Thời gian dần trôi, mỗi lần tôi hỏi Đôn đều bảo:
-Những thằng coi được thì có gia đình, còn những thằng khác, có thằng cà chớn, có thằng lại bảo cưới vợ Việt Nam phải có của hồi môn vài chục ngàn nó mới cưới.
Tôi vừa thất vọng vừa thương bạn mình kém may mắn. Tháng 8 năm 2002, mẹ Đôn bị bệnh nặng, bà chị điện thoại gọi chúng tôi về cấp tốc. Giữa lúc công việc làm khó khăn tôi không dám xin nghỉ, phần Đôn vừa bị lay off nên có thì giờ để ở lại Việt Nam hai tháng. Tôi đưa Đôn hai trăm đô-la bảo anh ghé qua thăm Mỹ Thư và làm quà cho nó. Sẵn dịp, giải thích cho Mỹ Thư biết, chúng tôi hết lòng giúp đỡ nhưng chưa hoàn thành được ước nguyện của nó.
Những ngày Đôn ở Việt Nam tôi gọi điện thoại thường xuyên, nhưng mỗi khi hỏi đến Mỹ Thư thì Đôn đều bảo, anh bận lắm chỉ gặp Mỹ Thư một lần để đưa quà chứ không có giờ để gặp thêm nữa. Tôi tru tréo, bảo anh xem thường bạn tôi… Rồi Đôn trở về, cuộc sống chúng tôi lại tiếp nối ngày qua ngày. Thấy Đôn không đá động gì đến chuyện giới thiệu Mỹ Thư tôi cũng im luôn với ý nghĩ “chuyện se duyên là chuyện của ông tơ bà nguyệt mình không thể xía vào được”. Thế là tôi không thúc hối Đôn nữa và cũng chẳng liên lạc với Mỹ Thư vì không biết phải ăn nói thế nào khi tôi đã làm tiêu tan niềm hy vọng của người bạn đáng thương.
Có lần tôi gọi điện thoại, Liên cho biết:
-Chẳng biết Mỹ Thư biến đi đâu mà tao tìm không ra nó.
Tôi bùi ngùi:
-Tội con nhỏ, số lận đận, vất vả.
Liên thở dài:
-Nếu nó chịu an phận thì không đến nỗi. Tên kép của nó cũng được lắm nhưng nó chê nghèo. Mơ ước làm gì chuyện xa xôi cho thêm khổ.
Rồi Liên kể cho tôi nghe nhiều chuyện mà bấy lâu nó dấu kín. Chuyện Mỹ Thư cặp bồ với những ông cán bộ tay to, mặt bự để mong nương tựa vào họ, hầu có tiền lo cho gia đình. Nhưng chuyện đời đâu phải dễ, Mỹ Thư đã mấy phen bị đánh ghen tơi tả. Tôi lại thêm một lần xót xa cho số phận bất hạnh của Mỹ Thư.
Tháng 2 năm 2003, Đôn bảo với tôi anh muốn về Việt Nam để xây mộ mẹ. Tôi ngạc nhiên nói:
-Em nghĩ mình gửi tiền cho chị Cả làm được rồi, anh về làm gì cho thêm phần tốn kém.
Đôn khăng khăng:
-Tính chị Cả nhiều khi đoảng lắm, anh phải về để trông coi.
Tôi thắc mắc trong lòng “Chuyện có quan trọng đến mức đó không” nhưng cũng không muốn cản trở Đôn để vợ chồng sinh cãi vã. Lại thêm hai tháng Đôn vắng nhà. Những chị bạn trong hãng cảnh cáo tôi:
-Con nhỏ này sao cứ thả chồng về Việt Nam một mình, không sợ có ngày mất chồng à?
Tôi cười vô tư:
-Ôi! Cái ông chồng cù lần của em ai mà thèm.
Chị bạn nhìn tôi với vẻ nghiêm nghị:
-Chuyện đời khó biết lắm em ơi!’
Quả thật chuyện đời khó biết. Khi từ Việt Nam trở về, ba tháng sau Đôn nói với tôi anh muốn ly dị. Như có ai tạt một gáo nước sôi vào mặt, tôi tối tăm mặt mũi, há hốc miệng nhìn Đôn lắp bắp nói không ra lời:
-Em có lỗi gì mà anh đòi ly dị.
Đôn buông giọng thản nhiên:
-Em không sinh con cho anh được.
Tôi ngớ mắt nhìn Đôn, người lạnh buốt :
-Thế chẳng phải anh nói rằng anh không thích có con hay sao?
-Tại vì anh thấy em cứ bị hư thai mãi nên anh phải nói vậy?
-Nhưng như thế đâu có nghĩa là em không thể sinh con. Anh cũng biết là em đang được bác sĩ điều trị mà…
Đôn cướp lời tôi:
-Nhưng anh biết em chẳng sinh con được, hai lần hư thai rồi còn gì. Tốt nhất là em trả tự do cho anh.
Tôi khóc oà lên:
-Đây chỉ là cái cớ… có phải … anh đã có người đàn bà khác…
Đôn nhìn tôi lạnh lùng:
-Điều đó không quan trọng… Cái đáng nói là anh đang muốn có một đứa con mà em thì không thể …
Đôn quay đi sau khi đẩy tờ đơn ly dị về phía tôi và vất cây bút lên bàn. Tôi ngồi chết lặng giữa tiếng máy xe rú lên vội vã và mang Đôn đi mất hút.
Tôi ngồi như thế rất lâu, đầu óc tôi hoang mang, rối bời với muôn ngàn câu hỏi. Tôi tự xét lại mình xem tôi đã phạm lỗi lầm gì trầm trọng trong bổn phận làm vợ đến nỗi Đôn quyết định chia tay tôi một cách dễ dàng như một trò đùa. Cứ thế, tôi vật vã trong nỗi đớn đau tuyệt vọng cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên lanh lảnh tôi mới bừng tỉnh. Một hy vọng chợt lóe lên. Chắc là Đôn suy nghĩ và cảm thấy hối hận về việc làm của mình nên gọi tôi để nói lời xin lỗi. Tôi cầm điện thoại lên giọng hớn hở:
-Anh hả?
Một giọng nói quen thuộc cất lên:
-Con khỉ, tao đây chứ anh nào?
Vừa nghe giọng Liên tôi bật khóc nức nở, rồi kể cho Liên nghe chuyện vừa xảy ra. Liên trầm ngâm một lúc rồi nói:
-Tao cũng định gọi để nói cho mày biết Mỹ Thư đang có thai.
Tôi lại càng tủi phận mình
-Con nhỏ thế mà may mắn…
Liên cắt ngang:
-Mày không thắc mắc gì về chuyện này sao?
Tôi thở dài não nuột:
-Chuyện tao rối như tơ vò còn lòng dạ nào thắc mắc chuyện của ai.
-Bình tĩnh lại đi, nghe nè… Đôn đòi ly dị vì mày không có con… Còn Mỹ Thư đang mang thai, mày thấy có lạ không?
Đầu óc tôi trống lốc:
-Lạ cái gì?
-Mày điên rồi Miên ạ, tao đã nói huỵch tẹt thế mà không chịu hiểu. Đôn về Việt Nam cách nay năm tháng. Mỹ Thư mang thai bốn tháng, ông chồng mày đòi ly dị vì mày không có con. Đã nghĩ ra điều gì chưa…
Tôi ngã phịch xuống giường và có cảm tưởng như ai bóp nát trái tim mình. Có một cái gì đắng chát, đông cứng ở cổ họng. Cố gắng lắm mà tôi vẫn không nói ra lời. Giọng Liên thảng thốt vang lên:
-Miên, mày có sao không…???
Tôi cất giọng sũng đầy nước mắt:
-Có thật vậy không Liên?
-Thật ra tao đã nghi ngờ từ lần Đôn trở về Việt Nam một mình nhưng không dám nói, sợ lỡ không đúng thì gia đình mày xào xáo, tình bạn của tụi mình rạn nứt. Mày có nhớ, cứ mỗi lần gọi điện thoại tao hay nói đùa “rán mà giữ chồng cho chặt” không? Đùa mà thật đấy mày ạ!
Tôi chỉ còn biết kêu trời vì sự vô tư đến khờ khạo của mình. Tiếng Liên lại vang lên như tiếng than thở ngậm ngùi:
-Mỹ Thư chỉ muốn đạt được ước vọng của nó là sang Mỹ mà bất chấp đạo lý bất chấp tình nghĩa bạn bè. Thật đáng buồn. Bây giờ mày tính sao?
-Tao cũng không biết. Nếu nó đã có con thì làm sao Đôn bỏ nó được.
Liên thở dài:
-Kiểu này là nó quyết bắt xác Đôn, chứ người từng trải như nó dễ gì để xảy ra chuyện này.
Gác máy điện thoại xuống tôi bỗng thấy mình bình tĩnh lạ. Tôi tự nhủ phải cố gắng đứng vững đừng để rơi thêm một giọt nước mắt nào vì người chồng phản bội, vì con bạn vô lương tâm. Hôm sau, tôi mang mảnh giấy ly dị đặt trên bàn và nói với Đôn bằng giọng lạnh lùng:
-Tôi không tiếc gì một người chồng bạc bẽo và tàn nhẫn như anh, nhưng trước khi ký tên, tôi muốn anh hãy nói sự thật. Dẫu sao anh cũng là một người đàn ông, hãy can đảm nhận lấy trách nhiệm việc mình làm đừng đỗ lỗi cho tôi, người đàn bà yếu đuối.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét