Nhìn Ra Bốn Phương

Thứ Năm, 25 tháng 9, 2014

Ca sĩ Ý Lan: Mọi thứ là định mệnh

Con gái danh ca Thái Thanh và tài tử Lê Quỳnh, cháu của danh ca Thái Hằng và nhạc sĩ Phạm Đình Chương… những “danh phận” đó khiến nhiều người nghĩ Ý Lan (ảnh) đã được trải thảm đỏ cho con đường ca hát, nhưng không phải. Con đường vào nghề của chị khá muộn, lại không được học bài bản, chỉ hát hoàn toàn theo bản năng… Tuy nhiên, cho đến bây giờ, đã gần 60 tuổi, Ý Lan vẫn là cái tên không thể thiếu trong những chương trình của dòng nhạc trữ tình.

alt
 
* Trong liveshow Sol Vàng – Ý Lan mơ giấc mộng dài… diễn ra vào 9/8 tại Nhà hát Hòa Bình thiếu một giọng hát có liên quan mật thiết đến cuộc đời của chị: ca sĩ Thái Thanh, điều này không chỉ đáng tiếc với khán giả phải không chị?
- Có mẹ trong liveshow là ước mơ của tôi. Trong liveshow này tôi sẽ hát những bản nhạc tình của Phạm Duy, Phạm Đình Chương, Lam Phương, Đức Huy… Phải chi mẹ tôi có sức khỏe để bay về, dĩ nhiên không phải vì show Sol Vàng của Ý Lan mà là để gặp lại khán giả của Thái Thanh ngày nào. Nhưng giờ mẹ yếu rồi, ngay cả ngồi trên chuyến bay một tiếng mẹ cũng không chịu nổi. Nhưng tôi rất vui vì trong liveshow của tôi, nhạc sĩ Nguyễn Quang là người phụ trách âm nhạc và có cả sự hiện diện của chú Nguyễn Ánh 9. Ngày xưa, chú Nguyễn Ánh 9 và Thái Thanh, người đàn kẻ hát. Ngày nay anh Quang con trai chú đàn cho tôi hát, một thế hệ thứ hai lại đàn hát cùng nhau, điều đó thật sự làm tôi bồi hồi xúc động.
* Chị bảo chị hay có cảm giác cô độc, vì sao như thế?
- Khi tôi năm tuổi, mẹ cho tôi vào học nội trú trường Pháp ở Thủ Đức, hai tuần mới được về nhà một lần, nên tôi buồn lắm, rất cô độc. Cứ như chỉ có các bài hát làm bạn với mình thôi, càng buồn thì lại càng hát, tôi cứ hát lẩm nhẩm suốt cả ngày. Sau này tôi hiểu ra là mẹ làm thế vì không muốn tôi phải chứng kiến cảnh tan vỡ của bố và mẹ.
* Mê âm nhạc nhưng không được mẹ cho đi hát, cô bé Ý Lan hồi đó có ấm ức không?
- Ấm ức á? Tôi tức giận, rồi tôi khóc. Lúc đó tôi nghĩ mẹ mình cũng đi hát mà, mình thích như thế, vậy mà mẹ lại cấm. Ca hát hồi đó không được xem là một công việc, mẹ tôi nếm đủ sự ca tụng nhưng cũng thấm hết những đắng cay của hai từ “con hát”, nên bà chỉ muốn con bà trở thành bác sĩ hay kỹ sư gì đó chứ không phải đi theo con đường của mẹ. Tôi thì dù buồn giận nhưng lại rất ngoan, tôi nghe lời mẹ, không hát hò gì cả. Năm 18 tuổi tôi lấy chồng, xong sinh liền tù tì năm đứa con. Lúc ấy tôi chưa bao giờ nghĩ đời mình sẽ dính đến ca hát cả. Khi tôi và mẹ đoàn tụ ở Mỹ, có một nhà sản xuất đến làm nhạc cho mẹ, ông tình cờ nghe tôi hát, tình cờ thích và rồi tình cờ… mang tôi ra luôn sân khấu (cười).
* Năm đó chị đã 32 tuổi, một cái tuổi quá muộn để bắt đầu con đường ca hát. Điều gì khiến chị tự tin mình sẽ làm được?
- Lần đầu tiên đứng trên sân khấu, tôi không nghĩ mình phải làm được hay không làm được. Thật lòng, tôi mê ca hát từ nhỏ, nên lúc đó cứ như là tôi đang được làm một điều gì đó cho thỏa đam mê, vậy thôi. Thế là tôi hát, với tất cả sự hồn nhiên và ước mơ tuổi thơ của mình. Tôi cũng không hề hát để quên đi nỗi buồn riêng như mọi người tưởng. Lúc đó tôi vừa chia tay bố của năm đứa con tôi, tôi buồn lắm, nhưng không trút nỗi buồn của mình trên sân khấu. Khi hát, tôi mang đến những điều đẹp đẽ nhất. Nỗi buồn, nếu tôi có mang, cũng phải là một nỗi buồn đẹp đẽ.
Nhiều người cũng thắc mắc rằng tôi không được đào tạo bài bản hay tập luyện mỗi ngày, sao giọng hát của tôi lại được như thế. Câu trả lời của tôi là tôi được đào tạo khi chỉ mới là một bào thai kia. Trong bụng mẹ, mỗi ngày mẹ Thái Thanh nghe bài hát nào là tôi được nghe bài đó, mẹ tập thế nào là tôi cảm nhận được sự tập luyện đó, bố tôi đàn bản nào là tôi được thẩm thấu bản đó… chẳng phải như vậy sao?
* Khi chị đi hát, mẹ chị có còn phản đối nữa không?
- Bà không phản đối, cũng không hưởng ứng hay tư vấn, chỉ dạy gì. Nhìn ở một góc độ nào đó, mẹ tôi đi trên chiếc thảm đỏ của mình và dấu vết chiếc thảm đỏ đó đã cho tôi nhiều thứ: giọng hát, có thể là cả khán giả. Nhiều khi tôi giận đùa là sao mẹ không chỉ bảo gì thêm cho tôi, bà chỉ nói: Vì mẹ tin Lan, mẹ tin là Lan của mẹ có cái duyên riêng của mình, mẹ không cần chỉ bảo hay giúp đỡ gì. Thậm chí dù có mẹ hay không thì Lan cũng được khán giả yêu mến.
Nghĩ lại, việc mẹ cấm tôi hát hồi nhỏ để tôi bắt đầu năm 32 tuổi hình như là định mệnh. Nếu tôi đi hát trước đó chắc gì tôi đã là một Ý Lan như bây giờ. 32 tuổi, tôi đầy cảm xúc từ những trải nghiệm trong cuộc đời riêng, có sự chín chắn cần có của một người hát nhạc tình.
alt
 
* Ngay khi ở thời điểm của hạnh phúc tròn đầy: những đứa con ngoan, một người chồng yêu thương, tên tuổi được khán giả công nhận… chị phát hiện mình ung thư vú. Điều đó kinh khủng lắm phải không?
- Tôi gần như suy sụp. Tôi gói ghém đồ đạc trốn mẹ, trốn con bỏ đi ba tuần. Tôi tìm sự tĩnh tâm, để biết mình cần làm gì. Tôi không thể tin rằng mình mắc căn bệnh này, bởi từ nhỏ đến lớn tôi là người rất chú trọng sức khỏe. Tôi tập thể thao đều đặn, ăn uống điều độ, mỗi năm đi khám sức khỏe định kỳ hai lần. Khi phát hiện dấu hiệu bất thường, tôi hoảng, lập tức chạy đến văn phòng bác sĩ. Ông cũng sửng sốt như tôi. Tôi được đưa đi xét nghiệm và bác sĩ kết luận tôi bị ung thư vú.
* Việc đối mặt với căn bệnh đó không phải chỉ là chuyện mổ hay không mổ, đúng không?
- Gấp vạn lần chuyện mổ ấy chứ! Tôi sợ chết. Tôi là mẹ của năm đứa con, cực khổ lắm tôi mới nuôi con mình đến được ngần ấy, tôi không muốn bỏ con mình bơ vơ. Lúc đó tôi lập gia đình lần hai mới hơn một năm, và chúng tôi không ở gần nhau vì tôi sống với con và mẹ ở Los Angeles, còn anh ở San Francisco do công việc của anh trên ấy nhiều quá. Tôi xách va ly bỏ lên nhà anh ba tuần. Việc đầu tiên tôi làm sau đó là đem tất cả các hợp đồng bảo hiểm của mình ra xem xét, gọi điện thoại đến tất cả các công ty ấy để biết được rằng nếu tôi chết, các con tôi sẽ nhận được những gì. Tôi cũng nghĩ xem mình có nên thông báo việc này với gia đình hay không. Chồng tôi biết chuyện, anh chia sẻ với tôi cách đối diện chuyện này. Sau ba tuần, tôi quay về nhà thông báo với mọi người, ai cũng sốc vì không ai tin rằng người như tôi lại mắc căn bệnh này. Chồng tôi cũng thu xếp chuyển giao tất cả công việc, cùng tôi về Los Angeles sống để chăm sóc tôi. Ân tình của anh là điều lớn lao nhất mà tôi có trong đời mình và có lẽ đó cũng là yếu tố giúp tôi vượt qua cơn khủng hoảng. 5 năm trời tôi đi đâu là anh đi đó. May mà tôi phát hiện sớm nên chỉ cần xạ trị chứ không hóa trị. Căn bệnh đó giờ coi như tôi vẫn đang mang trong người, nhưng tôi sống vui lắm, cứ coi như không có nó. Chỉ cần giữ cho mình đừng căng thẳng, đừng quá sức, mọi thứ sẽ ổn.
* Có một điều thú vị ít ai biết là chị và chồng chị bây giờ vừa là vợ chồng nhưng cũng vừa là sui gia?
- Đúng rồi, khi anh và tôi đến với nhau, con trai anh cũng gặp con gái tôi và hai đứa yêu nhau. Một thời gian sau hai đứa xin cưới. Cuộc sống gia đình hai con bây giờ yên ả lắm. Cháu ngoại cũng là cháu nội (cười).
* Từ năm 2007, chị đã đều đặn về nước để làm từ thiện. Nếu bảo đó một phần vì chị cảm thông được sự thiếu may mắn từ người em của mình có đúng không?
- Người em út của tôi lúc sinh ra đã không thể đi đứng được. Tôi một tay bế em lên xe lăn, đẩy em đi chơi, chăm sóc cho em. Nhà tôi hồi đó có người giúp việc nhưng mẹ tôi vẫn muốn tôi tự tay làm việc đó. Tôi biết ơn mẹ lắm vì sự giáo dục đó. Em tôi đã mất cách đây mấy năm. Tôi thương em, tôi thương những phận đời thiếu may mắn từ khi sinh ra. Ngoài ra, khi tôi bệnh, tôi suốt ngày cầu nguyện và tôi nghĩ tôi mang ơn ơn trên nên tôi cần làm gì đó cho người khác. Khi về nước, tôi bắt tay làm từ thiện ngay. Tôi cũng không dám nói với ai hay xin xỏ ở đâu, ngại lắm, tôi chỉ dùng tiền túi của mình thôi.
Vả lại, cuộc sống của tôi giờ cũng ổn định rồi. Tôi sống bên Mỹ với mẹ, còn các con thì đã trưởng thành và ở riêng. Đời tôi giờ chỉ sống để yêu đời chứ chẳng phải lo toan gì cả.
* Xin cám ơn chị về cuộc trò chuyện này!
Nguồn: Võ Hà ( PNO )

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét