý tưởng hạnh phúc: Họ sống quây quần ông bà, cha mẹ, con cháu đoàn tụ dưới  mái gia đình bình yên, giản dị và chân mộc, ngay lành, trong sáng, hồn nhiên với cánh đồng cỏ, đàn bò , trại ngựa, đàn cừu ngoan ngoãn, lũ gà vịt ngan ngỗng đùa giỡn rượt đuổi đám chó nghịch ngợm chạy quanh trong trang trại…có Ông và Cha lao động nhễ nhại mồ hôi gây dựng chuồng trại chăn nuôi gia súc và  trồng trọt hoa mầu…Buổi chiều về  tất cả mọi thành viên trong gia đình tề tựu quanh bàn ăn dưới ánh sáng của ngọn đèn dầu,  thành tín làm dấu Thánh Giá , đọc Kinh: “Tạ ơn Chúa đã ban cho thực phẩm dùng đủ hằng ngày “ rồi ung dung thưởng thức những món ăn ngon miệng  từ  bàn tay nội trợ Bà và Mẹ đảm đang nấu nướng lấy,  “nội tướng “ hiền lành như tiên, siêng năng cần cù may vá, nấu ăn, làm bánh, vắt sửa và dạy dỗ đám con gái ngây thơ mới lớn hân hoan, rạng rỡ súng sính chiếc áo đầm xinh đẹp bước lên xe ngựa để đến nhà nguyện dự lễ với đám anh em trai bàn không dứt chuyện trò chơi game bao giờ…Nước Mỹ trên đà tiến bộ phát triển thịnh vượng, những cao ốc được xây dựng qui mô trong thành phố, những nhà máy chạy hết công xuất với nhu cầu công nhân, thợ thuyền đã bốc mẽ giới thanh niên nam nữ ra khỏi trang trại hiền hoà mộc mạc bình yên…Giờ đây họ thi đua cật lực làm việc trong những hãng xưởng để sản xuất ra những sản phẩm trội vượt  và tân tiến cung ứng cho thị trường và làm nên sự giàu sang thịnh vượng và hào sản cho nước Mỹ như một phép lạ. Dân Mỹ siêng năng làm việc và hưởng thụ thành quả  để hướng tới American Dream: có nhà, xe, du thuyền …Nhưng rồi khi giới lãnh đạo Mỹ đưa quân vào Cuộc Chiến Việt Nam biến những thanh niên hiền hoà thành những chiến binh chiến đấu trên chiến trường khốc liệt ở một đất nước xa lạ với tất cả những gì hiểu biết ở học đường và quân trường đào tạo, họ cũng không thể nào phân biệt được kẻ thù và dân chúng lương thiện ở nơi thôn làng hay đang sinh sống trong những thành phố nhộn nhịp người xe kia nữa…! Chiến trường mỗi ngày qua khốc liệt hơn, thân thể chiến binh bị đầy thương tật và xác chết được phủ cờ trên quan tài theo những chuyến bay quân sự chở về làm tan nát giấc mơ hoa ! Thế hệ thanh niên Mỹ cảm thấy bản thân họ bị giới lãnh đạo mị dân  và xô vào cuộc chiến tàn bạo không có lối thoát với những biện thuyết lý tưởng mơ hồ  xa rời sự thật,  họ bất bình phản đối với những cuộc bãi khoá  học, xuống đường biểu tình, phong trào Hippie ôn hoà và bạo động  chống lại lực lượng Cảnh Sát, tham dự những buổi ca nhạc Rock N Roll  loạn cuồng, say sưa trong men rượu, miên man bay bổng  ngất ngây với ma tuý, giải phóng tình dục Sexual Revolution với khẩu hiệu: Make Love Not War, Born To Be Wild, The More I Revolt The More I Make Love, Stop The War, …Giới trẻ mất định hướng  tốt đẹp  và mất niềm tin vào giới lãnh đạo Chính Phủ.  Họ đau khổ và hối tiếc thời yên bình, hoa mộng, tốt đẹp thời qua với:
Scarborough Fair:
Are you going to Scarborough Faire?
Parsley, sage, rosemary and thyme.
Remember me to one who lived there.
She once was a true love of mine.

Giàn Thiên Lý Đã Xa
Tội nghiệp thằng bé cứ nhớ thương mãi quê nhà
Giàn thiên lý đã xa, đã rời xa
Đứa bé lỡ yêu, đã lỡ yêu cô em rồi
Tình đã quên mỗi sớm mai lặng trôi

Và:
The Green Fields
Once there were green fields, kissed by the sun
Once there were valleys where rivers used to run
Once there were blue skies with white clouds high above
Once they were part of an everlasting love
We were the lovers who strolled through green fields
Cánh Đồng Xanh 
Đồng xanh là chốn đây thiên đàng cỏ cây 
Là nơi bầy thú hoang đang vui đùa trong nắng say 
Đây những bờ suối vắng im phơi mình bên lùm cây 
Đây những giòng nước mát khẽ vươn tay về thung lũng 
Và những đôi nhân tình đang thả hồn dưới mây chiều.
Với bối cảnh biến loạn xã hội bên trong,  “mãnh hổ nan địch quần hồ” quần thù đang hồi vây bủa trận ngoài biên , chia rẽ nội bộ và phải cưu mang gánh nặng viện trợ Kinh Tế - Quân Sự bao giàn cho Việt Nam, Korea, Thailand, Tân Tây Lan, Úc Đại Lợi , Phillppines trong chương trình yểm trợ đồng minh tham chiến tại Việt Nam…quá sức chịu đựng thiệt hại và đã có hơn 58 000 (năm mươi tám ngàn) Chiến Sĩ đã hy sinh tại chiến trường Việt Nam . Sau cuộc chiến đến năm 1982 tên họ những Tử Sĩ được khắc tên trên Bức Tường Đá Đen The Vietnam Veterans Memorial Wall được  an vị như bia mộ chôn trên  nửa ngọn đồi để ghi nhớ và tưởng niệm con em của  bậc Thượng  Phụ Lập Quốc Washington  vì Đại Nghĩa An Định Thiên Hạ Toàn Cầu đã Vị Quốc Vong Thân không bao giờ quên và  Chính Phủ  Mỹ  phải săn sóc, lo an sinh phục hồi cho gần 1000 000 (một triệu) thương binh và thân nhân đang sống với những nỗi đau buồn trầm uất bất mãn, một số lớn  đã tích  cực phấn đấu để tiến thân hoà vào dòng xã hội đời thường.  Để tự cứu, Mỹ đã phải cắn răng, muối mặt làm một việc tổn thương đến uy tín siêu cường lãnh đạo khối Tự Do: Thi hành một chính sách ngoại giao đi đêm, bàn giao miền Nam, một quốc gia đồng minh, tiền đồn của thế giới Tự Do đã được nhiều Tổng Thống cam kết bảo vệ, với toàn vẹn những cơ sở quân sự vũ khí của một quân đội tan rã. Thêm vào đó là lời hứa tái thiết Bắc Việt bằng một ngân khoản nhiều tỷ Mỹ kim và những trợ giúp kỹ thuật căn bản để phát triển kinh tế.  
  Ở Giai đoạn II của Cuộc Chiến Đông Dương với 21 năm trợ giúp của Mỹ được nhiều người xem là cơ hội tốt nhất của người Việt Quốc Gia chân chính để chống Cộng và giải phóng miền Bắc, thống nhất đất nước và xây dựng lại theo đường lối Tự Do-Dân Chủ mà họ đã để lỡ. Đây là một nhận định sai lầm, không sát thực tế!  Thật ra “Người Mỹ” vào VN với một Chính Lược rõ rệt, chỉ đạo cho một Chiến Lược chống Cộng Sản bành trướng đã được vạch sẵn và Mỹ đã điều động thiện xảo ! Người Việt Quốc Gia chân chính vẫn không trực diện chống Cộng với một Sách Lược của riêng mình dù Quân – Dân Việt Nam đã và đang đối đầu chiến đấu với Việt Cộng trên khắp mặt trận. Đó là lý do Đúng nhất để giải thích tại sao miền Nam thiếu những chính khách lãnh đạo có tầm vóc quốc tế ? Tại sao miền Nam chỉ có những Chính Phủ làm chuyên viên thừa hành làm những việc theo chương trình ngắn hạn?. Tại sao miền Nam thiếu những tướng lãnh chiến lược? Tổng Thống Ngô Đình Diệm bị Mỹ chủ sự lật đổ với “tội danh” kỳ thị tôn giáo, triệt hạ Phật Giáo, gia đình trị ?  Nguyễn Văn Thiệu, Nguyễn Cao Kỳ đã bị Mỹ tố là tham nhũng, buôn bạch phiến…?  Tuy nhiên dù muốn dù không Họ đã làm xong vai trò mà Mỹ  muốn gần như hoàn hảo ! Vậy nên:
. Huyền thoại “Tình Hữu Nghị Xã Hội Chủ Nghĩa”,  “Môi Hở Răng Lạnh”, “ Việt Nam – Trung Quốc Núi Liền Núi Sông Liền Sông” đã đỗ vỡ khi Trung Cộng xua quân đánh “Dạy Cho Việt Nam Bài Học” đợt thứ nhất, đợt thứ hai 1979 !
. Huyền thoại “Đồng Minh Trong Khối Tự Do” cũng đã tan biến khi Mỹ bỏ rơi và bàn giao miền Nam Việt Nam cho Bắc Việt cũng là bàn giao Dân Tộc - Đất Nước Việt Nam cho Nga – Tàu như thận phận của một con Chốt thí ngày 30 tháng 4 năm 1975.
.Sân Khấu Chính Trị và Hiện Thực:
  Tất cả những diễn biến Chính Trị của thời gian qua tại Việt Nam đã cho chúng ta cái nhìn và hiểu biết về Chính Trị đã ảnh hưởng và chi phối tất cả đời sống của nhân loại trên tiến trình mưu cầu hạnh phúc. Mặc cho ai khước từ hay hợp tác Chính Trị, tham gia bầu cử hay từ chối bầu cử, cất tiếng nói phản kháng, im lặng đồng loã hay tích cực tranh đấu đều là hành vi của Chính Trị, và tất cả đều bị Chính Trị chi phối ở khắp mặt tầng của đời sống…Vậy tốt nhất là phải ý thức được tình trạng Chính Trị có trực tiếp hay gián tiếp đến bản thân, gia đình, xã hội, quốc gia …mà mạnh dạn triệt để dấn bước vì Ta chính là khởi điểm của đấu tranh và cũng là đích điểm của đấu tranh để được sống còn, tiếp nối, tiến hoá trên tiến trình Là Người, Làm Người, Thành Người  chủ yếu Tự Lực để Tự Thắng trong tinh thần Tự Chủ, và nếu quan niệm kinh nghiệm bản thân là điều kiện cần thiết để giác ngộ thì cả một dân tộc đã có điều kiện để phản tỉnh một cách toàn diện và triệt để về kẻ thù Cộng Sản và “Bạn” Mỹ để quyết định phải làm một cái gì trước khi quá muộn…?

Để đánh kẻ thù tôi không được hèn ngu
Để thắng kẻ thù tôi phải sống ngàn thu.

Biết là trục của sự sống và quả thật trước những thực tế khó khăn vì quyền lợi quốc tế tương quan, xung đột giăng mắc… Nên chế độ Việt Cộng còn được “lưu dụng” cho mãi tới ngày nay. Lực để đối kháng với hơn 3 triệu đảng viên Cộng Sản với áp lực của nòng súng và trại tù đã có thời gian quá lâu dài khiến cho đại đa khối quần chúng Việt bị thuần hoá như đàn cừu ngoan hiền và vô cảm ngay với nỗi đau khổ, bất hạnh của đồng bào quanh mình…! Các đảng phái đấu tranh chỉ còn trên mặt nổi truyền thông với những sinh hoạt của hội ái hữu tương tế xuân thu nhị kỳ để “sản sinh” ra những bản văn “nhận định”, tuyên cáo sáo rỗng vô thực và lãnh tụ thì  “bình vôi” lão lai tài tận, linh lạc với thời cuộc và “vô nhiễm” với kiến thức gia tốc toàn cầu hoá…! Trong khi thế giới ngày nay đang trải qua thời kỳ lột xác mới với những liên hệ quyền lực phức tạp hơn, tranh chấp quyền lợi cũng do đó gay gắt và quyết liệt…Vậy Lãnh Tụ cần phải có viễn kiến đại thành, thông suốt và sâu rộng mới có thể hướng dẫn đảng, đoàn viên hữu hiệu trên phương diện đấu tranh…?

. Thế hệ trẻ có năng lực, nhưng chưa tiếp thu được những kinh nghiệm đấu tranh và kiến thức cần thiết của những bậc tiền nhân để đắc dụng trên đường tranh đấu với kẻ nội thù và ngoại thù ở nhiều mặt…mà chỉ cần một thiện chí manh động thiếu hiểu biết sẽ gặt lấy những tai hoạ thật không lường ! Kho hiểu biết thật bao la, kinh nghiệm sống thật vô hạn, mối dây liên kết dân tộc bền vững, tình người trong thế tình hiện tại hời hợt bởi mất niềm tin sâu xa và tiêu cực ! Nhưng những tinh hoa từ Lịch Sử đã hun đúc nên một Việt Nam còn tồn tại cho mãi tới ngày nay, sức sống và sự khắc phục, chịu đựng khó khăn gian khổ và tính quật cường kỳ diệu của giống dân Việt rồi sẽ vươn lên sáng ngời để tranh đoạt lấy quyền được sống hạnh phúc hài hoà trong tình nhân loại và đất trời thiên nhiên… Bởi thế muốn đánh và thắng kẻ thù tôi không được hè ngu và phải học, biết thiên thu trong một kiếp người…? Và:

Trái tim tôi, toà lâu đài cổ kính
Đứng âm thầm soi bóng nước lung linh
Vài kẻ qua hiểu giá trị cúi đầu
Song kết cuộc không một người muốn tậu.
Trái tim tôi khởi thuỷ ngàn dâu
Rồi nó hoá biển sâu dào dạt
Giờ nó chỉ là nơi cồn cát
Mà Dã Tràng thôi việc đã từ lâu
(1965. Vô Đề - Khuyết Danh)

  Trên báo chí Việt ngữ, trong sinh hoạt cộng đồng của người Việt Hải Ngoại trong những năm gần đây, độc giả và khán thính giả vẫn thường được đọc, được nghe những câu tuyên bố đại loại như: “Hội “Văng Bút” của chúng tôi hoạt động Văn Hóa thuần túy, không làm Chính Trị”?  “ Hội Giáo Dục chúng tôi phi Chính Trị” ? Thậm chí có cả tổ chức Cựu Quân Nhân là những người đã từng chiến đấu trên khắp mặt chiến trường, đem xương máu đổi lấy tự do, thề sống chết cho Lý Tưởng Tổ Quốc trên hết, cũng lên tiếng là không dính đến Chính Trị:” Chúng tôi là hội ái hữu Cựu Quân Nhân  không hoạt động Chính Trị và quyết tâm tranh đấu cho một nước Việt Nam dân chủ, tự do, phú cường” ?… Ô hay gì “cái” lạ và khôi hài diễu dỡ thế  ?!!!  Vậy Chính Trị là gì? Chính Trị có  đối tượng là Con Người và Xã Hội, và cũng có chung một mục đích làm cho Con Người và Xã Hội được Hạnh Phúc trong Hòa Bình, Ấm No? Chính Trị như một toàn thể qua thực tế Lịch Sử đầy những kinh nghiệm đau thương dưới thời Pháp thuộc và trong cuộc chiến tranh ý thức hệ giữa chúng ta, những người Việt Quốc Gia và bọn Việt Cộng phản dân tộc, giết người, cướp của, dâng bán lãnh thổ, biển đảo cho kẻ thù truyền kiếp Tàu Cộng.
.Chính Trị:
Theo nghĩa chữ, Chính là đúng, là phải, như trong chữ  Chính Thức, là ngay thẳng như trong chữ Công Chính. Trị là sửa chữa như trong chữ Trừng Trị. Gồm cả hai chữ Chính Trị có nghĩa là sửa trị làm cho đúng, cho ngay, cho phải, cho tốt như người xưa đã nói: “Chính giả, chính dã!” vậy.
Phân tách sự cấu tạo của chữ () thì chữ Giáo trong Giáo Dục và chữ Chính trong Chính Trị đều thuộc bộ Phộc, có nghĩa là đánh khẽ. Trừng phạt là một hình thức chế tài mà trong Giáo Dục thường biểu lộ bằng roi vọt, rầy la trong Chính Trị thường biểu lộ bằng những tòa án và hình luật. Nghĩa là Giáo Dục và Chính Trị đều mang tính chất chủ động và tích cực, cũng như đã được định hướng nhằm tới một lý tưởng, thực hiện một khuôn mẫu nào đó. Nhưng Phộc có nghĩa là đánh khẽ, tức là luật pháp chế tài được dùng để răn đe, ngăn ngừa trong mục đích hướng thượng đưa nước nòi đến Hạnh Phúc, trong Hòa Bình và Phú Cường. Sự hà khắc trong Chính Trị và sự nghiệt ngã trong Giáo Dục đều là những sai lầm đều phải sửa chữa, vì nó chà đạp nhân phẩm con người chứ không phù trợ con người. Do đó, người xưa đã có câu: “Hà chính mãnh ư hổ giả!”, chính sách hà khắc bạo tàn còn đáng sợ hơn loài cọp dữ.
Con người không thể sống đơn lẻ, trơ trọi mà phải sống trong một tương quan xã hội. Ý nghĩa của cuộc sống con người là: Sống cùng người, sống với người, sống bên người và sống vì người. Con người sống trong một tương quan đa diện với tha nhân, với xã hội nên việc làm cho ngay thẳng, cho chính đáng, cho đúng mức, cho hợp lý mối Nhân Luân Cương Thường là việc quan trọng hàng đầu so với các việc khác trong xã hội. Và Nhân Đạo, Chính vi đại trong Đạo làm người thì việc Chính Trị được coi quan trọng hơn cả là vậy! Mục đích của Chính Trị, là tạo nên sự hòa hài giữa những con người sống trong xã hội, những đoàn thể sống trong quốc gia, và những quốc gia trong cộng đồng nhân loại. Mục đích của Chính Trị là giải quyết ổn thỏa những tranh chấp, xung đột tinh thần và vật chất gây ra do sự mâu thuẫn và hài hoà quyền lợi giữa những cá nhân, tầng lớp, đoàn thể và những quốc gia, tạo được tình trạng ổn định, điều kiện cần thiết để xã hội phồn thịnh. Tạo được sự hòa hài tức là tạo được sự thống nhất trong ý chí của toàn dân, và sức mạnh siêu đẳng của một quốc gia phát sinh từ sự thống nhất ý chí của toàn dân. Nếu Chính Trị như một phương cách bảo tồn và phát huy văn hóa thì Chính Trị với những sai lầm của người có trách nhiệm hoạch định đường lối, chính sách quốc gia cũng có thể đưa đến sự suy thoái trong dòng sinh mệnh văn hóa của một dân tộc. Nó có dấu hiệu rõ rệt là một xã hội thối nát, một tập thể mua quan bán tước, tham nhũng, mâu thuẫn giữa tầng lớp dân chúng, tinh thần sa đọa, trụy lạc, hủ bại và cầu an ở các thế hệ thanh niên, lực lượng chính để bảo vệ Văn Hóa, cơ sở tinh thần của nước nòi. Trong một tình trạng nguy nan như thế thì sự mất chủ quyền quốc gia chỉ là vấn đề thời gian. Khi đã mất chủ quyền Chính Trị tất sẽ mất chủ quyền Văn Hóa. Mất nước là mất tất cả, kể từ mạng sống cá nhân cho đến vận mạng cả một dân tộc được thể hiện trong dòng Sinh Mệnh Văn Hóa.
.Tầm Sư Học Đạo và “cái” Tôi Hiện Thực?
  Ngày xưa khi còn ở trong quân ngũ, tôi thường nghe nhắc nhở hoài câu nói:” Quân Đội không được Làm Chính Trị”?   Trời đất ! Tôi là quân nhân cấp hạng cá kèo với mấy năm được “om” nhào nặn trong Trường Võ Bị Đà Lạt  chuyên nghiệp Nhà Binh và  ra trường khi mái tóc hãy còn xanh  rồi với súng đạn, Balô, giầy Saul, áo lính…dẫn quân xông xáo vào trận mạc khốc liệt “mút mùa lệ thuỷ”… thoát chết là do “hồng phước tề thiên” đạn nó chưa “nỡ” bung phá vào chỗ “đáng chết”, đánh ngày chưa  tống tiễn được hết đám con cháu “bác” về dưới  “xuống hố cả người” còn nguyên vẹn hay banh xác tơi từng mảnh “má nhìn không ra” vì ăn nguyên trái M79 của xạ thủ Nhẩy Dù bắn như thẩy “bi”  vào lỗ thì hỏi các “liệt sĩ” làm sao mà “chịu” thấu !...lại phải đánh “xáp lá cà” bằng báng súng, lưỡi  lê vào ban đêm dưới ánh hoả châu lơ lửng  không đủ sáng để soi rõ mặt địch thù  thì làm gì có huê mộng mà “xuyên lá cành trăng lên lều vải” chứ…? Nên có “quởn” đâu mà sính với  Chính Trị là thứ thời thượng “xa xí phẩm” của mấy viên chức dân sự mặc áo Vest thắt Caravate rắn giọng trịnh  trọng lịch sự ôn hoà lúc đầu, sau sôi nổi vung chân, múa tay, đỏ mặt tía tai bàn cãi sôi bọt mép rồi chữi mắng mạt sát và ban tặng những “món ngon vật lạ” cho  nhau tưng bừng trong nghị trường có máy lạnh chạy rì … rì …nom “sân khấu” rất khỉ và vui hề ra phết…Là quân nhân chúng tôi chỉ có biết tuân hành lệnh cấp trên những “đích thân” khạc ra lửa, mửa ra khói và nếu có “vấy” đến Chính Trị là khi đem quân về thị thành án ngữ “làm” đảo chánh thì có…! Gần 10 năm quân ngũ chỉ biết dẫn quân băng xuyên qua dãy núi rừng thâm u trùng điệp đánh và săn lùng diệt địch thù, nhiều khi bị “kẹt giỏ” phải nằm trong vùng giặc chiếm đôi ba ngày nhịn cơm, khát  nước đói lã,  chúng tôi quan và quân chỉ mơ những hạt cơm gạo sấy với thịt hộp ba lát như là cao lương thượng phẩm thèm chảy nước miếng  khô rát cổ  họng và  …dài …dài… cho đến ngày tan hàng gẫy súng, vào tù, rồi vượt biên…!  Nơi xứ lạ quê người nửa thầy, nửa thợ chẳng biết khế hợp, hội nhập vào đâu cho đúng chỉ số ! Được Anh - Em trong đại gia đình quân đội VNCH thương mến khi xưa giao tình, nay còn giữ thâm tình giúp đỡ mua cho chiếc xe mới với những lời khuyên can, chỉ giáo…tôi mạnh dạn ghi danh vào Đại Học cố lấy được mảnh bằng xong cũng chưa biết phải làm gì với trời bơ vơ, người di tản buồn, lang thang “Nửa Đêm Ngoài Phố “ nghe tiếng kèn Saxophone thổi bài Limelight giai điệu Bluejazz của người nghệ sĩ  da mầu về đâu hỡi người gái giang hồ đêm nay  buồn não ruột trong đêm Đông ở Virginia tuyết rơi phủ trắng xoá thấm lạnh nỗi cơ hàn, tôi tự hỏi “mình sẽ phải làm gì khi tuổi đời đang độ giữa tuổi trung niên” ? Rồi thôi, phải tìm Job đi làm an phận thủ thường mặc cho con tạo xoay vần theo định mạng biết có hay không ? Tưởng như vậy là số phận của mình đã được “san định”. Nhưng không, định mệnh khéo trêu người, tôi “hạnh ngộ”  gặp được một Kỳ Nhân-Dị Sĩ mắt không trông nhưng thấy nghìn xa, tai không nghe nhưng thông vạn dặm, lưỡi không nếm nhưng biết vị đắng cay…! Gặp được nhân vật này âu cũng là cơ duyên tiền định chăng ?   Ông chỉ là một người thường sống ẩn danh không màng chi bã vật chất phù hoa, vóc dáng to lớn dõng dạc khỏe mạnh thể hiện tứ uy  nghi đi đứng nằm ngồi, thần thái an nhiên, tác phong đĩnh đạc, tiếng nói sang sảng chắc nịch câu văn không thừa không thiếu, nhưng khi giảng dạy Chính Trị, Văn Hoá, Quân Sự, Kinh Tế, Thương Mãi, Xã Hội (Năm Cánh Kỷ Hà) Sĩ Nông Công Thương Binh, Ngư Tiều Canh Độc, học thuật Bí Phương, Đông Y Lý Số, Phong Thuỷ - Địa Lý, Tôn Giáo: Phật Gia - Đạo Gia - Thiên Chúa - Hồi Giáo …và bất kể là khoa môn gì thì nói thao thao bất tuyệt nhiều giờ và nhiều ngày đêm quên cả thời gian… Trong câu chuyện trên trời dưới đất hằng ngày Ông thường dùng điển tích kim cổ Đông – Tây với nhiều thơ phú Hán Văn…Tôi nghe và thu thập muốn “bung” đầu óc choáng váng và bỗng trở nên ngờ nghệch như đang cơn đồng thiếp hỏi sảng:
- Thưa Ông Chính Trị là gì ?
- Là Lịch Sử ngày nay… Lịch Sử là Chính Trị ngày qua và Chính Trị là Lịch Sử ngày nay. Người không đọc Lịch Sử không có hiểu biết và tư cách nói chuyện Chính Trị. Người có đọc Lịch Sử mà không hiểu được ý nghĩa Lịch Sử và không biết vận dụng ý nghĩa Lịch Sử thì không có tư cách lãnh đạo Quốc Gia. Nghe thoáng qua thì rất mơ hồ, suy ngẫm thật sâu thật sắc thì mới thấy thâm thúy thế nào…!  Nhiều lần Ông hỏi tôi nhiều vấn đề về Lịch Sử, tôi ngọng nghệu ú …ớ…, Ông cười và nói:

Ví biết lửa hương tìm chấp nối
Là hay vàng đá để trao truyền

Người làm Chính Trị là người đang viết Lịch Sử lên những trang giấy trắng, trăm nghìn năm sau sẽ có người phê phán việc làm của mình hiện tại”.
Ngày hôm đó, trước khi từ giả ra về, Ông tặng cho tôi hai quyền sách được gói bọc cẩn thận trong giấy màu đỏ. Tôi hí hửng đem về nhà nghĩ rằng bí kiếp chân truyền gì đây: loại Cửu Âm Chân Kinh, Càn Khôn Đại Nã Di, Lục  Mạch Thần Kiếm, Lăng Ba Vi Bộ, Cáp Mô Công hay Đã Cẩu Bổng...? Nhưng không, đó là hai quyển Việt Nam Sử Lược của Trần Trọng Kim! Tôi thầm nghĩ: “tưởng gì, chứ ba cái thứ lẻ tẻ này mình học hồi mặc quần thủng đít lớp tiểu học…”? Nhưng tôi cũng bỏ thì giờ đọc đi, đọc lại nhiều lần gần như thuộc lòng. Từ Huyền Sử, Cổ Sử, Sử Cận Đại, từ Đinh Lê Lý Trần, Hậu Lê, Trịnh Nguyễn…và tự nghĩ rằng mình cũng có đọc Lịch Sử như ai bèn đến khoe với Ông. Ông nghe xong rồi “phán”:
- Giỏi ! Nếu tôi là khoa trưởng đại học. Tôi có thể cấp cho anh bằng Tiến Sĩ Sử, nhưng anh không thể làm Chính Trị được !  Vậy tôi hỏi anh, Lê Đại Hành, Trần Thủ Độ, Trần Nguyên Hản, Nguyễn Trải có công hay có tội ? Khôn cũng chết, dại cũng chết ! Vậy trong Hán Sở Tranh Hùng ai khôn, ai dại, Việt Vương và Câu Tiễn ai dại, ai khôn...? Và tại sao Nhật Bản chiếm gần như hầu hết Á Châu năm 1939 mà vẫn để chính quyền Pháp cai trị Đông Dương cho đến 1945 mới đảo chánh Pháp, Mỹ đưa cả triệu quân chỉ để bảo vệ tiền đồn Tự Do miền Nam VN mà phải bỏ của chạy lấy người…?
Lần này tôi không còn ngọng như lần trước...mà mắc cà lăm rồi sau đó câm tịt luôn chỉ biết đành dựa cột mà nghe!
- Thôi được! Trước khi anh lên núi “tìm sư học đạo”, anh phải gánh nước bửa củi cho sư huynh 3 năm rồi mới gặp lại tôi. Thôi anh về đi !
  Thoạt nghe tưởng như chuyện kiếm hiệp, cổ tích nhưng nó lại là chuyện thực hiện hữu trong đời tôi suốt 30 năm dài đăng đẳng trên đất nước Mỹ tân tiến này. Tôi dọn đến tạm trú với người Sư Huynh trong một townhouse bình dân khu Alexandra, Virginia mỗi sáng sớm tôi thức dậy pha cà phê, chuẩn bị ấm trà nhất tống tam quân – thanh trà vương phẩm để sẵn và ngồi đó chờ Huynh tắm rửa xong ra bàn toạ thưởng và trong trí tôi cũng đã chuẩn bị để trả lời “vấn nạn” hằng trăm câu hỏi mỗi ngày cho thông suốt “học thuật”…Vậy  mà khi bị “Sư Huynh” khảo hạch, tôi không trả lời được một câu nào cho ra lý lẽ được …! Tôi cố quên đi và bỏ lại sau lưng tất cả những gì học hỏi ở trường Đại Học BridgePort Connecticut để học những môn tào lao thiên địa như Tôn Ngộ Không đổ ống nhổ vào chỗ không trời không đất…?!!! Sư Huynh “khai trí” Nhập Môn Chính Trị cho tôi là một cựu Sĩ  Quan Không Quân Việt Nam Cộng Hoà tốt nghiệp  Cử Nhân Luật và Cao Học Triết Đại Học Văn Khoa trước khi bị động viên vào trường Võ  Khoa Thủ Đức. “Sư Huynh” sống đơn độc với căn phòng đầy sách và tài liệu quí hiếm, trong số tôi rất thích và tham học như: Chu Dịch của Phan Bội Châu, Kinh Dịch của Ngô Tất Tố, Dịch Lý Đại Toàn nguyên bản Hán Văn của Ông Ngô Đình Nhu nhờ Thầy Năm ở Hoà Hưng dịch ra Việt Ngữ in roneo đóng tập trang trọng với bìa gáy da rất mỹ thuật là tài liệu riêng được đức Tổng Giám Mục lưu trữ cẩn trọng trước 1975, Binh Thư Yếu Lược - Trần Hưng Đạo, Binh Thư Hàn Tín (cổ thư), Tam Tạng Kinh Theravada, Abhidhammatthasanggaha , Kinh Vệ Đà Hindhu, Sấm Ký Áo Bí – Đông Các Học Sĩ Nguyễn Bĩnh Khiêm…và những bộ sách trên tôi phải “gậm nhắm” như mọt ăn sách nhưng chưa thông…! Trong tâm tình Sư Huynh nói:
- Ông Cụ có căn dặn tôi, anh là người rất thông minh, nói một anh hiểu mười, nói bóng nói gió gì anh cũng cảm nhận được và có một điều lạ là anh như có giác quan thứ sáu rất nhạy bén, người ta nói A anh hiểu B, nói cái đuôi anh suy ra cái đầu…! Anh có tính ngạo mạn tự kiêu, nhưng “Ngọc Bất Trác Bất Thành Khí”! Cho nên Ông Cụ bảo tôi :” không cần phải chỉ dạy anh ta nhiều, mà chỉ cần "Nhất Bản Ứng Vạn Thù", mài dũa nhào nặn để “nó” trở thành hiền hòa như một con bồ câu, hung dữ như con sư tử , độc hiểm  như rắn… ứng biến thích hợp với mọi tình huống…”.  Thời gian đầu, anh nên tìm hiểu khái quát về Triết Học, Ông Cụ chỉ nói đến Lịch Sử, Chính Trị mà Ông Cụ không đề cập đến Triết Học vì sợ anh nuốt không trôi hay tiêu hoá không kịp, rồi bỏ cuộc, mất đi một người cần được trao truyền, vì Triết Học là ngọn đuốc soi rọi đường đi trong tương lai, không có những khái niệm căn bản về Triết Học sau này ngay cả Vua cũng sẽ dễ trở thành kẻ cuồng tín hôn quân vô đạo. Tôi sẽ đưa cho anh quyển sách ngắn Chiến Lược Toàn Cầu (Global Strategy) của Giáo Sư-Linh Mục  Lương Kim Định để anh đọc và tìm hiểu tại sao “Người Mỹ” không có Triết Học mà vẫn trở thành Đệ Nhất Siêu Cường hiện nay.  Tất cả những sự kiện xẩy ra trong vũ trụ này đều có những nguyên nhân của nó. Đó là những Lý Tắc căn bản để suy luận qua một tiến trình biến dịch của càn khôn, của vạn vật, của nhân loại và con Người…. Đức Phật Gautama Shakya Muni-Tam Tạng Kinh, Lão Tử-Đạo Đức Kinh, Trang Tử-Nam Hoa Kinh, Khổng Tử-Tứ Thư Ngũ Kinh… mà nước Tàu vẫn chiến tranh triền miên từ thời Đông Chu Liệt Quốc đến Hán Sở Tranh Hùng, Đường-Tống-Nguyên-Minh-Thanh. Chúa Jesus Christ giáng sinh gần 2 thiên niên kỷ qua đem Phúc Âm rao giảng mà đã có biết bao nhiêu cuộc chiến tranh ở Âu Châu, Trung Á đã xẩy ra khiến nhân loại tương tàn, sinh linh đồ thán, Hồi Giáo, Ấn Độ Giáo, Bà La Môn có mang lại hoà bình công lý vĩnh cửu cho con người được  chưa…? Chiến tranh cứ mãi tiếp diễn triền miên…cuộc chiến tranh khốc liệt Thế Chiến Thứ Nhất  1917 sản sinh ra một quái thai Chủ Nghĩa Cộng Sản, chỉ hơn 20 năm sau lại xuất hiện thêm một tên đồ tể Hitler xem mạng sống con người như con sâu, cái kiến rẻ rươi, lùa nạn nhân vào lò sát sinh giết Người như giết chuột …! Dẫn đến Thế Chiến Thứ Hai 1945. Tưởng rằng sau những chết chóc tàn phá hủy diệt con người, nhân loại sẽ được sống chung trong yên bình thì lại có hai tên đồ tể mới là Stalin – Mao Ze Dong (Mao Trạch Đông)...chiến tranh lạnh lại tiếp diễn kéo dài cho đến ngày nay và lan rộng tới các quốc gia Trung Đông trong khối Hồi Giáo như là một cuộc Thánh Chiến ! Đấng tối cao thiêng liêng nào dám bảo đảm tuyên bố rằng: "Ta sẽ mang lại hoà bình cho nhân loại" ?!  Vị Thánh Nhân nào đang ở cõi đời tham sân si này mà rao giảng những chuyện cõi trên để mang lại hạnh phúc ấm no bình đẳng cho con người?
Sư Huynh dẫn tôi đi từng bước một vào một khu rừng bao la đầy lao tâm khổ trí:
-  Học có 3 cửa học trình:
. Học để nuôi thân sẽ trở thành nô tài.
. Học để nuôi trí sẽ trở thành nhân tài.
. Học để nuôi tâm sẽ trở thành thiên tài.
Muốn làm nên đại nghiệp đều phải học, rồi qua giai đoạn lập ngôn, lập công, lập đức mới thăng hoa tiến hóa được. Nhưng cái học chỉ là Thể, còn cái Dụng lại là một chuyện khác.
Có lần Huynh hỏi tôi :
- Anh hùng tạo thời thế hay thời thế tạo anh hùng?
Như tôi đã nói, có câu hỏi nào mà tôi trả lời được đâu! Thấy tôi ấp a ấp úng… Huynh hỏi tiếp để giải cho tôi :
- Ai là người tạo thời thế để có anh hùng?
Tôi chợt hiểu ra à thì ra thế ! Nếu Lenin không có cái Thế của Đệ Nhất Thế Chiến thì làm sao thực hiện được học thuyết Maxisms, Mao không có cái Thế của Đệ Nhị Thế Chiến và “cái” Lực của Stalin thì làm sao thống nhất nước Tàu với bàn tay đẩm máu dân lành. Cụ Ngô Đình Diệm không có cái thế "Giải Thực" của Mỹ trở về nước chấp chánh lật đổ Chế Độ Quân Chủ cuối cùng của nhà Nguyễn thì làm sao và thành "Ngô Chí Sĩ" thời đại?  Nhưng Cụ không may mắn để đi hết đoạn đường đại nghiệp Nền Đệ Nhất Cộng Hoà,  Cụ yêu nước, thương dân…Nhưng  vì khi về nước Cụ  không có Lực. Lúc bấy giờ Cụ chỉ dùng được “cái” Lực èo uột của Tây còn sót lại để  đối phó với một thế lực gian manh có tầm vóc quốc tế được đại khối Cộng Sản yểm trợ hùng hậu cho miền Bắc Việt Nam.  Thế của Hà Nội là từ Bắc Kinh, Mạc Tư Khoa, các Quốc Gia Đông Âu, Lực thì toàn dân vi phòng, toàn dân vi binh dưới bàn tay sắt máu của Đảng Cộng Sản. “tuân sống chống chết.” Cụ Ngô Đình Diệm, tổng thống Nguyễn Văn Thiệu ngay cả Hồ Chí Minh và đám đàn em trong Chính Trị Bộ sau này nữa có biết hay không biết bản thân chỉ là “kịch sĩ” trên “Sân Khấu Chính Trị” bị sự điều khiển của những tay “Đạo Diễn” thực thi "Chính Lược" của những “Ông Bầu Gánh” ?! Chính Lược (Guide Line) cao xa hơn Chiến Lược (Strategy) nhiều bậc, nói chi tới Chiến Thuật (Tactic). Cho nên vì không biết Chính Lược của những Ông Bầu Gánh nên đã có không biết bao nhiêu lãnh đạo các quốc gia nhược tiểu đã trở thành những con Chốt sang sông không bao giờ trở lại đành ôm mối hận nghìn thu nan liễu ngộ …! 
Tôi hỏi Huynh:
-Vậy chứ ai là Ông Bầu Gánh?
-Họ là những bậc Thượng Đại Nhân, không biết tên không biết tuổi có thể đang đánh cờ dưới một chiếc tiềm thủy đỉnh (Submarine) ở dưới  vùng biển sâu nào đó, hay trong một lâu đài hoặc trang trại  trên một hòn đảo xa xôi không có tên gọi niêm yết trên bản đồ thế giới…Nhưng “Họ”đang đánh cờ trên “bàn cờ thế giới” . "Họ" tính toán chi li để giữ con cờ gì hay hy sinh con cờ khác để dự tính ván cờ sẽ thắng trong tương lai năm mười năm tới hoặc dài hơn, có khi cả nhiều thập niên hay trăm năm tới… miễn sao thành đạt được kết quả lợi nhuận hậu hỷ cho gánh hát của họ, “chúng sinh”chết  mặc kệ chúng sinh,  “bây chết mặc bây tiền Thầy bỏ túi”. Họ có mặt khắp nơi trên thế giới, từ những lâu đài tráng lệ của các cường quốc hay siêu cường đến những ổ chuột trong hang động sa thạch của Palestine, hay những làng mạc xa xôi hẻo lánh vùng Á Châu như: Lào, Miên, Miến Điện, và ngay cả Việt Nam chí  đến các bộ lạc còn man khai ở Châu Phi. Họ là những cặp mắt, đôi tai thần thông khảo sát để “Ông Bầu Gánh” quyết định có mang “Gánh Hát” tới đó trình diễn hay không, loại tuồng tích kiếm hiệp hay tình cảm xã hội...là tuỳ !
   Thập niên cuối Thế Kỷ 20 (1989) Nga đầu hàng, Tàu phải thay đổi, khối Nato càng vững mạnh, Mỹ Châu, Úc Châu chẳng ai dám rờ tới...bây giờ đầu thế kỷ 21 (2014-2015-2016) nhẩy lên sân khấu với bộ ba “tài tử”: Putin,  習近平 Xí Jìnpíng (Tập Cận Bình), Obama kéo theo Anh, Úc, Đức, Nhật vào vòng chiến. Chiến trường Ukraina chưa ngã ngũ, lại tới Syria, lran qua Turkey, IS, Iran “đụng” Saudi Arabia sẽ diễn biến tới đâu nữa nào ai biết…? Có biết chăng là các "Ngài" đang đánh cờ biết rõ như trong lòng bàn tay đang nắm hột mận “Thiên Hạ Thuỳ Tri Tại Chưởng Trung”…!!! Các Ngài đang dùng máy tính, nếu thua thì thua bao nhiêu, nếu thắng thì thắng bao nhiêu và “tính tố” chi thu bằng hằng nghìn tỷ đô la trên hằng triệu triệu sinh mạng của những nạn nhân…! Họ không màng tới những cuộc chiến tranh cục bộ địa phương giữa chủng tộc với chủng tộc, giữa tôn giáo với tôn giáo vì những tranh chấp quyền lợi, danh vị, lãnh thổ hoặc những va chạm trên các lãnh vực khác. 
  Có một lần tôi hỏi Sư Huynh:
- Thưa Huynh, tôi còn nhớ khi học lớp đệ nhất trung học có môn Triết Học và thường thì tôi trốn học hoặc là vào lớp ngủ gục…Vì tôi học ban B, môn Triết không thích hợp nên tôi không đeo đuổi mặn mà cho lắm. Xin Sư Huynh giảng lại Biện Chứng Pháp và Phương Pháp Luận thật tóm tắt dễ hiểu ?
  Huynh với tay lấy cái bật lửa mồi ống pip Havana pập pập hút vài hơi rồi thư thả thư thả luận:
- Phép Biện Chứng chẳng qua là môn Khoa Học về những quy luật phổ biến của sự vận động và sự phát triển của tự nhiên, của xã hội loài người, và của tư duy... Từ đó sinh ra Phương Pháp Luận là cơ sở khoa học của việc nhận thức để cải tạo xã hội và thế giới, cung cấp những nguyên tắc nhất quán cho quá trình nhận thức cải tạo một cách toàn diện. Chỉ có khái niệm căn bản như vậy thôi, anh không cần đào sâu vào khu rừng phức tạp khó hiểu theo kiểu Hàn Lâm đó làm gì….! Quan trọng cần chú tâm chủ yếu là sự khác biệt Biện Chứng của Duy Tâm và Duy Vật. Duy Tâm thì chủ trương cải tạo xã hội theo phương hướng toàn diện, triệt để và hướng thượng. Còn Duy Vật thì chủ trương toàn diện triệt để theo phương hướng hủy diệt, phá bỏ toàn diện cái cũ kể cả những truyền thống Văn Hoá tinh hoa tốt đẹp của dân tộc để thay thế vào đó cái gọi là Xã Hội Chủ Nghĩa và vẽ vời ra cái Thiên Đường Cộng Sản, ru ngủ con người dần đi vào con đường nô lệ cho Đảng Cộng Sản. Cho nên như anh đã thấy Cộng Sản lúc nào cũng kêu gọi Hòa Bình, cái gì cũng Hòa Bình, Phụ Nữ Hòa Bình, Thanh Niên Hòa Bình, Học Sinh Sinh Viên cũng Hòa Bình nốt…?! Đối với Cộng Sản thì hòa bình chỉ có một nghĩa đơn thuần là tuyệt diệt Thế Giới Tự Do và Tư Bản. Các “Ông Bầu Gánh Tự Do Tư Bản” thừa biết như vậy, nên tương kế tựu kế, “Họ” đã từng bước từng bước thầm lừa đối phương vào cái thế chết tiệt … Cộng Sản  đánh Cộng Sản, thằng lớn chèn ép thằng nhỏ gây nên những xung đột "rỉ máu" xuất huyết rồi kiệt quệ…!  Chủ Nghĩa Xã Hội trở thành xã hơi, Chủ Nghĩa Anh Em trở thành thù nghịch, Thiên Đường Cộng Sản trở thành điạ ngục. Có chiến thắng nào vĩ đại hơn chiến thắng này…là  sau khi giả bộ thua trận ở Việt Nam để Nga - Tàu hiềm khích nhau trong việc tranh giành ảnh hưởng vùng Đông Nam Á, Việt Nam đánh Campuchia, Tàu thọi vào mặt Việt Nam... Con Gấu Nga xuất huyết trầm trọng vì phải chi viện cho guồng máy quân sự to lớn và “nuôi báo cô” cho nhiều quốc gia chư hầu sau phỏng tay “cuộc cách mạng vô sản” đã không thu hoạch được lợi nhuận như toan tính trong giấc mơ đại đồng cũng là bành trướng “Đế Quốc Nga”. Sự vỡ lỡ Tổ Tình Báo-Gián Điệp tại Virginia đã cấy từ mấy thập niên qua tại Mỹ: The American media referred to 1985 as the Year of the Spy because law enforcement arrested many foreign spies operating on American soil. Although 1985 had been referred to as the Year of the Spy, the preceding year 1984 actually had more arrests for espionage in the United States than did 1985.   Mấy tay súng bá vàng Langley CIA “007 James Bond” thứ thiệt  thính mũi, sáng mắt, tinh xảo và tàn bạo theo qui luật thép đã lùng sục, tróc nã, moi móc tận những hành lang đường hầm từ Virginia chạy luồng qua Maryland vào rừng cây sinh thái thiên nhiên "Take Me Home, Country Roads,Almost heaven, West Virginia, Blue Ridge Mountains, Shenandoah River. Life is old there, older than the trees, younger than the mountains, blowing like a breeze”... những “em” chưa bị  “múm” tháo chạy về những tiểu bang miền Nam: Florida, Texas, California… ngõ hầu bung vào Mexico, Cuba, vùng Caribean để thoát hiểm trở về Nga…Nhưng rồi thiên la, địa võng không du du vậy mà một mảnh tơ hồng cũng khó lọt sổ thiên tào Shooting on the freeway đã xử “đẹp” và gọn theo qui luật bất thành văn. Những quân cờ Domino kéo nhau ngã đỗ dẫn đến 110 nhân vật “Bố Già” quyền lực của Viện Duma Quốc Gia Nga từ chức lui vào bóng tối để Mikhail Gorbachev was the first president of the Soviet Union cầu cứu Mỹ giúp tháo bỏ Communist với lời khích tướng của tổng thống  Ronald Reagan: "Mr President Mikhai  Gorbachev tears down this wall" bên bức tường Tây Bá Linh. Sợi giây xích Cộng Sản vỡ ra từng mắc, Liên Bang Sô Viết đã bị xô ngã trong ê chề xấu hổ …Đức Dalai Lama lãnh tụ tinh thần Phật Giáo Tây Tạng lên tiếng cảnh giác: “Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng đôc, sinh sôi, nẩy nở, trên rác rưởi của cuộc đời.”và “Chủ nghĩa Cộng sản sinh ra trong sự nghèo đói, ngu dốt; lớn lên trong sự dối trá, hận thù; chết đi trong sự khinh bỉ và nguyền rủa của nhân loại”…! Trong khi mấy Ông Bầu Gánh khối Tự Do đang “tọa sơn quan hổ đấu” đang kiểm điểm tiền bạc trong ngân hàng để bắt đầu cho các “Ông Trùm” buôn bán vũ khí vay mượn, tăng cường sản xuất máy bay, tàu chiến, xe tank, súng đạn tối tân hơn để kịp cung cấp cho khách sộp là những Ông Hoàng Dầu Thô Á Rập trong vòng vài thập niên tới… Và vài thập niên sẽ tới thời điểm xung đột bùng lên cao các Ông Hoàng Dầu Hỏa sẽ “uýnh”  lẫn nhau bằng “kiếm cung”của Mỹ…!!! Trong ván cờ ngoạn mục này, “Ông Bầu Mỹ” đã gạt những tên Cộng Sản Nga-Tàu tham lam muốn bành trướng  đất, mở biển tràn xuống phương Nam để xây dựng lâu đài trên cát chỉ cần “đi” một con chốt Việt Nam Cộng Hoà bị dìm xuống  sông, một “thánh” Quân Lực miền Nam tử vì “đạo”  ! Ông Bầu Gánh đã dùng Miền Nam Việt Nam như một cái Nhân để ngày nay miền Bắc nhận hậu Quả tiền Cát hậu Hung và  sau cùng Mỹ đã cứu Quốc Quân và thân nhân cho qua định cư khắp 50 tiểu bang tự do…!!!

Dần khởi mão lai thìn nguyệt kỳ                  
Tài tận dân hao thế sự suy
Quyết chiến đê đầu quân huyết chiến
Quốc Quân hãm nịch Quốc Quân di
(Sấm Ký - Nguyễn Bĩnh Khiêm)

(T1nh theo Âm Lịch tháng giêng là tháng Dần nên: Từ  tháng giêng Mậu Dần đầu năm Ất Mão cho tới tháng ba Canh Thìn tức từ tháng 2 - 4 – 1975 Dương Lịch. Thế Sự suy, Dân chúng hao tài, tốn của. Quân VNCH đối đầu Tử Chiến với Bắc Quân Việt Cộng. Quân Quốc Gia (QLVNCH) bị dìm xuống nước cho chết. Nhưng Quân Quốc Gia đi thoát được.)

- Thưa Sư Huynh...lúc nãy tôi có nghe nhắc tới Đại,Trung, Tiểu Biện Chứng là cái gì vậy?
- Là Ông Bầu Gánh, Đạo Diễn và Kịch Sĩ. Là Chính Lược, Chiến Lược và Chiến Thuật!

  Sau gần hai năm khổ nhọc gánh nước bửa củi, dốc hết tâm trí dùi đục mài dzũa kinh thư …Vào một ngày đẹp trời Sư Huynh bảo tôi:
- Thay đồ đi với tôi sang thăm Ông Cụ. Ông Cụ đang chờ.

  Tôi vui lên như đứa trẻ con "mình được lên núi rồi"! Chuẩn bị tâm trí để chứng tỏ mình đã thọ giáo Sư Huynh hai năm đèn sách, luyện nội công chịu đựng nhẫn nhục...nay được giải thưởng lên núi gặp Sư Phụ.
  Cũng cái giọng sang sảng và cũng cung cách như hai năm về trước. Những câu chuyện trên trời dưới đất, chuyện không đầu không đuôi, không đâu vào đâu, cuối cùng Cụ nói với tôi:
- Anh có hai con đường để anh “leo”: Một là trở về cái job kỹ sư của anh, hai là theo con đường cách mạng ?
- Thưa Cụ,...tôi đã quyết tâm rồi.
- Như vậy thì hay lắm !... Sư Huynh của anh đã dạy cho anh “Cửu Chương” toán cộng trừ nhân chia rồi, kể từ đây sáu giờ sáng mỗi ngày, anh đến đây một mình, tôi sẽ dạy cho anh lấy đạo hàm và giải tích phân. Như vậy đi nhá !
 
  Con đường Cách Mạng chông gai thăm thẳm với những thủ đoạn khôn lường. Sư Huynh đã dạy có 3 cửa học, bây giờ lại thêm ba cách học:
.Nhập Nhĩ Xuất Nhĩ là người vô tích sự,
.Nhập Nhĩ Xuất Khẩu là người khoe hoang khoác lác.
.Nhập Nhĩ Xuất Sự là “Thần Điêu Đại Hiệp”…!!!  
Muốn trở thành Thần Điêu Đại Hiệp thì phải Cách Mạng. Cách Mạng là cắt bỏ cái mạng mình đi để tái sinh lại cái thai cốt mới…và phải Cách Mạng bản thân! Cộng Sản Tàu và Việt Nam mắc phải cái lỗi lầm chí tử là: Lúc khởi thủy thì là đồng chí nương tựa chết sống với nhau làm Cách Mạng Đã Phong Bài Thực gọi là Thư Lại Kết Đoàn. Đến năm 1954 sau hiệp định Geneve, Cách Mạng thành công nửa nước thì bước vào giai đoạn Công Thần Chủ Nghĩa thanh trừng thanh toán lẫn nhau để cũng cố quyền lực độc tôn, độc tài theo kiểu Stalin - Mao gieo bao nhiêu oán hận trong nội bộ của kẻ có công, người có tội. Đến năm 1975, Mỹ đã lừa bàn giao cả Miền Nam cho Bắc Việt,  Hà Nội cười vang đắc thắng ngạo nghễ với sinh tử phù của “anh Cả” Nga Sô tha hồ vơ vét đạp, đồng, đài … món nhỏ thì bê về Bắc,  “đại cục” thì  cống tế dâng biếu cha Nga, khiến cho mẹ Ba Tàu tức lộn ruột, bể phèo non…!!! Chẳng qua là vì lãnh đạo Hà Nội chưa làm Cách Mạng Bản Thân chân chính, cho nên dân oán,dân oan, dân than, dân khổ vì tệ nạn tha hoá và nhu nhược của Đảng trước hoạ xâm lăng kiểu mới của Tàu Cộng. Có nói gì thì cũng quá trễ vì Cộng Sản Việt Nam đã rơi vào giai đoạn Ly Chung Tự Hoại, rồi theo chu kỳ đó các nước Cộng Sản  khác còn lại trên thế giới cũng tương tự như vậy…! Có lẽ giờ này Ông Bầu Gánh đặc trách Á Châu - Thái Bình Dương đang ung dung uống trà, hút Cigar  xem bầy khỉ đang đu dây hát xiệc trên sân khấu chờ khi bức màn nhung hạ xuống khép lại thì mới ra lệnh cho các tay “Đạo Diễn” thi hành vở tuồng mới.

.Hai yếu tố quan trọng cần có và đủ để làm Cách Mạng. Thế và Lực:

  Có Lực mà không có Thế là lực "hẩng". Có Thế mà không có Lực là thế "hờ" (nhờ). Thế có thể tạo ra Lực và ngược lại Lực cũng có thể tạo ra Thế. Hồ Chí Minh đi tìm (nhờ) cái Thế của Mạc Tư Khoa, Trường Chinh, Võ Nguyên Giáp...đi tìm (nhờ) cái Thế của Bắc Kinh, trong khi Cụ Ngô Đình Diệm đi tìm để nhờ cái Thế của Mỹ. Miền Bắc có Lực sẵn là Đảng Cộng Sản Đông Dương, hợp thời hợp thế chuyên nhất chỉ có một Đảng  trong ngoài kết hợp dễ dàng với chiêu bài “Đã Thực” giành độc lập cho Việt Nam. Miền Nam có Lực sẵn nhưng là Lực hổn tạp không hợp nhất, bị chi phối từ nhiều thế lực gây nhiều khó khăn phức tạp cho Cụ Ngô và Mỹ lúc ban đầu. Sự khác biệt ý thức hệ giữa đôi bên đưa đến chiến tranh là điều tất yếu. Ai thắng, ai bại chỉ có Ông Bầu Gánh biết mà không bao giờ để lộ  ra, vì còn phải chuẩn bị cho một sân khấu mới với vở tuồng "Giật Xập Bức Tường Berlin". Bức tường này đổ thì sẽ  cuốn Liên Bang Sô Viết theo giòng sông thời thế. Hà Nội mất cái Thế Mạc Tư Khoa thì cái Lực trở thành hụt "hẫng" có cũng như không, bắt đầu đu dây qua Bắc Kinh dù biết trước đại họa Hán Hóa sờ sờ ra đó cũng đành phải ngậm quả bồ hòn đắng chát chua cay thành vị cam ngọt dù phải mất đất, mất biển….! Con khỉ Việt Cộng đu dây trên sân khấu, chỉ đu qua đu lại, đu lui vào sau hậu trường…Vì không có Ông Bầu Gánh thượng lưu nào lại chịu để  cho thằng hủi chúng nó  mó tay nên không bán Insurance thì vãn hát với  số phận cho loài khỉ  đã an bày:  đu tới   phía trước thì bị khán giả đập vỡ đầu… Trót mang thân phận nàng Kiều đành phải liều nhắm mắt đưa chân cho tên "Mỹ Xâm Lược" nắn thân sờ mó. Nhưng lại bị “xôi hỏng bổng không” muốn làm Điêu Thuyền lã lơi cũng không đạt…! Vì làm đĩ chín phương cũng phải chừa một phương để lấy chồng ! Nay tên “Mỹ Xâm Lược”cũng  chẳng thèm sàm sở mua hoa, “Hắn” cứ “ù ơ ví tình bậu chẳng care”  nàng “hot” muốn lấy ta thì phải “ôm” điều kiện là phải dứt khoát “đạp” tống một phát đuổi thằng chồng ve chai lông vịt, giò chú quảy, xíu mại, há cảo Chúng Quả dzìa Tàu thì ta sẽ ban cho hôn thú có giá trị ở Las Vegas Casino !!! Nhưng hơn ai hết nàng Kiều biết rằng cất bước sang ngang lấy chồng “Cờ Huê”mới thì chết lẹ và có thể chết tức tưởi, chết đứng như Từ Hải khi chưa xong chuyến đò ngang, thôi thì cứ cù cưa với chồng Thoòng Dành cũ thì chết chậm hơn, còn có thể tấu tán tài sản tiền bạc, cho vợ bé, con cái ra nước ngoài phòng bị định cư “nhỡ một mai” là thượng sách, sống ngày nào hay ngày đó thì cũng may mắn lắm rồi. Rồi mua tậu nhà cửa, bất động sản, hãng xưỡng, cơ sở thương mại khắp các nơi thị tứ trên đất Mỹ, đầu tư vào những dịch vụ hằng trăm triệu Dollars , dzô cổ phần Mc Donalds hằng tỷ Dollars lo cho con cháu…phủ phê vô tư dzui quá là dzui như hội ca cầm:“ chúc cậu, chúc mợ đặc ngu mà giầu sang phú quí, trên thì chuyên cơ, dưới thì mansion, du thuyền, siêu car Ố là la đời dzui quá xá…”…!!!
Ông Bầu Gánh cũng thư thái hả hê rung đùi mở “Program”  thu tóm “chỉ tệ” Dollars chảy ngược về nguồn :”  Welcome...Welcome…Welcome to my jungle sons:

This land is your (new) land  and this land is my land
From California to the New York island
From the redwood forest to the Gulf Stream waters
This land was made for you and me   … “…!!!

   Làm Cách Mạng đương nhiên phải làm Chính Trị, phải lập Ngôn đi tìm  Thế, có  Thế vững chắc rồi mới tạo Lực. Vậy đi tìm Thế ở đâu? Ở đâu cũng được mà phải dựa trên Đại Biện Chứng để gõ cửa đúng chỗ. Nhiều chính khách Việt Nam lưu vong, trí thức khoa bảng, công hầu, khanh tướng cũ chỉ cần đóng năm mười ngàn dollars được dự bữa cơm với Tổng Thống Mỹ, hay được bắt tay chụp hình với nguyên thủ Quốc Gia,  thậm chí với Thượng Nghị Sĩ, Dân Biểu, Thị Trưởng...thì đem về mua khung vàng lộng kiếng  khoe với vợ con xong rồi bắt đầu thành lập Mặt Trận, Đảng, Chính Phủ...hay chỉ liên hệ với  vài ông Tướng Mỹ về hưu, vài tên CIA quèn đã vội vàng “hồ bởi” cất tiếng hót vang tuyên bố rằng chúng tôi đã có Mỹ, hay Pháp, Kampuchia, Lào, Kăngguru...ủng hộ và sẵn sàng lật đổ chế độ bạo quyền Ve Chai (sic) !!! Xét cho cùng thì đó là sự lường gạt Chính Trị không hơn không kém, lại mang thêm cái tội làm mất niềm tin làm thui chột tinh thần chống Cộng Sản của toàn dân…! Hạng người này thường có cái tên mỹ miều là “Việt Gian”. Làm Chính Trị đang khi đi tìm Thế điều cốt yếu quan trọng đầu tiên là phải tìm hiểu sâu rộng Cơ Cấu Chính Trị của “cái” Thế đó nhất là đối với Mỹ. Cụ Ngô Đình Diệm và bào đệ Ngô Đình Nhu bị giết chết bi thảm kéo theo vị tổng thống John F. Kennedy trẻ tuổi, đẹp trai có tài hùng biện cũng vì cưỡng chế lại “program” Việt – Nga - Tàu mà  Ông Bầu Gánh đã lên giàn on the traffic…!  Cố tổng thống  Richard  Nixon đã hứa hẹn những gì với tổng thống Nguyễn Văn Thiệu sau khi áp đặt để ký Hiệp Định Paris năm 1973, rồi phải “từ chức”  vì cái tội “Nghe Lén” ! Cựu tổng thống  George W. Bush tài ba như vậy mà chỉ làm được có một nhiệm kỳ bốn năm rồi về vườn nghỉ hưu, để cho “trẻ” Bill Clinton lên thay thế rồi “cất vó” hiking Hà Nội 36 Phố Phường-Xứ Ngàn Năm Văn Vật có phụ nữ và con nít sơ sinh nứt mắt biết nói là trơn mõm chửi thề “địt mẹ”vô tư như bọn du côn xã hội đen đường phố … Nhưng cho đến khi tổng thống Mỹ Quốc Bill Clinton đọc diễn văn: “ Tôi tin tưởng việc bình thường hoá quan hệ và tiếp xúc Mỹ - Việt sẽ thúc đẩy sự nghiệp tự do ở Việt Nam như đã từng diễn ra tại Đông Âu và Liên Sô cũ “ và “ …những người Mỹ đã dũng cảm chiến đấu và hy sinh tại Việt Nam đều là vì sự Tự Do và Độc Lập của nhân dân Việt Nam”… Và đặc biệt là hình ảnh rất đẹp của đệ nhất phu nhân Hillary Rodham Clinton trong chiếc áo mầu Vàng mang nhiều ẩn nghĩa như ngầm chuyển tới quần chúng Việt Nam một “thông điệp” trong bữa tiệc Quốc Yến do chủ tịch nước Trần Đức Lương khoản đãi .  Đây mới đích thực là Lý Tưởng cao đẹp của Nữ Thần Tự Do mà người Việt nên tìm hiểu để không có nhận định lệch lạc, sai lầm “chết người” và tỏ ra thái độ cao ngạo ra chiều thông thái cũng là bệnh chứng của phường tục nhân viết bài phê bình rủa sả Mỹ không tiếc lời trên phương tiện truyền thông, báo chí thường ngày tại phố nhỏ Bolsa “trung tâm báo chí” của người Việt tỵ nạn đa sự với những nhân viên trong ngành Công An Nghiệp Vụ từ trong nước gởi qua để điều động công tác tuyên truyền và nhả nọc độc như loài rắn rít nhưng hành sự lén lút, thập thò như đám dán  ngày. Bọn chúng gian manh, xảo quyệt và rất thích chơi game với thân không cần đeo phao nổi, nhẩy từ Helicopter xuống  biển sâu vật lộn  với cá  mập vào những đêm không trăng sao ở đại dương vắng vẻ không có bóng dáng người lai vãng khi  tên được lên list phong thần…!!!

 Cơ quan Lập Pháp quanh năm suốt tháng lãnh lương để ký bills , Tư Pháp thì chờ để xử các vụ trốn thuế hằng tỷ dollars, các Tướng biên ải hai ba sao ngoan như cừu non, chỉ sơ tâm cao hứng tuyên bố vung vít vài câu không xuôi là về vườn đuổi gà ngay tức khắc, “Đệ Tứ Quyền” truyền thông báo chí rập theo một khuôn mẫu dưới sự chỉ đạo xét nét của tai mắt Ông Bầu đặc trách lãnh vực này. Tất cả cơ cấu quyền lực này nằm trong tay của một nhóm người mà “người ta” thường gọi là Chính Phủ Vô Hình (Invisible Government) hay Expert, Think Tank, Black Dragon chứ không phải Freemasonry, Illuminati, Skull and BonesThe Council on Foreign Relations (CFR) hay CIA, FBI hay các nhà tài phiệt Tư Bản (Capitalist) và cũng không phải là nhóm con buôn Do Thái…  Nếu “bé cái lầm” và nhầm tưởng  bở  dựa hơi, bỗng nhiên “đại ngộ” độc  nguỵ thư, “tư liệu”, khám phá  xó bếp…rồi  ba hoa, láo lếu  tuyên bố hiểu biết cơ cấu Siêu Quyền Lực (Trung Tâm Quyền Lực) này thì là “xạo hết chỗ nói”…!!! Đã nói là vô hình thì làm sao Thấy và Nghe mà quờ quạng , quơ quào tiếp xúc được ? Vì Ông Bầu ở trên “Giời”  cao  với đôi mắt cú  vọ chiếu xuống  trần thế  soi rõ tới gầm giường  cần xem …Nên “Ổng” biết người  người mà  người không  biết “Ổng” là ai ? “Nếu cần làm một chuyến thăm dân gian cho thấu sự tình, “Thần Nhân” cho  “Cẩm Y Vệ” tâm phúc clear up  để  “Người” ngao du tự tại sơn thuỷ  như:  một gả  ăn xin homeless vô gia cư  đang ngồi trước hang động của lãnh tụ Palestine hay trong tư dinh của tay  trùm khủng bố, hoặc là một gia nô trong lâu đài tráng lệ của  Sadam Hussen, là một thông dịch viên cho các nguyên thủ siêu cường, là một bác sĩ chuyên gia đấm bóp cho Putin, hảo hớn  Xì JinPing, hay một cô đào, một kép hát, một nhiếp ảnh gia chuyên chụp hình mấy con gấu bắc cực, mấy con sư tử no phưỡn đang há  mồm ngủ say, mấy con rồng lộn Air Việt Nam…Mấy  “BlackDragon” cứ lang thang vào những chốn sơn cùng thủy tận xem địa lý chỗ nào có mỏ Uranium, dầu thô ,khí đốt, vàng, bạc, diamond, đá quí, … là “Ổng” cất chòi ở ngay tại chỗ…Tuy mộc và chân quê như thế ! Nhưng nếu cần “hộ giá” thì lệnh truyền cho “Cẩm Y Vệ” hạ “chiếu chỉ”  sai khiến cho tất cả Hải Lục Không Quân  có thể “uýnh” tan tành quốc gia lỡ dại “phạm thượng”. Họ đặt cái tên rất ngộ nghĩnh cho “Gánh Hát” của họ là “KIM TỰ THÁP” . Họ ngồi trên đỉnh tháp với bốn nền mống  trụ  vững  chắc như dãy núi rocky mountain đã ăn sâu vào từng thớ đất Dân Mỹ đã trãi qua gần 300 năm lập quốc, 4 nền móng chân trụ: Mỹ Châu, Âu Châu, Úc Châu, Á Châu, với một nền tảng vững chắc là Tư Bản và với Motif  Tự Do - Dân Chủ - Nhân Quyền. Nhưng Á Châu vẫn còn dây dưa xáo trộn vì ý thức hệ…Đó là lý do tại sao Tàu và Nga vẫn bị "bao vây", không ra biển, không lên non được, không phát uy tiềm năng quân sự để áp chế các thế lực khác được mà chỉ loanh quanh trong nhà và sau vườn của “mình” thôi ! Nếu muốn vươn mình cạnh tranh thị trường thế giới thì phải chịu lép vế với các siêu cường khác. Đó cũng là lý do các quốc gia Khối Á Rập triền miên xung đột lẫn nhau vì nguồn lợi dầu hỏa, chỉ trừ một số nước nhỏ bé nhưng giàu tài nguyên, tiền bạc  như Qatar,  Dubai - United Arab Emirates được  ô dù bao che của “Ông Bầu Gánh”  an toàn trên xa lộ vì có Insurance bảo hiểm hai chiều, luôn có Submarine túc trực nhỡn nhơ “bơi lượn” thao dợt với đoàn cá heo bảo vệ tận răng . Bất cứ tàu bè nào có mang cờ Mỹ không ai dám sờ mó tới, điển hình nhất là chiến tranh vùng Vịnh Ba Tư với "Flag Chip" 50 ngôi sao, sọc lục bạch thất hồng…!!!.
  Họ mang gánh hát tới đâu là có chiến tranh ở đó. Chiến tranh ngày nay không hẳn là choảng nhau bằng súng đạn mà trên nhiều lãnh vực khác. Cờ Quốc Gia của họ là sáu vạch trắng trên nền đỏ tượng trưng cho Lục Dân: Dân Tộc, Dân Đạo, Dân Sinh, Dân Văn, Dân Trị và Dân Vực. Họ “đâm bị thóc, chọc bị gạo” thọc mạnh vào các Dân này của thế giới Cộng Sản và Hồi Giáo thì đối phương không bị vướng dính vào cái này thì cũng mắc  kẹt vào cái kia…?!!! Đúng như lời Lenin đã nói: "…muốn khống chế một nước khác, việc đầu tiên là phải gây phân hoá rồi đi đến xung đột lẫn nhau...". Chỉ cần nhìn qua nước Tàu thôi, ta cũng thấy rõ được điều đó. Nước Tàu vốn là một quốc gia Ngũ Tộc: Hán, Mãn, Mông, Hồi, Tạng và chỉ riêng khía cạnh phức tạp của va chạm Dân Tộc thôi là thùng thuốc súng bùng nổ lúc nào không ai biết…?  Nhưng chưa xẩy ra vì Dân Trị là bàn tay sẽ vấy máu nhiều triệu dân tả pín lù “Trung Quốc” thây chết phơi đầy chiến địa kinh khiếp …khiến “tác giả” vỡ bi kịch dợm ngừng tay, đã vậy vì lãnh đạo tham ngu nên  xây dựng Đập Tam Khẩu để dành cho con dân “đại Hán” bơi trong cơn lũ Hồng Thuỷ tân thời thăm Hà Bá “cỏn mí dzẹ”… đau thương thay tương lai Ba Tàu nào ai biết , nào ai hay, nào ai dám chơi cho banh xác pháo (đập):

Võ thông yên thuỷ  thần kinh
Lúc lâm trận chiến mới rành biến cơ …!!!
(Sấm Ký - Nguyễn Bĩnh Khiêm)

 .Chính Trị Bộ Hà Nội Ơi!

  Sau 1975 “Giải Phóng Miền Nam” ăn no của bở rồi theo tiến trình Sinh Lão Bệnh Tử những “đỉnh cao trí tuệ” xuôi nhị tỳ thăm “bác” như: Tôn Đức Thắng, Lê Duẫn, Phạm Hùng, Trường Chinh, Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Võ Văn Kiệt, … khi còn sống và đấu tranh “đánh Mỹ cứu Nước” Tàu  ít nhiều cũng có bản lãnh và tính chất cách mạng dù ngu xuẩn sai lầm …Nhưng với đám lãnh đạo hoạn lợn, cạo mủ, vô học, ngu dốt từ chủng tử tiền kiếp tiếp nối như: Lê Đức Anh, Phan Văn Khải, Trần Đức Lương, Nông Đức Mạnh, Trương Tấn Sang, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Sinh Hùng, Nguyễn Xuân Phúc, Trần Đại Quang …thì thật ôi thôi chỉ rạc là bọn lưu manh, gian tham, điếu đóm, ma cô quen thói giết người, cướp của, dẫy đầy mặc cảm tự ti vốn xuất thân từ  phường vô học, chữ  nghĩa mù  mờ,  tổ tiên mồ mả nhà chúng từ căn cội lực điền, cày thuê, ở mướn…Nếu không nhờ “hồng phúc” giời bỗng ban bàn độc để nhẩy phóc ngang lưng quần thì có nằm mơ giữa lòng tay Phật cũng không có được quan chức khệnh khạng ngày nay …nên mau vội  tậu vài cái bằng cấp từ lò ấp Tiến Sĩ, Phó Tiến Sĩ, Thạc Sĩ ngành Công An học tại chức cho ra vẻ bớt nhà quê một cục, trong khi cổ đang kề dưới hai gọng kềm của hai thế lực ngoại bang, chết chậm hay chết mau thôi…!!!  Thôi…thì để “ta” chỉ đường tăm tối là nên lấy “chỉ tệ” Dollar đốt làm đuốc mà tìm những tay “Đạo Diễn” sẽ link tới “Giời” cao  để hoạ may được gia giảm tội mà thoát được Thiên Đường Cạn Sống hoạ cho chúng bây mà phúc cho Dân lành !!! Chúng tôi là "Bên Thua Cuộc" bị chôn rồi mà chưa chết, còn  đám ve chai “thượng đại nhân bất nhân” có tiên liệu hay không “Bên Thắng Cuộc” bị “xử” chết rồi mà chưa chôn đó thôi ? “Chuyện  Xưa Tích Cũ” chúng tôi do “duyên Nước phước Nhà” mà từ thân phận loài chim se sẻ nhỏ bé bi thương bay tứ phương trốn chạy cơn lửa cháy rừng ngõ hầu tìm được trú xứ bình an sinh sống. Nhưng tâm tư như loài cá hồi (salmond fish) cứ mãi canh cánh tìm về nguồn cội và xa lánh thú phồn hoa, ẩn cư âm thầm học luyện để vượt vũ môn và may thay “Cao Xanh” đã ghé mắt cho bước tới  cửa Thiên Đường và  “mớm” chỉ bày, rèn truyền học thuật nan hành khổ hạnh, ngậm ngãi tìm trầm nơi chốn thâm lâm “giang hồ tịch mịch  vô nhân vấn – Duy hữu ngư ông thức đắc tình”…Chúng tôi cũng phải tự học “Phép” của Thầy là tự phải bắt chước loài Chim Ưng (biểu tượng của nước Mỹ) chúa tể của bầu trời khi cảm thấy lỗi hư thân như lớp già lão cỗi nặng nề thì phải tự tìm nơi núi ghềnh cao vời vợi mà tự bức nhổ lớp lông già để thay lớp lông óng mượt mới, bẻ móng chân còi lụt để thay vuốt sắc bén mới, đập bỏ chiếc mỏ già nua để thay mỏ cứng mới…thay hình đổi dạng khoẻ mạnh, trẻ tinh anh, bén nhạy vỗ cánh lao vào giông bão như “bước” vào “cuộc chơi” …!!! Ông Bầu Gánh bảo chúng tôi:”The Sound Of Silence" đã qua hơn 30 năm dài trong quẻ “Phục” chờ:

Trong bóng đêm đè nghẹt
Phục sẵn một mặt trời
Trong đau khổ không lời
Phục sẵn toàn sấm sét
Trong lớp người đói rét
Phục sẵn những đoàn quân
Khi vận nước xoay vần
Tất cả thành nguyên tử
(1976-Vô Đề - Khuyết Danh)

Ý Dân là Mệnh Trời sẽ quật khởi nổi dậy thành Thế, Cơ,  Sức Lực của Dân là sấm sét, bão tố, sóng thần, lửa cháy dậy trời để lật đỗ và thiêu đốt bè lũ hại Dân, bán Nước…

Anh Hùng dậy khắp miền lau lách
Tuấn Nghệ ra đầy chốn giáp lân
(Sấm Ký - Nguyễn Bĩnh Khiêm)

Chúng tôi vô chi địa dụng võ nên thiện tàng và “Phục”:

Bình minh* tới, bình minh sẽ tới…?
Tôi mong mãi một tiếng gì như tiếng ầm vang của biển
Đồng bào của tôi cũng mong như thế
Tôi lắng nghe…
Hình như tiếng ấy đã bắt đầu…
(1972-VôĐề - Khuyết Danh)
(*BìnhMinh-Aurora F117stealth fighter: The Pentagon's Secret Hypersonic Spyplane Mil-Tech Series ).

    Dẫu sao tôi vẫn tạ ơn Thầy, tạ ơn Huynh đã "khai trí, khai nhãn, khai nhĩ, khai tâm” cho tôi để giữ một lòng sắt son không nghiêng ngã với quyết tâm  "Quân Tử Bất Xử Nhị Quân" trong đêm đen ngước nhìn sao trời chập Tâm thức Sátna ở nơi nầy, bây giờ và như nó đang là…rồi xã trở lại đời thường với tâm phàm nhân có vây quanh nhiều tục luỵ, bất chợt tôi nguyện thầm:” tôi chẳng đáng Chúa ngự vào nhà tôi, nhưng xin Chúa phán một lời thì linh hồn tôi sẽ lành mạnh”…Chính Trị ở Trí và qui luật của “nó” với riêng tôi rất vô tình, tôi vẫn thích Thi Ca vì “nó” là  Tình ở trái Tim và dẫu sao đã “nói” Dân Việt tự xưa đã là một Nòi Tình. Vì vậy trong bài viết Sân Khấu Chính Trị nầy có “bóng dáng” của Thi Ca như là hồn Trinh dâng hiến chút mật ngọt cho đời chưa bước vào cuộc chém giết tử sinh.  Cuối bài viết tôi muốn gởi tới tác giả Trần Đĩnh – Đèn Cù: Năm 2005 khi ông sang Mỹ thăm gia đình cô em gái út ở căn nhà Townhouse đường Stevenson, Fairfax, VA  với thời gian ngắn “tham quan” nước Mỹ có người em rể: Sĩ Quan Không Quân Việt Nam Cộng Hoà ngay trong lễ cưới đã lớn tiếng hạch hỏi thủ tướng Phan Huy Quát:” Tại sao ông bán đất cho Mỹ…”…? Ông đã chạm ngõ “Thiên Đường”.  Ông Trần Đĩnh, cả đời tài hoa oan nghiệt của Ông đã trải qua bách chiết thiên ma như định mệnh thách đố trêu người vượt Vũ Môn …Nay với tác phẩm Đèn Cù bóc mẽ, phơi bày sự thật trần truồng nhân sự Đảng Cộng Sản Bắc Việt  cho Lịch Sử . Đèn Cù rất Sáng. Ý tại ngôn ngoại giữa khoảng không hai hàng chữ.

Mũđỏ Trương Văn Út (Útbạchlan)Viết xong Tháng 4 Năm 2016.
C:\Users\OWNER\Pictures\3o41975.jpgC:\Users\A665-S6056\Pictures\CpWz_039.bmp

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét