Trong hai cuộc họp 143 tại Hà Nội vào tháng 12 năm 1974 và tháng 1 năm 1975, Lê Duẩn, tên kế nhiệm Hồ Chí Minh và là lãnh tụ Đảng Cộng sản thuyết phục Bộ Chính trị Bắc Việt để thực hiện một cuộc xâm lược quy mô khác toàn miền Nam Việt Nam. Mặc dù chiến dịch tổng tấn công vào năm 1968 và 1972 đã thất bại rất nặng nề, thì bây giờ, một Quốc hội hậu Watergate với sự hỗ trợ bởi một bộ máy phản chiến quốc gia sẽ khiến Tổng thống Gerald Ford sẽ nhu nhược, hầu ngăn chặn việc Mỹ cung cấp vũ khí, và không trợ cho các đồng minh Nam Việt Nam.<!->
Việc Giải Phóng Nam Việt nam
Để thăm dò ý chí của của Mỹ, vào ngày 1 tháng giêng năm năm 1975 lực lượng quân sự chính quy Bắc Việt tấn công Phước Bình, thủ đô của tỉnh Phước Long chỉ cách Sài Gòn một trăm dặm. Đại sứ Graham Martin cầu xin Washington hãy có một phản ứng ngoại giao và công khai có sắp xếp tốt hơn và mạnh mẽ hơn là trong quá khứ. Martin muốn toàn bộ sự thật như là một câu trả lời để bác bỏ chiến dịch có tổ chức cố tình dối trá và bóp méo, đặc biệt là từ – Don Luce, Fred Branfman … trong Trung tâm Tài nguyên Đông Dương (Indochina Resources Center) 144 Khi thấy không có phản ứng quân sự từ Chính phủ Mỹ, các tên đồng chí cùng chiến tuyến đầy kinh nghiệm của Hà Nội trong Liên minh Chống Tài Trợ Chiến Tranh (Coalition to Stop Funding the War ) vùng lên ra tay hành động. Liên minh Mỹ đã lên án chế độ Thiệu của miền Nam Việt Nam vi phạm tự do báo chí và bỏ tù hàng chục ngàn tù nhân chính trị. Hà Nội thì không có tự do báo chí mà còn thủ tiêu các nhà bất đồng chính kiến. Liên minh Mỹ không đổ lỗi cho các tiểu đoàn và sư đoàn trang bị vũ khí đầy mình của các lực lượng xâm lược cộng sản, mà lại kết án quân đội Nam Việt đã luôn luôn phá hoại hòa bình tỉnh Phước Long bằng cách – liên tục tấn công các khu vực thuộc quyền Chính Phủ Cách Mạng Lâm Thời, bao gồm cả tỉnh Phước Long.145
Nhìn chung bề ngoài, đối với đa số những người không am tường thì Liên minh Ngăn chặn tài trợ Chiến tranh có vẻ như là là một kết hơp hùng mạnh của các tổ chức đại diện cho một phần lớn công luận Mỹ. Thực ra, Liên minh này được thành lập do nhiều nhóm nhỏ của bọn cùng phối hợp để tự tuyên bố là tiếng nói cho tất cả các thành viên của nhiều nhóm tiền phong bao gồm America Friends Service Committee, ASFC, Clergy And Laity Concerned, CALC, Episcopal Peace Fellowship, Fellowship of Reconciliation, Indochina Mobile Education Project, Indochina Peace Campaign, IPC, Indochina Resource Center, IRC, International Committee to Free South Vietnamese Prisoners from Detention, Torture and Death, Medical Aid to Indochina, MAI, People‘s Coalition for Peace and Justice, PCPJ, SANE, Vietnam Veterans Against the War, VVAW, Women‘s International League for Peace and Freedom, WILPF, War Resisters League, WRL, và Women Strike for Peace, WSP.
Các tổ chức này thường có cùng hội viên, văn phòng và máy in. Các hội đã được hưởng quy chế miễn thuế là Board of Social Concern of the United Methodist Church, United Church of Christ, and the United Presbyterian Church thì lại quay qua tài trợ cho hội cũng được được miễn thuế là Indochina Resource Center, mà đã sản xuất một số lượng khổng lồ về tài liệu tuyên truyền ủng hộ Hà Nội cho Liên Minh, rồi vận động ở hành lang Quốc hội và không cung cấp được tài liệu cho Quốc hội về tình trạng miễn thuế của họ.
Coalition to Stop Funding đã nhiệt tình cung cấp bộ mặt bề ngoài một cách hiệu quả và hợp pháp cho cuộc xâm lược của Cộng sản vào năm 1975.
Pháo kích tỉnh lỵ Sông Bé (Phước Bình), thủ phủ của tỉnh Phước Long
Được xếp cùng hạng với cuộc kháng cự cuối cùng tại Alamo và tại đèo Thermopylae, tuy hào hùng nhưng vô ích, quân đội can trường của Cộng Hoà Việt Nam, Quân Đội VNCH, bị thương vong quân tới 84% và 20.000 thường dân vô tội đã chết. Lịch sử gần như không nói gì tới việc phòng thủ oai hùng của QLVNCH tại Phước Bình và việc cộng sản tàn sát dã man thường dân không tự vệ. Cuối tháng 12 năm 1974 và đầu năm 1975 vụ pháo kích của dân thường ở thành phố Sông Bé, 146 còn được gọi là Phước Bình, thủ phủ của tỉnh Phước Long, cũng là một vụ tàn sát do cộng sản thi hành mà đã không được tường trình đúng mức trong suốt lịch sử lâu dài của cuộc chiến. Douglas Pike nay cho biết hành vi hung ác của cộng sản rất phổ biến đến mức mà báo chí đã không còn xem chúng như là – tin tức. 147 Thật vậy, sớm nhất là vào năm 1966 Văn Phòng Liên Hợp Các Vấn Đề Công Cộng (Joint United States Public Affairs Office, JUSPAO), đã có một máy bay trực thăng trực sẳn chờ hàng ngày để đưa các phóng viên đến các nơi đã xẩy ra các hành vi tàn ác này. Các phóng viên hầu như không bao giờ sử dụng tới trực thăng này 148 và đã hoàn toàn không viết gì về các tội ác cộng sản.
Sau khi nghỉ ngơi chờ sẵn trong mật khu tại Cam-pu-chia của họ, các lực lượng chính của quân Bắc Việt và Việt Cộng đã di chuyển vào miền Nam Việt Nam. Cuộc tấn công ban đầu bao gồm hai sư đoàn bộ binh, một tiểu đoàn xe tăng T-54 Liên Xô, một trung đoàn pháo binh, một trung đoàn phòng không, và nhóm trinh sát Việt Cộng với bộ binh. Khởi công ngày 13 tháng 12, năm 1974, quân Bắc Việt nhanh chóng loại bỏ từ tiền đồn này tới tiền đồn khác của Nam Việt và sau đó chỉa mủi dùi vào sân bay tại Sông Bé. Lực lượng phòng thủ của Quân Đội VNCH phản công lại với lựu đạn, pháo và trực thăng, triệt hạ 16 xe tăng địch mới vừa được tân trang lại, nhưng QLVNCH đã đành khất phục trước sức pháo vượt trội của địch là 3.000 quả mỗi ngày.
Ngày 6 tháng 1, trong khi chiến đấu chống lại bốn xe tăng T-54, vị tỉnh trưởng đã bị trúng thương nặng (mà sau đó đã tử thương) và đã phải cùng bộ tham mưu rút lui bỏ Sông Bé, Phước Bình, thủ phủ tỉnh đầu tiên bị mất vào tay địch. Hầu hết các đơn vị phòng thủ gồm có Quân Đội VNCH, Địa Phương Quân và Nghĩa Quân đều đã chiến đấu cho tới khi chết, – chỉ có 850 trong số 5.400 là sống sót, 16%. Hàng chục ngàn đã bị tàn sát, chỉ có 3.000 phụ nữ và trẻ em trong số từ 20.000 đến 30.000 thường dân thoát khỏi được trận pháo tàn nhẫn và bừa bãi của pháo binh và xe tăng Hà Nội.
Ngày 7 tháng giêng, Phước Bình thất thủ. “Số ít công chức cấp tỉnh, thôn, và ấp đều bị xử tử mà không cần xét xử”. 149 Trận chiến đánh chiếm tỉnh Long Phước hoàn tòan không hề là – nhân đạo và khoan dung như những chính sách mà bọn cộng sản luôn luôn đề cao và các phong trào ‘hòa bình’ luôn luôn cổ xúy – tính cách tàn bạo của nó thật là dứt khoát.
Liên minh Coalition to Stop Funding the War, luôn luôn trung thành với Hà Nội, tuyên bố là Ngoại trưởng Henry Kissinger (Tổng thống Ford đã không bị đề cập đến) đã ngấm ngầm cố gắng bóp méo công luận và bi thãm hóa cuộc chiến. Tờ Washington Post viết, – Họ đang phô bày Phứơc Bình như là một ví dụ nghiệt ngã của số phận đang chờ đợi những thị xã, thành phố và các tỉnh quan trọng hơn của Nam Việt, … 150 Cả phong trào hòa bình cũng như là báo chí đã không tin là cộng sản ác độc cũng như không tin là QLVNCH oai hùng.
Đại tá Harry G. Summers viết rằng cuộc xâm lược của Bắc Việt tại tỉnh Phước Long là – một vi phạm trắng trợn Hiệp định Paris … rõ ràng để thăm dò ý chí của Mỹ,… Tổng thống Gerald Ford đã nhu nhược hạn chế phản ứng của mình chỉ bằng những công điện ngoại giao. Bắc Việt Nam đã được bật đèn xanh để xâm chiếm miền Nam Việt Nam 151, và, chúng tôi thêm là, đã nhận được ba lần hô to cổ vũ từ các điệp viên Mỹ của họ mà đang nằm trong Liên minh Coalition to Stop Funding the War.
Kể từ đó, với cán cân bằng quân sự nay đã cố định và không thay đổi, các biến chuyển quân sự lần lượt tiếp diễn không ngừng cho tới kết quả đương nhiên của chúng – cuộc xâm chiếm toàn bộ miền Nam ViệtNam, Campuchia và Lào của cộng sản.
Cuộc xâm chiếm miền Nam Việt Nam chỉ mất bốn tháng, kết thúc nhiều năm trước cả lịch trình ban đầu của Hà Nội. Ở khắp mọi nơi, bộ đội được trang bị rất đầy đủ của Hà Nội đã đối đầu với một quân đội miền Nam Việt Nam mà chỉ được trang bị với vũ khí cứ cạn kiệt nghiêm trọng lần lần và hoàn toàn không hy vọng có thêm viện trợ Mỹ nữa. Chiến lược gia cốt yếu của miền Bắc Việt Nam và cũng là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, Đại tướng Võ Nguyên Giáp, cho biết, trong Làm thế nào Chúng tôi thắng trận, ” [Đảng chúng tôi] đã kết hợp đấu tranh vũ trang với đấu tranh chính trị và ở vào vài giai đoạn nhất định … cùng với đấu tranh ngoại giao để hoàn toàn đánh bại cuộc chiến xâm lược tân thực dân của Mỹ-Thiệu.” 152 Giáp, theo lời Đô đốc Elmo Zumwalt, đã rất rõ ràng. Họ luôn luôn biết là họ đã giành chiến thắng ngay ở đây [ở Mỹ] và các bọn Jane Fonda của thế giới này đã rất là lợi ích cho họ. 153 Như chúng ta sẽ thấy, việc đấu tranh chính trị, sử dụng phong trào phản chiến (địch vận) đã đóng một vai trò hợp nhất và quả thật cốt yếu cho các chiến thắng quân sự của Hà Nội vào năm 1975.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét