Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2015

TIẾN SỸ STONDAFF VÀ CÔ GIÁO THOMPSON


Đây là câu chuyện đã xảy ra từ nhiều năm trước và là một câu chuyện có thật. Lúc đó, cô Thompson đang dạy tai trường tiểu học của một thị trấn nhỏ tại Hoa Kỳ. vào ngày khai giảng năm học mới, cô đứng trước những em học sinh lớp 5, nhìn cả lớp và nói cô sẽ yêu thương tất cả các học sinh như nhau.
Nhưng thực ra cô biết mình sẽ không làm được điều đó bởi cô đã nhìn thấy cậu học sinh Teddy Stoddard ngồi lù lù ngay bàn đầu. Năm ngoái cô đã từng biết Teddy và thấy cậu bé chơi không đẹp với bạn bè, quần áo thì lôi thôi lếch thếch, còn người ngợm thì lại quá bẩn thỉu. “Teddy trông thật khó ưa”.
Ở trường nơi cô dạy, cô được yêu cầu phải xem lại hồ sơ cũ của từng học sinh, hồ sơ của Teddy là cái cuối cùng cô cầm đến và nó làm cô sửng sốt…
“Teddy là 1 cậu bé sáng dạ và vui nhộn. Cậu làm bài của mình một cách ngăn nắp và có nhân cách tốt. Cậu luôn mang đến sự thú vị cho những người chung quanh.” Giáo viên lớp 1 của Teddy phê như vậy.
Còn đây là lời phê của giáo viên lớp 2 “Teddy là 1 học sinh xất sắc và được bạn cùng lớp yêu mến. Nhưng cậu bé đang gặp bất ổn do bệnh tình của người mẹ đang ở trong giai đoạn cuối mà cuộc sống đang phải tính từng giờ.”
Giáo viên năm lớp 3: ”Cái chết của bà mẹ đã gây chấn động mạnh lên Teddy. Cậu bé đã nỗ lực hết mức, nhưng người cha đã không thể hiện được sự quan tâm cần thiết. Cuộc sống của cậu chẳng chóng thì chầy sẽ bị ảnh hưởng nặng nề nếu tình hình này không được cải thiện”.
Và giáo viên năm lớp 4 viết về cậu như sau:”Teddy có vẻ xa lánh mọi người và không thể hiện niềm hứng thú trong học tập. Cậu không có nhiều bạn bè và hay ngủ gật trong lớp học”.
Giờ thì cô Thompson đã nhận thức được vấn đề và không thôi tự dằn vặt mình. Cô cảm thấy không vui ngay cả khi học sinh mang đến cho cô những gói quà Giáng sinh được gói hào nhoáng bằng những dãi ruy băng xinh xắn và giấy gói quà bóng loáng cho đến khi cô nhìn thấy gói quà của Teddy. Đó là gói quà được gói vụng về bằng loại giấy thô ráp màu nâu có lẽ được nhặt nhạnh từ bao gói bán hàng cũ của các tiệm tạp phẩm. Cô Thompson cảm thấy nhói đau khi mở món quà của Teddy giữa các gói quà khác. Bọn trẻ bắt đầu cười rộ lên khi nhìn thấy trong tay cô chiếc vòng xuyến nạm thạch anh giả kim cương mà đôi chỗ đã bị tróc mất những viên đá khảm, cùng với 1 lọ nước hoa nhỏ trong đó còn chừng một phần tư nước. Nhưng những tiếng cười nhạo chợt im bặt khi cô thốt lên, chiếc vòng thật đẹp, đoạn cô đeo ngay nó vào tay, và xịt một ít nước hoa lên cổ tay áo. Cuối buổi học hôm đó, Teddy Stoddard nán lại chỉ để nói với cô, “Cô Thompson này, hôm nay cô có mùi hương thật giống như loại mẹ em thường dùng”.

Cô đã khóc hàng giờ sau khi lũ trẻ ra về… Trong cái ngày đáng nhớ đó, cô đã không giảng những bài đọc như thường ngày, bỏ qua những bài tập viết và cả môn số học, thay vào đó, cô bắt đầu giảng giải cho lũ trẻ về cuộc sống. Kể từ đó, cô dành cho Teddy 1 sự quan tâm đặc biệt. Mỗi khi trao đổi với với cô, dường như cậu bé sinh động hẳn lên. Cô càng khuyến khích, động viên, cậu bé càng đáp ứng thật nhanh. Cuối năm đó, Teddy trở thành 1 trong những học sinh sáng giá nhất lớp. Và, bất chấp lời hứa – mà cô không thể thực hiện được – là cô sẽ yêu thương tất cả học sinh như nhau, Teddy trở thành một trong những học sinh mà cô cưng yêu nhất.
Một năm sau, cô tìm thấy 1 bức thư ngắn bên dưới cánh cửa từ Teddy, nói rằng, cô là giáo viên tuyệt vời nhất mà cậu từng có trong cả cuộc đời minh.
Sáu năm trôi qua trước khi cô nhận được 1 bức thư ngắn khác của Teddy. Lần này cậu viết rằng mình đã hoàn thành chương trình trung học với hạng 3 trong lớp, và cô vẫn là người thầy tuyệt vời nhất mà cậu từng có trong đời.
Bốn năm sau đó, cô lại nhận được 1 bức thư khác, kể rằng, mặc dầu đang gặp nhiều trở ngại nhưng cậu vẫn ở lại trường và đeo đuổi việc học, và sẽ phấn đấu để tốt nghiệp cao đẳng với bằng danh dự cao nhất. Cậu cũng không quên khẳng định 1 lần nữa với cô Thompson, rằng cô vẫn là người thầy tuyệt vời mà cậu yêu quý nhất trong cuộc đời của mình.
Rồi bốn năm nữa lại trôi qua và một lá thư khác lại đến. Lần này Teddy giải thích rằng sau khi lấy được bằng cử nhân, anh đã quyết định tiến xa hơn 1 tí. Và trong thư, anh vẫn lặp lại rằng, cô vẫn là người thầy tốt nhất và là người anh yêu quý nhất trong đời. Nhưng giờ thì tên của anh có dài hơn 1 chút… Bức thư được ký với cái tên, Theodore F. Stoddard, Tiến sĩ Y khoa.
Câu chuyện vẫn chưa kết thúc ở đây.​ 
 
Một bức thư nữa được gửi đến nhà cô Thompson. Teddy kể rằng anh gặp được 1 cô gái và họ sắp kết hôn, rằng bố anh đã qua đời vài năm trước và anh sẽ rất vui mừng nếu cô Thompson có thể đến dự đám cưới và ngồi vào vị trí được dành riêng cho mẹ của chú rể. Tất nhiên, cô Thompson nhận lời. Và bạn biết không? Cô đã đeo chính chiếc vòng xuyến cũ vốn đã bị mất đi vài viên đá. Hơn thế, cô cũng lại dùng chính lọ nước hoa có mùi hương mà Teddy vẫn nhớ như mùi hương mẹ anh vẫn thường dùng, trong dịp lễ Giáng sinh cuối cùng giữa họ với nhau.
Họ ôm chầm lấy nhau, và Tiến sĩ Stoddard thì thầm vào tai cô Thompson, “Cám ơn cô đã luôn tin tưởng em… Cám ơn cô rất nhiều vì đã giúp em có cảm giác mình là quan trọng và chỉ cho em thấy rằng em có thể tạo ra sự khác biệt.”
Cô Thompson, đầm đìa lệ, thì thầm trả lời, “Teddy, em đã nhầm hoàn toàn… Em mới chính là người đã dạy cho cô biết rằng mình có thể làm nên điều khác biệt. Chính cô mới là người chưa biết phải dạy như thế nào cho tới khi cô gặp được em.”

(Nguyên tác: Three letters from Teddy – Elizabeth Silance Ballard)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét