Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Tư, 22 tháng 4, 2015

Tôi, đứa con người tù học tập cải tạo - Hồi Ức Về Cha


Nhng ngày cui tháng tư 1975, Sài gòn đm chìm trong cơn hn lon. Tin tc v mt cuc chiến kết thúc bi thm được truyn đi kéo theo mt dòng người tìm mi cách vượt thoát khi quê hương. Không nhn được tin người đến đưa toàn b gia đình ra đi như đã ha, tôi cùng ba và gia đình người em gái trên chiếc xe jeep hi h đi v Bến Bch Đng nơi con tàu VNTT đang ngp tràn nhng dòng người t khp nơi đ v. Hai v chng em gái lên tàu trước. Tôi và ba chn chsa son lên sau.

Trong cái dòng ng
ười hong lon, trong cái âm thanh cung n nhng ngày cui cùng ca tháng tư, hai cha con vn còn nhìn v hướng Lăng Ông Bà Chiu, nơi nhà tôi  đó. Vn còn hy vng m và các em đến kp đ cùng đi. Phép l đã không xy ra. Tàu sp nh neo, m và các em tôi vn bit tăm. Ba bthôi con lên trước đi, ba đi thêm mt tí na, mình gp nhau trên tàu. Trong mt ba vn còn ánh lên mt tia hy vng. Nhưng tôi biết là đã hết. Thi gian không còn kp na. Ba hi thúc tôi lên tàu, riêng ba không đành b v và 8 đa con con nh di, quyết đnh quay li. Vi tôi, ra đi hay  phi là mt quyết đnh trong chp mt. Nhưng sao đành b li ba mt mình vi khuôn mt và cp mt tht thn như vy. Tôi lc đu. Thế là tôi và ba quay ngược li dòng người vn cung cung chy v phía b sông, dù con tàu đã t t ri bến. Cùng vi hàng triu người min Nam Vit Nam, tôi và gia đình bt đu sng nhng tháng ngày đen ti nht.
Đêm đu tiên, khi nghe tin ĐT Dương Văn Minh đu hàng trên đài phát thanh, ngoài đường nhng nhóm người đi mũ ci cm súng đi qua đi li, c gia đình tôi chui dưới chân cu thang, tt đèn ti thui, n trn, và ba đã khóc. Thế là chm dt mt qung đi, lch s đã sang trang và chúng tôi đã cm thy mt tương lai mt mù sp ti.
Trong nhng ngày sau đó, ba tôi sng trong hoang mang, lo s, không dám bước ra khi nhà. Mt ba lúc nào cũng căng thng. Riêng tôi mi ngày vn lên trình din cơ quan ri v. Lên đ biết thì ra có nhng bn bè cùng s làm ngày xưa, tng cùng vui chơi sinh hot vi mình bây gi đi mũ ci, cm súng lm lì đi ra đi vào. Có người còn chào hi t tế nhưng có đa mt mày vênh váo, kênh kiu, nhng nhân viên còn li, không phi dân Cng sn nm vùng tm li mt phòng trên lu, co cm đến ti nghip.

Trong nh
ng ngày đu mt nước tháng 5 năm 1975, tôi biết ba vn còn hy vng v môt người, người em út đi tp kết t nhng năm 1954, nghe đâu đang làm ln và hình như đang có mt ti Sài Gòn. Chính y chính iết gì đó. Ba k hi nh ba và chú rt thương yêu nhau, ngày chú đi vào rng theo kháng chiến, ba là người cui cùng gp và đưa chú vào chiến khu. Ba vn nghĩ nếu có chú chc ba s không sao.
Như mt người sp sa b chìm tàu, c bám víu mt chút hy vng nào đó đ sng, dù rt mng manh. Vi riêng tôi, hình nh v chú không hin lành như ba tưởng tượng mà là nhng con người tôi đã tng xem qua cun phim “Chúng tôi mun sng” , lnh lùng và tàn ác. Tôi nghĩ ba quá ngây thơ, nhưng biết làm sao được, mt người lính tht trn, mt v và 9 đa con nheo nhóc trong mt thành ph đã không còn thuc v mình, chung quanh đy ry nhng bóng đen rình rp. Có th ba đang c quên nhưng vi tôi, ký c v mt Mu thân khng khiế Huế vn còn đó, không th nào không nh. Nhng cuc tr thù tàn khc chc chn s xy ra. Không o tưởng như ba, tôi ch đi và biết rng ngày đó s đến, không xa.
Mt ngày đu tháng sáu, ging như ba đang mong đi, chú tôi đi cùng mt vài b đi cm súng ghé nhà thăm gia đình chúng tôi. Mt Trung tá chính u thuc đơn v phòng không không quân Hà Ni, ghé thăm cu trung tá cnh sát chế đ c.
Hai anh em thuc hai chiến tuyến gp nhau ti sài gòn sau 20 năm xa cách. Hai người đi hai con đường khác nhau, cui cùng hi t ti mt đim. Cũng chào hi, cũng mng mng ti ti, cũng nhc li chuyn xưa, nhưng tôi biết quan h đã không còn như trước na, ngượng ngùng, khách sáo. Nói tht lòng, chú tôi nhìn bngoài gy gò khc kh, ít nói và trông có v hin lành ch không đến ni d dn như trong tưởng tượng ca tôi. Nhưng tôi vn không th chuyn trò thân mt vi chú được. Mt bc tường vô hình đã chn ngang trong quan h ca chúng tôi.
Sau ngày đó thnh thong chú đến thăm ba tôi, và cũng k t ngày đó nhng đ đc quí giá còn sót li trong gia đình cũng dn dn ra đi. Khi thì cái t lnh, khi thì cái truyn hình trng đen hiu Denon 4 ca xếp.
M nói riêng vi tôi: 
- cho chú, thôi kệ của đi thay người , hy vọng sau này có gì nhờ chú giúp ba con cũng đở khổ phần nào.
M nghĩ vy thì hay vy, ch trong thâm tâm tôi m đã không biết gì v Cng Sn ri. Xin tin thì có th chú s cho nhưng đ bo lãnh cho mt sĩ quan cnh sát như ba tôi chc chn là không. Biết vy, nhưng thôi c đ m bám víu mt chút hy vng dù rt mong manh. Nói mt cách trung thc, t ngày có chú đến thăm gia đình, thái đ ca các công an, cán b phường đi vi gia đình tôi cũng có chút thay đi, không ging như nhng ngày đu “mt nước”.
Nh li ngay ngày mng 2 tháng năm, va mi sáng sm mt đoàn người đông đo, cán b có công an có ghé vào nhà, kêu ba tôi ra trình din, ra lnh ba tôi trong thi gian này ph nhà, không được đi đâu c cho đến khi có lnh mi. Sau đó đi mt vòng quanh nhà tôi, ngang phòng khách, git đt chiếc đin thoi đbàn, xem giy t tng người và trước khi ra v, ly luôn chiếc đng h đeo tay ca ba trên đu t thChiếc đồng hồ kỹ niệm của ông nội mà ba rất quý. Mẹchắc lưỡi - thôi k, ca đi thay người.

M
t ngày cui tháng sáu, cái ngày tôi biết chc chn phi đến, cui cùng đã đến. Ba tôi nhn giy đi trình din hc tp ci to dành cho đi tượng sĩ quan nguquân ngu quyn. Đa đim tp trung: trường Trung Hc Chu Văn An. Trong giy ghi rõ đem theo d dùng cá nhân đ s dng trong 30 ngày. Nhn được giy báo, ba mng như thoát được gánh nng canh cánh bao lâu nay. Ba bo:
- Tôi nói có sai đâu bà, bây gi hoà bình ri h không tr thù như hi Mu thân đâu. Kỳ này tôi ch đi hc có 30 ngày mà ngay ti Sài Gòn này thôi. Xong kỳ hc tp này ri mình s được đi x như nhng người dân bình thường. Tôi tính gia đình mình s v li Đà Nng sinh sng. Có mm ăn mm có rau ăn rau. Kho ri, hoà bình ri, hết chiến tranh ri bà ơi.

M
 tôi, vi linh cm và yếu đui ca đàn bà, lên tn sân bayTân Sơn Nht xin gp chú nh chú giúp đ. Liếc sơ qua giy báo trình din hc tp chú nói: - Chđng lo, cách mng khoan hng, anh c đi, hc tp khon môt tháng là xong. C hc tp tht tt, v sm đúng ngày, không sao đâu.
M tôi an lòng chun b mn mùng thc ăn khô cho ba. Riêng tôi, qua trc giác và qua sách báo đã đc, tôi nghi ng v ch hc tp tt mà chú đã nhn mnh. Tôi biết là mi chuyn ch mi bt đu. Đ xoá đi ký c ca mt sĩ quan cnh sát 51 tui đi, 25 năm quân ng, và đ đào to thành mt người công dân chế đxã hi ch nghĩa, chc chn không th là 30 ngày ngn ngi như thế. Tôi biết là chú đã không nói tht, và ba thì o tưởng hoc có th đã biết nhưng mun che du m, c gượng vui ch ngày lên đường trình din. Có nhng đêm thc gic gia đêm khuya tôi thy ba ngi lng l và hút thuc liên tc ngoài hiên. Đôi vai như qun xung, tôi chua xót nhn ra ch trong mt thi gian quá ngn ba đã già đi rt nhiu. Trong cái bóng ti mênh mông, tôi cm thy mình nh bé và vô dng vô cùng.

M
t ngày trước khi đi, ba dn riêng tôi không cho m biết, hai cha con ra ch Bến Thành. Ba nói ba còn đ dành 2 lượng vàng, bán xong con nh đem v ct riêng, khi nào m và các em cn tin thì con đưa cho m. Ba không biết khi nào v, con nh ph m lo cho các em. Thì ra ba không ngây thơ như tôi tưởng, tt c n cười trên khuôn mt ba thường ngày ch là gi to. Không có m bên cnh, ánh mt ba bây gi mi là thc. Nhìn khuôn mt hoang mang đến ti nghip ca ba ,tôi thy mt mình cay cay. Thương ba vô cùng.
 
Cuc mua bán 2 lượng vàng din ra nhanh chóng và lén lút. Tôi ngi canh chng công an, ba đưa vàng, người bán đếm tin gói li đưa cho ba, ba đưa tôi. Liếc ngang liếc dc, b vô túi xách, ôm kè kè bên mình, v nhà ct k trong két khoá li, phòng khi bt trc.

Sáng s
m hôm sau, không nh ngày, tháng 8 năm 1975, Ba t gi gia đình đi trình din. Ba ôm m, hôn các em. M, các em đu khóc. Bé út khóc to nht. Tôi ráng cn cht răng, mt cay xè, hi h đp xe ch ba đến trường Chu Văn An. Không ai ngh rng, đó là ln cui cùng m và các em gp ba. Trước cng trường, đông nght nhng người đi trình din và nhng thân nhân lóng ngóng bên ngoài. Tay xách ba lô, ba li thi đi vào, trước khi bước qua cánh ca st có my tên công an đng gác, ba quay li nhìn tôi như nhc nh con nh thay ba lo cho m và các em. Khi bóng ba m khut sau dãy lp, ni đn đau km hm by lâu voà, tôi khóc ngon lành như mt đúa trTôi biết rng ngày ba tr v còn xa lc xa lơ.
T khi ba đi, căn nhà tr nên vng v vô cùng. M phn lo chy go hng ngày, phn lo lng nh ba, gy đi trông thy. Tuy nhiên m vn hy vng 1 tháng s trôi qua nhanh chóng, ba tr v và mi chuyn s tr li như xưa. 30 ngày ri 45 ngày trôi qua, tôi và m bt đu st rut lo lng. M c mi ngày hết đi ra li đi vào, hết lên phường hi thăm ri li lên Tân Sơn Nht tìm gp chú. Vn là 1 câu tr li
- Ch
c sp được v thôi. Anh hc tp tt thì cách mng s cho v, ch đng lo.
Câu ch đng lo càng lúc càng tr thành vô dng khi bao tháng trôi qua, vn không mt tin tc gì v ba. Va phi lo cuc sng va phi chy đôn chy đáo hi thăm đu này đu n, m già hn đi. Cuc sng càng ngày càng khó khăn cho mt gia đình 11 ming ăn. Đng lương ít i ca tôi không đ nuôi sng c gia đình, m bt đu đem đ đc trong nhà ra ch bán. Chú thì thnh thong vn ghé thăm nhưng thưa tht hơn nhiu. Có l vì bn rn nhưng cũng có l s không biết phi tr li sao vi m. Không l đi anh hc tp tt, cách mng khoan hng, hay là chc mai v khi mà ngày mai ca chú có th là mt ngày không bao gi đến.

Th
m thoát ri cũng qua mt năm. M vn mi mòn ch đi trong vô vng, ba vn bin bit phương nào. Không mt tin tc, không mt du vết, dù nh nhoi.Nhng đ vt có giá cui cùng trong nhà cũng đã bán hết. Hai m con ôm nhau khóc. Bng nhiên tôi cht nh đến s tin bán 2 cây vàng du trên gác.
Mt s tin khá ln thi by gi. Ai ng khi m gói tin tôi sng s nhìn thy nguyên bó tin ch có hai t đu là tin tht ,  gia toàn là giy báo.
Thì ra li dng vic mua bán chui lén lút, va bán va canh chng công an, khi đưa tin, người bán đã tráo đi gói tin đang đếm bng gói tin gói sn. Cho đến khi chết chc ba cũng không th ng nhng đng tin cui cùng ba đ dành cho m là con s không to tướng.
Trong nhng tháng năm sau đó, cuc sng càng ngày càng khó khăn. Không còn cách nào khác , m vn mi ngày tiếp tc ra bán chui trước ch Tân Đnh. Sp hàng là mt tm vi ni lông, ct dây bn góc đ d túm li khi có công an đến. Thi đó buôn bán trên vĩa hè là phm pháp. Va mua bán va láo liên canh chng công an. Nếu công an ti thì túm tm nilông b chy vào nhà lng ch. Công an đi khi, đem hàng ra bày bán tiếp. Đ bán khi thì mt đôi giày, mt chiếc áo chay có khi ch là lp vi lông thú tách ra t nhng chiếc áo lính ngày xưa.
Có gì bán ny. Khi đu là đ đc trong nhà, sau đó là đ mua li t nhng người có cùng hoàn cnh đem bán. Cũng có khi là đ chôm đ cha, cũng lây lt qua ngày. Các em còn qúa nh, ch mình tôi vi m, sĩ din, lòng t trng ca mt k sư cũng đem chôn cht trong lòng. Tôi mi ngày, sau gi làm vic cũng ra phm, cũng chy ra chy vào, cũng cp mt láo liên, va bán va mua, va canh chng công an. Trong nhng ngày vô cùng khn khó đó, thnh thong cht nhv thi thơ u cũ lòng tht bun. Nhng ngày tươi đy đã quá xa. Nhng lo lng v cuc sng và mt tương lai mù mt, làm tôi tr nên lnh lùng chai đá. Dù rng cũng có đôi khi, tôi mt mình khóc thm trong đêm.
Như mt đnh mnh, trong nhng ngày cùng cc khn khó đó tôi gp C. v tôi bây gi. Người ta hay nói v chng là duyên là n. Điu này rt đúng vi chúng tôi. Trước 75 tôi và C. cùng làm chung ti Trung Tâm Bưu Chính Vin Thông thuc Bưu Đin thành ph Sài Gòn. Gp nhau thường xuyên nhưng ít khi nói chuyn.
Nàng làm thư ký cho Desai, giám đc chương trình đào to ca Liên Hip Quc. Hi đó C là mt người đp, nhiu người theo đui.
Tôi là k sư mi ra trường. Tt nghip Bách Khoa Phú Th, tôi chn vào Trung Tâm vì ti đó có hc bng đi hc cao hc v vin thông. Tôi ghét cái kênh kiu và lnh lùng ca nàng. Nàng thì ghét cái ging Huế nng trch ca tôi. Tôi càng ghét nàng khi bài thi xếp hng đ đi du hc ca tôi b cng sai đim. Tôi khiếu ni không được. Và vì vy tôi b sp đi đt 2 vào tháng 12 thay vì đt đu vào tháng giêng năm 75.

Chuy
ến đi du hc tháng 12 b bãi b do biến c 75. T an i xem như chưa có s xut ngoi dù trong lòng tôi bun và tưng tc. Có l, do n tôi mt món ân tình quá ln nên sau này nàng đã phi tr li tôi gp nhiu ln hơn. Cùng hoàn cnh, cùng thuc gia đình ngy quân ngy quyn, cùng ghét Vit Cng như nhau, chúng tôi gp nhau thường xuyên trong nhng ln đi nghe các bui nói chuyn v chính tr, v ch nghĩa Mac Lenin. Chúng tôi thường chn ngi dưới hàng ghếcui cùng. Đ ngáp, và đ ng không b đ ý. Nhng hàng ghế cui cùng tr thành nơi chúng tôi chia s nhng đng cay, nhng mt mát và nhng yêu thương. Cui cùng chúng tôi quyết đnh nên v nên chng. Dám yêu đa con cnh sát chế đ cũ, tương lai m m mt mt, chc chn ch có th nàng đã quá yêu tôi.

Đám c
ưới được t chc đơn gin. Không r ph không dâu ph, không rước dâu. Ly cha m, ly bàn th gia tc hai bên, đơn gin ch như vy. Ch mt s ít bn bè thân thiết và bà con gn. Không có gì phi phô trương khi ba tôi vn mt mù đâu đó trong tri ci to, không biết sng chết ra sao. Em yêu tôi và tôi cũng rt yêu em. Thế là đ.
Mt ngày trước đám cưới chúng tôi nhn được giy báo t phường Yêu cu gia đình ra khi nhà trong vòng 48 gi. Lý do gia đình thuc din 28, sĩ quan cnh sát làm vic cho chế đ M ngu. Giy báo còn cho biết phường sn sàng giúp đ, to mi điu kin đ gia đình có th lp nghip trên vùng kinh tế mi.
 Kết thúc vi vàng bui tic mng đám cưới, hai v chng đp xe lên sân bay Tân Sơn Nht xin chú can thip giúp đ. Chú nói:
- theo chú thy đi kinh tế mi du sao cũng tt cho m và các cháu. Cc kh lúc ban đu nhưng sau này s khá hơn. Hi chú  ngoài Bc cc kh hơn gp trăm ln, có sao đâu. Sau này ba con v còn có ch sinh sng. 

Tr
 li như chú vy thì chng thà nói vi đu gi sướng hơn. Hai đa ch biết nhìn nhau, thm nghĩ vi tình thế này chc cũng phi lên đường đi lp nghip trên vùng đt mi mà thôi. Trong lúc cùng đường, v tôi cht nh đến ông xếp cũ t thi trước 75, mt k sư tt nghip t Pháp, cu giám đc bưu đin nay là cán b cao cp làm vic trong thành u. Nghe trình bày hoàn cnh, nghĩ đến mi giao tình thy trò ngày xưa, ông nói đ ông xung phường xem th. Không hiu ông can thip như thế nào, hai ngày sau phường gi giy quyết đnh cho gia đình tm th li cho đến khi chng đi ci to tr v. Nói theo ngôn ng bóng đá bây giv tôi đã cu gia đình tôi mt bàn thua trông thy vào phút 90.
T khi lp gia đình, tuy có thêm đng lương ca v tôi, nhưng vn không th nào đ cho mt gia đình 11 ming ăn. Bán ch chy ca m thì vt v mà thu nhp quá kém ci. Hai đa bt đu làm thêm đ th ngành ngh.
Kh
i đu là nuôi heo. Nh giy gii thiu ca cơ quan, mi tháng v tôi được mua mt cp heo con vi giá r. Chiếc cu tiêu duy nht tuy nh cũng được ngăn ra dành ch đ nuôi 2 con heo mi mi đ. Mi ngày đi tiêu đi tiu trong tiếng kêu n ca chúng, mi đu rt khó chu, nhưng ri nghe riết cũng quen, cũng ghin. Nuôi 1, 2 tháng, đem ra ch bán. Li lên tri mua 2 con khác nuôi tiếp.
Ch nuôi heo không cũng chưa ăn thua. Bt đu nuôi thêm gà công nghip. Cũng xin giy gii thiu lên tri gà mua vài chc gà con, nuôi vài tháng hơi ln ln ri đem bán. Được vài tháng xuông s, gp mùa toi dch, gà heo chết hàng lot, ct vn, hai v chng nhy qua làm bánh đu xanh, khô, ướt. M ngâm, đãi đu, tôi ct giy, v tôi gói. Mi chiu đi làm v, hai v chng đèo nhau trên chiếc xe đp cũ k đi giao bánh cho my tim ăn quanh xóm. Không phi bán đt, ký gi thì đúng hơn. Giao bánh, vài ngày sau quay li. Bán hết thì ly tin, giao bánh mi. Gp lúc bán không hết, b mc, đem v không biết làm gì cho hết, trn vô cám cho heo gà ăn.
 C vy, nhng tháng ngày tiếp tc trôi. V chng m tong m teo như ma đói, nhưng cũng phi ráng chu cc mong đi ngày ba v.
Đến mt ngày đu tháng 2 năm 1978, bng nhiên chúng tôi nhn được thư ba, ln đu tiên. Góc thư tôi còn nh rõ đa ch Tri K2 Tân Lp, Vĩnh Phú. Trong thơba hi thăm m và các em. Ba k ba đang hc tp ci to ttThư ngn chưa đy mt trang giy. Ba nhc tôi ráng chăm sóc m và các em. Đi ngày ba v. Min bc lúc đó đi vi tôi vô cùng xa l. Nếu có biết cũng ch biết qua sách v. Vĩnh Phú  đâu, ra sao, xa xôi như thế nào, không quan trng, ít nht là ba vn còn sng.
Thế là đ. Quá mng r m biu tôi viết thư thăm ba và mi đa em viết mt câu cho ba. M nói tôi k cho ba v cuc sng ngoài này. Tôi  cho qua chuyn, trong thư ch viết là nh ba, mong ba hc tp tiến b đ sm v vi gia đình. Tôi không k v cuc sng gia đình t ngày ba đi. Không l cho ba hay rng căn nhà đã b tch thu, gia đình suýt na b đi kinh tế mi, hay li k vi ba rng m mi ngày đang bán tng chiếc áo cũ ca ba ngoài l đường. Hoặc kể cho ba chuyện 2 cây vàng. Thôi thì c đ ba vui khi nghĩ rng v và các con ca ba dù là con ca sĩ quan chế đ M ngu, vn được cách mng đùm bc thương yêu. Thôi thì c như vy cho ba yên lòng và ít nht thư cũng đến được vi ba. K t hôm đó khong hơn mi tháng mt ln gia đình tiếp tc nhn được thư ba. Mi ln chhơn mt trang giy, nhưng cũng mang đến cho chúng tôi mt nim vui và hy vng. S có ngày ba tr v.
Cho đến mt ngày, Cũng t K2 tri ci to Tân Lp Vĩnh Phú. Cũng ni dung ba đang hc tp tt, cán b đ x vi ba rt tt, cũng khuyên các con c gng hc tp tr thành cháu ngoan ca “Bác”, nhưng nét ch run run, nguyc ngoc, khó đc và ngn hơn rt nhiu so vi các thư trước. M và các em vn mng r nhưmi ln, nhưng riêng tôi linh cm mt điu gì đó không hay đang xy ra. Hai v chng đem thư ba lên phòng đc đi đc li nhiu ln. Hình như ch “tt” (hc tp tt, sc kho ba vn rt tt được viết đm hơn, to hơn các ch khác). Ch ba viết quá xu so vi bình thường. Rt bt thường. Không tt nghĩa là xu. Không kho nghĩa là bnh.
Quá lo l
ng, tôi bt đu nghĩ đến chuyn đi thăm ba. Lên phường xin giy phép đi ra Bc, b t chi. Phi có giy phép thăm nuôi t tri gi v. Hi đó mun đi Hà Ni và các tnh min Bc, người dân bình thường như tôi phi làm đơn xin phép, phi có lý do chính đáng và phi có người bo lãnh. Thi gian được cp giy phép thường rt lâu nht là đi vi nhng gia dình thuc din ngu quân ngu quyn như chúng tôi. Lên gp chú nh chú can thip giúp đ, chú nói cũng y ht như my ông cán b phường:
- khi nào h cho phép thăm nuôi thì ba con s gi giy t v.

Chú tr
 li như vy thì k như không nói. Tht lo lng cho ba, nhưng không biết làm sao, đêm đêm tôi ch biết cu nguyn cho ba sc kho, và mong ch mt phép l. Và phép l cui cùng cũng đã xy ra
 hin gp lành. Tháng 8 hiu trưởng loan báo có đt cho nhân viên và giáo viên trường Bưu Đin đi tham quan min bc xã hi ch nghĩa và du ngon ti bãi bin Đ Sơn 1 tun. Tôi và v tôi có tên trong danh sách được đi. Lúc đó v tôi đang mang thai đa con đu được 5 tháng. Phn làm vic vt v, phn th trng yếu đui, khng dám đi xa, v tôi đành  nhà. Tôi đi ra min bc mt mình. Không phi vì yêu “Hà Ni xã hi ch nghĩa” cũng không phi đ tm bin Đ Sơn, mà trong lòng tôi đang hình thành mt kế hoch đi tìm ba.

C
 đoàn đi ra Hà Ni bng xe la. Chuyến đi gm hai phn. Phn đu là phn nghe ging v chính tr, v ch nghĩa Mac Lenin, v min bc xã hi ch nghĩa 4 ngày ti Hà Ni. (Phn này bt buc không ai được vng mt). Phn sau 3 ngày là v ngh ngơi vui chơi ti bãi bin Đ Sơn. Phn này k lut tương đi lng lo hơn. Đa s các cán b quê min Bc nhân thi gian này tranh th v thăm gia đình, ch có nhng người min Nam ln đu tiên ra Bc là theo đoàn v Đ Sơn. Tôi thì đã có kế hoch t trước xin trưởng đoàn  li Hà Ni vi lý do thăm gia đình ông chú rut là trung tá Chính y đơn v phòng không không quân. Cũng phi vin mt lý do gì đó đ đơn xin có trng lượng. Cũng phi cho trưởng đoàn biết là con ngu nhưng cũng có bà con là cán b cng sn dù trong thâm tâm tôi biết ông chú đi cách mng có cũng như không, khó nh v sơ múi gì đuc. Hn ai người ny gi.
Thế là nhng ngày đu thánh 9 năm 1978, tôi bt đu chuyến hành trình tìm cha. Chưa mt ln ra min Bc. Vi tôi tt c đu xa l. Manh mi duy nht là đa chtrên thư: K2 Tri ci to Tân Lp Vĩnh Phú. Phương tin di chuyn: chiếc xe đp Phượng Hoàng mượn ca ông chú.

Sáng m
ng 3 tôi bt đu ra đi t nhà chú: khu Tp th Nam Đng, Đng Đa, Hà Ni. Trm đu tiên: Ga xe la Hàng C. Hi thăm các người bán hàng rong  ga. Vĩnh phú thì nhiu người biết nhưng tri Tân L đâu thì không ai hay. Thôi thì c lên tàu đi v hướng Vĩnh Phú trước đã.
Đúng là tàu ch, xe la thì c k, hôi hám, trên các toa đông nght người, đa s là người lao đng và người bán hàng rong. Vì vướng chiếc xe đp, cht vt lm tôi mi leo được lên toa cui cùng khi tàu bt đu chuyn bánh. Vì lên sau cùng, tàu đông kt người, ch đng ch ngi hu như không còn, tôi ngi xung mt khong trng sát vách cu tiêu. Ln đu tiên tôi cm thy ni cô đơn gia mt rng người cùng tiếng nói, cùng mt màu da.
Mi mt trm tàu dng, tôi đu hi thăm nhng người khách và nhng em bé bán chè xanh nhy lên t mi trm. Cui cùng cũng có được mt tin tc mơ h tmt em bé:
- Có ln đi bán nước chè, em có gp mt đoàn người hình như  trong nam ra vì không ging người ngoài này, đi lao đng, hình như  gn ga m thượng, Vĩnh Phú. Em bé nói thêm hình như có tri giam gi nhng người min nam gn đó. 

Tôi bám tàu đi ti
ếp. Tàu lc lư đi v hướng Cao Bng Lng Sơn. Mùi hôi thúi bc lên t cái cu tiêu công cng cng hoà quyn vào cái mùi mô hôi ca hàng trăm người đng ngi lóc nhóc không làm tôi bn tâm. Tôi mãi suy nghĩ khi nào thì đến ga m Thượng?. Vì không nhìn được qua ca s, tôi đành nh mt bà lão ngi sát ca s nhc giùm khi đến ga.
Xung được ga m Thượng thì cũng đã gia trưa. Phi nói là trm thì đúng hơn. Nhà ga là mt căn nhà nh, vách lá, trng huơ trng hoc. Vùng đt tht hoang vu, dân di li thưa tht. Ra khi ga là mt con đường đt đ duy nht v mt làng nào đó  xa xa. Tôi va đi, va hi đường. Hi xem có ai biết v tri Tân Lp không? Không ai biết. Phi đến ln th 9 hay th 10 gì đó, khi tôi đã vào sâu khong 5, 7 cây s, mi có được câu tr li tương đi rõ ràng:
- Phi đi thêm 20 đến 25 Km v phía dãy núibên này là Tri Tân lp, bên kia là biên gii Trung Quc.
Đon đường đi xa diu vi, chân tay rã ri, đôi khi tôi kit sc mun b cuc quay v. Nhưng nghĩ đến ba, tôi gng gượng tiếp tc lên đường. Con đường càng vào sâu càng lúc càng khó đi. Khi thì ngon nghèo, khi thì li lõm. Có nhng đon không đp xe được vì mưa trơn trt, tôi xung xe dt b. Nhà ca càng lúc càng thưa tht, càng ít người qua li. Tôi va mt, va s, va đi va nhìn chung quanh, dáo da, dáo dác. Nói tht lúc đó có ai nhy ra, phang cho mình mt gy, cướp xe đp, vt xác xung ven đường, chc cũng không ai hay.
T cha sinh m đ đến nay có bao gi tôi đi đâu mt mình như thế này đâu. Hi nh thì có cha có m, vào trường thì có bn có bè. Đi đâu cũng đi vi người này hay người khác. Ngay c khi đi trng cây si, cũng r thêm Trường Th hay Quc Chính (đã mt) cùng đi. Đi đâu cũng xe đp hay xe Jeep ca Ba. Đi b thì nhiu nht là mt cây s. Chy thì nhiu nht mt vòng sân trường là th dc. Va mt va s cướp, va s ma, tôi va đp xe va lm bm cu nguyn, nhiu lúc nn quá mun quay v. Ri li nh đến ba, nh đến khuôn mt bun thê thm ca ba trước cng trường Chu Văn An ngày nào, tôi li lê lết lên đường đi tiếp.

Đúng là lê là l
ết. Đường càng lúc càng khó đi. Mưa phùn, đường hp, đt bùn quyn nước mưa nhão nhot bám vào bánh xe càng làm nng n. Tôi bt đu cm thy lnh. Mt cái lnh ct da ct tht. Nhưng ni kh chưa dng  đó. Trên con đường đc đo duy nht v tri Ci to Tân Lp, tôi phi vượt qua hai con sông.
Quen v
i cái hin hoà ca giòng sông Hương thu nh, chưa bao gi tôi thy con sông nước chy d dn như vy. Dòng nước đc ngu và đ như máu chy cun cun. Đng bên này nhìn thy b bên kia nhưng không biết cách nào qua. Không cu không cng. Không mt bóng người. Men theo b sông, tôi đi vhướng ánh đèn leo lét xa xa. Hi thăm, thì ra mun qua sông thì đi mt đon nơi có b đá dô ra  mé sông, chm hai tay gi ln sang bên b bên kia “ Đò ơi…ơi” Thế là t bên kia b, chênh chếch phía trên có mt thuyn nh mt người chèo qua. Nói thì rt d dàng nhưng đ băng qua được bên này không d chút nào. Khong cách hai bên b không ln lm, nhưng do nước chy xiết, t bên kia mun qua bên này, người lái đò phi khéo léo da theo dòng nước chy, t trên xa trôi xung, tp đúng vào kè đá nơi tôi đng. Điu khin không khéo thì thuyn lt như chơi, còn nếu không thì thuyn tp xung quá kè đá, không đúng ch đón khách.
Bác lái đò giúp tôi đưa xe đp và tôi xung thuyn. Nhìn người lái đò, nhìn dòng nước sông dc ngu cun cun chy, tôi nh các đon văn ca Nht Linh, ca Khái Hưng thi T Lc Văn Đoàn k v các tnh min Bc xa xôi này. Hình như nơi đây, bánh xe thi gian đã ngng li. Ging y chang như trong các bài văn ngày nào. Vn như xưa, nếu không nói là cũ k hơn, nghèo kh hơn. Và có l vì vy người dân  min đt sát biên gii Vit Trung này hin lành và chơn cht gp vn ln nhng con người tôi găp  Hà Ni. Vì vy, may mn tôi vn còn cái mng quay v.

Đi thêm m
t đon dài, vượt qua thêm mt nhánh sông tương t thì tri đã ti đen. Lúc này tôi không còn đp xe được na. Tôi dt xe, va đi va run cm cp. Dân thành th như tôi, ln đu tiên mi cm thy ni s hãi cùng cc khi mt mình gia đng không mông qunh, âm thanh là tiếng côn trùng ếch nhái, thnh thong là nhng ánh đom dóm lp loè. Li thêm cái lnh ct da ca ban đêm và mưa phùn min Bc. Kh không th cc kh hơn. S không th nào s hơn.Nếu không vì ba tôi đã b cuc t lâu. Nhưng ri cui cùng tôi cũng gp được mt căn chòi trng ven đường. Đây có th là nơi tm trú ca nhng nông dân hay ca nhng em bé chăn trâu nào đó.
Căn nhà (cái chòi thì đúng hơn) nh xíu, trng không, có mt ca bng tre nh xíu. Đt chiếc xe đp sát vách, tôi ngi xung ta lưng ngh mt. Có th nói trong đi đây là căn nhà m áp nht mà tôi tng  dù rng nhng git mưa vn t các khe h nh xung lnh but. Bây gi mi cm thy đói. Ba ăn ti đu tiên trên min đt tn cùngbiên gii ca người con đi tìm cha đang hc tp ci to là mt cái bánh bao không nhưn mua vi trên tàu. Cái gi là bánh bao tht ra ch là mt cc bt hôi mc nh mưướt làm mm đi nếu không chc s cng như đá. Nhưng không sao, khi đói thì đt cát vn thy ngon như thường. Va ăn tôi va c nut đi nhng git nước mt. Cùng vi cơn lnh ban đêm, dù tri qua mt ngày không ng, mt lã, tôi vn không tài nào chp mt được. Tôi ngi bó gi co ro mt góc nhà. Ln đu tiên tôi thy cái vô tn ca đêm dài.
Tr
i va hơi sáng là tôi lên đường ngay. Đi thêm mt chng đường đt khá dài, khong hơn 2 tiếng đng h, cui cùng tôi cũng đến được tri Tân Lp. Tht ra cái tôi gp đu tiên  gia cái đng không cô qunh này là mt ngôi nhà tranh, tương đi ln, phía trước có treo mt tm bng nh “ K10 Tân Lp”. Bên trong là mt cái bàn dài có hai dãy ghế bng tre. Không thy có ai canh gác. Tôi nghĩ đây là nhà khách. Đi mt lúc qu nhiên tôi thy mt công an đi ra. Tôi trình giy t, ghi rõ là cán b Bưu Đin ra Hà Ni công tác luôn tin thăm cha đang hc tp ti K2 Tân lp.
Mng ht. Tri ci to Tân Lp thì đúng ri nhưng đây là nhà khách thuc K10. Toàn tri gm có 10 khu vc. Nếu tính t ngoài vào trong thì bt đu t khu K10, K9…cui cùng sát biên gii là khu K1. K10 là khu vc đu tiên ca tri Tân Lp. T đây s không có nhà dân mà ch có nhng tri giam, cán b và tù nhân. Sau này tôi mi biết khu tri Tân Lp không ch giam gi các tù nhân t trong Nam mà còn là nơi giam gi các thành phn bt ho ăn cp ăn trm ngoài Bc. Thành phn này được giam  các khu K10, K9 gn phía nhà dân.
Các tù nhân sĩ quan t min nam được phân loi và giam gi theo th t ,chc v càng cao, càng ác ôn thì được đưa v các khu s nh K1, K2 sát núi gn biên gii, khí hu khc nghit và rt khó trn thoát. Nếu có vượt thoát được công an  các khu vc K1, K2, K3…thì chc không qua được các thành phn bt ho ca K9, K10. Ai nói Vit Cng ngu. Có đào thoát khi tri, mc áo tù đi lang thang 30 Km, ra khi đây không b bt tr li mi l.

L
i tiếp tc lên đường. Hai bên đường là nhũng cánh đng khoai mì, nhng cánh đng trà cn ci. Thnh thong tôi bt gp tng toán người mc áo tù đang cuc đt. Tng nhóm làm vic lng l. Lúc này đường đt tương đi d đi hơn. Tôi cúi thp người c gng đp tht nhanh. Đi riết ri cũng đi qua hết khu K3 và bt đu vào đa phn K2. Có l khong 10 gi sáng, mưa phùn vn còn rơi. Tính ra t sáng ti gi tôi đã đi mt lèo gn 4 tiếng đng h. Không ăn ung gì nhưng tôi vn không cm thy đói. Tôi đang náo nc vi cái cm giác sp được gp li ba. Va đi tôi va suy nghĩ nhng chuyn s hi ba, chuyn gì s k cho ba. T nhphi tht bình tnh, phi không được xúc đng, phi không được khóc. Nghĩ ti lúc sp gp ba, quên c mt nhc, tôi ráng sc đp tht nhanh.
Qua khi khúc quanh cui K3 đ vào K2, tôi thy cách đường đt đ khong 5 đến 10 mét mt nhóm khong mươi người áo qun lam lũ , người đang cuc đt, người đang vác nhng bó ci khô, cạnh đó mấy tay mặc áo vàng đội mũ cối, cầm súng đi qua đi lại. Tôi biết chc chn đó là nhng tù nhân đang lao đng ci to. Như mt phn x t nhiên, tôi đp xe chm li, đưa mt nhìn quanh. Cùng lúc mt tù nhân đang đi nón lá lui cui gn v đường ngước mt nhìn v phía tôi. Dù đã bao năm qua không gp, dù bây gi đã quá khác xưa, gy gò, mt mày đen thui, râu tóc dài bc phơ, nhưng tôi vn nhn ra đó là Ba.
Nhy ra khi xe, tôi thng tht kêu lên mt tiếng Ba tht to. Tiếng kêu làm nhiu người quay li hướng v phía tôi trong đó có my tên công an cm súng đng ven đường. Trong khonh khc, tôi bt gp đôi mt hong ht ca ba, cp mt ca con thú hoang ngây di và đy v lo s, ba va chp mt va ly tay xua lia la như mun tôi đng li và ch v phía căn nhà xa xa. Tôi khng li, tôi biết tôi không được quyn đng li hay trò chuyn vi ba. Nut git nước mt đang chc ch chy, tôi lên xe phóng nhanh v căn nhà khách, không quên nhìn li ba. Vn kp thy ba đang cúi xung, tm lưng gy gò yếu đui run run ngã qu bên đường.
Tiếp tôi trong căn nhà khách K2 là mt công an mt áo vàng, gương mt gy nhn, non chot và ging nói rt Bc Ngh an. Tôi đưa giy t chng nhn là cán bgiáo viên trong nam ra công tác Hà Ni tranh th thăm cha đang hc tp ci to ngoài này. Sau khi xem giy t, tên cán b hi ti sao tôi biết nơi này. Không lnói do t tìm kiếm, tôi nói do chú là Trung tá chính y ch đường. Thái đ có v nhã nhn hơn nhưng gã ta cho biết là tôi không th thăm được ba tôi ln này được vi lý do: Ông nhà đang trong thi kỳ b k lut do vi phm ni quy ca tri, đang b bit giam. 
Thú th
t nếu không gp mt ba ngoài kia, chc chn tôi đã phi tin li quay v. Tôi biết hn đang làm khó d. Tôi nm cht bàn tay dn cơn gin d. Xung nước:
- Nhưng thưa cán b tôi mi gp ba tôi  ngoài kiaTên cán b gn ging:
anh có chc không? Ông đang bị biệt giam, ai cho ra ngoài, chắc anh nhìn lầm.
Sao có th lm ba vi ai được. Dù có b đày đo c nào, dù ba có thay đi bao nhiêu, thì tôi vn không bao gi lm ba vi ai khác. Cp my, con ngườy vi tôi là duy nht. Đui lý nhưng tay công an vn khăng gi vng ý đnh không cho tôi gp ba. Nhiu lý do được đưa ra: Th nht đây không phi là mùa thăm nuôi, th hai tôi cũng không có giy phép (hèn chi các nhà khách tôi đi qua vng như chùa bà đanh).
Tôi c gng trình bày là đi công tác đt xut, hơn na đường đi xa xôi, đã l đến đây ri, xin cán b thông cm. Làm ra v t tế, lão cán b chép ming:
- tht ra tôi cũng mun thông cm cho anh, không phi tôi làm khó d nhưng thú tht không th cho anh gp được.
Tôi càng năn n, tên cán b càng cng rn. Lão ni nóng: - nhưng tôi nói không gp được là không gp được, anh v khi nào có giy t thăm nuôi thì chúng tôi s gii quyết.
Nhìn khuôn mt tên cán b mt mày lc cc, máu tôi sôi lên, tôi mun đm cho nó mt cái, ra sao thì ra. Nh đến ánh mt ca ba ngoài kia, cp mt ngây di ca con thú hoang đang co cm dy chết. Nh đến đôi vai gy gò run ry trong gió lnh ngoài kia, lòng tôi du li, t nhiên tôi bt khóc, khóc ngon khóc lành. Va khóc tôi va năn n tên cán b đáng tui em mình. Tiếng khóc đng đến lòng tri, đúng lúc mt tay cán b n bước vào. Có l khuôn mt mt người đàn ông đang khóc nhìn thê thm, xu xí và cm đng quá, sau khi bàn bc, cán b n đng ý cho tôi được gp ba nhưng ch được gp đúng 15 phút mà thôi. Dù sao đàn bà vn là đàn bà, vn tình cm hơn.

Ch
 khong mt tiếng, mt tên công an đi vào, theo sau là ba tôi. Lúc này tôi mi có cơ hi nhìn rõ ba. So vi h nhà, hoàn toàn khác hn. Khuôn mt đen sm, tóc tai bc trng, râu dài ti ngc, mc b đ tù cũ k, tay cm chiếc nón lá rách t tơi. Không km được tôi phóng người v phía ba, hai tay dang rng. Ba git mình bước tránh qua mt bên ming lp bp "d thưa cán b, ti con tôi không biết”. Nói xong ba lm li theo tên công an đến chiếc bàn tre chính gia phòng. Đi tên công an ngi xung chiếc ghế  gia ht đu ra lnh, ba ngi xung  chiếc ghế đu kia đi din vi tôi. Tên CA ht hàm:
Anh có 15 phút đ nói chuyn vi ông.
Dù t nh phi c gng bình tnh nhưng vn không th được, tôi oà khóc như mt đa bé. Trong khi đó ngoài tr cp mt ánh lên mt ni nim kh đau vô hn, ba bình tĩnh hơn tôi nhiu. Ba nói trước, ba hi thăm v m, v các em. Cũng vn là li l như trong các thư ba gi v. Thnh thong dù rt c gng kìm li nhưng ba vn húng hn ho. Tiếng ho vn đc như có đàm chn trong c. Va khóc, va tr li tôi mãi nhìn ba, mun nhy đến ôm ba vào lòng. Nhưng khong cách hai đu chiếc bàn quá xa và tên công an ngi chính gia như mt bc tượng lnh lùng, đe do. Tôi đ cho ba hi ba nói và tôi tr li. Có nhiu điu mun hi, mun k vi ba nhưng ni xúc đng làm tôi không nói được nên li.

Th
t ra nếu nh ra, có hi, chc chn cũng là câu “cách mng khoan hng, ba hc tp tt s được cho v ”. Nhìn ánh mt ba, tôi biết s không bao gi ba hc tp tt được, ngày v s còn xa lc xa lơ.
Tôi ly t trong túi sách, my gói thc phm khô, chui khô do m làm, mt ít bánh đu xanh, my hp diêm mt tút thuc lá đen đy v gia bàn vphía Ba. Ba đy tt c v phía tên CA, ming nói: nh cán b gi giùm. Cp mt sáng lên, mt bt lnh lùng, tên CA đem các món đ vào chiếc t nh góc phòng.
Không biết ba s nhn được li các món này hay không, tôi không có tâm trí đ nghĩ đến. 
Tôi c mãi nhìn người đàn ông gy gò ti nghip và yết đang ngi trước mt mình không nói được li nào. Nước mt c không ngng tuôn. Nói chuyn được khong 15 phút tên công an lnh lùng đng dy tuyên b hết gi. Ba chm chp đng lên, cp mt na như ngây di, na thng tht, na tiếc nui nhìn tôi, bước theo tên công an ra khi nhà khách. Không kìm được, tôi vùng chy ti, ôm choàng ly ba khóc như mưa. Ln đu tiên tôi thy mt gã công an như du li, quay mt ra nơi khác. Bây gi thì ba cũng khóc. Không biết chúng tôi đng bên nhau được bao lâu cho đến khi tên CA kéo tay Ba tôi đi. Ba li thi đi không quay li. Cái dáng đi khòm khòm, nhn nhc đến ti nghip.Và đó là ln cui cùng tôi gp ba. Còn sng.
Sau chuyến đi gp ba tr v, biết được đa đim, lo lng v tình trng sc kho ca ba, m sut ngày hi thúc tôi đưa m đi thăm ba. Thi đó người dân bình thường nếu mun ra Bc phi làm đơn ra phường xin phép. Vi gia đình ngu quân ngu quyn như gia đình tôi, xin giy phép càng khó khăn hơn, thi gian chđi lâu hơn. Phường thì bo phi có giy phép thăm nuôi t tri gi v mi cp. Đi giy phép thì không biết đến khi nào. Lên gp chú thì chú ch ngược vphường. Cũng như không. M thì c st rut, đi ra đi vào. Sut ngày m như la đt, b ăn b làm. Các em thì còn nh di, cũng ch hai v chng chúng tôi trăm phương nghìn kế ,tính đ mi cách cũng chưa biết phi làm thế nào.

Tình c
 (đến lúc này thì tôi tin có nhng s tình c do ơn trên sp đt), tôi được lnh ra Hà Ni tham gia lp tp hun dành cho giáo viên môn mch đin t. Ly lý do là ln trước v tôi chưa đi Hà ni, tôi xin phép Hiu trưởng cho v tôi được nghĩ phép cùng đi. Do quan h tt và có lý do chính đáng, hiu trưởng đng ý ký giy phép dù bây gi v tôi mi sinh con đu lòng, sc kho còn yếu lm. Tht ra chúng tôi đã có kế hoch t trước. Giy phép đi Hà Ni có ghi rõ tên tôi và vtôi NGUYEN THI CUC, cán b Trường Bưu Đin Thành ph ra Hà Ni công tác. Ch trên giy phép do chúng tôi đin và đưa hiu trưởng ký. Ch CUC sau này được sa thành ch LC, tên ca m tôi. Thế là tôi và m có giy phép ra Hà Ni công tác, dĩ nhiên chính là đ thăm cha.

L
n trước khi thăm ba, do không biết đường đi cũng như không hy vng gp được ba tôi ch đem mt ít đ dùng. Kỳ này m chun b chu đáo hơn. Bao nhiêu tin dành dm, m đem ra mua hết. Sa đc, cơm khô, tht chy, bánh đu xanh, áo qun ,thuc lá (nên nh hi đó mi nhu yếu phm, go cơm, thc ăn đ dùng đu được cung cp theo chế đ tem phiếu, có tin cũng rt khó mua). Chúng tôi phi dùng mi cách, t vay mượn đến năn n xin x gom góp cũng được khong hai bao ti gn 60 kg.
Hai m con ra Hà ni bng xe la. Sau khi xong công vic thanh th cui tun hai m con cùng người gánh hàng thuê lên tàu ch hướng Cao Bng Lng Sơn vga m Thượng. Do đã biết trước đa đim, li háo hc mong gp ba, chuyến đi này din ra xuông s nhanh chóng hơn ln trước. Vượt 30 km đường b, cui cùng chúng tôi cũng đến được nhà khách K2 vào lúc na đêm. M chu đng gian kh và kho hơn tôi tưởng tượng rt nhiu. Nghĩ đến lúc gp li ba vào ngày mai, hai m con sut đêm thao thc không ng được.

Ti
ếp chúng tôi là mt tay công an khá ln tui vi khuôn mt rt hình s. Tôi trình bày lý do, giy t và xin phép được gp ba. Gã cm giy t đi vào bên trong. Đ khong 15 phút, gã đi ra vn vi khuôn mt khó đăm đăm. Gã nói: Rt tiếc không th đ hai người gp tù nhân này được. Ông nhà đang b k lut vì vi phm ni quy tri. Hai người có th đ thc ăn và đ dùng li chúng tôi s chuyn cho ông. M tôi bt đu khóc lóc và năn n. Gã mt mc cương quyết lc đu. M tôi càng lúc càng khóc to hơn.
Càng b
 t chi, ni uc càng ln, bà càng ln tiếng. Không có ni đau nào bng ni tht vng lúc này ca chúng tôi. Khóc hết nước mt vn không lay chuyn, m tôi càng la càng hét. Gã công an lúng túng không biết x lý như thế nào vi tình thế phát sinh lúc này. M tôi lúc này như mt người mt trí, khuôn mt nh nhoi m hôi. Cp mt đ ngu. Nhng người đến thăm nuôi và c nhng cán b ca các bàn bên cnh đu hướng v phía bàn chúng tôi. Tình hình căng thng đến ni đến tai cp ch huy tri. Mt sĩ quan công an bước vào. Hai người thm thì nh to gì đó. Cui cùng viên sĩ quan đến gp chúng tôi, du ging:
 - Tht ra chúng tôi rt mun giúp bà nhưng qu tht hin nay ông nhà đang b k lut b giam  ngoài tri cách đây rt xa. Thôi bà v đi. Tun sau bà quay li. Tôi s cho bà gưu tiên vi thi gian gp đôi bình thường. Còn bây gi bà c đ thc ăn và đ dùng chúng tôi ha s đưa tn tay ông nhà, không thiếu mt th gì.
Năn n  ôi cách my cùng không lay chuyn tên cán b qun giáo, tôi nghĩ chc là hết cách. Chc ph li Hà Ni thêm mt tun . Nhìn khuôn mt hin lành ca viên sĩ quan công an, tôi nghĩ gã đã rt thit tình. Tôi nói nh vi m, mình v thôi. Tun sau lên li hy vng h gi li ha cho gp được Ba lâu hơn.

Trong khi quay lại bàn tiếp tân để làm thủ tục đưa thức ăn và đồ dùng cho ba bỗng dưng tôi thấy một ánh mắt hơi khác lạ của một tù nhân làm nhiệm vụ đem nước chè xanh cho những người đến thăm nuôi
Đ m nước xung bàn, người này đi chm chm v phía chòi v sinh sau khi ngoái li nhìn tôi, đôi mt nhp nháy kỳ l. Tôi xin phép gã cán b công an đi v sinh.
Bước vi nhanh vào phía trong va kp thy dáng khòm khòm ca người tù nhân bước ra. Tôi bước vào, nhìn quanh chòi v sinh được xây tm b bng lá tranh vi cánh ca na kín na h. Tôi ngi xung và nhìn quanh vách tre lá. Tôi có linh cm hình như người tù nhân mun cho tôi biết mt điu gì đó. Tôi nhìn quanh, qu đúng như linh cm, trên góc đòn tre phía trái, tôi thy mt mãnh giy nh, trên đó viết nguch ngoc mt dòng chÔng D. bnh nng.
Hong ht tôi vi chy ngược vào phòng tiếp tân. Dù rt xúc đng nhưng tôi vn còn gi chút bình tĩnh kéo m ra góc phòng báo tin. M vng vàng và khôn ngoan hơn tôi tưởng rt nhiu. Bà quay tr li bàn tiếp tân và nói:
- Xin cán b cho tôi  li đây đi chng tôi v ch bây gi va đi va v Hà Ni cũng mt hai ngày. Gã cán b nói láo trơn tru: Ông b bit giam, không được phi c tun chúng tôi mi đưa ông nhà ra găp bà được.
 Đến lúc này ni uc trong lòng m tôi bùng n, bà khóc và la hét to hơn:
- My ông nói láo, tôi biết chng tôi đau nng, đ sát nhân, sao không cho chúng tôi gp. Các ông có còn là con người không.?
Đến lúc này thì m tôi không còn biết s là gì na, tt c nhng oán hn cht cha trong lòng bao lâu này được dp thoát ra, không ai có th ngăn được. Cphòng khách ca K2 bt đu nhn nháo, n ào. Nhiu người bu quanh m tôi lúc này đang nm lăn ln dưới sàn đt cng ngt. Gã cán b chy vào trong và đi ra cùng vi viên sĩ quan lúc nãy. Gã du ging nói vi chúng tôi:
- Xin bà bình tnhmi bà và anh vào trong, chúng tôi s gii quyết.
Nói xong gã ra lnh cho hai công an dìu m tôi vào căn phòng phiá trong. Có l không mun nhng người thăm nuôi khác biết chuyn. Căn phòng sch s hơn phòng bên ngoài nhiu. Viên sĩ quan công an nói:
Bây gi
 tôi xin nói tht v tình trng ca ông nhà. Tht ra ông đang bnh và chúng tôi đang tích cc cha chy cho ông. Nay bà đã biết, tôi s thu xếp cho bà vào gp ông. Ông nhà đang n bnh xá, tôi s cho người dn ông bà đi. Xin ông bà đi mt lát.
 Nói xong gã bước ra , nói nh gì đó vi tay công an trc. Tay công an bước đi tht nhanh. Khong 40 hay 50 phút gì đó gã tr v, bước đi gp gáp, hp tp. Li thì thm to nh vi viên ch huy.
Linh cm không hay đến vi tôi. Ln này viên sĩ quan trm ging: - Thưa bà, chúng tôi va mi nhn được tin, mc dù chúng tôi đã tn tình cha tr,nhưng vì sc yếu , ông nhà va mt cách đây 5 phút. Chúng tôi xin chia bun vi bà. Chúng tôi s lo chôn ct ông nhà đàng hoàng t tế.
Nghe tin d, m tôi như điên cung. Bà nm lăn ra đt. Va khóc va la. Không t nào mà bà không đem ra. Không nhân vt nào bà không đem ra chi. Va chi va khóc, khóc đến khan c ging. M hôi quyn vi đt đ dính đy áo qun, mt mũi. Hết khóc ri bt đu cười ngây di. Tôi ôm m không nói được nên li. Ni đau quá ln làm thn kinh tôi như tê lit. Ôm m vi trái tim nhói đau như kim châm và m ngt đi.
Chúng tôi được dn di gp ba ln cui. Nơi ba nm là mt căn nhà nh đơn sơ gi là bnh xá nm sâu trong K2 cách nhà khách khong 30 phút đi b. Ba nm trên mt giường tre, thân hình gy guc, khuôn mm nhom như b xương khô. Hàm râu lm chm có l được ct ngn mt cách vi vàng không dài thòn nhưln đu tôi gp. Hình như đã hết nước mt, m không khóc yên lng ngi xung đt vói tay ôm ly ba. Tôi ngi xung phiá bên kia. Hai m con ôm chm ly ba.
Vn còn hơm ca mt cơ th va mi qua đi. M vut mt ba. Mt trng trng nhìn ba. Hình như tôi thy trong mt m màu đ ca máu. S không bao gitôi quên được cái hình nh ca ba m tôi trong bnh xá tri K2 Tân Lp hôm đó. M không khóc nhưng li ngt thêm mt ln na khi tôi kéo m đng lên.

Sau này qua m
t người bn tù ca ba, lúc m con tôi đến thăm tri, đang hp hi nhưng ba tôi biết. Lúc đó ba rt yếu. Ba nói ba s c gng sng đ găp m mt ln và ba c gng húp được mt mung cháo trng. Mung cháo trng cui cùng trước khi ra đi mãi mãi. Giá mà tay cán b có mt chút tình người thì có l mcũng được gp ba mt ln sau chót. Ch cn mt ln mà thôi, ca mt cuc tình ba mươi my năm. Tôi biết ba đã không đành lòng ra đi. Đành lòng sao được hba, khi vượt hàng ngàn cây s t nam ra bc, ch còn cách mt bước chân thôi mà m không th nói vi ba nhng li yêu thương sau chót, đ được nghe mt li trăn tri sau cùng. Tc tưởi và ut hn lm ba. Mà thôi ba ơi. C yên lòng ra đi ri có ngày m ba và chúng con s li gp nhau mt nơi nào đó, trên thiên đàng. Chúng ta s li có nhng ngày tháng hnh phúc bên nhau như thu nào.

Đ
 xoa du m con chúng tôi, ln đu tiên K2 có t chc mt đám ma tù nhân tương đi đàng hoàng. Có rt nhiu tù nhân chế đây. Toàn b được bó vào các manh chiếu mây tre rách rưới và được vùi sơ sài trong các khuôn đt trng bên trong tri. Ba có l là người đu tiên đưọưu tiên có hòm làm bng g ván thông mng dính. Chôn theo vi ba là my b đ rách bươm. Cũng có 4 người tù khiêng quan tài . Phía trước và phía sau có 4 công an đi cùng. Cũng có ly hương là cái chén ăn cơm cũ k. Tôi cm bài v là mt bnh căn cước nh xíu ca ba còn sót li trong tri. M đi sau quan tài. Đoàn đưa tang gm 10 người lng l đi v phía 1 đi trc xa xa, phiá ngoài hàng rào tri K2. Trên đường đi, tôi đ ý thy có nhng gò đt vi rt nhiu ngôi m vô danh. Nơi chôn ba là mt ngn đi, chcó mt cây đa tht to. Nhng người tù đào vi 1 lp đt không sâu lm, hòm được đt xung và lp li. Thế là xong. Ba tôi, mt sĩ quan cnh sát min nam thua cuc, cui đi n đây, mt vùng đt gn tn cùng biên gii Vit Trung. Mt mình , lnh lo. M không còn nước mt đ khóc. Sut bui nhìn trng trng. Mt khuôn mt tưởng như vô hn, nhưng tràn đy oán hn. Mt ni hn đến vô cùng. Tôi cn chc môi đến tươm máu. Thôi ba ơi, hãy yên nghĩ tm nơi đây, con squay tr li mt ngày không xa.
Trước khi tr v,tôi cn thn ghi du v trí ngôi m vi mt ch thp ghép bng hai nhánh tre và khc tên ba trên gc cây to trước m.
Tin chng bà bún bò Huế chết trong tri hc tp ci to lan truyn mt cách nhanh chóng khu H Tm Chi Lăng và c khu ch Cây Quéo Phú Nhun. Có th có nhng người chết trước ba nhưng có l  khu ph Lam Sơn Phú Nhun ba tôi là sĩ quan đu tiên chết trong tri ci to được gia đình chôn ct đàng hoàng. Tlúc tr v m tôi ngày nào cũng đi khp xóm. Gp ai cũng khóc cũng k v cái chết ca ba, v ni uc ca mt người đàn bà đi c ngàn cây s đ cui cùng không gp mt chng trước khi lìa đi. Xa ngàn dm và ch gn mt bước chân mà v chng không th gp nhau ln cui. Đn đau và tàn nhn quá. M khóc, m k vi s đng cm ca bn bè, ca thân nhân và ca c nhng người không quen biết. Công an phường và cnh sát khu vc nhiu ln gp m, an i xoa du và c đe da nhưng m không t b.

Con ng
ười khi đã mt đi phn đi yêu qúy nht ca mình thì còn ni s nào hơn. Tôi thì rt lo dù sao tôi vn đang làm vic. Các em đang còn nh di. Nếu b trthù hay m b bt vì ti phn đng thì gia đình s ra sao?. Nhưng khuyên cách my cũng không làm m thay đi. Tính m tôi thu nào cũng như vy. Khi bà mun làm điu gì thì làm cho bng được. Đã nhiu ln b đưa ra kim đim trong các bui hp t dân ph nhưng m vn như c. Gp ai cũng k gp ai cũng khóc cho đến ngày chúng tôi nhn đuc giây triu tp lên phường.
Lo s
 có chuyn không lành xy ra cho gia đình, tôi báo tin và xin chú cùng chúng tôi lên Phường. Không biết có phi vì mun xoa du chúng tôi hay không, hôm đó Phường mi chúng tôi lên ch đ đc quyết đnh tr quyn công dân cho ba. Công an phường sau khi thuyết ging tràn giang đi hi v lòng khoan dung ca đng và nhà nước đã trao cho m giy tr quyn công dân vì thành tích hc tp tt ca ba trong thi gian trong tri ci to. Sau này tôi mi biết qua người bn tù ca ba, ba là người thường xuyên b k lut va bit giam. Thường xuyên không tuân th ni quy tri. Tr quyn công dân cho mt người đã chết, tht quá tc cười và quá ni đng cay.
Cui cùng vi nhng vt v lo toan cho cuc sng, qua thi gian, m và chúng tôi cũng phi làm quen nhng ngày tháng không có ba. Các em vn hng ngày cp sách đến trường. V chng chúng tôi đã có đa con đu tiên. Đa cháu ra đi chưa bao gi thy được ông ni bng xương bng tht. Mi khi nhìn con tôi li nh đến ba. Cháu bao nhiêu tui, by nhiêu năm ba ri xa chúng tôi. Cho đến bây gi sau bao nhiêu năm tháng tôi vn không quên khuôn mm nhom m nhách ca ba trong tri K2 năm nào.
Nhng năm sau đó, dù vt v, cuc sng khó khăn, chúng tôi cùng m cũng kiên cung sng tiếp nuôi các em ăn hc. Có nhng ngày ăn bo bo thay cơm. Có nhng ngày liên tiếp không có go ch có bt mì.( thi đó ti sài gòn chúng tôi phi làm quen vi chế đ tem phiếu như ngoài bc). Tùy theo lúc, có khi được cp go, có khi nhn toàn bt mì, có khi c tun nhn toàn bo bo. S lung nhn tùy theo nhân khu ca mi h gia đình). M xoay x chế biến thành đ th món ăn bng bt mì cho đ ngán. Dù sao thì cũng không th gian kh bng ba trong nhng ngày trong tù min bc. Tôi t an i như vy đ sng. M b ngoài rt can trường nhưng trong lòng lúc nào cũng canh cánh ni lo v ba. M ray rt nghĩ v nơi lnh lo ba nm, v nm m hoang phế nơi tn cùng biên gii.M thường nói không biết ba mày nm ngoài đó như thế nào. Đêm nào m cũng khóc mt mình. Càng ngày càng héo hon. M lúc nào cũng ao ước đem được ba v. Hết than ngn li th dài.

Ba ch
ết chưa đy 3 năm, quá st rut, thương m và thương ba nm lnh lo hiu qunh, tôi xin nghĩ phép cùng m ra Hà Ni mt ln na. Ln này vi ý đnh đem ba v chôn ct ti Huế bên cnh ông bà ngoi. Nh người gii thiu, ti Hà ni chúng thuê được 1 người chuyên v đào m cùng đi. T sáng sm 3 người chúng tôi lên ga Hàng C và đến ti thì chúng tôi đến tri K2. Sáng hôm sau chúng tôi gp cán b tri xin đào ly xác ba đem v chôn ti quê nhà và b t chi. Lý do phi có giy cho phép ca cp trên. Thi gian ch đi ít nht cũng phài trên 3 tháng. Không còn cách nào khác, không l v tay không, chúng tôi quyết đnh đào trm. 

Đ
ến lúc này mi khi nh li ti hôm đó tôi vn còn rùng mình. Tôi vn không hiu ti sao mình li quyết đnh liu lĩnh như vy. Đào m chui, chết ho tù nhưchơi. Có l phn vì còn tr liu lĩnh, phn thương ba và mt phn do s khuyến khích ca tay đào m thuê. Cũng may là ngôi m ca ba nm ngoài vòng đai tri, nếu không ai biết trước vic gì s xy ra cho chúng tôi. 

Đêm đó đ
i lúc tri chng vng ti, tri mưa lt pht, 3 người chúng tôi đi đến khu m ba. Tôi vn nh rt rõ đường đi. Vn không thay đi gì nhiu, ch khác là cmc um tùm hơn. Cây thành giá trước m vn còn đó, xiêu vo. Du khc trên cây vn còn dù có m đi. Và cũng ch mt mình ngôi m ca ba n đó, lnh lo, hiu qunh. Chung quanh không có ngôi m nào khác. Có l ch mt mình ba tôi là có thân nhân đến tin đưa khi chết.

Chúng tôi b
t đu công vic bc m trong cái ánh đèn cy leo lét. Người đào m làm vic chuyên nghip và nhanh chóng chm đến np hòm. Nén xúc đng, tôi m np quan tài. Ba nm đó b xương còn nguyên vn vi da tht và tóc chưa phân hy hết. Chúng tôi đem b xương ba lên theo th t đu, chân,tay, bên phi bên trái. M nc n va khóc va ra xương ba bng nước cánh hi, sau đó b vào hai bao lác mang theo. Mt bao tôi xách gm phn đu và phn tay chân bên trái. Bao lác ca m gm xương sng và phn tay chân bên phi. Người đào m dn phi làm như th đ khi v đem chôn tr li vi hình hài còn nguyên vn. 

Chúng tôi l
ng l vượt 30km lên đường tr ra ga m thượng trong đêm. V đến ga Hàng C Hà Ni thì cũng đã xế chiu hôm sau. Mt lã người vì thiếu ăn và thiếu ng nhưng chúng tôi rt vui vì đã đem ba v an toàn. Bây gi tôi mi cm thy đói. Hai m con ngi ta ct đèn trước ga , mi người ôm chc mt b lác cha xương người. Chúng tôi ăn nhng  bánh mì dai nhách , ung nhng ly chè xanh đng chát, nhưng tht ngon lành .
Đang nm thiu thiu ng bng dưng tôi thy tay mình nh tưng, bng tnh cũng là lúc tôi thy mt bóng người phóng qua mình tôi v phía trái. Ôi cái b lác ca tôi. Tôi phóng người đui theo, va chy va la: xương người, xương người. Đa bé ăn trm b tôi đui kp quăng b lác xung đt chy vào bóng đêm mt dng. Tôi lượm b lác lên và ôm cht vào lòng. Đêm đó hai m con ngi ta ct đèn, thc trng. Li mt đêm tht dài, dài vô tn.

Tr
i mi t m sáng, chúng tôi đáp chuyến tàu đu tiên xuôi nam và đến ga Huế vào na đêm. Nhà ông bà ngoi tôi nm dưới chân núi Ng Bình, cách lăng Thành Thái không bao xa. Ngôi nhà c vi sân vườn sau là các ngôi m ca gia tc bên ngoi. V nhà na đêm nhưng đã có rt đông h hàng, các em cùng vcon tôi v Huế t ngày hôm trước. Và có c ông Cn hàng xóm, người chuyên môn lo v đám ma vi hòm rương nhang đèn đy đ.

Đám ma c
a ba tôi được t chc đơn gin nhưng vi đy đ th tc l nghĩa như vi mt người va mi qua đi. Xương ca ba được sp xếp li theo th t tay chân trái phi và đưọc đt vào quan tài cùng vi các đ dùng còn sót li ca ba. Bà con hàng xóm láng ging khu vc An lăng có mt tht đông. Hôm đó m đã khóc ngt đi nhiu ln dù ba qua đi gn 3 năm. Dù sao m cũng đã mãn nguyn thc hin được uc mun t bao năm qua: đưa được ba v , nm cúng trong mnh vun nh gia tc bên cnh ôn m. Hôm đó tôi đã khn trước m ba: Ba ơi, hãy yên ngh, chúng con thương ba vô cùng. Ba có linh thiêng xin phù hcho m và các em được bình an.

Tôi tin là có m
t thế gii, nơi ba đang sng, tht gn vi chúng tôi, luôn theo di phù h chúng tôi. Đ 3 tháng sau ngày đem ba v Huế, gia đình tôi bng nhn được tin v đưá em gái kế. Người duy nht trong các anh em tôi ra đi ti bến bch Đng 6 năm v trước. Chúng tôi nhn được thư ca em gái kèm t giy bc 50 dollars. Không th nào k hết được ni xúc đng và sung sướng ca gia đình chúng tôi lúc đó. Đã sáu năm trôi qua , tưởng chng như đã mt em vĩnh vin. Hnh phúc ln nht k t ngày ba mt đi.
Ngoài ni
m vui v đa em gái, s tin 50 dollar đi vi gia đình tôi hi đó là mt tài sn đáng k. K t ngày liên lc được vi gia đình, thnh thong, em tôi gi vlúc thì tin lúc thì xà phòng, ko bánh, đ dùng đin t. Quà nhn được, hu như tt c đu được đem bán thành tin đ chi dùng trong gia đình. Ha hon lm thì chúng tôi mi gi li mt vài gói ko M. M. Chia cho các em thì mi đa cũng được đ 5-10 viên nh xíu. Hi đó cái gì t M cũng qúy vô cùng.

Dù không tin có th
ế gii bên kia, nhưng tôi vn luôn tin rng có ba luôn  quanh qun đâu đây, cùng vi gia đình và luôn phù h cho m con chúng tôi. Cuc sng gia đình chúng tôi t cui năm 1981 tr đi bt cơ cc hơn. Tôi ngoài gi đi dy h trường Bưu Đin, còn đi dy luyn thi vào đi hc ti nhà hc sinh trong xóm. V tôi nh quan h tt vi các cán b trong trường, khi thì mua thêm được go, khi thì mua thêm được tht, các ba ăn trong gia đình cũng được khá hơn lên.

Các em, k
 t ngày ba được tr quyn công dân,s phân bit đi x tuy vn còn nhưng không quá nhiu như ngày đu sau 75. M tôi m gánh bán bún bò ti nhà. Gia đình không dư gi giàu có gì nhưng cũng sng được qua ngày mt cách hin lành, lương thin. Sau ngày ba mt, chú tôi thi thong có ghé thăm nhưng tôi vn cm thy mt ni ngượng ngùng nào đó trong quan h ca chú cháu chúng tôi. Mi ln nhìn hình ba trên bàn th tôi li nh đến khuôn mt gy gò, râu tóc bc phơ ngày nào trong tri K2 Vĩnh phú. Đôi mt trng trng tc tưởi ca ba c ám nh trong tôi hng đêm. Còn lâu tôi mi có th tha th cho chú được. Giá mà ngày đó chú thu xếp đ m tôi ra thăm ba sm hơn thì có l ba s không ra đi như thế. Nghĩ như vy nhưng tôi biết, dù có thương ba bao nhiêu, chú cũng không th làm gì khác được. 

Trong nh
ng đa em ca tôi, đa th ba là đa ít nói nhưng ghét chú và căm thù chế đ nhiu nht. Thái đ bt mn trong hc hành và trong sinh hot hàng ngày nht là vi các cán b min bc khiến tôi vô cùng lo lng, bt an. Em thường có nhng li nói và biu hin mà các cán b cho là phn đng. Có khuyên my cũng không được. Lo s em gp s không may, tôi bàn vi m đưa em ra Đà nng sng vi gia đình người ch con bà dì rut. Và t Đà Nng em là người đu tiên trong gia đình tôi vượt biên trái phép sang M sau 1975. 

Năm 1982, chúng tôi nh
n giy t bo lãnh đi M theo din đoàn t gia đình ODP. Chúng tôi np đơn xin đi M và ngay năm đó c hai v chng cùng nhn giy t cho thôi vic. Lý do: anh ch đã np đơn đi nước ngoài, không còn đ tư cách làm vic ti cơ quan Bưu Đin được na. Đây là điu chúng tôi đã lung trước nhưng không ng đến quá nhanh như vy. Vào nhng năm 81-82, gia đình có thân nhân  nước ngoài được xem là phn quc. Nht là vi nhng người có tư tưởng ra sng  nước ngoài như chúng tôi. Chp nhn b đui vic môt cách bình thn, v chng chúng tôi bt đu khong thi gian lăn lóc vi đ thnghành ngh đ kiếm sng và tn ti.

Th
i đó nh nhng ln đi chu chc lãnh quà t nước ngoài ti phi trường Tân Sơn nht ri đem bán ti ch đ ngoi cui đường Nguyn Thông, tôi làm quen vi nhiu bn hàng và c nhng người đi lãnh quà như tôi. Mi đu bán đ ca mình, sau đó mua li ca nhng người khác, tôi bt đu gia nhp hàng ngnhng người mua đi bán li. Có mt t sáng sm ti phi trường, theo chân nhng người lãnh hàng v tn nhà, mua ri đem ra ch bán kiếm chênh lch. Hàng hoá t ko, bánh đến nước hoa, đ đin t. Thượng vàng h cám, bt kỳ th gì min là ca M là mua, là bán. Làm cái công vic không dính dáng gì đến cái bng cp tt nghip ca mình.Ch cn cái ming tht do, tht trơn tru. Mt đôi khi nh li nhng ngày tháng trước năm 1975, thy mình tht nhiu thay đi. Cái hin lành chơn cht thu nào như không còn na. Tht bun, tht tiếc nui.

Cũng may, tôi v
n còn duy trì lp dy sa cha Radio TV ti nhà vào bui ti. Đó là thi khc vui nht trong ngày ca tôi. Ít nht là lúc đó tôi còn thy mình còn có ích, còn ging đa con ca ba m thu nào. Lp ít hc sinh nhưng tôi đã ging dy mt cách say sưa. Và cun sách sa TV ca tôi ra đi trong thi gian này. Đin và xut bn được cũng là mt quá trình nhiêu khê nhưng cui cùng Hi trí thc yêu nước cũng giúp tôi thc hin được mơ ước nh nhoi này. 

Trong nh
ng năm gia thp niên 80,  Vit Nam bt đu xut hin hàng đin t second hand. Đây là nhng mt hàng đin t như tivi, t lnh, radio cassette hưcũ đã qua x dng được các thy th tàu vin dương đem v bán li. Các tàu ch hàng đu ngoài cng xa. Mi khi có hàng v, chúng tôi đi tng nhóm dùng thuyn nh cp ra tàu ln mua lúc t 5 đến10 cái. Dĩ nhiên đây là buôn bán trái pháp lut nhà nước. B bt thì hàng b tch thu, pht tin và  tù . Nhưng nếu thoát được thì kiếm tin nhiu. Đem v sa li ri đem ra ch bán.Thi đó có ăn nht là chuyn h TV đ xem hình có màu trên TV. Dĩ nhiên không đp và rõ như bây gi nhưng thi đó là cái mt ca các cán b min bc có tin. Ch tri đin t Huỳnh Thúc Kháng hình thành và ln mnh trong khong thi gian đó. Sau đó là mt lot các ch tri By Hin, Lăng cha c, Ch ln được thành hình giúp nhng người có mt chút tay ngh v đin t như tôi sng sót và tn ti.

Nh
ưng cũng ch mt thi gian. Lúc đu, buôn bán rt khá, li nhun cao, sau đó càng ngày càng khó khăn khi mà có nhiu tay trùm có quá nhiu tin nhy vào. H không mua tng 5-10 cái như chúng tôi mà h mua nguyên c tàu khi va cp cng. Nhng tay trùm cán b có thế lc và có rt nhiu tin. H có quan h và quyn lc mà nhng người ít tin như chúng tôi không cnh tranh ni. Phi là con ông cháu cha. Phi đi chia li hàng t nhng trùm ln hơn. Đôi khi phi qua trung gian 2,3 cp. Cht lượng hàng cũng kém đi rt nhiu.

B
 ngh đin t, nhy qua buôn trm t Đà Nng v Saigon. Nói là buôn trm cho oai ch mình làm gì có tin nhiu như thế. Thường ch ra Đà nng nhn trm t ngươi quen, đem vào Sài gòn giao cho mi, ăn tin chênh lch. Đi đuc chc chuyến có li dù cũng rt vt v. Lúc thì lăng lóc trên xe đò khi thì la lết trên tàu ch nam bc. Tôi càng ngày càng m nhom m nhách. Mt mũi đen thui. Ch l mt điu là thi đó dù đi nhiu, tôi li rt ít gp người quen, bn bè. Nếu có gp, bn bè chc cũng không nhn ra chàng k sư hin lành chơn cht trng tro thư sinh thu nào. 

Đi thoát đ
ược khong chc ln, đến ln th 11 thì tôi b qun lý th trường bt. Trm b tch thu, riêng tôi b giam ti công an Qung Ngi. 2 ngày trong tri tm giam tôi đã suy nghĩ tht nhiu v nhng ngày tháng đã qua trong cuc đi. Hình như tôi đã thay đi quá nhiu, không còn là tôi ca năm xưa. Cái được thì quá ít, cái mt đi thì quá nhiu. Tôi cay đng nhn ra rng nếu tôi không dng li, tôi cũng s mt tôi vĩnh vin trong mt thế gii không thuc v tôi. Mt thế gii bi bm, lung gt và xo trá khác xa vi thế gii ngày tôi sinh ra, ln lên. Tôi biết, ba  mt nơi nào đó đã rt bun.
B ngh buôn bán, b qua ý tưởng làm giàu nhanh chóng, tôi quay li ngh dy đin t ca mình. Vn là ngh phù hp vói mình nht. Dù không có nhiu tin nhưng 1+1 là 2 thì vn d hơn là 1+1=3. Vn là v tôi bên cnh trong nhng thi khc khó khăn vi nhng an i và chia s. Nàng luôn ng h tôi trong nhng quyết đnh quan trng và chúng tôi có đưa con th nhì. Con gái. Tôi thm nghĩ, ba đã cm tay, dn dt tôi bt đu làm li.

Năm 1988, gia đình đ
ược gi đi phng v toà lãnh s Hoa Kỳ ti Sài gòn. Vi giy t đy đ, hp l cuc phng vn đáng l đuc din ra mt cách nhanh chóng đt nhiên b dng li khi có phái đoàn cp cao t Thái Lan ghé thăm, lúc đó trong phòng, m đang chun b tr li. V trưởng đoàn có v ngc nhiên khi đc h sơ ca gia đình, nht là chuyn liên quan đến ba tôi, người sĩ quan cnh sát chết trong tri ci to sau 2 năm 6 tháng hc tp . Ông ta có v ngc nhiên v tgiy tr quyn công dân ca ba tôi. Có l là ln đu tiên ông thy được mt loi giy t như vy. Giy tr quyn công dân cho mt người đã chết. 
M
 tôi va khóc va k chuyn ca ba. Câu chuyn v mt cái chết và mt chuyến đi thăm nuôi tc tưởi đã làm ngươì lãnh đo đoàn thanh tra ODP cm đng. Ch mt thi gian ngn m và các em tôi được giy chp thun đi M theo din HO thay vì theo din đoàn t gia đình dù rng ba tôi  tù chưa đến 3 năm. Tôi biết có s can thip đc bit ca phái đoàn t Thailand và tôi thm tin có s phù h ca ba. Riêng v chng chúng tôi tôi  li vì lúc đó có gia đình và s hkhu riêng.
Vài tháng sau M và các em tôi đi M. V chng chúng tôi  li vi 2 con nh và bà cô em ông ni không chng. Cũng may nếu tôi cùng đi thì không biết bà cô sra sao. Cuc sng sau nhng năm 1990 ca chúng tôi ngày càng n đnh. Lúc này, ngành đin t và vi tính bt đu phát trin. Các công ty nước ngoài bt đu thiết lp các văn phòng đi din và quan h buôn bán ti vit nam. Tôi được tuyn vào làm vic ln lượt ti các văn phòng đi din ca Hewlett Packard, Brother, AT&T và cui cùng là AMP ti Vit nam.

Đó là kho
ng thi gian tôi sng sung sướng và sung túc nht k t ngày mt nước 1975. Thi kỳ này, tôi sng và làm vic đúng vi kh năng,vi kiến thc tkhoa đin trường đi hc Phú Th. Nếu không có thi kỳ m ca này, nếu không có nhng công ty nước ngoài, có l sut đi, tôi đa con mt sĩ quan cnh sát chế đ cũ, đã sng mt cách ti tăm và mt hút đâu đó trên chính quê hương đen ti ca mình. Vào nhng năm 90, tin lương 700 usd ca là mt con s không nh nêu không mun nói là ln. Quan trng hơn, đó là khong thi gian tôi được tiếp xúc vi thế gii bên ngoài qua nhng chuyến đi hc tp ngn ngày ti Singapore, Thailand, Malayia, Indonesia, và Philipine. 
Đi h
c và v, tôi liên tc t chc các bui hi tho gii thiu các sn phm và công ngh mi ca HP. Brother, AT&T và AMP ti Sài Gòn, Hà Ni, Đà Nng… Tên, hình nh tôi được đăng trên báo. Ra đường tôi đã có quyn ngng cao đu. Ba tôi chc chn đã rt sung sướng, t hào v tôi. Mt khong thi gian hnh phúc và có ích. Tôi đã tìm li chính con người tht ca mình.
Năm 1998, tôi được chp thun đi M theo din đoàn t gia đình. By gi tôi đã có 3 đa con vi cuc sng rn đnh, sung túc. Nhng chuyến đi nước ngoài thường xuyên. Có nhà riêng. Con đu đang hc đi hc. Mi chuyn suông s, thun li. Tôi đã suy nghĩ rt nhiu. Đi hay  . Mt quyết đnh không d dàng.Vi tui gn 50 làm gì nơi đt khách quê người. Đã quá già đ làm li t đu. . Xin hon ngày đi 3 tháng ri cũng đến lúc phi quyết đnh, nếu không hsơ s được xếp li. Cơ hi đi doàn t s không còn. 

Th
t ra nếu ch ngh đến riêng cho v chng tôi thì câu tr li s rt d dàng, đơn gin. Ti gì phi ra đi khi đang có mt cuc sng n đnh và quá đy đ vào lúc đó. Trưởng văn phòng đi din mt công ty nước ngoài ti Sàigòn. Đi nước ngoài thì năm nào cũng đi 3, 4 ln. Tháng nào cũng 700-800 dollar b túi. Công vic thì d dàng. Xếp trc tiếp thì  tn Singapore. Vài tháng mi qua Vit Nam 1 hay 2 ln. Mt tài xế, mt cô thư ký xinh đp, vài ba nhân viên dưới quyn và mt người giúp vic. Đi làm thì có Laptop, cell phone. Đi ăn thì có khách hàng tr tin. Cui năm thì gia đình đi du lch nước ngoài, chi phí có công ty lo. Khách hàng thì rt nhiu. Tết nht cũng có quà cáp, nhu nht. Phi t b tt c tht s là mt quyết đnh quá khó khăn. Và còn m ba  đây na, ai lo?. Phi, có rt nhiu lý do đ  li, không đi.
 Đã nhiu ln đng trước bàn th ba, mong ba mt li khuyên. Đi hay . Quá khó. 
Cui cùng tôi chn gii pháp ra đi. Không phi vì v chng riêng tôi mà vì gia đình, vì m , vì các em, vì tương lai các con ca tôi và vì li ha vi ba, "mãi mãi thay ba vì cái gia đình này". Tôi biết nhng ngày sp đến tôi s phi bt đu tr li mt cuc phiêu lưu mi. S không d dàng vi mt người quá tui như tôi trên mt đt nước hoàn toàn l lm và quá xa xôi. Nhưng tôi s không bao gi hi hn v quyết đnh ca mình. Cũng còn mt lý do tht sâu kín không ai biết ngoi trv tôi: "Vết thương mt cha ngày nào trong tri hc tp mãi mãi không lành".
Mi ln nhìn nhng tay công an, nhng cán b cng sn, tôi li nh đến khuôn mt gày gò, cp mt đau thương tuyt vng ca ba ln gp mt trên đường đến tri K2 mười my năm v trước. Mun quên nhưng khó th quên được. Mun tha th nhưng không th nào tha th được. Vn mãi mãi mt mi căm thù. V tôi hiu điu đó, chp nhn cùng chng đi din mt cuc th thách mi trên đt khách quê người, b li bên kia b đi dương mt m già và mt người em gái yêu quý. Tôi biết tôi đã n em, mt mi ân tình tht sâu đm. 

Nh
ng ngày cui năm 1998, máy bay ch gia đình chúng tôi đáp xung phi trường Los Angeles, California Hoa Kỳ. Kết thúc qung đi 23 năm sng dưới chế đcng sn và đ bt đu mt cuc hành trình không biết s ra sao nhưng tôi tin, chc chn s tt đp và bình an hơn. Và, dù  cách xa ngàn dm, ba vn s luôn theo di, phù h m và 9 anh em chúng tôi. Ba ơi, nếu có mt kiếp sau, chúng con vn s là nhng đa con ngoan ca ba: Người tù hc tp ci to chế min đt tn cùng biên gii Vit Trung năm 1978. Hưởng dương 54 tui.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét